Dịch: Mạc Nguyệt
“Bồ công anh?” Giang Thừa Nguyệt nhớ mang máng là trên vai Lộ Hứa có hình xăm bông bồ công anh nhỏ đung đưa theo gió, có mấy cánh hoa mang theo hạt giống tựa những chiếc ô xinh xắn tung bay.
Lúc ấy anh nói rằng hình xăm này dùng để che sẹo.
“Ừ.

Bởi vì vùng sau tai khá nhỏ, cậu chỉ xăm một cánh bồ công anh bay đi cũng được.”
“Trông nó có thanh tao mà ngầu không anh?” Cậu muốn đạt hiệu quả ngầu lòi như thế.
“Cái này thì không chắc.” Anh không gạt cậu, nói rồi nhìn đôi mắt trông có vẻ hơi hụt hẫng của cậu, đổi giọng, “Nhưng anh còn bản thiết kế hồi trước, cậu đi xăm sẽ tiết kiệm tiền.”
“Thế chọn nó đi!” Vừa nghe có thể bớt tiền, cậu không còn đòi hỏi gì nữa.
Lộ Hứa đã vô tình nắm được biện pháp “cầm cương” Giang Thừa Nguyệt, khóe môi cứ cong mãi, nhưng vẫn không quên dặn dò đôi câu: “Đừng tìm mấy tiệm xăm linh tinh, không sạch.

Lúc về để anh hỏi cho.”
Đột nhiên, anh cảm thấy buổi biểu diễn âm nhạc mà hai người bỏ lỡ do một vài chuyện ngoài ý muốn không còn quan trọng nữa.

Âm nhạc đỉnh cao của nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp thế giới, những nốt nhạc du dương phát ra từ phím đàn đen trắng trở nên mờ nhạt trong lòng anh.
Dường như chợ đêm không tệ như anh tưởng.

Tiếng nói chuyện ồn ã, mùi mồ hôi khi chen chúc trong dòng người hay tiếng côn trùng kêu nghe phát phiền đều biến mất.
Ánh đèn từ các sạp hàng tựa như đom đóm, từng ngọn đèn được thắp sáng đáp lại lời kêu gọi của những vì sao xa.
Dường như đây là lần đầu tiên anh tĩnh tâm quan sát thế gian này.
“À, quên mất không hỏi, xăm có đau không anh?” Tự dưng Giang Thừa Nguyệt nhớ ra vấn đề này.

Cậu tự nhận mình giỏi chịu đau, nhưng mắt cậu thì không nghe lời, bình thường chỉ cần xô xát tí thôi, miệng chưa kêu đau mà mắt đã cay cay rồi.
“Đau.

Không đau sao được.” Lộ Hứa nhìn cậu, “Đau thì kêu, cùng lắm thì khóc, chuyện này có gì mất mặt đâu.”
Nghe thế, cậu khựng lại, lắc đầu với vẻ nghiêm túc: “Không được.

Em sẽ không khóc.

Thôi vậy.”
Vì Giang Thừa Nguyệt có vẻ sợ đau nên cuộc bàn luận về chuyện đi xăm kết thúc tại đây.
Hạt giống bồ công anh muốn bay lại tự dưng bị hẫng, Lộ Hứa liếm răng hàm dưới, đôi mắt lam sậm màu nhìn chằm chằm vùng da nhỏ sau tai Giang Thừa Nguyệt, cảm thấy chưa đã.
Lúc hai người chuẩn bị đi về, đèn ở chợ đêm đã tắt dần.
Về đến nhà, Lộ Hứa nhận được bản thảo thiết kế Vương Tuyết gửi tới, bèn pha cho mình cốc cà phê đen, mở máy tính chỉnh sửa bản thảo.
Giang Thừa Nguyệt mặc áo ngủ ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi qua bàn thiết kế vừa khéo thấy được màn hình laptop lộn xộn của Lộ Hứa.

Anh hay sắp xếp đồ đạc theo màu sắc, bất kể là quần áo hay sách vở đều được sắp đặt một cách nghệ thuật.

Nhưng tệp CorelDRAW[1] đều như nhau nên anh lười phân loại, để lẫn với các văn bản khác như lịch trình công việc hay ghi chép buổi diễn thời trang.
“Màn hình của anh loạn quá.

Để em sắp xếp cho nhé.” Cậu ngửi thấy mùi đăng đắng của cà phê đen bay qua đây.
Anh nhường chỗ, “Làm được à? Sợ cậu làm xong anh không tìm được file.”

“Tất nhiên là được chứ.

Trước khi điền nguyện vọng, em tự học một ít về IT rồi, sau này cần sửa máy tính cứ bảo em.” Cậu chẳng hề khiêm tốn.
Giang Thừa Nguyệt là một sinh viên khối tự nhiên học đi đôi với hành điển hình, cậu vừa lật sách, vừa dùng ngôn ngữ lập trình C viết một chương trình đơn giản, cài vào laptop của Lộ Hứa, phân loại các tệp dựa theo màu sắc chủ đạo.
Lộ Hứa đứng đằng sau nhìn thao tác của cậu, chợt nhớ ra lúc chập tối Vương Tuyết từng nói rằng không phải không có ai giúp ban nhạc Mộng Độ, chẳng biết do ai làm mà antifan của Hề Kiệt và công ty đối thủ đồng thời đẩy “nhiệt” cho vụ việc lần này.
Anh đang đoán xem ai là người ra tay.
“Xong rồi.” Giang Thừa Nguyệt chỉ sắp xếp chứ không hề xem các tài liệu trên màn hình của anh.

Cậu biết bản thảo gốc của các nhà thiết kế rất đáng quý, tuyệt đối sẽ không tự tiện sờ vào.
Màn hình máy tính của Lộ Hứa đã trở nên gọn gàng, ngăn nắp.
“Cậu còn giúp ai sửa máy tính nữa?” Anh hỏi.
“Làm gì có ai, anh là người đầu tiên đó.

Em còn chưa học được hẳn, ban nãy cứ lo làm hỏng máy của anh, máy người khác sao em dám đụng vào.”
Trong máy Lộ Hứa có những bản thiết kế trị giá hàng chục triệu, nhưng anh chẳng hề bận tâm, chỉ cảm thấy cậu lại đối xử đặc biệt với mình thêm một chút.

Nhưng anh không hài lòng với “một chút” thế này.
Trong lúc sắp xếp tệp tin, Giang Thừa Nguyệt không hề táy máy hay dòm ngó, cứ như chẳng hề tò mò về lĩnh vực công việc của anh.

Cậu nâng cuốn giáo trình của mình lên, “Cài đặt lại hệ thống hay lắp thêm thanh RAM em đều biết làm.


Khi nào vào kỳ học chính thức, em sẽ đi sửa máy tính rồi làm giàu.”
Khóe môi vừa mới nhếch lên được một nửa lại hạ xuống.

Lộ Hứa muốn chuyển cho cậu hai triệu làm tiền đặt cọc để nhốt cậu ở nhà, chỉ sửa máy tính cho mình thôi.

Nhưng rồi anh lắc đầu, vứt cái suy nghĩ đáng sợ kiểu trai thẳng điển hình này ra khỏi đầu, đổi thành ham muốn trần tục kia.
Anh cong ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cậu, “Đi ngủ đi.

Anh phải tăng ca rồi.”
Da cậu rất trắng, anh chỉ gõ nhẹ một cái đã để lại một mảng đỏ hồng trên trán cậu, nhéo nhẹ cũng đỏ lên, tưởng như bóp thử còn thấy căng bóng, ngậm nước.
Anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt màu hổ phách của cậu trong chốc lát rồi dời đường nhìn.
Cậu mặc chiếc áo ngủ nhỏ hơn một cỡ, quần ngắn tũn để lộ mắt cá chân.

Nghe anh bảo vậy, cậu ngơ ngác đáp vâng.
Tuần sau Mộng Độ được mời tham gia một lễ hội âm nhạc nhỏ.

Cậu vác lá cờ đội để ở trước cửa, định khiêng lên tầng hai.

Cán cờ quá dài nên cả cậu và chiếc cờ bị mắc kẹt ở lối lên cầu thang.

Gần như cùng lúc, cậu nghe thấy tiếng cười giễu chẳng hề che đậy của Lộ Hứa.
“Không được cười!” Cậu tiếp tục vác cờ, vành tai đỏ cả lên.
Bảo tăng ca cơ mà, sao còn nhìn mình mãi thế.
Máy tính của Lộ Hứa vừa nhận được một file nén mới.


Nhiếp ảnh gia Hứa Khả gửi ảnh thành phẩm hôm Giang Thừa Nguyệt đi chụp bìa tạp chí, hỏi anh và Andy có cần sửa gì nữa không.
Tắc Kè Hoa không có ý kiến gì, gửi ba cái icon vỗ tay rồi quay sang hỏi ý Lộ Hứa.
Anh nhấp một ngụm cà phê, mở file ảnh lên xem dưới ánh đèn ấm áp.
Tắc Kè Hoa là một thương nhân, anh ta dự định dùng bộ ảnh này cho tạp chí thời trang có doanh số cao nhất thuộc quyền quản lý của mình, bản điện tử sẽ được phát hành vào hai tuần sau, họ có đầy đủ thời gian để gọt giũa bộ ảnh này.
Lộ Hứa kiêm nhiệm stylist đã lâu, chẳng để vào tai nhận xét từ người ngoài, dù là ca ngợi hay chê bai, thấy quá nhiều những bức ảnh hoa lệ, tinh tế rồi, từ lâu đã trở nên bình thản.
Nhưng bộ ảnh của Giang Thừa Nguyệt quá xuất sắc.
Người mẫu hoàn toàn hợp ý anh, khâu tạo mẫu do chính anh thực hiện, đến thợ chụp ảnh cũng là cộng tác viên lâu dài của Nancy & Deer.

Vậy nên anh chỉ có thể bới móc cây cối với dây leo, ví dụ như cây chưa thẳng lắm.

Bây giờ nhìn mấy dây leo mình đích thân quấn lên cổ tay cậu, anh lại thấy khó coi, đã thế nó còn để lại mấy vệt đỏ trên tay cậu.

Vâng, chính là kiệt tác của nhà thiết kế Lộ trong lúc anh “trổ tài” đấy.
Lộ Hứa trả lời bằng năm icon vỗ tay, nhiều hơn Tắc Kè Hoa hai cái.
Trong bức ảnh cuối cùng, Giang Thừa Nguyệt đứng dưới cái cây cháy đen, nhìn về phương xa, gò má còn vệt nước mắt chưa khô.
Hôm đó cậu từ chối khóc, thợ trang điểm phải dùng biện pháp đặc biệt để tạo hiệu quả nước mắt.
Anh biết lúc ấy cậu đang nhìn anh.
Tựa như siren[2] sải đôi cánh trắng muốt, xuyên qua màn sương mù chưa tan hết trên biển, mời thuyền bè qua lại nghe một khúc hát say đắm lòng người.
Chiếc thuyền của Lộ Hứa đã chìm sâu rồi.
[Kyle] Ảnh cuối góc chụp không đẹp, tôi loại đi rồi.

*
[1] CorelDRAW: Phần mềm biên tập đồ họa vector của hãng Corel Corporation, Canada.
[2] Siren là những nhân vật xuất hiện trong thần thoại Hy lạp, hình dạng nửa người nửa chim, dùng vẻ ngoài xinh đẹp và giọng hát du dương mê hoặc các thủy thủ, khiến họ bị đắm tàu và trôi dạt tới các hòn đảo của mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện