Cùng nhau ăn cơm, Vương Tư Tuệ vài lần lén liếc nhìn Hạ Nhiên Y, bà nghe Giang Dụ Minh kể Hạ Chi Quang đã đến công ty, ông ta biến mất bao nhiêu năm bỗng xuất hiện, chỉ sợ Hạ Nhiên Y không chấp nhận chuyện này lại khiến tinh thần vừa chuyển biến tốt lại sa sút.
Nghĩ rồi lại im lặng, Vương Tư Tuệ biết không thể giấu Hạ Nhiên Y cả đời, nhưng ít nhất cũng phải đợi tinh thần con gái bà hồi phục hoàn toàn mới có thể nói ra chuyện này.
Sau bữa tối cùng ngồi ở phòng khách, Vương Tư Tuệ canh lúc Hạ Nhiên Y rửa chén liền vội nhờ vả Giang Dụ Thần: “Dụ Thần, con hãy giữ bí mật về sự xuất hiện của Hạ Chi Quang giúp dì có được không?”
Giang Dụ Thần có chút khó hiểu: “Tại sao?”
“Chuyện là...” Nhắc đến Vương Tư Tuệ lại cảm thấy đau đầu, bà phân vân nhìn sang Giang Dụ Minh muốn ông cho ý kiến, ông gật đầu muốn bà nói sự thật, bà cũng không che giấu mà nói cho Giang Dụ Thần biết: “Ngày đó khi Hạ Chi Quang bỏ đi đã để lại một món nợ từ bọn người cho vay nặng lãi, Nhiên Y trong một lần bảo vệ dì mà bị họ chém lên vai”
“Đợi đã” Đôi mày Giang Dụ Thần vô thức cau chặt, nguyên nhân này khác với nguyên nhân Hạ Nhiên Y từng nói với anh, anh nghi hoặc xác nhận lại: “Chẳng phải vết sẹo trên vai Nhiên Y là do lưỡi mái tôn trúng sao?”
Gương mặt Vương Tư Tuệ hiện lên sự sợ hãi, nghiêm túc phủ nhận: “Không phải, vết thương của lưỡi mái tôn trúng ở bàn chân Nhiên Y, thế nên một bên chân của nó bị mất cảm giác”

Giang Dụ Thần sững sờ tròn mắt trước những gì mình nghe thấy, lại nhớ đến phản ứng lần Hạ Nhiên Y bị thương ở ngón chân, máu chảy ra rất nhiều nhưng cô lại không có bất kỳ biểu hiện đau đớn nào.

Đến tận giây phút này, anh vẫn không dám tin những chuyện kinh khủng đó lại xảy ra với một cô gái chỉ mới mười mấy tuổi.
Cũng chính từ đây Giang Dụ Thần đã nhận ra sự rộng lượng của Hạ Nhiên Y, dù từng bị đối xử tệ bạc, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng của cô, đến cuối cùng cô cũng chọn cách bỏ qua.

Còn anh, chỉ vì cảm xúc cá nhân lại nuôi nỗi hận trong lòng, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô.
Thấy Giang Dụ Thần trầm mặc không nói gì, Vương Tư Tuệ mong chờ hỏi lại: “Dụ Thần, con giúp dì giấu Nhiên Y nhé? Dì không muốn nó nhớ lại chuyện xưa rồi khiến tinh thần chuyển biến xấu”
Nếu biết sự thật này sớm, Giang Dụ Thần đã không nói cho Hạ Nhiên Y biết chuyện anh gặp Hạ Chi Quang, dù gì cũng đã lỡ nói vậy anh sẽ dùng cách của mình để thay đổi cục diện.

Riêng đối với Hạ Chi Quang, Hạ Nhiên Y có thể không trách nhưng Giang Dụ Thần nhất định tính sổ tất cả những gì ông ta đã hại Hạ Nhiên Y trả lại ông ta.
Giang Dụ Thần cất tiếng đáp: “Con biết rồi, dì yên tâm”
Qua tám giờ Giang Dụ Thần ra về, lúc Hạ Nhiên Y ra cổng tiễn, anh liền căn dặn: “Mẹ em không muốn em biết chuyện Hạ Chi Quang xuất hiện nên cứ giả vờ không biết, còn chuyện ông ta muốn nhân cơ hội hưởng lợi từ anh thì không có đâu”
Hạ Nhiên Y cong môi cười không nói.

Giang Dụ Thần ra khỏi cổng được vài bước liền quay lại phàn nàn: “Anh kết hôn rồi sao phải ngủ một mình?”
“Tạm biệt” Hạ Nhiên Y thản nhiên mặc kệ lời Giang Dụ Thần, giơ tay vẫy vẫy khiêu khích.
Tròng đen Giang Dụ Thần dồn về góc lườm Hạ Nhiên Y, mặt dày than thở: “Anh vì em mà nhịn, ngay cả tự xử cũng không, bao nhiêu tinh lực để dành cho em, em lại dùng thái độ đó với anh”
“Đi đường cẩn thận” Hạ Nhiên Y đóng cổng chạy vào nhà, trước sau đều không bị những lời ám muội của Giang Dụ Thần dụ dỗ làm cho lung lay ý chí.
Giang Dụ Thần đứng ở ngoài trợn tròn mắt khó tin, cả cuộc đời anh đi đến đâu cũng được chào đón, chỉ mỗi Hạ Nhiên Y hết muốn rời xa lại muốn hắt hủi anh.
Anh thở dài lắc đầu đi đến xe ngồi vào, thầm nghiệm ra phận trai mười hai bến nước, bến này của anh có vẻ trong đến mức không cho anh chạm vào.
Bao nhiêu ngày chờ đợi cũng đến chủ nhật, Giang Dụ Thần tâm tình phấn khởi sang đón Hạ Nhiên Y sang nhà anh, từ nay về sau cả hai sẽ có cuộc sống riêng không ai quấy phá, anh cũng có thể sống đời sống hôn nhân đúng nghĩa.
Vì nói dối là ở ký túc xá, nên buổi sáng chủ nhật Hạ Nhiên Y phải chuyển đi sớm xem như nhận phòng và sắp xếp.
Về đến nhà, mang hành lý Hạ Nhiên Y lên phòng, Giang Dụ Thần kích động cởi quần áo.


Hạ Nhiên Y vừa vào đã bắt gặp Giang Dụ Thần khỏa thân, cô vừa quay đầu định bỏ trốn thì phía sau truyền đến giọng nói phấn khởi của anh.
“Nhiên Y, nhanh lên”
Hạ Nhiên Y cứng nhắc đầu lại, giơ tay che miệng, miễn cưỡng tìm cớ thoát thân: “Lúc nãy ăn no...!bây giờ em cảm thấy hơi buồn nôn”
Nét mặt Giang Dụ Thần cứng đờ, ngơ ngác nhìn Hạ Nhiên Y bỏ chạy ra khỏi phòng, ý cô là ăn no buồn nôn hay nhìn anh buồn nôn?
Trôi qua một lúc, Giang Dụ Thần không cam tâm, ủy khuất lấy quần áo mặc vào, xếp đồ trong hành lý của Hạ Nhiên Y vào tủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện