Anh Võ khống chế Clark, Thanh Lam cũng chạy tới lúc cô ra mở cửa.

Cô biết mình nên ở lại đây, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thì cơ thể đã lao nhanh xuống tầng, chạy về phía công viên.

Rất xa, cô chỉ nhìn thấy xe anh bị lật, đâm gãy 3, 4 cây, đầu xe nát bét, bốn bánh xe còn đang quay.

Cô chạy đến cuối phố, nhảy qua lùm cây, chạy đến bên xe quỳ xuống, nhìn vào trong xe.

Trong xe không có người, anh không ở trong xe, cũng không bị đè nát bét.

Cửa sổ ở nóc xe vẫn mở, túi khí an toàn đã bật ra, nhưng anh không bị kẹt ở trong xe, trong xe hoặc trần xe cũng không có bất cứ vết máu vào.

Sợ anh bị lực khi tông xe làm văng ra ngoài, cô hoảng loạn đứng dậy tìm anh, lại nghe thấy phía trên đầu truyền đến một câu.

“Này, tình yêu, em đang tìm anh sao?”

Cô đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông đầu heo kia thoăn thoắt nhảy từ trên cây xuống.

Anh bình yên vô sự, được rồi, cũng không bình yên vô sự lắm. Lúc anh đáp đất, tay đè bụng phải gập người lại, mặt nhăn nhó, khóe miệng thậm chí còn có vết máu, nhưng anh vẫn đứng thẳng người lên, mỉm cười với cô.

“Cái đồ điên này!” Cô nhìn anh, thốt lên liền mắng: “Anh không muốn sống nữa sao? Anh cho rằng làm như vậy rất ngầu sao? Anh cho rằng mình đang quay kỹ xảo, hay là bất tử? Anh có biết mình rất có thể sẽ. . .”

Cô còn chưa mắng xong, anh đã sải bước tiến lên, giơ đôi bay bị còng qua đầu cô, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.

“Thả em ra!” Cô đẩy anh ra, tức giận tát cho anh một cái.

Chiêu này quả nhiên không hữu hiệu với tất cả phụ nữ, cái tát của cô đúng là không nhẹ tẹo nào.

Nhưng anh không buông tay, tay anh bị còng cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn để cô đánh.

“Anh là tên khốn kiếp!” Cô nổi trận lôi đình vừa đánh vừa mắng, tay phải đánh xong, tay trái lại vung tới.

“Bệnh tâm thần!” Ngực phải một đấm.

“Đồ điên!” Ngực trái một chưởng.

“Đầu heo!” Má phải lại ăn một cái tát.

Khi cô dừng tay thì anh thật sự cảm thấy có chút váng đầu, nhưng anh vẫn xin lỗi.

“Rất xin lỗi, anh thật sự rất xin lỗi, thật đó, em đừng khóc nữa.”

Cho đến lúc này, Điềm Điềm mới phát hiện mặt mình đã đầy nước mắt từ lúc nào chẳng hay.

Anh dịu dàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, giọng khàn khàn: “Xin lỗi, anh rất xin lỗi, anh không cố ý. Nhưng anh không còn cách nào khác, hắn chĩa súng vào em, anh chỉ có thể làm như vậy thôi, anh yêu em, anh không thể trơ mắt nhìn tên điên đó giết em.”

“Anh nói cái gì?” Cô nhìn anh đăm đăm.

“Xin lỗi, anh rất xin lỗi. . .”

“Không phải câu này, câu cuối cùng!”

Anh ngây ra một chút, vẫn ngoan ngoãn lặp lại, “Anh không thể trơ mắt nhìn tên điên đó giết em?”

“Trên câu đó!” Cô hung dữ lườm anh.

A Nam sững sờ, nghĩ lại, sau đó mới chợt nhận ra.

A, cục cưng bé nhỏ của anh quả nhiên rất biết cách nắm lấy trọng điểm.

Anh mỉm cười, ngoan ngoãn lặp lại câu cô muốn nghe.

“Anh yêu em.”

Anh còn chưa nói hết, 4, 5 xe cảnh sát đuổi theo anh hơn nửa thành phố đã dừng lại bên cạnh công viên, cảnh sát trong xe giơ súng, cảnh cáo.

“Nick Zheng, buông cô gái đó ra, giơ tay lên!”

Anh liếc mắt, bất lực nhìn người con gái khóc đến mức mặt mũi lem nhem trong lòng, “Anh biết chúng ta mới chỉ quen nhau bảy ngày ngắn ngủi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng anh thật sự cảm thấy chúng ta nên ở bên nhau. . .”

“Giơ tay lên!” Cảnh sát lại hô to, “Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”

Anh thở dài, bất lực giơ hai tay vẫn còn nguyên còng số tám lên, nhìn cô nói: “Tình yêu à, chúng ta thật sự cần tìm thời gian nói chuyện cho rõ ràng.”

Hai cảnh sát chạy tới, đè anh xuống đất, khiến xương sườn của anh đau nhói.

“Shit!” Anh chửi một tiếng, cũng không quên quay đầu lại tiếp tục nói với cô: “Anh biết bây giờ nhìn anh không được ngầu cho lắm, nhưng nhân sinh khổ đoản, cho nên em hãy cân nhắc đến chuyện lấy anh nhé?”

Anh vừa dứt lời lập tức khiến cho tất cả mọi người ngẩn ra.

“Anh nói cái gì?” Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn của anh.

“Anh yêu em, hãy lấy anh nhé.” Anh lặp lại.

Một cảnh sát hoàn hồn, liền xốc anh từ dưới đất lên, quát: “Tên thần kinh này, đưa hắn lên xe!”

Thấy anh nhăn nhó, Điềm Điềm không nhịn được trách móc.

“Này, các anh nhẹ một chút!”

Nghe vậy, một cảnh sát khác ngạc nhìn nhìn cô, “Cô à, tên này là tội phạm giết người vượt ngục!”

“Anh ấy không phải!” Cô nổi giận chỉ nhà mình, nói: “Hung thủ thật sự là sĩ quan Clark! Ông ta vừa rồi muốn giết tôi, nếu không nhờ người đàn ông các anh đang muốn bắt này, tôi đã sớm chết rồi !”

“Clark muốn giết cô? !” Người đàn ông kia bàng hoàng nhìn cô.

“Đúng vậy.” Cô tức giận nói: “Ông ta trúng đạn, bây giờ còn ở trong nhà tôi! Nếu tôi là mấy người tôi sẽ lập tức phái người tới đó!”

Đám cảnh sát bất an nhìn nhau, một cảnh sát giàtrong số đó hạ lệnh: “Đi xem.”

Hai cảnh sát chạy tới, nhưng cảnh sát bắt A Nam vẫn không buông tay, chỉ tiếp tục kéo anh đi về phía xe cảnh sát.

“Này, mấy người không thể đợi một chút sao? Cô ấy vẫn chưa trả lời tôi.” A Nam khó chịu kháng nghị, sau đó vội vàng quay đầu lại nghiêm túc nói với Điềm Điềm: “Anh biết thời gian và địa điểm không hợp, anh cũng biết có thể em sẽ cảm thấy mọi việc diễn ra quá nhanh. Nhưng chúng ta ở bên nhau cả ngày lẫn đêm so ra còn nhiều hơn người bình thường hẹn hò một tháng một tuần chỉ có thể bớt thời gian ra đi ăn hai ba bữa cơm. Bảy ngày là 168 tiếng, cho dù trừ thời gian anh ở trong tù nhớ em thì vẫn còn hơn 140 tiếng, đủ ăn vài chục bữa cơm, làm tình một trăm lần!”

Điềm Điềm đỏ mặt, vừa thẹn thùng vừa lúng túng hỏi: “Ôi trời, anh biết anh đang nói cái gì không?”

“Đương nhiên biết.” Anh nhìn cô chằm chằm nói: “Anh đang cầu hôn em.”

Chưa bao giờ gặp phải nghi phạm nào đang bị bắt mà còn vội vàng cầu hôn, cộng thêm chuyện của sĩ quan Clark còn chưa rõ ràng, tất cả cảnh sát cũng vô cùng tò mò chờ câu trả lời của cô. Hai người cảnh sát áp giải anh nhìn nhau, rất có ăn ý đồng thời dừng bước.

Lớn bằng này rồi nhưng Hách Điềm Điềm thật sự chưa được ai cầu hôn bao giờ, chứ đừng nói đến chuyện cầu hôn trước mặt mọi người, người đứng xem còn toàn là cảnh sát.

Tình huống này thật sự rất hoang đường và không bình thường, nhưng cô lại không có thể nào không để ý tới người đàn ông vừa nhếch nhác, điên cuồng, vừa nghiêm túc trước mắt này.

“Nhưng anh không tin tưởng em.” Cô không nên trả lời anh, nhưng cô thật sự không nhịn được.”Em sẽ không lấy một người đàn ông không tin em.”

“Ai nói anh không tin em?” Anh nhíu mày.

Cô trừng anh, nói: “Anh cho là em tin anh là tội phạm giết người.”

“Tình yêu, chúng ta mới quen nhau bảy ngày, không đúng, khi đó mới chỉ có sáu ngày.” Anh kiên nhẫn nói: “Khi tất cả mọi người nói anh là hung thủ giết người thì anh đương nhiên cho rằng em sẽ không tin tưởng anh!”

Điềm Điềm nghe vậy, ngọn lửa trong mắt lập tức bùng lên, “Khi đó em vừa mới nói em yêu anh! Anh không coi lời em nói ra gì đúng không?”

“Không, không có.”

Anh chỉ trả lời nhẹ nhàng như thế, trên khuôn mặt thậm chí còn nở mỉm cười khổ, “Cho nên anh mới có thể cho rằng không kéo em vào sẽ tốt cho em hơn.”

Cô bật cười lườm anh, cổ họng nghẹn lại, nước mắt đột nhiên trào lên, thật lâu sau mới tiếp tục nói được.

“Cũng chẳng tốt hơn chút nào.”

“Đúng vậy, không tốt hơn chút nào.” A Nam gật đầu đồng ý, “Khi Clark đánh anh, nói cho anh biết hắn muốn đến giết em, anh mới phát hiện, phương pháp bảo vệ an toàn tốt nhất cho em chính là cưới em về nhà.”

“Những tên bắt cóc kia thì sao?” Cô không cam lòng hỏi.

“Đó là bí mật buôn bán, trừ phi em gả cho anh, nếu không anh không thể nói cho em biết.” Anh nhìn cô, thở dài, nghiêm túc cầu khẩn: “Anh biết muốn em từ bỏ tất cả mà đi theo anh là rất quá đáng, nhưng ta sẽ bù đắp cho em. Lấy anh nhé? Xin em đấy.”

Ôi trời, người đàn ông này đúng là vừa trơ trẽn vừa vô lại.

Cô cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

Tất cả mọi người chờ câu trả lời của cô.

Trăng sáng trên bầu trời, đèn xe cảnh sát xanh đỏ không ngừng lóe lên, một cảnh sát từ cửa chính nhà cô chạy tới, một chiếc xe cứu thương rẽ vào góc đường.

Nhưng trước mắt rõ ràng nhất lại là khuôn mặt vừa lấm lem vừa khát vọng của anh.

Cô lau nước mắt trên mặt, rồi lại chảy ra càng nhiều.

Có quá nhiều lý do nói cho cô rằng không nên đồng ý, có quá nhiều chuyện cô còn không rõ, nhưng cô biết rõ một điều rằng:

Cô yêu người đàn ông đáng ghét, vô lại này! Cô không quan tâm sự nghiệp của cô, cô không quan tâm có phải rời khỏi nơi này hay không, cô không quan tâm cô phải từ bỏ tất cả. Cô từ trước đến giờ muốn luôn ao ước có một ngôi nhà náo nhiệt mà ấm áp. Ở trong ngôi nhà kia có người yêu cô, thương cô, bảo vệ cô, anh biết rõ khát vọng và ước mơ sâu thẳm nhất trong lòng cô, cô cũng biết, cả đời này, nếu có anh làm bạn, cô tuyệt đối sẽ không thấy buồn chán.

Trên thế giới này, không còn ai quan tâm cô, hiểu cô hơn anh.

Điềm Điềm mỉm cười, ở trước mặt tất cả cảnh sát nhìn anh gật đầu.

“Được, em đồng ý.”

“Trời ạ, cám ơn em, anh sẽ không để em phải hối hận đâu.” Anh thở phào nhẹ nhõm, háo hức muốn tiến lên ôm cô, nhưng cảnh sát giữ anh không buông tay.

“Này.” Anh kháng nghị.

Hai cảnh sát bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, anh có tiền án chạy trốn.”

A Nam trợn mắt, Điềm Điềm thấy thế không nhịn được bật cười. Cô tiến lên ôm lấy người đàn ông đang bị hai cảnh sát giữ chặt.

Anh cúi đầu hôn cô thật sâu, mới cười nói: “Những người này đúng là quá chướng mắt.”

Đúng vậy.

Cô cũng nghĩ như vậy, nhưng không có nói ra. Hai người cảnh sát kia đã rất lịch sự quay đầu ra chỗ khác.

Đúng lúc này, vị cảnh sát già kia nghe được báo cáo, kịp thời ra lệnh.

“Johnny, Sam, thả anh ta ra, cô gái kia nói thật, Tom nói hiện trường có nhân.”

Johnny cùng Sam nhanh chóng thả tay, mở khóa còng tay cho anh.

“Nhân chứng?” A Nam sững sờ.

“Là anh Võ và chị Lam.” Điềm Điềm rưng rưng cười nói: “Bọn họ ở trong phòng.”

Anh ngẩn ngơ, nhanh chóng nhận ra một chuyện.

“Anh làm hỏng kế hoạch của mọi người?”

“Đúng vậy.” Cô gật đầu.

“Chết tiệt.” Anh cười khổ.

“Đúng vậy.” Nghĩ đến đây cô nhíu mày, “Em suýt nữa bị anh hù chết!”

“Xin lỗi.” Anh thở dài nói: “Nhưng anh thật sự sợ gần chết, tin anh, khi anh thấy em và Clark đứng cạnh cửa sổ, tim anh đã ngừng đập.”

Đôi mắt xanh lam điên cuồng của người đàn ông kia hiển hiện trước mắt, cô run lên.

“Ông ta điên rồi.” Cô khàn giọng nói: “Ông ta là tình nhân của Emma, Emma muốn chia tay, cho nên ông ta mới giết cô ấy.”

Anh ôm cô vào trong lòng, siết chặt.

“Ông ta nghĩ anh là tình nhân của Emma.” Cô ở trong lòng anh khẽ nói.

“Anh không phải.”

Giọng anh khàn khàn nghẹn ngào, cô có thể cảm nhận được sự bi thương của anh.

“Em biết.” Cô gật đầu, đưa tay ôm lấy anh.

“Tăng Kiếm Nam.”

“Hả?”

“Em yêu anh.”

Cảnh sát đi đi lại lại xung quanh, đèn xe cảnh sát xanh đỏ lóe lên trong đêm, xung qaunh công viên cũng bắt đầu có người vây xem. Anh nên dẫn cô rời đi ngay bây giờ, đi tìm Anh Võ và chị Lam, nhưng tại thời điểm này, anh lại chỉ có thể ôm thật chặt cô.

“Anh yêu em.” Anh khàn khàn nói: “Chúng ta ngày mai sẽ tới Las Vegas kết hôn.”

Lúc này đây, cô không do dự nữa, chỉ là gật đầu đáp một chữ.

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện