Vân Sơn công quán.
"Gặp mặt? Hôm nay?"
Từ trong phòng ngủ đi ra, Tần Tình cứng nhắc quay đầu nhìn về phía bà nội Tần.
"Đúng vậy." Bà nội Tần bưng mâm đồ ăn đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: "Ngày hôm qua hỏi con, không phải con nói hôm nay không có kế hoạch gì hay sao?"
Tần Tình nghẹn lời, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, đi tới bàn an ngồi xuống: "Con không biết bà nội muốn nói chính là chuyện này a."
Bà nội Tần cười: "Thế nào, kinh hỉ không?"
Tần Tình: "........"
Cũng không kém kinh hách nhiều lắm.
"Bà nội, hôm nay con không muốn đi, có thể hay không hôm nào lại ——"
Vừa nghe lời này, sắc mặt bà nội Tần lập tức trầm xuống.
"Trước đó con đã đồng ý với bà, đều đã quên? Hay là cháu chỉ muốn ứng phó với bà?"
"Không phải, xác thực gần đây cháu không có tâm tình......."
"Càng không có tâm tình liền càng phải đi ra ngoài chơi một chút, quen biết được nhiều bạn bè mới.
Bà nội cũng không phải nhất định bắt cháu coi đối phương là đối tượng yêu đương, không sợ đi ra ngoài nhiều quen nhiều người, có thể hoạt bát một chút, hướng ngoại một chút, bà nội rất vui!"
"........" Tần Tình thở dài, dưới cái nhìn chăm chú của bà nội Tần, cô xác thực không có lý do nào hợp lý để cự tuyệt.
Qua hai giây, Tần Tình chậm rãi gật đầu: "Con đi là được, bà nội ngài ngồi xuống ăn cơm đi."
Bà nội Tần nghe vậy, miệng càng cười thêm vui vẻ: "Ân, vậy tốt, chiều nay hai giờ gặp nhau ở quán café.
—— bà tự mình chọn điểm hẹn, trên mạng nói mấy người trẻ tuổi các con thường hay thích gặp mặt tại quán café, bà liền chọn nơi nổi tiếng nhất Thanh Thành, con thấy vừa lòng không?"
"Vừa lòng —— vừa lòng còn không được sao." Tần Tình bất đắc dĩ cười đáp.
.....................
Mấy giờ sau, tại Phú Lâm uyển.
Văn Dục Phong mặc chiếc áo tắm dài, mái tóc đen ướt đẫm đi ra từ phòng tắm, đi thẳng tới phòng khách.
"Cậu tới làm cái gì?"
Hắn không thèm nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, lập tức đi tới tủ lạnh cầm lấy một chai nước khoáng.
Kiều An ngồi trên sô pha cười khổ: "Dục ca, tôi chủ động đến nhận sai."
"....." Động tác vặn nắp của Văn Dục Phong dừng lại, hắn nhướn mày lên, con ngươi đen như mực nhìn về phía Kiều An.
Bị ánh mắt như vậy nhìn tới, lưng Kiều An hơi căng một chút.
Chờ tới lúc hắn phản ứng lại không khỏi thầm than trong lòng —— sau 5 năm Văn Dục Phong đi bộ đội trở về, xem như đem một chút tính cách lười biếng cuối cùng cũng bị mài đi.
Rõ ràng thực tế tuổi của mình so với hắn lớn hơn không ít, cảm giác hiện giờ ngược lại chính mình mới là người nhỏ hơn.....
Trong lòng than thở như vậy, ngoài miệng Kiều An cũng chưa dừng:
"Hai ngày trước, tôi có gặp mặt Tần tiểu thư."
"........"
Trước khi Kiều An nói, Văn Dục Phong ẩn ẩn có dự cảm, nhưng khi đã được nghiệm chứng, hắn không áp được cảm xúc hung hăng trong lòng đang trào lên.
Thanh âm của hắn hơi trầm xuống: "Cậu cùng cô ấy nói cái gì?"
"Tôi chỉ đem sự thật nói cho Tần tiểu thư biết." Kiều An nói.
Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lùng: "Ai bảo cậu lắm miệng."
"Nghe chỉ huy phân phó." Kiều An không chút do dự quăng nồi, bày ra vẻ mặt vô tội: "Nghe chỉ huy nói thật sự không muốn nhìn thấy Dục ca sống không còn gì luyến tiếc.
Dù sao thị giác của cậu cũng khôi phục lại bình thường, cho nên chỉ huy bảo tôi làm cho Tần tiểu thư nhanh chóng đem ngài đóng gói mang đi cách xa tầm mắt của ngài ấy."
"........." Thái dương của Văn Dục Phong nhảy dựng lên: "Cậu liền nói như vậy với cô ấy?"
Kiều An thẳng lưng: "Đương nhiên không phải.
Tôi chỉ giải thích với Tần tiểu thư năm đó cậu không có cách nào gửi được tin tức ra ngoài, cũng nói chuyện cậu vi phạm quy định rời núi từ đầu đến cuối......"
Nhìn thấy sắc mặt của Văn Dục Phong trầm xuống, Kiều An tự giác ngậm miệng lại.
Trong phòng khách yên lặng thật lâu.
Trước một giây Văn Dục Phong có động tác, Kiều An nhanh chóng bổ sung một câu:
" Tôi còn giúp cậu giải thích hai năm trước cậu xuất ngũ là do bị mù, và hai tháng trước mới hoàn toàn hồi phục.
—— tôi tin tưởng Tần tiểu thư sẽ hiểu hết thảy."
"........"
Không đợi Văn Dục Phong nói cái gì, điện thoại Kiều An đột nhiên vang lên.
"Xin lỗi Dục ca, tôi nghe điện thoại."
Trong lòng Kiều An vạn phần cảm tạ cuộc gọi gọi tới cứu vớt được chính mình trong lúc nguy nan nhất, chẳng qua giây tiếp theo, mặt hắn không chút biểu tình.
"........"
"Dục ca." Sau khi ngắt điện thoại, Kiều An căng mặt: "Xin lỗi, không chừng tôi đã sai lầm —— xem ra Tần tiểu thư hoàn toàn không thể hiểu được hết tất cả."
....................
Từ trên taxi bước xuống, Tần Tình mới hiểu được quán café nổi tiếng nhất Thanh Thành, gặp mặt trong miệng bà nội Tần chính là quán café lầu 1 của giải trí Phong Hoa, tâm tình cô thập phần phức tạp.
Nhưng mà thời gian địa điểm đã xác định, cô tự nhiên không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể xuống xe vào quán café.
Chạm mặt đối phương đang ngồi đợi ở một vị trí dễ nhìn, Tần Tình chủ động chào hỏi, ngồi xuống.
Cho đến khi cô điều chỉnh được dáng ngồi tốt, người đối diện ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình, còn chưa lấy lại tinh thần..
"Gặp mặt? Hôm nay?"
Từ trong phòng ngủ đi ra, Tần Tình cứng nhắc quay đầu nhìn về phía bà nội Tần.
"Đúng vậy." Bà nội Tần bưng mâm đồ ăn đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: "Ngày hôm qua hỏi con, không phải con nói hôm nay không có kế hoạch gì hay sao?"
Tần Tình nghẹn lời, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, đi tới bàn an ngồi xuống: "Con không biết bà nội muốn nói chính là chuyện này a."
Bà nội Tần cười: "Thế nào, kinh hỉ không?"
Tần Tình: "........"
Cũng không kém kinh hách nhiều lắm.
"Bà nội, hôm nay con không muốn đi, có thể hay không hôm nào lại ——"
Vừa nghe lời này, sắc mặt bà nội Tần lập tức trầm xuống.
"Trước đó con đã đồng ý với bà, đều đã quên? Hay là cháu chỉ muốn ứng phó với bà?"
"Không phải, xác thực gần đây cháu không có tâm tình......."
"Càng không có tâm tình liền càng phải đi ra ngoài chơi một chút, quen biết được nhiều bạn bè mới.
Bà nội cũng không phải nhất định bắt cháu coi đối phương là đối tượng yêu đương, không sợ đi ra ngoài nhiều quen nhiều người, có thể hoạt bát một chút, hướng ngoại một chút, bà nội rất vui!"
"........" Tần Tình thở dài, dưới cái nhìn chăm chú của bà nội Tần, cô xác thực không có lý do nào hợp lý để cự tuyệt.
Qua hai giây, Tần Tình chậm rãi gật đầu: "Con đi là được, bà nội ngài ngồi xuống ăn cơm đi."
Bà nội Tần nghe vậy, miệng càng cười thêm vui vẻ: "Ân, vậy tốt, chiều nay hai giờ gặp nhau ở quán café.
—— bà tự mình chọn điểm hẹn, trên mạng nói mấy người trẻ tuổi các con thường hay thích gặp mặt tại quán café, bà liền chọn nơi nổi tiếng nhất Thanh Thành, con thấy vừa lòng không?"
"Vừa lòng —— vừa lòng còn không được sao." Tần Tình bất đắc dĩ cười đáp.
.....................
Mấy giờ sau, tại Phú Lâm uyển.
Văn Dục Phong mặc chiếc áo tắm dài, mái tóc đen ướt đẫm đi ra từ phòng tắm, đi thẳng tới phòng khách.
"Cậu tới làm cái gì?"
Hắn không thèm nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, lập tức đi tới tủ lạnh cầm lấy một chai nước khoáng.
Kiều An ngồi trên sô pha cười khổ: "Dục ca, tôi chủ động đến nhận sai."
"....." Động tác vặn nắp của Văn Dục Phong dừng lại, hắn nhướn mày lên, con ngươi đen như mực nhìn về phía Kiều An.
Bị ánh mắt như vậy nhìn tới, lưng Kiều An hơi căng một chút.
Chờ tới lúc hắn phản ứng lại không khỏi thầm than trong lòng —— sau 5 năm Văn Dục Phong đi bộ đội trở về, xem như đem một chút tính cách lười biếng cuối cùng cũng bị mài đi.
Rõ ràng thực tế tuổi của mình so với hắn lớn hơn không ít, cảm giác hiện giờ ngược lại chính mình mới là người nhỏ hơn.....
Trong lòng than thở như vậy, ngoài miệng Kiều An cũng chưa dừng:
"Hai ngày trước, tôi có gặp mặt Tần tiểu thư."
"........"
Trước khi Kiều An nói, Văn Dục Phong ẩn ẩn có dự cảm, nhưng khi đã được nghiệm chứng, hắn không áp được cảm xúc hung hăng trong lòng đang trào lên.
Thanh âm của hắn hơi trầm xuống: "Cậu cùng cô ấy nói cái gì?"
"Tôi chỉ đem sự thật nói cho Tần tiểu thư biết." Kiều An nói.
Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lùng: "Ai bảo cậu lắm miệng."
"Nghe chỉ huy phân phó." Kiều An không chút do dự quăng nồi, bày ra vẻ mặt vô tội: "Nghe chỉ huy nói thật sự không muốn nhìn thấy Dục ca sống không còn gì luyến tiếc.
Dù sao thị giác của cậu cũng khôi phục lại bình thường, cho nên chỉ huy bảo tôi làm cho Tần tiểu thư nhanh chóng đem ngài đóng gói mang đi cách xa tầm mắt của ngài ấy."
"........." Thái dương của Văn Dục Phong nhảy dựng lên: "Cậu liền nói như vậy với cô ấy?"
Kiều An thẳng lưng: "Đương nhiên không phải.
Tôi chỉ giải thích với Tần tiểu thư năm đó cậu không có cách nào gửi được tin tức ra ngoài, cũng nói chuyện cậu vi phạm quy định rời núi từ đầu đến cuối......"
Nhìn thấy sắc mặt của Văn Dục Phong trầm xuống, Kiều An tự giác ngậm miệng lại.
Trong phòng khách yên lặng thật lâu.
Trước một giây Văn Dục Phong có động tác, Kiều An nhanh chóng bổ sung một câu:
" Tôi còn giúp cậu giải thích hai năm trước cậu xuất ngũ là do bị mù, và hai tháng trước mới hoàn toàn hồi phục.
—— tôi tin tưởng Tần tiểu thư sẽ hiểu hết thảy."
"........"
Không đợi Văn Dục Phong nói cái gì, điện thoại Kiều An đột nhiên vang lên.
"Xin lỗi Dục ca, tôi nghe điện thoại."
Trong lòng Kiều An vạn phần cảm tạ cuộc gọi gọi tới cứu vớt được chính mình trong lúc nguy nan nhất, chẳng qua giây tiếp theo, mặt hắn không chút biểu tình.
"........"
"Dục ca." Sau khi ngắt điện thoại, Kiều An căng mặt: "Xin lỗi, không chừng tôi đã sai lầm —— xem ra Tần tiểu thư hoàn toàn không thể hiểu được hết tất cả."
....................
Từ trên taxi bước xuống, Tần Tình mới hiểu được quán café nổi tiếng nhất Thanh Thành, gặp mặt trong miệng bà nội Tần chính là quán café lầu 1 của giải trí Phong Hoa, tâm tình cô thập phần phức tạp.
Nhưng mà thời gian địa điểm đã xác định, cô tự nhiên không có biện pháp thay đổi, chỉ có thể xuống xe vào quán café.
Chạm mặt đối phương đang ngồi đợi ở một vị trí dễ nhìn, Tần Tình chủ động chào hỏi, ngồi xuống.
Cho đến khi cô điều chỉnh được dáng ngồi tốt, người đối diện ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình, còn chưa lấy lại tinh thần..
Danh sách chương