Sáng sớm hôm sau tụ họp ở nhà hàng lại thiếu Hạ Nhiên Y, Lạc Quân liếc nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Giang Dụ Thần cũng đủ đoán được mọi thứ đâu lại vào đấy, trông tối qua cậu bạn này của anh còn khốn đốn gây sự chú ý với Hạ Nhiên Y, qua một đêm lại có thể lấy lại dáng vẻ tự đắc thế kia.
Lạc Quân cười cười ẩn ý, lên tiếng châm chọc: “Giang công tử, địa vị càng ngày càng thấp nhỉ?”
Cả nhóm đổ dồn ánh nhìn về Giang Dụ Thần, anh cười lạnh một cái, vẻ mặt chuyển sang đầy cam chịu đáp: “Cô ấy bây giờ là tổ tông nhỏ của tôi đấy, chẳng bao giờ thừa nhận ghen đâu, toàn muốn đá tôi sang một bên cho đỡ chướng mắt”
Giang Dụ Thần vừa dứt lời lập tức bị cả nhóm cười nhạo, Hà San hào hứng hỏi: “Cậu không biết lý do vì sao à?”
“Sao?” Giang Dụ Thần khó hiểu hỏi ngược lại.
“Tại ham cỏ non nên mới phải chịu!” Quốc Khải cao giọng nói vào, được tất cả những người có mặt nhiệt tình hưởng ứng.
Giang Dụ Thần thong thả nở nụ cười khinh bỉ, điềm nhiên phản kích: “Ừ, ít ra tốt hơn thằng chỉ chơi với tay mình mỗi đêm”
“Khốn kiếp!” Quốc Khải cắn răng mắng chửi, viện cớ biện minh cho chính mình: “Tại ông đây không muốn, ông mà muốn rồi thì bạn gái còn trẻ hơn Nhiên Y của mày”
“Con ** nó, hóa ra bấy lâu nay tao chơi chung với đám yêu râu xanh” Lạc Quân kinh hãi thốt lên.
Hà San ngồi cạnh nghe xong chợt cười khinh miệt, không kiêng dè bắt bẻ: “Anh cũng từng cua con bé có mười sáu tuổi còn gì?”
Lạc Quân kinh ngạc tròn mắt, hoàn toàn vô tội phủ nhận: “Anh làm gì có?”
“Thế năm mười sáu tuổi ai nói đợi mười năm nữa sẽ cưới em?”

“Còn dám trêu anh” Lạc Quân nở nụ cười lưu manh.
“Hai đứa bây về phòng đóng cửa giùm cái!” Quốc Khải cay mắt mắng, bỗng nhiên nhận được ánh mắt thương hại của những người còn lại.
Buổi chiều chuẩn bị tham dự hôn lễ của Lạc Quân và Hà San, Hạ Nhiên Y nhìn chiếc váy một lúc lâu vẫn lưỡng lự, tuy xõa tóc có thể che vết sẹo nhưng bữa tiệc ngoài trời cạnh biển, chỉ sợ gió thổi lại lộ ra.
Giang Dụ Thần thay vest xong liếc sang chỗ Hạ Nhiên Y ngay giường, anh vừa gài nút cổ tay áo vừa đến gần thúc giục: “Thay đi, không sao đâu, dù người khác có thấy vết sẹo cũng đâu thể thay anh hôn lên”
Hạ Nhiên Y cong môi cười xấu hổ, miễn cưỡng thay váy.
Chuẩn bị xong ra ngoài, Giang Dụ Thần lấy trong túi giấy lớn một chiếc khăn dài màu trắng phủ lên vai Hạ Nhiên Y.

Anh biết cô sẽ không thoải mái nên đã đặt chiếc khăn này giao đến, vừa che đi khuyết điểm một cách tự nhiên lại vừa phù hợp với thời tiết.
Hai lần tham dự lễ cưới, Hạ Nhiên Y cũng bắt đầu tò mò cảm giác được làm cô dâu bước lên lễ đài là như thế nào, đáng tiếc ngày đó vẫn còn phải đợi đến thời điểm thích hợp.
Ngồi ở bàn tiệc, Hạ Nhiên Y thầm ngưỡng mộ Hà San có thể đợi đến hơn mười năm mới chính thức kết hôn với Lạc Quân, càng nể phục hơn khi bao nhiêu năm trôi qua cả hai người họ vẫn giữ được tình cảm từ thời thiếu niên.
Hạ Nhiên Y chợt nhận ra, để giữ vững một mối quan hệ vốn không khó, Lạc Quân tuy có vẻ đào hoa và từng có quãng thời gian giả vờ cùng cô đóng kịch, và cả lần lừa Tô Tiểu Vy lên giường, dù Lạc Quân bên ngoài làm gì Hà San vẫn tin tưởng anh, còn anh luôn biết điểm dừng trong mỗi cuộc vui.
Không giống như Hạ Nhiên Y, cô có quá nhiều cảm xúc trẻ con lấn át, cô không tin tưởng Giang Dụ Thần tuyệt đối, lúc nào cũng nghi ngờ anh sẽ có tình cảm với người này người kia để rồi tự khiến mối quan hệ đang tốt đẹp trở nên có những đợt sóng vô lý.
Hạ Nhiên Y hạ quyết tâm phải thay đổi, cô không thể giữ mãi những suy nghĩ trẻ con, cô yêu Giang Dụ Thần thì phải tin tưởng anh, cô sẽ không để những ý nghĩ vu vơ không xác thực của bản thân khiến cả hai có những mâu thuẫn không đáng.
Bạn cũ thời đại học gặp lại chụp hình trò chuyện, ai cũng biết Giang Dụ Thần đã chia tay Tô Tiểu Vy nhưng không ai biết vợ hợp pháp của anh ngồi bên cạnh nên cứ thoải mái đến bắt chuyện.

Giang Dụ Thần trước mặt người khác luôn giữ dáng vẻ khiêm tốn lịch sự, là người đàn ông cực phẩm của bao cô gái, thế nên cũng khách sáo mà đáp lại.
Đến khi được trả lại không gian, điều đầu tiên Giang Dụ Thần làm là xoay đầu kiểm tra biểu hiện của Hạ Nhiên Y, cô trông vô cùng bình thản, mắt chăm chú xem biểu diễn ca nhạc trên sân khấu, anh bất an gọi nhỏ: “Bà xã”
Hạ Nhiên Y bỗng giơ tay che miệng nôn khan, sau đó vội giải thích trong dối lòng: “Xin lỗi, em ăn no nên buồn nôn, không phải vì nghe cách anh gọi đâu”
Nỗi lo trong Giang Dụ Thần vẫn không vơi đi được chút nào, căng thẳng hỏi: “Em giận anh à?”
“Sao lại giận?” Hạ Nhiên Y ngạc nhiên hỏi lại.
Dáng vẻ thản nhiên của Hạ Nhiên Y càng làm Giang Dụ Thần lo lắng hơn, anh kéo tay cô dưới bàn về phía mình như sợ bị cô đá đi.
“Em ghen rồi sao?”

“Không có, anh bị gì vậy?” Hạ Nhiên Y nghiêm túc lắc đầu phủ nhận, còn nghĩ không ghen tuông linh tinh sẽ khiến Giang Dụ Thần thoải mái nhưng dường như bị phản tác dụng.
Giang Dụ Thần ngớ người nhìn Hạ Nhiên Y không chớp mắt, cô bỗng nhét đồ ăn vào miệng anh rồi lại nhìn lên sân khấu xem MC đang điều khiển chơi trò chơi.
Bàn tay Giang Dụ Thần siết chặt bàn tay của Hạ Nhiên Y hơn, cảm giác sắp bị bỏ rơi đang dần xâm chiếm.

Nếu Hạ Nhiên Y giận dỗi thì mọi chuyện vẫn được xem là bình thường, đằng này cô tỏ ra không quan tâm liệu có phải hết yêu anh rồi không?
Không bị Hạ Nhiên Y giận đáng lẽ là một chuyện vui nhưng dường như Giang Dụ Thần lại không thích chuyện này.

Bởi đối với anh, cô giận vì ghen là để chứng minh trong lòng cô có anh, giờ đây cô lại không giận không ghen có khác gì đã đá anh ra khỏi sự bận tâm của cô?
Đột nhiên bị Giang Dụ Thần dỗi không rõ lý do, Hạ Nhiên Y suy nghĩ nát óc cũng không hiểu bản thân đã gây ra chuyện gì đắc tội với anh.
Thậm chí buổi tối ngủ, Giang Dụ Thần nằm xoay lưng về một góc, không thèm đắp chăn cũng chẳng thèm nói lời nào, Hạ Nhiên Y hoàn toàn mù mịt với những chuyện đang diễn ra, cũng không biết phải dỗ anh thế nào mới đúng.
Hạ Nhiên Y lén đến ngồi cạnh chổ Giang Dụ Thần đang nằm, ngón tay e dè chạm vào vai anh, hỏi nhỏ: “Anh làm sao vậy?”
Giang Dụ Thần xoay đầu lại, sắc mặt khó chịu vẫn không tốt hơn, giọng nói có chút cáu gắt: “Tại sao em không ghen? Em hết yêu anh rồi có đúng không?”
Hạ Nhiên Y bất động vài giây, tình huống này nằm ngoài tưởng tượng của cô, cô ngây ngô hỏi: “Anh muốn em ghen à?”
“Phải!”
“Tại sao?”
“Còn ghen mới còn yêu” Giang Dụ Thần dứt khoát đáp.

Biểu cảm Hạ Nhiên Y ngỡ ra, bất ngờ đạp vào chân Giang Dụ Thần, nghiêm mặt nói: “Vậy ra sofa ngủ đi”
Giang Dụ Thần lập tức ngồi bật dậy, gương mặt hoang mang nhìn Hạ Nhiên Y, bỗng bị cô đá thêm một cái.
“Đi đi”
“Anh đùa thôi mà” Nụ cười Giang Dụ Thần trở nên hết sức gượng gạo, ý của anh là chỉ muốn Hạ Nhiên Y áp dụng vào lần sau chứ không phải lần này.
Hạ Nhiên Y lại không nghĩ giống Giang Dụ Thần, cô đã nghĩ đến chuyện thay đổi tính ghen tuông của mình, nay anh ủng hộ như thế cô đương nhiên không thể khiến anh thất vọng.
“Anh không đi em đi”
Hạ Nhiên Y vừa nhóm người đứng dậy Giang Dụ Thần vội ôm chân cô nài nỉ: “Anh sai rồi, bỏ qua cho anh lần này thôi, lần khác hãy giận được không”
“Không!”
Hạ Nhiên Y vừa nói một tiếng đã bị Giang Dụ Thần quật ngã xuống giường.

Cuối cùng cô cũng nhận ra, anh làm gì tốt đến mức muốn cô ghen để chứng minh tình cảm, thực chất cũng chỉ để anh mượn cớ cô giận để anh có cơ hội lấy thân chuộc tội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện