Kỷ Chính Sơ được Tống Thanh Uẩn bế ra ngoài____ bế kiểu công chúa.
Do tác dụng của thuốc đã bắt đầu, chỉ riêng việc lau sạch cơ thể và thay quần áo thôi cũng đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu. Không biết tên khốn kia đã tiêm cho cậu loại thuốc gì mà càng lúc cậu càng không thể chịu đựng nổi, toàn bộ huyết mạch như sôi trào, nơi đó thậm chí còn bắt đầu đau âm ỉ.
Thế nên dù khi ra ngoài nhìn thấy trong phòng khách có mấy người đứng đó, thậm chí cả cảnh sát cũng đã đến, cậu vẫn không còn dư thừa tâm trí để xấu hổ nữa. Cậu chỉ nhắm mắt lại, vùi đầu vào lồng ngực của Tống Thanh Uẩn, giả làm đà điểu.
"Anh Tống, đồng nghiệp của chúng tôi đã tiến hành khám xét nhà của nghi phạm, phát hiện một ống thuốc chưa dùng hết và đã gửi đến cơ quan thẩm định có thẩm quyền để kiểm tra. Xác nhận đó là một loại thuốc bị cấm dành cho Alpha trên thị trường, sau khi tiêm sẽ khiến Alpha rơi vào trạng thái đ.ộng tì.nh bị động, còn có tác dụng gây tê cơ bắp, khiến Alpha mất đi khả năng phản kháng. Ngoài ra, chúng tôi cũng tiến hành kiểm tra không khí trong phòng và phát hiện một lượng nhỏ pheromone mô phỏng của Omega, cũng có tác dụng kí.ch th.ích đ.ộng tì.nh. Tuy nhiên, hai loại này đều không gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể, các vị không cần quá lo lắng. Trước mắt, ưu tiên hàng đầu vẫn là đưa cậu ấy đến bệnh viện để kiểm tra thương tích."
Nghe thấy câu 'khiến Alpha mất đi khả năng phản kháng', sắc mặt của Tống Thanh Uẩn càng trở nên u ám.
Nếu không phải vì phản ứng của Kỷ Chính Sơ đủ nhanh, từ nhỏ đã lớn lên cùng đám nhóc nhà võ thuật thế gia, ngay lập tức đấm cho Tưởng Phong đo đất mà thay vào đó là bị cậu ta kéo dài thời gian đến khi hoàn toàn mất sức....
Hậu quả đó, hắn thậm chí không dám nghĩ đến dù chỉ một giây nhưng vẫn đủ khiến hắn sợ hãi đến mức hai tay ôm chặt chàng trai cũng run rẩy theo.
Tống Thanh Uẩn dùng hết sức để giữ bình tĩnh, nói với cảnh sát: "Cảm ơn. Tôi đưa em ấy đến bệnh viện ngay bây giờ. Phiền các anh gửi địa chỉ bệnh viện cho trợ lý của tôi, cậu ấy sẽ lái xe."
"Không vấn đề gì. Chúng tôi đã nói chuyện với thư ký của anh. Hiện tại đồng nghiệp của chúng tôi cũng đang ở bệnh viện, các anh cứ đến rồi liên hệ với cậu ấy là được."
Tống Thanh Uẩn không chần chừ thêm nữa, lập tức bế Kỷ Chính Sơ lên xe.
------
Tác dụng của thuốc khiến máu trong người Kỷ Chính Sơ sôi trào khắp cơ thể. Đặc biệt là phía dưới, cơn khó chịu gần như không thể chịu đựng nổi. Trước mắt cậu thậm chí đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hai chân vô thức cọ sát vào người đàn ông.
Trong cổ họng của cậu phát ra những tiếng r.ên rỉ như một con thú nhỏ.
Khoảnh khắc này, cậu thậm chí không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thực.
Là bốn năm trước hay là bốn năm sau?
Nếu có thể, cậu thực sự muốn tự mình giải quyết. Nhưng loại thuốc này có tác dụng làm tê liệt cơ bắp... Cơ thể của cậu mềm nhũn đến mức chẳng thể làm được gì, ngay cả việc nâng tay lên cũng trở nên khó khăn. Thế nhưng cậu lại ý thức rõ ràng chuyện gì đang xảy ra với chính mình.
"Chết tiệt...."
Ban đầu cậu định chửi tục một câu nhưng đúng lúc đó, một đợt sóng nhiệt khác lại ập đến khiến âm điệu câu chửi vừa bật ra lập tức méo mó.
Tống Thanh Uẩn ôm cậu vào lòng, nâng tấm ngăn giữa ghế trước và sau lên.
"Sao vậy Sơ Sơ, khó chịu lắm à?"
Vừa nói, hắn vừa lấy khăn giấy từ ghế sau để lau trán cho cậu.
Mùi pheromone trúc xanh từ tuyến thể của Alpha tỏa ra, chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ không gian trong xe.
Thật ra, theo lẽ thường, pheromone xoa dịu của Alpha cũng có tác dụng làm dịu triệu chứng đ.ộng tì.nh của Alpha khác. Đây cũng chính là lý do bốn năm trước, Tống Thanh Uẩn đã dùng pheromone của mình để an ủi Kỷ Chính Sơ.
Nhưng cơ thể con người có trí nhớ riêng.
Có lẽ pheromone của Alpha khác có thể xoa dịu nhưng đối với Kỷ Chính Sơ, mùi pheromone của Tống Thanh Uẩn từ bốn năm trước đã sớm biến thành một loại hương vị khác.
Giờ đây, nó không những không có tác dụng làm dịu mà ngược lại còn châm ngòi cho ngọn lửa trong cơ thể cậu bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Mặc dù đang ngồi trong xe, những giọt mưa trượt dài trên cửa sổ và từng cột đèn đường lướt qua cũng cho thấy bọn họ vẫn đang trên đường di chuyển nhưng trong không gian kín mít, hệ thống cách âm tuyệt vời cùng với nhịp thở đều đặn của người đàn ông.... tất cả những điều này đều mang đến cho cậu một cảm giác an toàn.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc.
Cũng có lẽ là do phản ứng bản năng giữa cậu và Tống Thanh Uẩn.
Kỷ Chính Sơ nằm trên đùi người đàn ông, vùi đầu vào áo hắn, thấp giọng r.ên rỉ:
"Anh..... đừng nhìn em...."
Rồi, không chờ người đàn ông phản ứng, cậu luồn tay vào trong quần mình.
Quần áo mùa hè vốn đã mỏng manh, hơi thở nóng bỏng của chàng trai phả qua lớp vải, càng làm bỏng cả da thịt.
Trong xe chỉ còn tiếng hơi thở dần dần trở nên dồn dập xen lẫn những âm thanh mờ ám.
Yết hầu của người đàn ông khẽ trượt lên xuống, bàn tay đặt bên hông tựa như bị hóa đá, cứng đờ đến mức chỉ cần động nhẹ cũng có thể phát ra tiếng vỡ vụn.
Hơi thở cũng trở nên dè dặt.
Mặc dù chàng trai đang vùi mặt vào áo hắn, không thể nhìn rõ biểu cảm nhưng chỉ cần nhìn thấy cơ thể đang run rẩy của cậu, hắn cũng có thể đoán được gương mặt lúc này của cậu ra sao.
Cơ thể của người đàn ông căng cứng từng chút một.....
Đây có lẽ là khoảnh khắc khó chịu đựng nhất trong ba mươi năm cuộc đời của Tống Thanh Uẩn.
Người mà hắn luôn đặt trong lòng giờ đây lại đang nắm trên đùi hắn, tự mình giải quyết, còn vùi mặt vào giữa chân hắn.
Từng hơi thở gấp gáp đập vào lớp vải áo, tựa như những luồng điện nối tiếp nhau chạy dọc từ bắp đùi lên trên, kíc.h thí.ch từng dây thần kinh của hắn.
Hắn cố hết sức nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Nhớ đến Tưởng Phong, tên tội phạm khốn kiếp đó. Nhớ đến cơn phẫn nộ khi còn ở biệt thự của hắn, nhớ rằng lúc đó hắn đáng lẽ nên giết chết cậu ta.
Thế nhưng hắn vẫn không thể nào phớt lờ những gì đang diễn ra trong chiếc xe này.
"Ưm...."
Một tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén vang lên từ phía dưới.
Tống Thanh Uẩn lập tức hoàn hồn, nhẹ nhàng xoa lưng chàng trai để an ủi:
"Sao vậy Sơ Sơ? Đừng khóc, để tôi xem nào."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay kéo cậu ra khỏi khoảng giữa hai chân mình.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn khựng lại.....
Chàng trai trước mặt hắn còn chật vật hơn cả trong tưởng tượng.
Những sợi tóc mái rối bời dính chặt vào trán, hàng mi dài ướt nhòe, đôi mắt vì kìm nén mà đỏ hoe nơi đuôi mắt.
Tống Thanh Uẩn nuốt khan, phải mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Sơ Sơ....."
Nhưng chàng trai đột nhiên cứng đờ cả người.
Bởi vì, ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy cậu, bản năng lại một lần nữa phản ứng mà hắn không kịp đè nén.
Mà điều này, chàng trai đang ngồi trên đùi hắn đương nhiên cảm nhận rõ ràng hơn ai hết.
"Anh......"
Điều khiến hắn bất ngờ là cậu không hề lập tức bật dậy, cũng không có vẻ gì là tức giận hay cảm thấy bị mạo phạm.
Cậu chỉ do dự một lát rồi ngược lại, vòng tay ôm lấy eo hắn, càng vùi sâu đầu vào ngực áo của hắn hơn*.
(*tui gõ đến đây thì đoán chắc ẻm không nằm hay ngồi hẳn mà vừa nằm vừa ngồi? 🤣)
Giọng nói của cậu mang theo âm rung vì nghẹn ngào, khẽ run rẩy cất lên:
"Thuốc này..... tay của em không có sức.... không được....."
Tống Thanh Uẩn bỗng nhiên sững lại.
Đôi mắt sâu thẳm tối sầm quét qua người chàng trai.
"Sơ Sơ, sắp đến bệnh viện rồi. Hay là.... để bác sĩ kiểm tra giúp em? Cố chịu thêm chút nữa, được không?"
Một câu nói của hắn khiến Kỷ Chính Sơ như bị dội một gáo nước lạnh.
Rõ ràng cơ thể của cậu vẫn còn nóng rực, tác dụng của thuốc cũng chưa hề tiêu tán nhưng trái tim lại lạnh lẽo đến mức tê buốt.
Cậu đã gần như là đang cầu xin hắn rồi..... Hơn nữa, cậu vẫn còn đang chịu ảnh hưởng của thuốc. Vậy mà, Tống Thanh Uẩn lại bảo cậu cố chịu đựng thêm, thà giao cậu cho bác sĩ cũng không muốn chạm vào cậu.
Hắn ghét cậu đến vậy sao?
Nghĩ đến chuyện tối nay cậu mới quyết định dứt khoát muốn nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, cậu lại cảm thấy vừa nực cười vừa nhục nhã đến tột cùng.
Một mặt tự hỏi, chẳng lẽ cậu thích hắn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Mặt khác lại nghĩ, nếu không thích, vậy thì tại sao lại luôn đối xử với cậu tốt đến như vậy?
Tại sao lại cứ cho cậu ảo giác rằng bản thân cũng được hắn thích?
Nghĩ đến đây, cậu không nói lời nào, lặng lẽ ngồi dậy khỏi đùi hắn.
Mi mắt của cậu cụp xuống, toàn bộ biểu cảm chìm vào bóng tối.
"Ừm, em biết rồi."
Tống Thanh Uẩn nhìn chàng trai cắn môi, không khóc cũng không làm loạn....
Trong lòng hắn bỗng mơ hồ cảm thấy____ Không biết liệu có phải hắn đã làm sai điều gì hay không.