Editor: Sa Hạ
Qua hồi lâu, cô ta mới chậm rãi cúi đầu.
".......Đúng."
"Chúng ta không quen biết."
Nói xong, khóe mắt Lăng Vũ ửng hồng, giẫm giày cao gót tông cửa xông ra.
Chỉ để lại hơn phân nửa lớp học âm thầm thổn thức.
Dưới những ánh mắt đó, Văn Dục Phong mặt không đổi sắc quay sang Tần Tình, đồng thời thu lại bàn tay ngăn chặn cô tiến lên lúc nãy.
Văn Dục Phong nghiêng người nói nhỏ bên tai Tần Tình: "Nếu chỉ có chuyện này mà phải để chính em ra mặt, thì người bạn trai như anh cũng quá là vô dụng."
Tần Tình nói đùa: "Hiện tại anh thật sự không vô dụng, nhưng chỉ sợ người khác sẽ nói anh không biết thương hương tiếc ngọc."
"Bọn họ nói như thế nào cùng không liên quan đến anh." Văn Dục Phong nói: "Huống chi, khi nào anh lại không thương hương tiếc ngọc?"
"Bắt một cô gái đã thích anh lâu như vậy phải tự chính miệng mình thừa nhận không quen biết anh còn chưa đủ sao?" Tần Tình nhìn anh với ánh mắt vô tội: "Hơn nữa, kia chẳng lẽ là em thiếu chút nữa khiến cho một cô gái khóc?"
Đối với cái này, vẻ mặt của Văn Dục Phong thể hiện sự không đồng ý.
"Anh chỉ thừa nhận em thích anh, những người khác anh không nhận."
Anh cong khóe môi: "Hơn nữa, anh chỉ thương hương tiếc ngọc với người của mình. Người khác không quan tâm đến."
"Suy nghĩ thật ấu trĩ." Tần Tình cười: "Bất quá em rất thích. Kia......Đến lược em."
"Ân?" Văn Dục Phong nhìn cô khó hiểu.
Tần Tình không giải thích.
Cô vòng qua Văn Dục Phong đi đến trước mặt Lâm Văn Thao đang rầu rĩ mất mát.
"Tần Tình?"
Lâm Văn Thao nhìn Tần Tình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Tình sẽ nói chuyện với mình.
Đáy mắt hắn xoẹt qua một tia vui mừng.
"Tôi ——"
Tần Tình không cho hắn cơ hội để lên tiếng, duỗi tay làm một động tác im lặng.
Sau đó cô nhìn Lâm Văn Thao đang sửng sốt với ánh mắt rất nghiêm túc:
"Tôi nghe người ta nói những lần họp lớp trước, anh tìm những người khác để hỏi thăm chuyện của tôi."
Ánh mắt của Lâm Văn Thao sáng rực lên.
"Cho nên lần này cậu mới đến?"
Nam nhân chân dài ở phía sau Tần Tình ngồi lên bàn một cách lười nhác, hơi nhíu mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Anh đừng hiểu lầm." Tần Tình không chút lưu tình chừa con đường sống cho đối phương: "Hôm nay tôi cùng bạn trai tới, nếu gặp được anh cũng chỉ là thuận tiện nói một tiếng."
Nói đến đây, Tần Tình cố tình dừng lại, sau đó cô cong khóe mắt nở một nụ cười mềm mại:
"Khi còn học cao trung, tôi biết anh nói rất nhiều lời không tốt với mọi người về Văn Dục Phong.......Nhưng ở trong mắt tôi, anh ấy là tốt nhất. Tình cảm của chúng tôi là chuyện của chúng tôi, anh không có tư cách đánh giá."
Tần Tình lùi lại một bước.
"Lâm tiên sinh, lần sau không may gặp mặt, chúng ta cứ làm bộ như không quen biết, được không?"
Nói xong, Tần Tình cũng không cho Lâm Văn Thao đang đứng ngây ngốc tại chỗ có cơ hội để trả lời, liền lưu loát xoay người lại.
Chiếc váy caro xoay trên không tạo nên một đường cong xinh đẹp.
Tần Tình trở lại bên cạnh Văn Dục Phong.
"Đi thôi?" Cô cười đến khóe mắt cũng cong cong, ôn nhu hỏi hắn.
Văn Dục Phong: "....... Không đợi?"
"Mục đích của anh không phải đã đạt được rồi sao?"
"........"
Hiếm khi Văn Dục Phong cảm thấy chột dạ, chớp chớp mắt.
Nhưng sau khoảnh khắc này, anh nặng nề câu môi, đứng dậy nắm lấy tay cô gái nhỏ: "Được. Chúng ta.......về nhà."
Thời điểm ra khỏi cửa phòng, tựa như Tần Tình nghĩ tới cái gì, bước chân dừng lại.
Cô do dự quay đầu lại nhìn vào trong lớp một cái. Tầm mắt dừng trên một người đang thất thần, hồn bay phách lạc đứng tại chỗ đó.
Tần Tình quay đầu lại: "Anh rời đi........ mà không chào hỏi Lý Hưởng một cái sao?"
"......."
Văn Dục Phong không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Tần Tình đi xuống lầu.
Nhìn thấy phản ứng của Văn Dục Phong như vậy, có vẻ thật sự không sao cả nên cũng không hề lên tiếng nữa.
Cho tới khi ra khỏi khu dạy học, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt cô hoa lên liền nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai.
"Ai cũng không thể dùng danh nghĩa của anh để tổn thương em.......Anh sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm điều đó."
"Bởi vì em là người quan trọng nhất đối với anh."
...................
Qua hồi lâu, cô ta mới chậm rãi cúi đầu.
".......Đúng."
"Chúng ta không quen biết."
Nói xong, khóe mắt Lăng Vũ ửng hồng, giẫm giày cao gót tông cửa xông ra.
Chỉ để lại hơn phân nửa lớp học âm thầm thổn thức.
Dưới những ánh mắt đó, Văn Dục Phong mặt không đổi sắc quay sang Tần Tình, đồng thời thu lại bàn tay ngăn chặn cô tiến lên lúc nãy.
Văn Dục Phong nghiêng người nói nhỏ bên tai Tần Tình: "Nếu chỉ có chuyện này mà phải để chính em ra mặt, thì người bạn trai như anh cũng quá là vô dụng."
Tần Tình nói đùa: "Hiện tại anh thật sự không vô dụng, nhưng chỉ sợ người khác sẽ nói anh không biết thương hương tiếc ngọc."
"Bọn họ nói như thế nào cùng không liên quan đến anh." Văn Dục Phong nói: "Huống chi, khi nào anh lại không thương hương tiếc ngọc?"
"Bắt một cô gái đã thích anh lâu như vậy phải tự chính miệng mình thừa nhận không quen biết anh còn chưa đủ sao?" Tần Tình nhìn anh với ánh mắt vô tội: "Hơn nữa, kia chẳng lẽ là em thiếu chút nữa khiến cho một cô gái khóc?"
Đối với cái này, vẻ mặt của Văn Dục Phong thể hiện sự không đồng ý.
"Anh chỉ thừa nhận em thích anh, những người khác anh không nhận."
Anh cong khóe môi: "Hơn nữa, anh chỉ thương hương tiếc ngọc với người của mình. Người khác không quan tâm đến."
"Suy nghĩ thật ấu trĩ." Tần Tình cười: "Bất quá em rất thích. Kia......Đến lược em."
"Ân?" Văn Dục Phong nhìn cô khó hiểu.
Tần Tình không giải thích.
Cô vòng qua Văn Dục Phong đi đến trước mặt Lâm Văn Thao đang rầu rĩ mất mát.
"Tần Tình?"
Lâm Văn Thao nhìn Tần Tình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Tình sẽ nói chuyện với mình.
Đáy mắt hắn xoẹt qua một tia vui mừng.
"Tôi ——"
Tần Tình không cho hắn cơ hội để lên tiếng, duỗi tay làm một động tác im lặng.
Sau đó cô nhìn Lâm Văn Thao đang sửng sốt với ánh mắt rất nghiêm túc:
"Tôi nghe người ta nói những lần họp lớp trước, anh tìm những người khác để hỏi thăm chuyện của tôi."
Ánh mắt của Lâm Văn Thao sáng rực lên.
"Cho nên lần này cậu mới đến?"
Nam nhân chân dài ở phía sau Tần Tình ngồi lên bàn một cách lười nhác, hơi nhíu mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Anh đừng hiểu lầm." Tần Tình không chút lưu tình chừa con đường sống cho đối phương: "Hôm nay tôi cùng bạn trai tới, nếu gặp được anh cũng chỉ là thuận tiện nói một tiếng."
Nói đến đây, Tần Tình cố tình dừng lại, sau đó cô cong khóe mắt nở một nụ cười mềm mại:
"Khi còn học cao trung, tôi biết anh nói rất nhiều lời không tốt với mọi người về Văn Dục Phong.......Nhưng ở trong mắt tôi, anh ấy là tốt nhất. Tình cảm của chúng tôi là chuyện của chúng tôi, anh không có tư cách đánh giá."
Tần Tình lùi lại một bước.
"Lâm tiên sinh, lần sau không may gặp mặt, chúng ta cứ làm bộ như không quen biết, được không?"
Nói xong, Tần Tình cũng không cho Lâm Văn Thao đang đứng ngây ngốc tại chỗ có cơ hội để trả lời, liền lưu loát xoay người lại.
Chiếc váy caro xoay trên không tạo nên một đường cong xinh đẹp.
Tần Tình trở lại bên cạnh Văn Dục Phong.
"Đi thôi?" Cô cười đến khóe mắt cũng cong cong, ôn nhu hỏi hắn.
Văn Dục Phong: "....... Không đợi?"
"Mục đích của anh không phải đã đạt được rồi sao?"
"........"
Hiếm khi Văn Dục Phong cảm thấy chột dạ, chớp chớp mắt.
Nhưng sau khoảnh khắc này, anh nặng nề câu môi, đứng dậy nắm lấy tay cô gái nhỏ: "Được. Chúng ta.......về nhà."
Thời điểm ra khỏi cửa phòng, tựa như Tần Tình nghĩ tới cái gì, bước chân dừng lại.
Cô do dự quay đầu lại nhìn vào trong lớp một cái. Tầm mắt dừng trên một người đang thất thần, hồn bay phách lạc đứng tại chỗ đó.
Tần Tình quay đầu lại: "Anh rời đi........ mà không chào hỏi Lý Hưởng một cái sao?"
"......."
Văn Dục Phong không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Tần Tình đi xuống lầu.
Nhìn thấy phản ứng của Văn Dục Phong như vậy, có vẻ thật sự không sao cả nên cũng không hề lên tiếng nữa.
Cho tới khi ra khỏi khu dạy học, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt cô hoa lên liền nghe thấy giọng nói trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai.
"Ai cũng không thể dùng danh nghĩa của anh để tổn thương em.......Anh sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm điều đó."
"Bởi vì em là người quan trọng nhất đối với anh."
...................
Danh sách chương