Dịch: Mạc Nguyệt
Buổi biểu diễn đầu tiên của ban nhạc mới Mộng Độ đạt hiệu quả rất tốt, cơn mưa rào kéo dài suốt cả buổi diễn vẫn không khiến sự nhiệt tình của khán giả giảm bớt.

Khi bài hát cuối cùng kết thúc, Mạnh Triết vung tay ném miếng gảy đàn xuống sân khấu.

Khán giả phía dưới chưa tận hứng, hô to “Encore!” (Một lần nữa đi!).
Thành viên ban nhạc chưa rời khỏi sân khấu, khán giả xem livestream nhao nhao đòi ban nhạc mới tự giới thiệu về mình.
“Tôi là Mạnh Triết, hiện đang chờ tốt nghiệp, phụ giúp quán cơm của gia đình.”
“Lý Tuệ, lính dù đã xuất ngũ, thi thoảng chơi ghita.”
“Đỗ Huân, chơi keyboard, mong có một ngày vé buổi live của chúng tôi bán được giá cao.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của khán giả, giọng ca chính Tôn Mộc Dương tháo micro khỏi chân đế đứng, tháo nốt cặp kính râm ngầu lòi, hít một hơi thật sâu rồi thốt ra đúng một chữ: “Ừm.”
Ngay sau đó, một vài người hướng mắt về phía Giang Thừa Nguyệt ngồi sau dàn trống.
Trong các buổi diễn của ban nhạc, tay trống thường được bố trí ở phía sau, thêm cả dàn trống to đoành khiến họ bị hạn chế di chuyển, nên nhiều người đi xem biểu diễn trực tiếp quẩy nhiệt tình cả buổi cũng chẳng biết mặt mũi tay trống thế nào.
Nhưng Giang Thừa Nguyệt thì khác, từ hồi ở ban nhạc dân tộc Bưởi Băng, cậu đã được nhiều người yêu thích.
Giang Thừa Nguyệt vừa mới dứt khỏi âm nhạc kịch liệt, đầu tóc, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Lồng ngực phập phồng vì hơi thở dồn dập, cậu nói với giọng phì phò: “Tôi tên là… Giang Thừa Nguyệt.

Cái tên này bắt nguồn từ bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ, ‘Liệu mấy ai cưỡi trăng về? Tình trăng đầy rặng cây kề bên sông’.

Chơi trống được mấy năm rồi, vì học đại học nên chuyển đến đây.

Mong rằng sau này buổi diễn nào cũng có người tới nghe.”
“Nhất định sẽ đến!” Một cô gái mặc váy yếm đi dép lê dưới sân khấu hét lên.
Đây là lần đầu tiên ca khúc Giữa hạ chưa qua của nhóm Mộng Độ được trình diễn trước khán giả, chưa kịp sản xuất đĩa, nên fans mê âm nhạc chỉ đành chụp ảnh cùng các thành viên rồi lục tục ra về trong lưu luyến.
Lúc Lộ Hứa đi tới, Giang Thừa Nguyệt đang bị mấy nam sinh vây quanh chụp ảnh.


Mấy anh fan cao to vạm vỡ quây cậu vào giữa, có người còn khoác vai cậu, toét miệng cười rất sung sướng.
“Hay lắm đấy! Lần sau bọn tôi lại tới nghe!” Chàng trai nọ nói với Giang Thừa Nguyệt: “Trong mấy buổi live tôi xem gần đây, cậu là người chơi trống giỏi nhất đấy.”
Chờ mãi các fans mới tản đi, Giang Thừa Nguyệt đang định đi tháo chũm chọe mình mang tới, vừa quay đầu thì thấy Lộ Hứa đứng đằng sau cách mình không xa.
“Anh Lộ!” Cậu vẫy tay, “Hôm nay cảm ơn anh!”
Thiết bị khuếch âm mà Lộ Hứa nhờ người ta mang tới đã hoàn toàn bù đắp nuối tiếc mà cơn mưa bão gây ra cho buổi diễn đầu tiên của bọn cậu.
Cậu mời anh đến xem biểu diễn, anh lại giúp cậu một việc lớn như vậy.
Ban nãy nhìn vẻ mặt giọng ca chính ban nhạc Vỏ Sò Vỡ dưới tầng đúng là “đặc sắc”.
Mưa vừa dứt, không khí ngày hè thêm ẩm ướt.
Hơi nước bao phủ cả nửa khu phố cũ.

Lộ Hứa nhìn Giang Thừa Nguyệt mà như cách một lớp sương mờ, nhìn từ đằng sau trông cậu như chìm trong ánh trăng mê ly.

Anh vươn tay, định chỉnh lại chùm sáng bên cổ cậu.

Nhưng cậu lại tránh đi.
Anh nhướng mày, đôi mắt màu lam thoáng qua vẻ không vui, sau đấy lại chợt nghe cậu nói: “Người em toàn mồ hôi với nước mưa, bẩn lắm, còn ám cả mùi khói chẳng biết ở đâu ra nữa.”
Giang Thừa Nguyệt vừa vắt góc áo cho ráo nước vừa nói: “Anh tránh xa em ra đi, em sợ làm anh bẩn.”
Anh Lộ đi xe buýt còn phải lót mười tờ khăn giấy lên ghế mới ngồi cơ mà.
Lộ Hứa phì cười, đám mây u ám kéo đến trong lòng ban nãy đã tản đi hết: “Làm gì đến mức ấy.”
Giang Thừa Nguyệt vừa nói chuyện với anh vừa tháo chũm chọe khỏi dàn trống.

Mỗi khi đi diễn, cậu đều dùng dùi trống, trống lẫy và chũm chọe của mình, nên lần nào ra ngoài cũng xách theo túi lớn túi nhỏ.
Lần đầu tiên Lộ Hứa nhìn thấy dàn trống ở cự ly gần thế này.

Trước kia anh chưa bao giờ có hứng thú với thứ nhạc cụ ồn ào này, hôm nay xem Giang Thừa Nguyệt chơi đùa với nó lại thấy rất thú vị.

“Dùng đồ ở đây không được sao?” Anh chỉ vào trống lẫy, hỏi.

“Sao cứ phải tự mang đi, lần nào trông cũng như vác cái mai rùa trên lưng vậy.”
Giang Thừa Nguyệt câm nín mất một lúc mới đáp thuận theo lời anh: “’Mai rùa’ của em có âm sắc hay hơn đồ ở đây.”
Bộ trống của CLB Âm nhạc Tomato hơi cũ rồi, chẳng những âm sắc không hay, mà phần viền mép cũng có nhiều vết sứt mẻ.

Cậu mải nói chuyện với anh, không để ý nên lòng bàn tay bị cứa một vết lớn.

Cơn đau nhói truyền tới làm cậu sợ mình lại không kiềm chế được chảy nước mắt.
Lộ Hứa đứng bên cạnh nhìn thấy tay cậu bị thương, cũng thấy cảnh cậu không lo vết thương mà việc đầu tiên là cầm khăn giấy bịt mắt.
“Cậu làm cái gì đấy?” Anh hơi gắt lên, tách tay cậu ra để kiểm tra miệng vết thương.
Giang Thừa Nguyệt sửng sốt.

Đây không phải lần đầu cậu làm mình bị thương, cũng không phải lần đầu cầm khăn bịt mắt khi bị đau, nhưng Lộ Hứa là người đầu tiên quát cậu vì việc này.
Cậu không giận, thậm chí còn hơi giật mình vì được quan tâm.
Trên xe van của Andy có đầy đủ mọi thứ, người nào đó rất thản nhiên đổi khách thành chủ.
Lộ Hứa thành thạo dùng bông thấm cồn sát trùng vết thương cho Giang Thừa Nguyệt, còn cậu cầm khăn giấy che mắt, chốc chốc lại xuýt xoa, thi thoảng còn rụt tay lại.
“Sao mà dặt dẹo thế?” Lộ Hứa xử lý vết thương thành thạo như dân chuyên nghiệp, nhưng động tác thì không nhẹ nhàng chút nào.

“Sao tôi không biết cậu sợ máu?”
Giang Thừa Nguyệt đang định giải thích là mình không sợ máu, chỉ sợ bị dị ứng thôi, thì một giọng nói hơi xa lạ xen lẫn vẻ oán trách truyền tới.
“Lộ, tôi thấy cậu nói chuyện với cậu ấy rất bình thường, không có chuyện một câu chèn cả ba thứ tiếng Trung, Anh, Đức.

Tại sao lúc nói chuyện với tôi lại khó hiểu thế?”
Bàn tay cầm khăn che mắt của Giang Thừa Nguyệt hé ra một khe nhỏ: “Anh là?”

“Chào cậu, tôi là Andy Chen, nhà thiết kế kiêm nhiếp ảnh gia sắp sửa hợp tác chụp ảnh bìa tạp chí với cậu.

Tôi rất thích màn trình diễn của cậu.” Andy nói, “Chắc đây là lần đầu tiên cậu gặp tôi.

Nhưng tôi đã nhìn thấy cậu mấy lần trong ảnh và trên video rồi.

Khoảng tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu chụp ảnh.”
Lộ Hứa cầm băng gạc quấn nhanh một vòng vắt ngang bàn tay Giang Thừa Nguyệt, thế là sự chú ý của cậu lại chuyển về cơn đau, miệng xuýt xoa liên hồi.
“Được rồi.

mẹ cậu cũng là quân y, sao cậu chẳng biết tí thường thức nào về y tế thế?”
Vừa dứt lời anh đã hối hận.

Mẹ cậu ở trong đội quân y hỗ trợ châu Phi, nhiều năm qua số lần hai mẹ con gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên là cậu không học được mấy thứ này rồi.
Gần đây tiếng Trung của anh đã tiến bộ nhiều, nói cũng nhanh hơn.

Vậy nên bây giờ mới lỡ lời.
“Thế anh dạy em đi.” Giang Thừa Nguyệt rụt tay lại, thổi phù phù vào lòng bàn tay để giảm bớt cơn đau.
Anh khựng lại một lúc, nhìn cậu rồi bảo: “Tốt nhất là… cậu đừng làm mình bị thương nữa.”
Dứt lời, anh cầm tay cậu, học theo động tác của cậu ban nãy, thổi nhẹ vào lòng bàn tay.
Buổi biểu diễn của nhóm Giang Thừa Nguyệt rất thành công, nhận được đông đảo sự quan tâm của cộng đồng yêu âm nhạc trong thành phố.
[AAAAA hối hận quá, sao mình lại không đi vì trời mưa chứ?! Nghe nói nghe live thích lắm luôn, có người tài trợ thiết bị âm thanh đỉnh, đè bẹp ban nhạc Vỏ Sỏ Vỡ diễn cùng địa điểm đó luôn.

Vừa đi xem fancam, chất lượng âm thanh không tốt lắm nhưng vẫn thấy choáng ngợp.

Mong chờ album đầu tay của họ!]
[Tui đi xem nè, đỉnh lắm luôn, ai cũng có thực lực hết.

Tôi thích nhất tay trống của họ, tên Giang Thừa Nguyệt đúng không nhỉ? Còn trẻ mà sức bật tốt, bùng nổ nhưng vẫn giữ vững được tiết tấu.]
[Bầu không khí buổi diễn siêu bùng nổ! Tôi sẽ không bao giờ đi dép lê đi quẩy liveshow nữa, từ lúc lên tàu đến giờ tìm mãi không thấy chiếc dép còn lại đâu.]
[Hãy nhìn giọng ca chính của họ! Tôn Mộc Dương ngầu lòi! Các thành viên khác đều tự giới thiệu về mình, anh ấy lại chỉ lạnh lùng “ừm” một tiếng, quá là cá tính.


Quả nhiên ai chơi band cũng cá tính hết!]
Một ban nhạc vốn chẳng được ai xem trọng tổ chức một buổi biểu diễn không được thời tiết ủng hộ, cuối cùng lại thành công vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, được fans đón nhận cuồng nhiệt.
Mấy bình luận chê bai Giang Thừa Nguyệt và nhóm của cậu trước đây bị các fans đào lại khinh bỉ một phen.
[Cười ẻ, 20 tệ một vé, đi xem chẳng mất bao nhiêu, nằm mơ cũng cười đến tỉnh.

Tôi cảm thấy họ sẽ nổi tiếng, giữ cái vé 20 tệ này làm kỷ niệm đi.

Các buổi diễn sau này sẽ không có giá rẻ như vậy nữa.]
Buổi live chuẩn bị gấp này thực sự đã mang lại danh tiếng cho ban nhạc Mộng Độ.

Lượng người theo dõi họ trên nền tảng video tăng từ vài trăm lên đến hai nghìn, còn có hãng thu âm liên hệ với Giang Thừa Nguyệt để bàn chuyện hợp tác ra album.
Quần của Giang Thừa Nguyệt bị ngấm nước mưa nên phai màu, khiến cái áo sơ mi của cậu bị nhuộm một mảng lam nhạt.

Cậu đứng tần ngần trước xe Lộ Hứa, nghĩ bụng có phải mình không nên ngồi xe anh về nhà không.
“Ngây ra đấy làm gì?” Lộ Hứa hỏi.
“Hay anh chở đồ của em về trước nhé? Em đi xe buýt về.”
“Trên xe anh có đinh à?” Anh nhướng mắt nhìn cậu.
“Không có.” Cậu chỉ vào quần mình, ngại ngùng nói: “Quần bò mới bị phai màu, em sợ làm bẩn xe của anh.”
“Không sao, cậu không làm bẩn được tôi đâu.” Anh nói với vẻ không bận tâm lắm, đẩy cậu lên xe.
Trợ lý Vương Tuyết theo chân sếp đi xem live lúc này đang ngồi ghế phó lái, ké xe về nhà.
Quần áo của Giang Thừa Nguyệt ướt sũng, nay bị anh đẩy lại càng thêm nhăn nhúm.

Tay trống vừa làm bùng nổ sân khấu ban nãy nay lại chau mày ngồi trên xe trong tình trạng ướt rượt, cứ như chú chim nhỏ lúng túng vì cánh bị ướt.
Nếu cậu là Nancy, lúc này anh sẽ chìa tay ra, bé chim non sẽ dùng cái mỏ nhỏ màu vàng vừa mới rỉa lông rỉa cánh để mổ nhẹ lên ngón tay anh.
Tất cả những công việc đòi hỏi sự sáng tạo đều khao khát những điều lãng mạn và trùng hợp.
Thế nên Lộ Hứa vừa nghĩ vừa đưa tay về phía Giang Thừa Nguyệt.
Cậu đang kiểm tra xem cái áo sơ mi của mình còn cứu vãn được không, thấy vậy thì ngớ ra, nghĩ một lúc rồi đưa cái tay không bị thương của mình qua, hỏi dò: “Anh ngồi xe thấy chán nên muốn vật tay với em à?”
Trợ lý Vương Tuyết ngồi ở ghế phó lái cười khẩy, cảm thấy mình đã báo được thù..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện