Đó là sông Colorado.
Đường trở lại thế giới văn minh so với mấy ngày trong sa mạc nhanh như chớp mắt.
Bọn họ xuống núi, vượt qua khe nói, xuyên qua gò đất, sơn cốc nở đầy hoa nhỏ, đi qua lùm cây khô vàng đến cây thấp dần dần trở nên xanh biếc. Anh và cô đi theo dòng sông tới hạ du, còn chưa tới hoàng hôn, đã nhìn thấy nhà ở.
Vợ chồng ở trong căn nhà đó tóc đã hoa râm, ông chồng mập nhìn giống như ông già mặc quần yếm KFC, người vợ thì gầy như cây gậy trúc, luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông già KFC hòa nhã dễ gần cầm súng săn chĩa về phía hai người lạ là bọn họ, nhưng khi người vợ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác, nghe được câu chuyện bọn họ lạc đường gặp nạn thì lại lập tức đưa bánh mì bơ cùng canh nóng tới.
Cô nghĩ cô rất giống dân chạy nạn, tóc dài rối tung. A Nam cũng vậy.
Ăn ngấu nghiến hết thức ăn trên bàn, A Nam liền mượn điện thoại, cô thì giúp dọn dẹp bàn ăn.
Mấy ngày nay luôn ăn thịt rắn cùng trứng chim, cô thật sự cảm thấy một ít cơm cũng ngon miệng vô cùng.
Bác gái hỏi cô thăm bọn họ làm cách nào sống sót mấy ngày qua, cô cố xốc tinh thần trả lời, nhưng nhanh chóng bắt đầu buồn ngủ.
Cô không nhớ rõ chuyện sau đó, chỉ mơ hồ nhớ cô đang ngủ thì A Nam ôm cô lên xe, có người nói chuyện với anh. Cô thật sự quá mệt mỏi, thậm chí không mở nổi mắt, nhưng vẫn cảm giác được tiếng ồn và đèn đường thành phố.
“Đây là đâu?”
Anh ôm cô xuống xe thì cô từng tỉnh lại một lần, lẩm bẩm hỏi anh, nhưng vì ánh đèn quá chói mắt mà lại nhắm mắt lại.
“Khách sạn.” Anh nói.
Cô không hỏi nữa, cô quá mệt mỏi, mà anh thì vẫn đang ở đây. Điều này khiến cô an tâm hơn lúc nào hết.
Điềm Điềm không biết cô ngủ bao lâu, chỉ biết trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô thấy anh nói chuyện điện thoại.
“Tiến sĩ Mak. . . . . . Bắt cóc. . . . . . Bang Utah. . . . . . Gần Salt Lake City. . . . . .”
“Chạy trốn. . . . . . Sa mạc. . . . . . Las Vegas. . . . . . Khách sạn. . . . . . Phòng 1506. . . . . .”
Cô muốn hỏi anh đang nói chuyện cùng ai nhưng không còn sức, chỉ có thể thiếp đi lần nữa.
Trong lúc mơ hồ, cô chỉ biết mình nửa đêm từng dậy đi vệ sinh, sau đó lại bò lên giường. Anh ngủ cùng cô trên giường lớn, chiếm một nửa giường. Người đàn ông này vừa bẩn vừa hôi giống cô, nhưng cô vẫn rúc vào lòng anh, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Giường mềm mại sạch sẽ thật thoải mái, cô hoàn toàn không muốn tỉnh lại, nhưng mùi thơm của thức ăn làm cho cô mở mắt ra. Anh gọi phục vụ phòng, còn xả nước tắm.
“Em phải ăn một chút.” Anh đưa bữa sáng đến bên miệng cô.
Anh mỉm cười, trong mắt lại có dục vọng nóng bỏng cô quen thuộc.
Cô cùng anh ăn cơm, tắm rửa, ân ái, ngủ, sau đó lại ân ái.
Giữa anh và cô có quá nhiều chuyện phải hỏi cho rõ ràng, nhưng cô tạm thời không muốn hỏi, cô chỉ muốn hưởng thụ tất cả những thứ này: thức ăn ăn không hết, nước tắm ấm áp, giường đệm và quần áo sạch sẽ, còn có tình ái xinhđẹp.
Anh và cô ân ái thong thả mà mềm mại, thô bạo mà kịch liệt, trên giường, trong phòng tắm, thậm chí trên bàn ăn cùng ghế sa lon.
Cô và anh cũng không muốn nói chuyện, chỉ đắm chìm trong đó, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, nghe tiếng tim đập cùng thở dốc của nhau.
Anh không dùng bao cao su, cô không muốn anh dùng.
Cô muốn cảm nhận anh, dùng từng tế bào trong thân thể ghi nhớ anh.
Khi anh ôm cô trở lại phòng tắm, mở vòi hoa sen, đè cô lên tường, vùi sâu vào trong cơ thể cô thì cô nhận ra một chuyện.
Cô muốn con của anh.
Dòng nước ấm áp bao quanh hai người, anh ôm cô. . . . . .
Anh còn đang thở dốc, cô cũng thế.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, liếm hôn giọt nước trên vai cô. Anh vẫn ôm cô, cô cũng vịn vào anh. Anh thích cảm giác da thịt thân cận ma sát, sau khi ân ái anh sẽ luôn ôm cô, cảm nhận dư âm của hoan ái. Cô cũng thích loại cảm giác lặng lẽ nhưng thân mật này, cho tới lúc này.
Sự tĩnh lặng lan ra khắp căn phòng phủ đầy hơi nước.
Nước ấm vẫn không ngừng từ vòi hoa sen chảy xuống, chảy qua mái tóc rối tung trên vai anh, da tay ngăm đen, cùng tấm lưng cường tráng.
Cô có thể cảm nhận được trái tim đập trong lồng ngực, nhịp tim anh cũng hòa cùng cô như mọi lần, nhưng tất cả đã không giống trước nữa.
Cô không nên nói, cô nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, để anh đưa cô về Los Angeles. Anh sẽ giả vờ như sẽ liên lạc với cô, sau đó tạm biệt một cách lễ phép. Anh và cô có lẽ sẽ gọi cho nhau một, hai lần, sau đó tự nhiên mà chia tay.
Mọi chuyện nên tiến hành như vậy, điều đó tốt cho cả hai.
Anh từng nói, công ty của anh ở Đài Loan, sự nghiệp của cô thì ở Los Angeles. Cuộc sống của anh và cô cách biệt một trời một vực, bọn họ chỉ là khách qua đường ngoài ý muốn đi qua cuộc đời người kia mà thôi.
Sự tĩnh lặng và hơi nóng tiếp tục bao phủ không khí.
Cảm giác tuyệt vọng bỗng xộc lên đầu.
Cô thích anh cảm giác ở trong cơ thể cô, tràn đầy mà nóng bỏng.
Nhưng anh rời khỏi cô, để cô từ từ trượt xuống khỏi cơ thể cường tráng của anh, chân chạm đến mặt đất.
Anh tắt vòi hoa sen, cô nhìn lồng ngực trần của anh, chỉ muốn khóc òa lên cho thỏa. Nhưng tự tôn lại xuất hiện, cô thở sâu, đè nén nước mắt chực trào ra khỏi hốc mắt.
“Anh. . .”
Anh mở lời, lại bị cô chen ngang.
“Em xin anh, đừng nói gì cả.” Cô nói, cánh môi cũng đang run rẩy. Cô vội vàng nói xong câu đó, vội vàng xoay người rời khỏi phòng tắm, lại bị anh túm được cánh tay.
“Điềm Điềm. . .”
Trời ạ, anh cho rằng tình huống bây giờ không đủ xấu hổ sao? Cô không dám ngẩng đầu, sợ nước mắt sẽ tràn mi. Cô thực sợ anh sẽ hỏi, hoặc nói ra bất cứ lời thương hại nào.
May mắn là đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa.
“Chúng ta phải nói chuyện.” Anh nói.
Cô không muốn nói, bây giờ cô chỉ muốn mau rời khỏi anh, tìm một chỗ giấu mình.
“Thả em ra.” Cô run giọng nói.
Tiếng đập cửa vừa vội vừa nhanh, anh chửi một tiếng, nhưng vẫn buông lỏng tay của cô ra, cầm tấm khăn lông lớn quây quanh eo, xuyên qua phòng khách nhỏ, đi ra mở cửa.
Điềm Điềm cầm áo choàng tắm mặc vào, lại nghe thấy anh mở cửa, hung dữ hỏi.
“Chuyện gì?”
“Nick Zeng?”
“Là tôi.”
“Ta là Sam Neil, anh bị dẫn độ.”
“Dẫn độ? Này. . .”
Điềm Điềm nghe vậy liền ngẩn người, vội vàng chạy tới cửa phòng ngủ, lại trông thấy anh bị hai cảnh sát đè lên mép cửa, còng tay. Một cảnh sát hình sự trong đó đọc thuộc lòng quyền Miranda [1] ngàn năm không đổi.
[1] Theo luật Hoa Kỳ, người bị bắt giữ, trước khi thẩm vấn, phải được cho biết rõ ràng rằng người ấy có quyền giữ im lặng, và bất cứ điều gì người ấy nói sẽ được dùng để chống lại người ấy ở tòa án.
“Anh bị tình nghi giết hại Emma Townsend cùng John Walker. Nhân danh pháp luật chúng tôi được quyền bắt anh. Anh có quyền giữ im lặng và từ chối trả lời câu hỏi. Bất cứ điều gì anh nói cũng sẽ được dùng để chống lại anh trước tòa. Anh có quyền có luật sư trước khi khai báo với cảnh sát và luật sư sẽ hiện diện khi cảnh sát thẩm vấn anh. Nếu anh không thể tìm được luật sư, anh sẽ được chính phủ cung cấp một luật sư trước khi trả lời các câu hỏi..”
“Đây là sao?” Sắc mặt cô tái nhợt nhìn ba người đàn ông cạnh cửa, bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.
“Cô là?” Vị cảnh sát kia nhìn cô.
Cô thấy sự nghi ngờ trong mắt anh ta, cũng trông thấy anh ta nhìn áo choàng tắm trên người cô.
“Hách Điềm Điềm.”
Những lời này không phải cô trả lời. Một người cảnh sát khác từ ngoài cửa đi vào, là cảnh sát điều tra và giải quyết vụ án của Emma – sĩ quan Clark.
“Cô ấy là nhân chứng trong vụ án sát hại Emma Townsend.” Clark vẻ mặt mệt mỏi nhìn cô nói: “Cô Hách, thật xin lỗi, sợ là chúng tôi phải mời cô đến sở cảnh sát một chuyến.”
“Đây là sao? Ông đang đùa à?” Cô nắm chặt áo choàng tắm, bàng hoàng nhìn ông ta. “Tôi biết Emma Townsend nhưng John Walker là ai?”
“John Walker là nhân viên quản lý trực đêm ở tòa nhà của Emma.”
“Nhân viên quản lý trực đêm?” Mặt cô trắng bệch nhìn người sĩ quan dường như đã không ngủ mấy ngày, hoàn toàn không nghĩ được gì.
“Đúng vậy.”
“Có chứng cớ gì?”
“Chúng tôi tìm được khẩu súng gây án của anh Tăng trong phòng ở khách sạn Los Angeles.”
“Khẩu súng gây án?”
Nhìn người đàn ông bị còng tay, có một khoảnh khắc trong đầu cô trống rỗng.
Anh không có nói gì, thậm chí không cãi lại, chỉ nhìn cô, sau đó châm chọc nhếch khóe môi.
Một giây sau, anh bị đám cảnh sát cưỡng chế bắt đi ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sau đó bắt đầu tức giận.
***
p.s: Vừa đọc vừa nghe Criminal của Britney Spearscho nó có không khí =)))))))