Kỷ Chính Sơ cuộn mình trên giường của Alpha, hít thở hương tre trúc thanh mát đầy an tâm, mí mắt dần dần trĩu xuống.

Bác sĩ hẳn cũng đã tiêm cho cậu một chút thuốc ức chế caffeine. Sự k.ích th.ích thần kinh do caffeine gây ra bị dập tắt, thay vào đó là cơn buồn ngủ cực độ vì hai ngày liên tục thức trắng và cơ thể suy nhược.

Chẳng bao lâu sau, ý thức của cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Alpha trong giấc mộng không kiểm soát nổi sự lan tỏa của pheromone. Hương hoa lan ngọt ngào nhanh chóng tỏa ra từ sau gáy chàng trai.

Tống Thanh Uẩn thử thả ra pheromone an ủi của mình ra. Hương hoa lan như tìm được chỗ bám víu, lập tức mềm mại quấn lấy hắn, tựa như một con thú nhỏ, từng chút từng chút lưu lại dấu vết trên người hắn.

Alpha bé nhỏ ngoan ngoãn nằm nghiêng, mặc cho bàn tay của hắn chạm đến những nơi mềm mại nhất trên cơ thể cũng không tránh né.

Dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm, từng sợi lông tơ trên tuyến thể phía sau gáy cũng trở nên rõ ràng.

Tống Thanh Uẩn khẽ hít một hơi, không nhịn được siết chặt vòng tay, kéo người trong lòng lại gần thêm một chút.

......

Kỷ Chính Sơ ngủ một giấc rất sâu.

Lúc tỉnh dậy, toàn thân ấm áp, chỗ cậu nằm cũng mềm mại vô cùng, trong không khí còn phảng phất hương tre trúc dễ chịu.

Thoải mái đến mức cậu không nhịn được lại cọ cọ vào bãi cỏ mềm dưới người.

Cọ một lúc, đột nhiên cả người cậu cứng đờ.

Khoan đã!

Đêm qua cậu bị đau dạ dày nên ngủ lại phòng của Tống Thanh Uẩn. Vậy thì mùi tre trúc này chẳng phải là.... ???

Cậu chợt mở bừng mắt.

Đập vào mắt cậu là cổ áo của Alpha đã bị cọ đến mức xộc xệch, lộ ra cả xương quai xanh.

"Em dậy rồi à?"

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên. Có lẽ do vừa mới thức giấc, giọng nói còn mang theo chút khàn đặc của buổi sớm mai.

Kỷ Chính Sơ vội vàng bật dậy, lăn một vòng rồi bò dậy như con lật đật: "Xin lỗi anh! Em chưa tỉnh ngủ!"

Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bộ đồ ngủ trên người mình cũng không khá hơn bao nhiêu so với Tống Thanh Uẩn. Cậu cuống quýt quay lưng lại, nhanh chóng cài lại cúc áo ngay ngắn.

Chàng trai cao một mét tám, ngồi khoanh chân trên giường, cúi gằm đầu như đà điểu.

Nửa phần cổ lộ ra trắng mịn, đỏ bừng đến tận vành tai.

Tống Thanh Uẩn ngắm nhìn một lát, chậm rãi chống tay ngồi dậy.

Bàn tay to ấm áp đặt lên trán cậu, khóe môi hơi cong lên: "May quá, không còn sốt nữa rồi. Em thấy sao rồi, còn đau dạ dày không?"

Trên mặt của Kỷ Chính Sơ vẫn còn nóng rực, cậu không dám quay đầu, chỉ trả lời một cách qua loa: "Em vẫn ổn.... không khó chịu lắm..... Em đi rửa mặt đây!"

Nói xong cậu liền nhảy khỏi giường, lao vọt ra ngoài như chạy trốn.

Vừa vào phòng tắm, cậu lập tức vốc nước lạnh tạt lên mặt mình.

'Đúng là mất mặt quá.... Sáng sớm đã dụi đầu vào ngực Alpha khác để hít mùi pheromone!'

'Tối qua nữa, người ta nói muốn sờ mông mày, mày chẳng những không từ chối mà còn ngoan ngoãn để cho sờ. Chỗ đó mà có thể để người ta tùy tiện động vào à?!'

'Kỷ Chính Sơ, nguyên tắc của mày đâu? Tự trọng của một Alpha đâu? Bị chó ăn mất rồi à?!'

Cậu nhìn vào gương, thấy mái tóc mái ướt sũng nhỏ từng giọt nước xuống, chán nản bĩu môi.

......

Sau khi rửa mặt xong, Kỷ Chính Sơ đứng trong phòng tắm mất một lúc lâu để trấn tĩnh tinh thần.

Ai ngờ vừa bước ra đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

"Sơ Sơ, rửa mặt xong rồi à?"

Một bà lão đeo tạp dề ló đầu ra từ bếp, trên tay còn cầm một đĩa rau cải luộc mới xào xong.

Kỷ Chính Sơ sững người, ba bước thành hai chạy lại, đón lấy đĩa rau đặt lên bàn ăn, sau đó ôm chầm lấy bà cụ, nũng nịu: "Ngoại! Sao bà lại đến đây! Cháu nhớ bà lắm đó!"

Bà lão là một Omega, vóc dáng còn thấp hơn cậu một cái đầu. Bị cậu ôm như vậy, trông cứ như có một con gấu túi đang đu bám trên người.

Bà cười híp mắt, ngẩng cằm lên, cố gắng vươn tay xoa đầu cậu: "Thanh Uẩn nói cháu bị đau dạ dày, dì giúp việc nấu ăn thì phải đến chiều mới đến được nên gọi bà qua nấu cơm cho cháu. Ngốc à, nghe Thanh Uẩn kể, mấy năm nay ở nước ngoài cháu chịu nhiều tủi thân lắm đúng không? Về nước cũng chẳng thèm đến thăm bà nữa."

Thật ra, bà không phải bà ngoại ruột của Kỷ Chính Sơ.

Cậu chỉ quen gọi theo thói quen của bạn thân mình – Thượng Mộc.

Nếu tính theo quan hệ huyết thống, bà chẳng có chút liên quan gì đến cậu, ngược lại lại chính là bà ngoại* của Tống Thanh Uẩn.

(*đoạn này ghi là 'bà nội' nhưng Tống Thanh Uẩn với Thượng Mộc là anh em họ mà nên tui nghĩ chắc có nhầm lẫn, hầu hết những chỗ khác là 'bà ngoại' nên tui sửa theo)

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Kỷ Chính Sơ đã mất liên lạc với Tống Thanh Uẩn. Bạn thân thuở nhỏ của cậu cũng không còn ở thành phố Q mà cậu thì không thể tự mình đến thăm hai ông bà. Hơn nữa, việc học ở trường quá bận rộn, thế nên chuyện này cứ bị trì hoãn mãi.

Giờ bị bà nhắc đến, cậu vội vàng giải thích: "Ây da, bà đừng nghe anh Thanh Uẩn nói bậy, cháu ở nước ngoài tốt lắm, đâu có chịu ấm ức gì đâu! Cháu cũng sớm muốn qua thăm bà rồi, chỉ là dạo này bận quá. Mộc Mộc bảo một thời gian nữa sẽ qua đây, lúc đó bọn cháu cùng sang chỗ bà ở nên cháu chưa qua trước."

"Được rồi, bà biết là cháu bận nhưng dù bận cũng phải chú ý sức khỏe, biết không? Sao có thể không ăn uống đúng giờ như vậy chứ?"

Vừa múc cháo, bà vừa cằn nhằn: "Còn cái thứ gọi là cà phê kia, đừng uống nữa! Bà hỏi ông bạn chiến hữu cũ của ông ngoại con rồi, họ bảo uống nhiều hại dạ dày, sau này không được uống mấy thứ đồ Tây này nữa. Ông ngoại biết dạ dày con không tốt, đặc biệt nhờ bà mang theo trà đen và trà Phổ Nhĩ. Từ giờ chỉ được uống hai loại này, nhớ chưa?"

Sợ cậu không hiểu, Tống Thanh Uẩn ở bên cạnh bổ sung: "Đều là những loại trà tốt cho dạ dày, giúp dưỡng sinh."

Chàng trai lập tức ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng vâng, cháu biết rồi mà ngoại! Đợi cháu uống hết thuốc của bác sĩ Đoạn, cháu sẽ uống trà này, ngày nào cũng uống!"

Bữa sáng, bà đặc biệt chuẩn bị rau xào và cháo kê bí đỏ cho Kỷ Chính Sơ, còn Tống Thanh Uẩn thì có một xửng bánh bao mua trên đường.

Người đàn ông ăn uống thong thả, hương thịt hòa cùng mùi dấm chua không ngừng len vào mũi.

Hôm qua Kỷ Chính Sơ vốn đã ăn uống không ra hồn, tối lại uống nhiều, cuối cùng ói sạch. Bây giờ dạ dày hồi phục một chút, cậu vừa thèm vừa đói.

Cậu nhai rau xanh, uống cháo nhạt nhẽo nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía người đàn ông đối diện.

Thơm quá.

Là mùi thịt.

Nhìn xửng bánh bao sắp hết sạch, Kỷ Chính Sơ cắn đũa, quay sang bà ngoại làm nũng: "Bà ơi.... con có thể ăn một miếng bánh bao nhân thịt không ạ? Thơm quá...."

Kết quả, bà còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đối diện đã nhanh tay gắp miếng bánh lên trước: "Không được. Bác sĩ Đoạn dặn em mấy ngày tới không được ăn thực phẩm chứa đạm, phải kiêng ba ngày. Thịt, trứng, sữa đều không được động vào, đồ dầu mỡ tanh nồng cũng không. Ba ngày này tôi đúng lúc không đi làm, tôi sẽ ở nhà canh chừng em. Muốn không có lần sau thì em phải nhớ chú ý đến dạ dày của mình."

Kỷ Chính Sơ bĩu môi, chán nản "ồ" một tiếng, tiếp tục lùa đĩa xà lách của mình.

Bộ dạng tủi thân đến mức khiến bà ngoại cũng không nhìn nổi nữa, bà tức giận lườm Tống Thanh Uẩn: "Không ăn thịt thì ít nhất cũng cho nó ăn chút vỏ bánh bao có dính mùi thịt chứ? Con nít biết sai rồi, sau này sẽ ngoan ngoãn."

Nói rồi, bà quay sang xác nhận với Kỷ Chính Sơ: "Đúng không, Sơ Sơ?"

Kỷ Chính Sơ: .....

Đầu tiên, cậu cũng hơi chột dạ. Vì trước đây chưa ngoan được, sau này chắc cũng chưa chắc.

Thứ hai, ăn vỏ bánh bao còn dính nước thịt từ miệng Tống Thanh Uẩn, nghe có hơi kỳ lạ! Không, cậu thật sự không muốn ăn!

Nhưng bà đã nói giúp mình như vậy, cậu cũng ngại phản bác, cuối cùng đành cắn răng gật đầu: "Ờm.... đúng ạ, cháu biết sai rồi, sau này cháu sẽ ngoan."

Tống Thanh Uẩn đặt bánh xuống, gắp ra một miếng vỏ có dính chút nước thịt: "Xác nhận sau này đều ngoan?"

Kỷ Chính Sơ theo phản xạ gật đầu.

Gật xong cậu mới nhận ra, bản thân chẳng khác gì một con chó vì miếng thịt treo trước mặt mà chịu để chủ nhân dạy dỗ.

"......"

Người đàn ông vẫn tiếp tục nói: "Từ giờ mỗi ngày trước và sau bữa trưa đều phải chụp ảnh gửi tôi. Tôi cần xác nhận em ăn uống lành mạnh, cũng cần đảm bảo em thực sự đã ăn cơm, rõ chưa?"

Kỷ Chính Sơ: "......Hả?"

Tống Thanh Uẩn: "Hửm?"

"À.... được rồi. Em biết rồi......"

Đúng là mất cả chì lẫn chài.

Nhìn miếng vỏ bánh bao trong bát..... cậu thật sự muốn lật bàn!

------

[Chỉ thế thôi?! Chỉ thế thôi á?! Ai ăn?! Ai muốn ăn?! Ai mà ăn thì chính là ăn đồ thừa trong bát anh ấy đấy! Cái đồ đàn ông chết tiệt này, sỉ nhục tao à!]

[Mày đã thấy chuyện nào như thế này chưa?! Bắt tao đồng ý chụp ảnh bữa trưa gửi cho anh ấy mỗi ngày! Phải xác nhận tao ăn cái gì, phải chắc chắn là tao đã ăn xong!]

[À đúng rồi, còn nữa! Anh ấy nói ba ngày tới sẽ không đi làm, ở nhà giám sát tao, không cho tao động vào thứ gì không nên ăn! Mày đã thấy ai chuyên quyền đến thế chưa?!]

Sau bữa sáng, Kỷ Chính Sơ quăng mình xuống giường, tức tối nhắn tin cho thằng bạn thân.

Cậu kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, vừa kể vừa oán giận, nhắn một lèo hơn chục tin.

Nhìn lại, cả khung chat đều là những bong bóng tin nhắn màu xanh lá của cậu.

Thương Mộc: [/Liếc nhìn.jpg/]

Cậu ta trích dẫn đoạn 'Chỉ thế thôi?! Ai ăn?!'

[Thế không phải mày đã ăn rồi à? Nên mày ăn đó thôi.]

Kỷ Chính Sơ: [???]

[Tao sắp tức chết rồi, mày còn châm dầu vào lửa hả?!]

Thương Mộc: [/Liếc nhìn.jpg/]

[Tao lại lướt lên xem một lượt, mỗi tin nhắn đều viết 'rất tức giận'. Đọc ngang đọc dọc đều không hiểu, bèn nghiên cứu kỹ hơn rồi phát hiện trong từng khe chữ, cả một trang toàn là ba chữ 'khoe tình cảm'.]

[/Lỗ Tấn cảm thấy bạn thật tuyệt vời.jpg/]

Chàng trai nằm trên giường trợn tròn mắt.

[Mày có muốn nhìn lại xem mày đang nói cái gì không?! Tao có một chữ nào là khoe tình cảm sao?! 'Khoe tình cảm' là hành vi thể hiện tình cảm quá mức ở nơi công cộng hoặc trên mạng xã hội nhằm chứng minh mối quan hệ yêu đương. Mày có muốn xem lại định nghĩa không? Tao là người yêu của anh ấy sao? Tao là tình yêu của anh ấy à?!]

Thương Mộc: [Ồ.]

Rồi cậu ta gửi tiếp một sticker xin lỗi hời hợt: [/Người ta sai rồi mà.jpg/]

Kỷ Chính Sơ dứt khoát quăng điện thoại sang một bên.

'Ai là người yêu của anh ấychứ?! Ai với anh ấy là tình yêu hả?!'

'Rõ ràng là một tên đàn ông chuyên quyền, theo chủ nghĩa đại Alpha hôi rình chứ gì, có chút tình cảm nào đâu!'

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại không nhịn được mà vùi cả đầu vào gối.

Nhưng mà phải làm sao đây....

Lúc nãy ôm điện thoại lạch cạch gõ tin nhắn, hình như cậu thực sự có một chút, chỉ một chút xíu thôi, cảm giác phấn khởi.

Chẳng lẽ vì tối qua cơ thể ốm yếu, ý chí bạc nhược, lại còn được Alpha quan tâm dịu dàng, còn ngửi thấy mùi pheromone xoa dịu đã lâu không gặp....

Cậu lại tái phát hội chứng chim non rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện