Đám người Lý Hưởng thấy Tần Tình đi tới, cơ hồ theo bản năng tản ra một con đường.
Chờ cho tới khi bọn họ phản ứng lại hành động kỳ quái của mình, Tần Tình cũng đã chạy tới trước mặt Văn Dục Phong.
Đi tới chỗ Văn Dục Phong cũng đã thấm một tầng mồ hôi, Tần Tình liền dừng lại.
Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau, nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng.
Lý Hưởng ở một bên thần sắc cổ quái, chỉ cảm thấy trên người cô gái nhỏ có một loại khí thế không thể xác định rõ ràng.
—— nếu nói trước kia hai người ở bên nhau, Tần Tình ngẫu nhiên có một chút nhút nhát sợ sệt, hiện tại hoàn toàn không nhìn thấy cái loại cảm xúc này nữa.
Hoặc là nói chiều cao hai người tuy có chênh lệch rõ ràng, nhưng Lý Hưởng cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt vững vàng đè ép Dục ca của bọn họ một cái đầu.
Sao có thể???
Lập tức Lý Hưởng đối với cái suy nghĩ này của bản thân mình khịt mũi coi thường.
Sau đó hắn liền nghe thấy cô gái nhỏ đứng ở tâm điểm không một chút luống cuống mở miệng.
Âm thanh vẫn mềm mại, eo mảnh khảnh, lưng thẳng tắp rất xinh đẹp.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm Văn Dục Phong không chớp mắt, ngũ quan tinh xảo không có nửa điểm biểu tình, con người đen nhánh trong suốt sạch sẽ.
Tuy là nhìn nam sinh, nhưng lời nói lại hướng tới đám người Lý Hưởng ——
"Anh ấy còn chưa thuộc hết từ đơn.
" Cô gái nhỏ nói vậy, quay người 180° đưa lưng về phía Văn Dục Phong đối diện với mọi người: "Chỗ nào cũng không được đi.
"
"! !.
.
"
Lời này vừa nói ra, trên mặt các nam sinh vây quanh hiện lên đủ loại cảm xúc.
(Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804)
Có người sắc mặt cổ quái, có người khẽ nhíu mày, cũng có người rõ ràng không vui.
Lý Hưởng nhếch miệng cười, há mồm muốn chọc ghẹo một câu.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói, nam sinh đứng ở phía sau cô gái nhỏ, ước chừng cao hơn 20cm khẽ nhếch cằm, lười biếng dùng khóe mắt quét hắn một chút.
Con ngươi tối đen như là loại hung thú nào đó đang hung hãn bảo vệ lãnh thổ của mình.
"! !.
.
"
Lý Hưởng rụt cổ lại, đem lời định nói nuốt trở về.
Những người khác cũng không phải mù, nhìn thấy Lý Hưởng chưa nói lời nào cũng phải ngậm miệng lại, có oán khí lớn nhưng không dám nói ra lời.
Không khí nhất thời yên lặng đến xấu hổ.
Qua hai giây, vẫn là Văn Dục Phong bất đắc dĩ mở miệng.
"Điềm Điềm, anh học thuộc xong rồi.
"
Ngữ khí tựa hồ có điểm không thể nề hà, đôi mắt nồng đạm ý cười.
Tần Tình cảm thấy lưng mình cứng đờ.
Đại khái là mình đã quá đánh giá cao Văn Dục Phong.
——
Trước đó, Tần Tình không nghĩ tới thời điểm Văn Dục Phong có nhiều người vây quanh như vậy, còn lấy nhũ danh của mình ra gọi.
Nếu lúc này mà có khe đất, đại khái Tần Tình đã chui xuống trốn rồi.
Thật vất vả mới khởi động hết khí thế trên người, bây giờ gương mặt cô gái nhỏ cũng dần dần quẫn bách, dư âm lời nói lúc nãy làm cho tâm tình mình tán loạn.
Tần Tình tức giận đến mức cắn răng xoay người lại, khóe mắt hơi hơi phiếm đỏ.
Đôi mắt kia không giống như là chỉ có buồn bực.
"! !.
"
Ánh mắt Văn Dục Phong càng tối lại, có chút thất thần.
Trùng hợp nhất là thời điểm Văn Dục Phong thất thần, Tần Tình đột nhiên có động tác —— cô đem bài thi tiếng Anh thật dày còn ở trên tay mình giơ lên, hướng vào ngực người nọ ập tới.
Do chịu lực tác động theo quán tính, hơn nữa người nào đó tự làm bậy "thất thần", một xấp bài thi thật dày ập tới làm nam sinh kêu lên một tiếng.
Dù vậy, Văn Dục Phong vẫn theo bản năng ôm lấy xấp bài thi mà cô gái nhỏ đưa tới.
Tần Tình cũng không lấy lại, nghe thấy tiếng kêu rên lúc nãy của Văn Dục Phong không giống làm bộ, trong lòng có chút không đành lòng.
Nhưng nghĩ tới chuyện người này vừa mới cùng bọn họ mưu đồ chuyện gì, tức khắc Tần Tình cảm thấy đúng hợp tình hợp lý.
—— nếu không phải sức lực của mình nhỏ, có thể chụp cái vết thương nhẹ càng tốt.
Đỡ phải đi ra ngoài đánh nhau với mấy người tam trung, lại phải mang một cánh tay phải bị thương trở về, mình thật muốn điên rồi.
Nghĩ xong, Tần Tình nhìn chằm chằm Văn Dục Phong.
"Thuộc xong rồi?"
Tình thế này biến hóa quá nhanh, người khác đều phản ứng không kịp, Văn Dục Phong biết rõ Tần Tình đang hỏi cái gì.
"Đã thuộc hết thật rồi.
" Ánh mắt hắn lười biếng mang theo vài phần ý cười.
.
Chờ cho tới khi bọn họ phản ứng lại hành động kỳ quái của mình, Tần Tình cũng đã chạy tới trước mặt Văn Dục Phong.
Đi tới chỗ Văn Dục Phong cũng đã thấm một tầng mồ hôi, Tần Tình liền dừng lại.
Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau, nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng.
Lý Hưởng ở một bên thần sắc cổ quái, chỉ cảm thấy trên người cô gái nhỏ có một loại khí thế không thể xác định rõ ràng.
—— nếu nói trước kia hai người ở bên nhau, Tần Tình ngẫu nhiên có một chút nhút nhát sợ sệt, hiện tại hoàn toàn không nhìn thấy cái loại cảm xúc này nữa.
Hoặc là nói chiều cao hai người tuy có chênh lệch rõ ràng, nhưng Lý Hưởng cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt vững vàng đè ép Dục ca của bọn họ một cái đầu.
Sao có thể???
Lập tức Lý Hưởng đối với cái suy nghĩ này của bản thân mình khịt mũi coi thường.
Sau đó hắn liền nghe thấy cô gái nhỏ đứng ở tâm điểm không một chút luống cuống mở miệng.
Âm thanh vẫn mềm mại, eo mảnh khảnh, lưng thẳng tắp rất xinh đẹp.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm Văn Dục Phong không chớp mắt, ngũ quan tinh xảo không có nửa điểm biểu tình, con người đen nhánh trong suốt sạch sẽ.
Tuy là nhìn nam sinh, nhưng lời nói lại hướng tới đám người Lý Hưởng ——
"Anh ấy còn chưa thuộc hết từ đơn.
" Cô gái nhỏ nói vậy, quay người 180° đưa lưng về phía Văn Dục Phong đối diện với mọi người: "Chỗ nào cũng không được đi.
"
"! !.
.
"
Lời này vừa nói ra, trên mặt các nam sinh vây quanh hiện lên đủ loại cảm xúc.
(Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804)
Có người sắc mặt cổ quái, có người khẽ nhíu mày, cũng có người rõ ràng không vui.
Lý Hưởng nhếch miệng cười, há mồm muốn chọc ghẹo một câu.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói, nam sinh đứng ở phía sau cô gái nhỏ, ước chừng cao hơn 20cm khẽ nhếch cằm, lười biếng dùng khóe mắt quét hắn một chút.
Con ngươi tối đen như là loại hung thú nào đó đang hung hãn bảo vệ lãnh thổ của mình.
"! !.
.
"
Lý Hưởng rụt cổ lại, đem lời định nói nuốt trở về.
Những người khác cũng không phải mù, nhìn thấy Lý Hưởng chưa nói lời nào cũng phải ngậm miệng lại, có oán khí lớn nhưng không dám nói ra lời.
Không khí nhất thời yên lặng đến xấu hổ.
Qua hai giây, vẫn là Văn Dục Phong bất đắc dĩ mở miệng.
"Điềm Điềm, anh học thuộc xong rồi.
"
Ngữ khí tựa hồ có điểm không thể nề hà, đôi mắt nồng đạm ý cười.
Tần Tình cảm thấy lưng mình cứng đờ.
Đại khái là mình đã quá đánh giá cao Văn Dục Phong.
——
Trước đó, Tần Tình không nghĩ tới thời điểm Văn Dục Phong có nhiều người vây quanh như vậy, còn lấy nhũ danh của mình ra gọi.
Nếu lúc này mà có khe đất, đại khái Tần Tình đã chui xuống trốn rồi.
Thật vất vả mới khởi động hết khí thế trên người, bây giờ gương mặt cô gái nhỏ cũng dần dần quẫn bách, dư âm lời nói lúc nãy làm cho tâm tình mình tán loạn.
Tần Tình tức giận đến mức cắn răng xoay người lại, khóe mắt hơi hơi phiếm đỏ.
Đôi mắt kia không giống như là chỉ có buồn bực.
"! !.
"
Ánh mắt Văn Dục Phong càng tối lại, có chút thất thần.
Trùng hợp nhất là thời điểm Văn Dục Phong thất thần, Tần Tình đột nhiên có động tác —— cô đem bài thi tiếng Anh thật dày còn ở trên tay mình giơ lên, hướng vào ngực người nọ ập tới.
Do chịu lực tác động theo quán tính, hơn nữa người nào đó tự làm bậy "thất thần", một xấp bài thi thật dày ập tới làm nam sinh kêu lên một tiếng.
Dù vậy, Văn Dục Phong vẫn theo bản năng ôm lấy xấp bài thi mà cô gái nhỏ đưa tới.
Tần Tình cũng không lấy lại, nghe thấy tiếng kêu rên lúc nãy của Văn Dục Phong không giống làm bộ, trong lòng có chút không đành lòng.
Nhưng nghĩ tới chuyện người này vừa mới cùng bọn họ mưu đồ chuyện gì, tức khắc Tần Tình cảm thấy đúng hợp tình hợp lý.
—— nếu không phải sức lực của mình nhỏ, có thể chụp cái vết thương nhẹ càng tốt.
Đỡ phải đi ra ngoài đánh nhau với mấy người tam trung, lại phải mang một cánh tay phải bị thương trở về, mình thật muốn điên rồi.
Nghĩ xong, Tần Tình nhìn chằm chằm Văn Dục Phong.
"Thuộc xong rồi?"
Tình thế này biến hóa quá nhanh, người khác đều phản ứng không kịp, Văn Dục Phong biết rõ Tần Tình đang hỏi cái gì.
"Đã thuộc hết thật rồi.
" Ánh mắt hắn lười biếng mang theo vài phần ý cười.
.
Danh sách chương