Tuyết rơi rất lớn, vương đầy thảm cỏ cùng cành cây, không lâu sau mặt đất cũng phủ đầy tuyết trắng.
Đường Chung đặc biệt đợi hai, ba tiếng mới xuống tầng, chân đạp vào trong tuyết, để lại từng dấu chân nông sâu không đồng đều.
Cậu đi một đoạn ngắn rồi lại quay đầu nhìn, thấy vết chân mới vừa đạp vào tuyết dần dần bị che khuất, thấy người phía sau hai tay đút túi không nhanh không chậm đi theo cậu, tầm mắt lơ đãng chạm vào nhau liền vội vàng dời đi.
Thời khắc này, Đường Chung đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đáng giá.
Cậu chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Hiện tại đang là cuối tuần, đám trẻ con tụm năm tụm ba đi đến dưới khoảng đất trống dưới chung cư ném tuyết, một bãi tuyết lớn trắng phau nhanh chóng bị làm cho loạn xà ngầu.
Đường Chung đi dọc theo chân tường chọn những chỗ không bị đạp lên mà đi, bất ngờ bị một quả cầu tuyết đập trúng, đang trợn mắt lên nhìn xung quanh xem là thằng ranh nào, Doãn Kham đã đến trước người cậu, giơ tay giúp cậu phủi đi tuyết đọng trên đỉnh đầu và vai, nói: “Sắp tối rồi, chúng ta về thôi.”
Đến tận tối, Đường Chung vẫn còn hoảng hốt vì câu “Chúng ta về thôi”, lúc nhận điện thoại của chị Phùng cũng thất thần, chị Phùng gọi cậu vài tiếng cậu vẫn không đáp lời bèn cúp luôn điện thoại, gọi video qua.
Ấn vào đồng ý, đập vào mắt chính là khuôn mặt hung dữ của chị Phùng, trong lòng Đường Chung bỗng “A” một tiếng.
“Đừng nói cho chị biết đây là lần đầu tiên cậu gọi video đấy nhé.” Người phụ nữ đầu tóc già dặn trong màn hình kéo xa ống kính ra, “Cậu tới gần chút nữa đi, để chị xem cậu ra sao rồi.”
Đường Chung bèn kề sát mặt vào, nheo mắt lại không dám nhìn người trong video: “Chị hôm nay đẹp quá.”
Chị Phùng trợn trắng mắt: “Bớt nịnh đi, vừa rồi ai còn bị chị hù đến mức hét quỷ đấy?”
“Lần đầu gọi video nên không quen mà.” Đường Chung hơi xấu hổ, “Không ngờ hình ảnh lại rõ nét như thế, không khác xem phim là bao.”
Chị Phùng cạn lời: “Bảo cậu đổi di động mới sớm chút thì không chịu, fan còn tưởng công ty khắt khe quá không phát lương, đến cái điện thoại cũng không mua nổi.”
Đường Chung đang tập trung suy nghĩ: “Vậy lần sau lúc tổ chức fan meeting em sẽ nói với họ, bảo là do em không chịu đổi, không liên quan gì tới công ty.”
“Vậy chắc chắn bọn họ sẽ tưởng công ty ép cậu nói như vậy, còn không bằng không nói. Trong mắt fan, công ty người mẫu chính là đầm rồng hang hổ chuyên nghiền ép nghệ sĩ.”
Đường Chung cười đến mức phát run.
Tên thật của chị Phùng là Phùng Khiết, beta, 35 tuổi. Bởi vì phải dẫn dắt vài ngôi sao nên thường rất bận, hiếm khi có thời gian tán gẫu với Đường Chung, sau khi đánh trống lảng vài câu thì đi vào chủ đề chính: “Cơ thể mấy hôm nay sao rồi?”
“Khỏe ạ.”
“Cho cậu nghỉ phép dài hạn là để cậu nghỉ ngơi thật tốt, đừng biến mình thành như năm ngoái, đừng có gắng gượng làm gì, để chị xin nghỉ thêm mấy ngày cho cậu.”
“Biết rồi, em tự có chừng mực.”
“Hi vọng là thế thật… Đúng rồi, phòng mới ra sao?”
“Cũng rất tốt.”
“Nghe Tiểu Đóa nói cậu chuyển đến nơi đó vì tình yêu à?”
Đường Chung giả ngu: “A… Tình yêu gì ạ?”
Phùng Khiết hừ một tiếng: “Chẳng trách không chấp nhận sự theo đuổi của Doãn nhị thiếu.”
Nghĩ đến Tiền Tiểu Đóa còn có chút giới hạn, không khai ra cậu theo đuổi ai, Đường Chung le lưỡi: “Doãn nhị thiếu thì miễn bàn, nhìn thấy cậu ta là đau đầu rồi.”
Nghĩ đến việc cậu ta là em trai của Doãn Kham thì càng đau đầu hơn.
“Doãn nhị thiếu thì làm sao? Đẹp trai lắm tiền lại còn là thanh niên trai tráng, chẳng lẽ người cậu thích mạnh hơn cả cậu ta?”
Nhắc đến Doãn Kham, Đường Chung nhịn không được mà nở nụ cười, trên mặt đều là đắc ý: “Mạnh hơn cậu ta nhiều.”
Đối với việc Đường Chung theo đuổi người yêu, Phùng Khiết cũng không ngăn cản làm gì. Bởi vì nhu cầu sinh lý của omega, độ tuổi kết hôn đã ngày càng trở nên trẻ hóa, omega đến tuổi còn chưa có người yêu như Đường Chung đã khá là hiếm thấy, cho nên Phùng Khiết chỉ nhắc nhở cậu chú ý an toàn cẩn thận bị lừa, nếu có việc phải thương lượng với cô, đừng nóng đầu mà tự định chuyện chung thân đại sự.
“Em nghĩ là không nóng được đâu.” Đường Chung nói, “Anh ấy còn chưa chịu chấp nhận em.”
Phùng Khiết kinh ngạc hỏi: “Mặt của cậu mà còn không theo đuổi nổi được alpha á?”
Đường Chung nghiêm túc nói: “Anh ấy không giống alpha bình thường.”
Phùng Khiết “Chậc” một tiếng: “Có thể chịu đựng được nhan sắc mê hoặc cỡ này, đúng là khác biệt.”
Những alpha cá biệt như Doãn Kham không có nhiều thời gian rảnh, cả tuần từ sáng sớm đã rời giường đi làm.
Tuyết vẫn rơi từ chiều hôm qua tới hừng đông hôm nay, Doãn Kham vì để an toàn nên không lái xe mà chen chúc trên tàu điện ngầm, đi sớm hai mươi phút vẫn đến bệnh viện đúng giờ.
Bác sĩ Lưu còn đến trễ hơn cả anh, nói đi đến cửa nhà thì bị té lộn nhào một cái nên quay về thay cái áo khác, bước vào văn phòng pha một ly trà nóng, xoa eo thở dài nói: “Cái thứ thời tiết này, nếu không phải bệnh nhân cần đến chúng ta, ai lại chẳng muốn ở nhà bật điều hòa sưởi ấm chơi mạt chược cơ chứ.”
Lúc đó Doãn Kham không nghĩ nhiều, đợi đến khi đi khám từng phòng ghé qua trước quầy, thấy mấy y tá đều đã đổi giày bông đeo găng tay ấm áp, chợt nhớ đến cái người vừa vào thu đã sợ lạnh kia.
Sợ lạnh còn không tự giác, hôm qua tuyết lớn như vậy mà chạy một mình phía trước nhảy nhảy nhót nhót, tuyết rơi xuống khắp mặt mũi cũng không để ý, nếu không phải mình gọi cậu quay về thì không biết đứng ngốc trong tuyết bao lâu.
Khoảng thời gian rảnh rỗi trước khi bước vào phòng giải phẫu, Doãn Kham lấy di động ra mở ghi chép cuộc gọi, ánh mắt dừng lại một chốc trên dãy số chỉ kéo dài ba giây kia, lại đổi sang WeChat, nhấn vào thông báo, không có nhắc nhở kết bạn.
Nhưng nhóm “Mãi là học sinh lớp 12-2” thì không ngừng có tin nhắn hiện lên, mắt Doãn Kham bắt được tên của Đường Chung, nhấn vào nhìn qua, đôi mày phẳng lập tức nhăn lại.
Tô Văn Uẩn: Tôi với Đường Chung đều ở đây, nếu hết bận thì gọi điện cho tôi @Thái Hiểu Tình.
Hôm nay Đường Chung vốn không định ra ngoài, Tô Văn Uẩn đến thủ đô công tác, cậu cũng chỉ định mời người ta đến nhà chơi một lúc, dù sao đang trong kỳ phát tình, không hợp để chạy lung tung.
Nhưng khi nghe nói Thái Hiểu Tình cũng đến, sau khi được Tô Văn Uẩn nắn lưỡi khuyên cùng nhau ăn cơm, Đường Chung lúc này đã đổi ý, nói với Tô Văn Uẩn qua điện thoại: “Gửi địa chỉ đi, tớ đến ngay đây.”
Cậu bọc mình thành quả bóng, đi ra ngoài vẫn lạnh muốn chết. Vì lý do thời tiết nên khó đón xe, đứng ven đường một lúc lâu mới bắt được một chiếc, đến quán cafe Tô Văn Uẩn đã nói, Đường Chung ôm trà nóng một lúc lâu mới khôi phục tri giác.
Tới gần trưa Thái Hiểu Tình mới đến, ban đầu khi thấy Đường Chung thì lạnh lùng không muốn nhìn cậu, sau đó đổi hướng bật hai chai bia, ngồi quanh bàn tròn nói từ công việc tới cuộc sống rồi lại quay về khoảng thời gian còn ở trường, nhắc tới Thái Hiểu Tình hay sơn móng tay trên lớp rồi bị tóm, còn có Hạ Gia Huân mỗi lần thi không tốt lại về nhà chờ bị mẹ đánh đòn, ba người không nhịn được cười, khoảng cách ngăn giữa bọn họ như bị tiếng cười cười nói nói san lấp.
“Đồ khốn nạn bảo không đi nhà cậu, tôi đã mua một túi que cay để ăn với cậu, kết quả cậu không nói tiếng nào đã đi, làm hại tôi chỉ có thể ăn một mình, một tháng béo lên năm cân(1), vừa tròn luôn!”
Thái Hiểu Tình giơ tay, mở năm ngón tay ra biểu thị số “5”. Dù là chuyện cười nhưng Đường Chung lại cười không nổi, giơ tay đập với cô: “Đúng, tôi là kẻ khốn nạn, coi như năm cân này là tôi đi.”
“Hừ, nói thì dễ lắm.” Thái Hiểu Tình nhón lấy viên lạc bỏ vào miệng, cắn cộc cộc, “Tôi béo lên rồi, nam sinh theo đuổi tôi lập tức biệt tăm, cậu thì khác, nam thần vẫn cứ vì cậu mà tham gia đội tuyển tỉnh.”
Chuyện năm đó Doãn Kham vào đội tuyển tỉnh Đường Chung đã nghe người khác nói, chuyện xưa nhắc lại khiến lòng cậu vô cùng hổ thẹn: “Là tôi có lỗi với anh ấy… Cũng có lỗi với các cậu.”
Bầu không khí bỗng chùng xuống, Tô Văn Uẩn im lặng rót bia cho hai người, rốt cuộc Thái Hiểu Tình cũng nhẹ dạ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó buồn bực chọc vào cánh tay của Đường Chung, cứ như lúc mà họ còn là bạn cùng bạn vậy: “Nhưng dù sao tôi cũng không chịu thiệt.”
Viền mắt Đường Chung đỏ chót: “Hả?”
“Năm đó tôi đã nghĩ, bạn cùng bàn Đường Mộc Đông của mình xinh đẹp biết bao nhiêu, có thể khiến cho hot boy lạnh lùng như vậy mê đắm mê đuối.” Thái Hiểu Tình ghé sát vào, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Đường Chung, “Nhìn như thế này, quả nhiên là người đẹp, chút sóng gió này không thiệt chút nào.”
Đường Chung dở khóc dở cười cướp cốc bia trong tay cô: “Cậu đừng uống nữa, uống hết lại nói hươu nói vượn.”
Thái Hiểu Tình dựng một ngón tay lên lắc lắc: “Tôi không nói bậy đâu, mấy kẻ thầm mắng cậu sau lưng thật ra đều đố kị với cậu, đố kị cậu xinh đẹp, thành tích cũng tốt, còn cố gắng như vậy, anh ấy thích cậu cũng không có gì lạ… Tôi nghĩ là Doãn Kham cũng thích cậu đấy.”
Lời này khiến tim Đường Chung loạn nhịp một lúc lâu. Cậu vẫn cho rằng mình không được chào đón quá nửa là do nguyên nhân xuất phát từ mình, lần đầu tiên nghe được lời giải thích như vậy, trong cơn mơ hồ bỗng có chút chua xót mà ấm áp lan tỏa trong lòng.
Có lẽ là sợ Đường Chung kiêu ngạo tự mãn, Thái Hiểu Tình chuyển đề tài: “Nhưng cái tên khốn nạn như cậu, lừa được người ta về cũng không biết đường quý trọng!”
Đường Chung kinh ngạc, lập tức mở lớn mắt: “Tôi rất quý trọng anh ấy.”
Vẫn luôn, vẫn luôn rất quý trọng.
Hai người bạn của mình buổi chiều đều có việc, Đường Chung ngồi một mình trong quán cafe ké điều hòa cho ấm, chờ đến giờ thì bắt xe đến bệnh viện đón Doãn Kham tan ca.
Ngày hôm qua ở chung cùng hôm nay nói chuyện với bạn cũ đã tiếp thêm không ít dũng khí cho cậu. Càng hiểu rõ những chuyện năm đó Doãn Kham làm cho mình, lại càng biết rõ Doãn Kham bị thương sâu bao nhiêu, Đường Chung muốn dùng hết khả năng thử một lần, dùng tình yêu để chữa lành vết thương đó.
Có lẽ là lâu quá không đến bệnh viện, lúc Doãn Kham thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, thấy xong thì lạnh lùng, lướt qua cậu đi về phía trước.
Đường Chung đi theo sau Doãn Kham, hỏi anh hôm nay có mệt không vất vả không, Doãn Kham không trả lời, chỉ khi đi tới khúc quanh bị gió thổi vào mặt, đột nhiên dừng bước, quay người cầm mũ trùm sau lưng Đường Chung đội lên cho cậu.
Kẻ ngốc Đường Chung có mũ không biết đội tự có phúc của kẻ ngốc, mừng rỡ nở nụ cười đến mang tai: “Em không lạnh!” Sau đó đuổi theo, được voi đòi tiên nói, “Em cũng đội mũ giúp anh nhé?”
Tàu điện ngầm giờ cao điểm tối người đông nghìn nghịt, lúc này còn có người gọi điện đến, một tay Đường Chung nắm lấy tay vịn một tay nhận điện thoại, nghe thấy giọng Doãn Khiêm thì biến sắc: “Nếu anh còn đổi số gọi cho tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lúc đến trạm, người trong điện thoại vẫn còn ỉ ôi với Đường Chung, Doãn Kham lấy tay che cho cậu xuống, nghe thấy ngữ khí của cậu lúc đầu còn cứng rắn, về sau nhũn dần, cuối cùng không biết đầu kia nói gì, Đường Chung đáp một tiếng “Được”, cúp điện thoại rồi còn bất đắc dĩ thở dài.
Ra khỏi trạm tàu điện, hai người lại đi bộ thêm lần nữa.
Lớp tuyết chưa tan sau khi bị đạp lên thì càng trơn trượt khó đi, trên đường vào khu chung cư có người cầm xẻng xúc tuyết, nhưng vì đường lát đá khiến xẻng khó xúc, một số vị trí chưa sạch sẽ, Đường Chung đang đi trên đường vào chung cư thì bị trượt chân, nếu không phải Doãn Kham nhanh tay lẹ mắt đỡ giúp cậu, có lẽ cậu sẽ ngã chổng vó lên trời.
Đi đến trước thang máy, Đường Chung vẫn còn sợ hãi không thôi, thấy có người đi thẳng từ tầng hầm đỗ xe lên thang máy, giày với ống quần không hề dính bẩn, không khỏi hâm mộ nói: “Có xe thật tốt.” Nghĩ tới đây lại nhớ tới phí đỗ xe cùng giá phòng, cảm thán tiếp, “Có tiền thật tốt.”
Ngay lúc này, Doãn Kham cả đường không nói gì bỗng lên tiếng: “Doãn Khiêm có xe, tốt hơn tôi nhiều.”
Không đợi Đường Chung làm rõ ý này, anh đã bổ sung thêm một câu: “Cũng nhiều tiền hơn tôi.”
Cửa thang máy mở sang hai bên rồi từ từ đóng lại, hai người đứng trong thang máy trước sau dịch ra, không ai nhìn đến ai.
Đôi môi mỏng của Doãn Kham khẽ nhếch, khí thế quanh người vô cùng lạnh, cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện trong hơi thở có sự hỗn loạn khó phát giác.
Lời nói vừa rồi vang vọng, nhưng anh biết sớm muộn gì lời này cũng phải nói, sớm muộn gì cũng phải làm rõ.
Anh không quên được câu “Nhưng anh không có tiền” kia, đây là câu trả lời mà anh đã vứt hết tôn nghiêm để giữ cậu lại, cũng là vết rạn sâu nhất giữa hai người bọn họ, là khe hở khó vượt qua nhất.
Trước đây rời đi vì tiền, nếu đã có thể rời đi vì tiền một lần, vậy thì cũng có thể rời đi vì tiền lần thứ hai.
Đây như sự thật, không liên quan đến tin tưởng. Cho nên ngày đó Đường Chung nói, dù Doãn Kham có tin hay không đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Hiển nhiên Đường Chung cũng ý thức được điều này, trong lúc thang máy lên tầng đều giữ im lặng, chỉ khi đến tầng hai mươi mới trầm giọng hỏi: “Tối nay có ăn cơm chung không? Áo khoác của anh vẫn còn ở nhà em.”
Trả lời cậu là bóng lưng xa dần của Doãn Kham, cùng với cánh cửa khép lại.
Đường Chung cảm thấy mình đã làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
Cậu đi thang máy đến tầng hai mốt, lúc mò chìa khóa bỗng nhiên choáng váng, cắm vào một lúc lâu vẫn không lọt lỗ mới phát hiện tay mình đang run lên cầm cập.
Ở ngoài một ngày không uống thuốc, thuốc ức chế cũng đã tiêu hết dược hiệu, cậu đứng trước cửa lục lọi trên người, lọ thuốc rỗng quá nửa không cẩn thận rơi ra khỏi túi.
Cậu nghe tiếng ngồi xổm xuống tìm, trong phòng không bật đèn, bàn tay run rẩy mò tìm trên sàn nhà, tìm mãi mà vẫn không thấy.
Tâm trạng bất ổn có ảnh hưởng rất lớn đối với omega kỳ phát tình, đôi chân vô lực không chống đỡ nổi, Đường Chung quỳ hai gối xuống đất, bên tai nổi lên từng tiếng ù ù, trong không gian yên tĩnh vang vọng tiếng thở dốc dồn dập.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, cảm giác đau đớn như nước lũ bao phủ toàn thân. Đường Chung cắn đầu lưỡi duy trì lý trí, không để mình rơi vào hỗn loạn, vừa bò trên đất vừa tiếp tục tìm thuốc, lòng bàn tay dán vào mặt đất lạnh lẽo, chỉ cách một chút thôi, trên là thế gian, mà dưới là địa ngục.
Đã có tiến triển rồi, bây giờ đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Đường Chung nghĩ, mình không muốn chết, mình chưa thể chết được.
Cửa thang máy mở ra, Doãn Kham nhìn thấy cảnh tượng đủ để khiến tim ngừng đập.
Cửa chính khép hờ, Đường Chung ngã trên mặt đất, cơ thể vì đau đớn mà cuộn tròn lại, Kẹo Hồ Lô chạy quanh cậu sủa gâu gâu, thấy Doãn Kham đến thì vừa nhảy vừa gọi như đang cầu xin anh mau cứu chủ của nó.
Doãn Kham nhanh chóng bước về phía trước, nâng Đường Chung dậy đưa đến ghế sofa trong phòng khách. Lúc sắp sửa quay người thì ống tay áo bị nắm lại, Đường Chung suy yếu nói vài tiếng “Thuốc”, ánh mắt tan rã nhìn về phía cửa.
Chờ đến lúc Doãn Kham muốn đi lấy thuốc giúp cậu, cậu lại nghĩ tới gì đó, năm ngón tay cuộn chặt như co giật, nắm lấy mảnh vải càng thêm chặt, lắc đầu nói: “Không cần, không cần, anh đi đi, áo khoác chỗ cửa… Anh đi đi.”
Chỉ trong nháy mắt, lửa giận âm ỉ ngột ngạt nổ tung trong khoang ngực, cả người Doãn Kham như bốc cháy lên: “Không cần?” Trong mắt của anh lộ ra nét trào phúng, tốc độ nói cũng không tự chủ được mà tăng nhanh, “Nói không cần là không cần, rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”
Đường Chung trong cơn nửa tỉnh nửa mê nghe thấy âm thanh tàn nhẫn của Doãn Kham, trái tim như bị nhéo một cái, cho là anh muốn đi thật, một tay khác cũng nâng lên bắt lấy vạt áo anh, nói năng lộn xộn: “Cần, cần chứ, sao em lại không cần anh được?”
Doãn Kham cắn chặt răng, gân xanh nổi dưới cằm chứng tỏ anh đang cố nén lửa giận.
Phản bội cùng lừa dối, mỗi một cái đều đủ để gợi lên tính công kích tàn bạo của alpha, huống hồ hai thứ này lại xuất hiện cùng nhau, nặng đến mức có thể ép vỡ dây thần kinh lý trí cuối cùng của anh.
Nhưng anh đang đối mặt với Đường Chung, là omega anh không thể chạm vào, không thể tổn tương.
Omega nhỏ bé xấu xa này lừa anh một lần rồi lại một lần, bây giờ không biết đang lên kế hoạch gì, có phải sẽ nhanh chóng rời khỏi anh… Doãn Kham vẫn không nỡ bỏ rơi cậu khổ sở, không nỡ nhìn cậu rơi nước mắt.
“Cần, em cần mà, sao, sao có thể không cần anh được?”
Giọng nói mang theo hơi thở yếu ớt của Đường Chung vang lên, đứt quãng lặp lại câu nói kia mấy lần, tay nắm chặt vạt áo Doãn Kham không chịu buông ra, cứ như cậu đang nắm một sợi dây cuối cùng giúp cậu có thể kiên trì.
Một khi buông ra, cậu sẽ không sống nổi nữa.
Doãn Kham xoay người, ngón tay nâng chiếc cằm thon gầy của Đường Chung, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình: “Cậu cần gì?”
Âm thanh cơ hồ rít theo kẽ răng, tựa như đang dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để xác nhận.
Mặc dù mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi chảy ròng theo hai má rớt xuống, Đường Chung vẫn nở một nụ cười rực rỡ với người đối diện: “Cần anh, anh có cho em không?”
Lúc Đường Chung thốt ra những lời này không biết còn bao nhiêu ý thức, chỉ có Doãn Kham biết mình đang hoàn toàn tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức rất rõ ràng từng mối yêu hận đan xen trong lòng.
Anh hận mình nhớ mãi không quên người đã bỏ mình đi, càng hận mình không thể chống cự, Đường Chung mở miệng nói cần, anh lập tức đạp nát nguyên tắc và ranh giới, dâng lên cho Đường Chung không giữ lại chút gì.
Tình cảm không có chỗ xả hóa thành hành động, Doãn Kham cúi người, vén cổ áo vướng víu ra, dưới sự ngầm đồng ý trong im lặng của Đường Chung, nghiêng đầu hé miệng, cắn lên chiếc cổ trắng nõn kia.
Răng nanh đâm thủng phần da mềm mại bao bọc tuyến thể, tin tức tố mạnh mẽ của alpha không ngừng truyền vào, đánh dấu tạm thời hình thành, cổ họng Đường Chung phát ra tiếng rên rỉ, vô lực nằm xụi lơ trong ngực alpha.
Tiếng thở dốc ồ ồ quanh quẩn bên tai, nhận được sự xoa dịu, khí tức đến từ đối phương dùng tư thái xâm lược ùa vào cơ thể, mùi biển mát lạnh bao lấy hương thơm cỏ xanh, mí mắt Đường Chung run rẩy, hai giọt nước mắt từ dưới đáy tuôn ra.
Đánh dấu là sự ràng buộc im lặng giữa alpha và omega, bọn họ có thể nhờ vào đó rút khí vị của nhau, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc dao động giữa hai người.
Doãn Kham hơi dừng lại, vừa mới ngồi dậy, lại bị người đang ngồi mở rộng hai tay ôm chặt lấy cơ thể.
Đã chiếm được rồi, Đường Chung không những không cảm thấy dễ chịu, trái lại như bị một ngọn núi đè nén, đè tới mức cậu sắp thở không nổi.
Doãn Kham càng thỏa hiệp, cậu càng thêm đau lòng. Cậu nóng lòng muốn nhìn thấy một trái tim tinh khiết chân thành của alpha, không thể chờ đợi được nữa mà muốn xoa dịu vết thương lâu năm của người đó.
Đường Chung ôm Doãn Kham thật chặt, dán vào lồng ngực ấm áp của anh, khàn tiếng nói: “Em yêu anh.”
Em vẫn luôn yêu anh.
***********************
Chú thích:
(1) Cân ở đây là “斤”, tức là cân, một đơn vị tính của Trung Quốc, một cân Trung Quốc bằng nửa cân theo đơn vị quốc tế (公斤), vậy nên tính ra một tháng Thái Hiểu Tình mập lên hai cân rưỡi, nhưng vì trong raw bả giơ năm ngón tay nên tui phải giữ nguyên rồi xuống đây giải thích cho các cô hiểu, chứ một tháng mà mập lên năm ký thì hơi quá =)))
Đường Chung đặc biệt đợi hai, ba tiếng mới xuống tầng, chân đạp vào trong tuyết, để lại từng dấu chân nông sâu không đồng đều.
Cậu đi một đoạn ngắn rồi lại quay đầu nhìn, thấy vết chân mới vừa đạp vào tuyết dần dần bị che khuất, thấy người phía sau hai tay đút túi không nhanh không chậm đi theo cậu, tầm mắt lơ đãng chạm vào nhau liền vội vàng dời đi.
Thời khắc này, Đường Chung đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đáng giá.
Cậu chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Hiện tại đang là cuối tuần, đám trẻ con tụm năm tụm ba đi đến dưới khoảng đất trống dưới chung cư ném tuyết, một bãi tuyết lớn trắng phau nhanh chóng bị làm cho loạn xà ngầu.
Đường Chung đi dọc theo chân tường chọn những chỗ không bị đạp lên mà đi, bất ngờ bị một quả cầu tuyết đập trúng, đang trợn mắt lên nhìn xung quanh xem là thằng ranh nào, Doãn Kham đã đến trước người cậu, giơ tay giúp cậu phủi đi tuyết đọng trên đỉnh đầu và vai, nói: “Sắp tối rồi, chúng ta về thôi.”
Đến tận tối, Đường Chung vẫn còn hoảng hốt vì câu “Chúng ta về thôi”, lúc nhận điện thoại của chị Phùng cũng thất thần, chị Phùng gọi cậu vài tiếng cậu vẫn không đáp lời bèn cúp luôn điện thoại, gọi video qua.
Ấn vào đồng ý, đập vào mắt chính là khuôn mặt hung dữ của chị Phùng, trong lòng Đường Chung bỗng “A” một tiếng.
“Đừng nói cho chị biết đây là lần đầu tiên cậu gọi video đấy nhé.” Người phụ nữ đầu tóc già dặn trong màn hình kéo xa ống kính ra, “Cậu tới gần chút nữa đi, để chị xem cậu ra sao rồi.”
Đường Chung bèn kề sát mặt vào, nheo mắt lại không dám nhìn người trong video: “Chị hôm nay đẹp quá.”
Chị Phùng trợn trắng mắt: “Bớt nịnh đi, vừa rồi ai còn bị chị hù đến mức hét quỷ đấy?”
“Lần đầu gọi video nên không quen mà.” Đường Chung hơi xấu hổ, “Không ngờ hình ảnh lại rõ nét như thế, không khác xem phim là bao.”
Chị Phùng cạn lời: “Bảo cậu đổi di động mới sớm chút thì không chịu, fan còn tưởng công ty khắt khe quá không phát lương, đến cái điện thoại cũng không mua nổi.”
Đường Chung đang tập trung suy nghĩ: “Vậy lần sau lúc tổ chức fan meeting em sẽ nói với họ, bảo là do em không chịu đổi, không liên quan gì tới công ty.”
“Vậy chắc chắn bọn họ sẽ tưởng công ty ép cậu nói như vậy, còn không bằng không nói. Trong mắt fan, công ty người mẫu chính là đầm rồng hang hổ chuyên nghiền ép nghệ sĩ.”
Đường Chung cười đến mức phát run.
Tên thật của chị Phùng là Phùng Khiết, beta, 35 tuổi. Bởi vì phải dẫn dắt vài ngôi sao nên thường rất bận, hiếm khi có thời gian tán gẫu với Đường Chung, sau khi đánh trống lảng vài câu thì đi vào chủ đề chính: “Cơ thể mấy hôm nay sao rồi?”
“Khỏe ạ.”
“Cho cậu nghỉ phép dài hạn là để cậu nghỉ ngơi thật tốt, đừng biến mình thành như năm ngoái, đừng có gắng gượng làm gì, để chị xin nghỉ thêm mấy ngày cho cậu.”
“Biết rồi, em tự có chừng mực.”
“Hi vọng là thế thật… Đúng rồi, phòng mới ra sao?”
“Cũng rất tốt.”
“Nghe Tiểu Đóa nói cậu chuyển đến nơi đó vì tình yêu à?”
Đường Chung giả ngu: “A… Tình yêu gì ạ?”
Phùng Khiết hừ một tiếng: “Chẳng trách không chấp nhận sự theo đuổi của Doãn nhị thiếu.”
Nghĩ đến Tiền Tiểu Đóa còn có chút giới hạn, không khai ra cậu theo đuổi ai, Đường Chung le lưỡi: “Doãn nhị thiếu thì miễn bàn, nhìn thấy cậu ta là đau đầu rồi.”
Nghĩ đến việc cậu ta là em trai của Doãn Kham thì càng đau đầu hơn.
“Doãn nhị thiếu thì làm sao? Đẹp trai lắm tiền lại còn là thanh niên trai tráng, chẳng lẽ người cậu thích mạnh hơn cả cậu ta?”
Nhắc đến Doãn Kham, Đường Chung nhịn không được mà nở nụ cười, trên mặt đều là đắc ý: “Mạnh hơn cậu ta nhiều.”
Đối với việc Đường Chung theo đuổi người yêu, Phùng Khiết cũng không ngăn cản làm gì. Bởi vì nhu cầu sinh lý của omega, độ tuổi kết hôn đã ngày càng trở nên trẻ hóa, omega đến tuổi còn chưa có người yêu như Đường Chung đã khá là hiếm thấy, cho nên Phùng Khiết chỉ nhắc nhở cậu chú ý an toàn cẩn thận bị lừa, nếu có việc phải thương lượng với cô, đừng nóng đầu mà tự định chuyện chung thân đại sự.
“Em nghĩ là không nóng được đâu.” Đường Chung nói, “Anh ấy còn chưa chịu chấp nhận em.”
Phùng Khiết kinh ngạc hỏi: “Mặt của cậu mà còn không theo đuổi nổi được alpha á?”
Đường Chung nghiêm túc nói: “Anh ấy không giống alpha bình thường.”
Phùng Khiết “Chậc” một tiếng: “Có thể chịu đựng được nhan sắc mê hoặc cỡ này, đúng là khác biệt.”
Những alpha cá biệt như Doãn Kham không có nhiều thời gian rảnh, cả tuần từ sáng sớm đã rời giường đi làm.
Tuyết vẫn rơi từ chiều hôm qua tới hừng đông hôm nay, Doãn Kham vì để an toàn nên không lái xe mà chen chúc trên tàu điện ngầm, đi sớm hai mươi phút vẫn đến bệnh viện đúng giờ.
Bác sĩ Lưu còn đến trễ hơn cả anh, nói đi đến cửa nhà thì bị té lộn nhào một cái nên quay về thay cái áo khác, bước vào văn phòng pha một ly trà nóng, xoa eo thở dài nói: “Cái thứ thời tiết này, nếu không phải bệnh nhân cần đến chúng ta, ai lại chẳng muốn ở nhà bật điều hòa sưởi ấm chơi mạt chược cơ chứ.”
Lúc đó Doãn Kham không nghĩ nhiều, đợi đến khi đi khám từng phòng ghé qua trước quầy, thấy mấy y tá đều đã đổi giày bông đeo găng tay ấm áp, chợt nhớ đến cái người vừa vào thu đã sợ lạnh kia.
Sợ lạnh còn không tự giác, hôm qua tuyết lớn như vậy mà chạy một mình phía trước nhảy nhảy nhót nhót, tuyết rơi xuống khắp mặt mũi cũng không để ý, nếu không phải mình gọi cậu quay về thì không biết đứng ngốc trong tuyết bao lâu.
Khoảng thời gian rảnh rỗi trước khi bước vào phòng giải phẫu, Doãn Kham lấy di động ra mở ghi chép cuộc gọi, ánh mắt dừng lại một chốc trên dãy số chỉ kéo dài ba giây kia, lại đổi sang WeChat, nhấn vào thông báo, không có nhắc nhở kết bạn.
Nhưng nhóm “Mãi là học sinh lớp 12-2” thì không ngừng có tin nhắn hiện lên, mắt Doãn Kham bắt được tên của Đường Chung, nhấn vào nhìn qua, đôi mày phẳng lập tức nhăn lại.
Tô Văn Uẩn: Tôi với Đường Chung đều ở đây, nếu hết bận thì gọi điện cho tôi @Thái Hiểu Tình.
Hôm nay Đường Chung vốn không định ra ngoài, Tô Văn Uẩn đến thủ đô công tác, cậu cũng chỉ định mời người ta đến nhà chơi một lúc, dù sao đang trong kỳ phát tình, không hợp để chạy lung tung.
Nhưng khi nghe nói Thái Hiểu Tình cũng đến, sau khi được Tô Văn Uẩn nắn lưỡi khuyên cùng nhau ăn cơm, Đường Chung lúc này đã đổi ý, nói với Tô Văn Uẩn qua điện thoại: “Gửi địa chỉ đi, tớ đến ngay đây.”
Cậu bọc mình thành quả bóng, đi ra ngoài vẫn lạnh muốn chết. Vì lý do thời tiết nên khó đón xe, đứng ven đường một lúc lâu mới bắt được một chiếc, đến quán cafe Tô Văn Uẩn đã nói, Đường Chung ôm trà nóng một lúc lâu mới khôi phục tri giác.
Tới gần trưa Thái Hiểu Tình mới đến, ban đầu khi thấy Đường Chung thì lạnh lùng không muốn nhìn cậu, sau đó đổi hướng bật hai chai bia, ngồi quanh bàn tròn nói từ công việc tới cuộc sống rồi lại quay về khoảng thời gian còn ở trường, nhắc tới Thái Hiểu Tình hay sơn móng tay trên lớp rồi bị tóm, còn có Hạ Gia Huân mỗi lần thi không tốt lại về nhà chờ bị mẹ đánh đòn, ba người không nhịn được cười, khoảng cách ngăn giữa bọn họ như bị tiếng cười cười nói nói san lấp.
“Đồ khốn nạn bảo không đi nhà cậu, tôi đã mua một túi que cay để ăn với cậu, kết quả cậu không nói tiếng nào đã đi, làm hại tôi chỉ có thể ăn một mình, một tháng béo lên năm cân(1), vừa tròn luôn!”
Thái Hiểu Tình giơ tay, mở năm ngón tay ra biểu thị số “5”. Dù là chuyện cười nhưng Đường Chung lại cười không nổi, giơ tay đập với cô: “Đúng, tôi là kẻ khốn nạn, coi như năm cân này là tôi đi.”
“Hừ, nói thì dễ lắm.” Thái Hiểu Tình nhón lấy viên lạc bỏ vào miệng, cắn cộc cộc, “Tôi béo lên rồi, nam sinh theo đuổi tôi lập tức biệt tăm, cậu thì khác, nam thần vẫn cứ vì cậu mà tham gia đội tuyển tỉnh.”
Chuyện năm đó Doãn Kham vào đội tuyển tỉnh Đường Chung đã nghe người khác nói, chuyện xưa nhắc lại khiến lòng cậu vô cùng hổ thẹn: “Là tôi có lỗi với anh ấy… Cũng có lỗi với các cậu.”
Bầu không khí bỗng chùng xuống, Tô Văn Uẩn im lặng rót bia cho hai người, rốt cuộc Thái Hiểu Tình cũng nhẹ dạ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó buồn bực chọc vào cánh tay của Đường Chung, cứ như lúc mà họ còn là bạn cùng bạn vậy: “Nhưng dù sao tôi cũng không chịu thiệt.”
Viền mắt Đường Chung đỏ chót: “Hả?”
“Năm đó tôi đã nghĩ, bạn cùng bàn Đường Mộc Đông của mình xinh đẹp biết bao nhiêu, có thể khiến cho hot boy lạnh lùng như vậy mê đắm mê đuối.” Thái Hiểu Tình ghé sát vào, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Đường Chung, “Nhìn như thế này, quả nhiên là người đẹp, chút sóng gió này không thiệt chút nào.”
Đường Chung dở khóc dở cười cướp cốc bia trong tay cô: “Cậu đừng uống nữa, uống hết lại nói hươu nói vượn.”
Thái Hiểu Tình dựng một ngón tay lên lắc lắc: “Tôi không nói bậy đâu, mấy kẻ thầm mắng cậu sau lưng thật ra đều đố kị với cậu, đố kị cậu xinh đẹp, thành tích cũng tốt, còn cố gắng như vậy, anh ấy thích cậu cũng không có gì lạ… Tôi nghĩ là Doãn Kham cũng thích cậu đấy.”
Lời này khiến tim Đường Chung loạn nhịp một lúc lâu. Cậu vẫn cho rằng mình không được chào đón quá nửa là do nguyên nhân xuất phát từ mình, lần đầu tiên nghe được lời giải thích như vậy, trong cơn mơ hồ bỗng có chút chua xót mà ấm áp lan tỏa trong lòng.
Có lẽ là sợ Đường Chung kiêu ngạo tự mãn, Thái Hiểu Tình chuyển đề tài: “Nhưng cái tên khốn nạn như cậu, lừa được người ta về cũng không biết đường quý trọng!”
Đường Chung kinh ngạc, lập tức mở lớn mắt: “Tôi rất quý trọng anh ấy.”
Vẫn luôn, vẫn luôn rất quý trọng.
Hai người bạn của mình buổi chiều đều có việc, Đường Chung ngồi một mình trong quán cafe ké điều hòa cho ấm, chờ đến giờ thì bắt xe đến bệnh viện đón Doãn Kham tan ca.
Ngày hôm qua ở chung cùng hôm nay nói chuyện với bạn cũ đã tiếp thêm không ít dũng khí cho cậu. Càng hiểu rõ những chuyện năm đó Doãn Kham làm cho mình, lại càng biết rõ Doãn Kham bị thương sâu bao nhiêu, Đường Chung muốn dùng hết khả năng thử một lần, dùng tình yêu để chữa lành vết thương đó.
Có lẽ là lâu quá không đến bệnh viện, lúc Doãn Kham thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, thấy xong thì lạnh lùng, lướt qua cậu đi về phía trước.
Đường Chung đi theo sau Doãn Kham, hỏi anh hôm nay có mệt không vất vả không, Doãn Kham không trả lời, chỉ khi đi tới khúc quanh bị gió thổi vào mặt, đột nhiên dừng bước, quay người cầm mũ trùm sau lưng Đường Chung đội lên cho cậu.
Kẻ ngốc Đường Chung có mũ không biết đội tự có phúc của kẻ ngốc, mừng rỡ nở nụ cười đến mang tai: “Em không lạnh!” Sau đó đuổi theo, được voi đòi tiên nói, “Em cũng đội mũ giúp anh nhé?”
Tàu điện ngầm giờ cao điểm tối người đông nghìn nghịt, lúc này còn có người gọi điện đến, một tay Đường Chung nắm lấy tay vịn một tay nhận điện thoại, nghe thấy giọng Doãn Khiêm thì biến sắc: “Nếu anh còn đổi số gọi cho tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lúc đến trạm, người trong điện thoại vẫn còn ỉ ôi với Đường Chung, Doãn Kham lấy tay che cho cậu xuống, nghe thấy ngữ khí của cậu lúc đầu còn cứng rắn, về sau nhũn dần, cuối cùng không biết đầu kia nói gì, Đường Chung đáp một tiếng “Được”, cúp điện thoại rồi còn bất đắc dĩ thở dài.
Ra khỏi trạm tàu điện, hai người lại đi bộ thêm lần nữa.
Lớp tuyết chưa tan sau khi bị đạp lên thì càng trơn trượt khó đi, trên đường vào khu chung cư có người cầm xẻng xúc tuyết, nhưng vì đường lát đá khiến xẻng khó xúc, một số vị trí chưa sạch sẽ, Đường Chung đang đi trên đường vào chung cư thì bị trượt chân, nếu không phải Doãn Kham nhanh tay lẹ mắt đỡ giúp cậu, có lẽ cậu sẽ ngã chổng vó lên trời.
Đi đến trước thang máy, Đường Chung vẫn còn sợ hãi không thôi, thấy có người đi thẳng từ tầng hầm đỗ xe lên thang máy, giày với ống quần không hề dính bẩn, không khỏi hâm mộ nói: “Có xe thật tốt.” Nghĩ tới đây lại nhớ tới phí đỗ xe cùng giá phòng, cảm thán tiếp, “Có tiền thật tốt.”
Ngay lúc này, Doãn Kham cả đường không nói gì bỗng lên tiếng: “Doãn Khiêm có xe, tốt hơn tôi nhiều.”
Không đợi Đường Chung làm rõ ý này, anh đã bổ sung thêm một câu: “Cũng nhiều tiền hơn tôi.”
Cửa thang máy mở sang hai bên rồi từ từ đóng lại, hai người đứng trong thang máy trước sau dịch ra, không ai nhìn đến ai.
Đôi môi mỏng của Doãn Kham khẽ nhếch, khí thế quanh người vô cùng lạnh, cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện trong hơi thở có sự hỗn loạn khó phát giác.
Lời nói vừa rồi vang vọng, nhưng anh biết sớm muộn gì lời này cũng phải nói, sớm muộn gì cũng phải làm rõ.
Anh không quên được câu “Nhưng anh không có tiền” kia, đây là câu trả lời mà anh đã vứt hết tôn nghiêm để giữ cậu lại, cũng là vết rạn sâu nhất giữa hai người bọn họ, là khe hở khó vượt qua nhất.
Trước đây rời đi vì tiền, nếu đã có thể rời đi vì tiền một lần, vậy thì cũng có thể rời đi vì tiền lần thứ hai.
Đây như sự thật, không liên quan đến tin tưởng. Cho nên ngày đó Đường Chung nói, dù Doãn Kham có tin hay không đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Hiển nhiên Đường Chung cũng ý thức được điều này, trong lúc thang máy lên tầng đều giữ im lặng, chỉ khi đến tầng hai mươi mới trầm giọng hỏi: “Tối nay có ăn cơm chung không? Áo khoác của anh vẫn còn ở nhà em.”
Trả lời cậu là bóng lưng xa dần của Doãn Kham, cùng với cánh cửa khép lại.
Đường Chung cảm thấy mình đã làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
Cậu đi thang máy đến tầng hai mốt, lúc mò chìa khóa bỗng nhiên choáng váng, cắm vào một lúc lâu vẫn không lọt lỗ mới phát hiện tay mình đang run lên cầm cập.
Ở ngoài một ngày không uống thuốc, thuốc ức chế cũng đã tiêu hết dược hiệu, cậu đứng trước cửa lục lọi trên người, lọ thuốc rỗng quá nửa không cẩn thận rơi ra khỏi túi.
Cậu nghe tiếng ngồi xổm xuống tìm, trong phòng không bật đèn, bàn tay run rẩy mò tìm trên sàn nhà, tìm mãi mà vẫn không thấy.
Tâm trạng bất ổn có ảnh hưởng rất lớn đối với omega kỳ phát tình, đôi chân vô lực không chống đỡ nổi, Đường Chung quỳ hai gối xuống đất, bên tai nổi lên từng tiếng ù ù, trong không gian yên tĩnh vang vọng tiếng thở dốc dồn dập.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, cảm giác đau đớn như nước lũ bao phủ toàn thân. Đường Chung cắn đầu lưỡi duy trì lý trí, không để mình rơi vào hỗn loạn, vừa bò trên đất vừa tiếp tục tìm thuốc, lòng bàn tay dán vào mặt đất lạnh lẽo, chỉ cách một chút thôi, trên là thế gian, mà dưới là địa ngục.
Đã có tiến triển rồi, bây giờ đang phát triển theo hướng tốt đẹp, Đường Chung nghĩ, mình không muốn chết, mình chưa thể chết được.
Cửa thang máy mở ra, Doãn Kham nhìn thấy cảnh tượng đủ để khiến tim ngừng đập.
Cửa chính khép hờ, Đường Chung ngã trên mặt đất, cơ thể vì đau đớn mà cuộn tròn lại, Kẹo Hồ Lô chạy quanh cậu sủa gâu gâu, thấy Doãn Kham đến thì vừa nhảy vừa gọi như đang cầu xin anh mau cứu chủ của nó.
Doãn Kham nhanh chóng bước về phía trước, nâng Đường Chung dậy đưa đến ghế sofa trong phòng khách. Lúc sắp sửa quay người thì ống tay áo bị nắm lại, Đường Chung suy yếu nói vài tiếng “Thuốc”, ánh mắt tan rã nhìn về phía cửa.
Chờ đến lúc Doãn Kham muốn đi lấy thuốc giúp cậu, cậu lại nghĩ tới gì đó, năm ngón tay cuộn chặt như co giật, nắm lấy mảnh vải càng thêm chặt, lắc đầu nói: “Không cần, không cần, anh đi đi, áo khoác chỗ cửa… Anh đi đi.”
Chỉ trong nháy mắt, lửa giận âm ỉ ngột ngạt nổ tung trong khoang ngực, cả người Doãn Kham như bốc cháy lên: “Không cần?” Trong mắt của anh lộ ra nét trào phúng, tốc độ nói cũng không tự chủ được mà tăng nhanh, “Nói không cần là không cần, rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”
Đường Chung trong cơn nửa tỉnh nửa mê nghe thấy âm thanh tàn nhẫn của Doãn Kham, trái tim như bị nhéo một cái, cho là anh muốn đi thật, một tay khác cũng nâng lên bắt lấy vạt áo anh, nói năng lộn xộn: “Cần, cần chứ, sao em lại không cần anh được?”
Doãn Kham cắn chặt răng, gân xanh nổi dưới cằm chứng tỏ anh đang cố nén lửa giận.
Phản bội cùng lừa dối, mỗi một cái đều đủ để gợi lên tính công kích tàn bạo của alpha, huống hồ hai thứ này lại xuất hiện cùng nhau, nặng đến mức có thể ép vỡ dây thần kinh lý trí cuối cùng của anh.
Nhưng anh đang đối mặt với Đường Chung, là omega anh không thể chạm vào, không thể tổn tương.
Omega nhỏ bé xấu xa này lừa anh một lần rồi lại một lần, bây giờ không biết đang lên kế hoạch gì, có phải sẽ nhanh chóng rời khỏi anh… Doãn Kham vẫn không nỡ bỏ rơi cậu khổ sở, không nỡ nhìn cậu rơi nước mắt.
“Cần, em cần mà, sao, sao có thể không cần anh được?”
Giọng nói mang theo hơi thở yếu ớt của Đường Chung vang lên, đứt quãng lặp lại câu nói kia mấy lần, tay nắm chặt vạt áo Doãn Kham không chịu buông ra, cứ như cậu đang nắm một sợi dây cuối cùng giúp cậu có thể kiên trì.
Một khi buông ra, cậu sẽ không sống nổi nữa.
Doãn Kham xoay người, ngón tay nâng chiếc cằm thon gầy của Đường Chung, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình: “Cậu cần gì?”
Âm thanh cơ hồ rít theo kẽ răng, tựa như đang dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để xác nhận.
Mặc dù mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi chảy ròng theo hai má rớt xuống, Đường Chung vẫn nở một nụ cười rực rỡ với người đối diện: “Cần anh, anh có cho em không?”
Lúc Đường Chung thốt ra những lời này không biết còn bao nhiêu ý thức, chỉ có Doãn Kham biết mình đang hoàn toàn tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức rất rõ ràng từng mối yêu hận đan xen trong lòng.
Anh hận mình nhớ mãi không quên người đã bỏ mình đi, càng hận mình không thể chống cự, Đường Chung mở miệng nói cần, anh lập tức đạp nát nguyên tắc và ranh giới, dâng lên cho Đường Chung không giữ lại chút gì.
Tình cảm không có chỗ xả hóa thành hành động, Doãn Kham cúi người, vén cổ áo vướng víu ra, dưới sự ngầm đồng ý trong im lặng của Đường Chung, nghiêng đầu hé miệng, cắn lên chiếc cổ trắng nõn kia.
Răng nanh đâm thủng phần da mềm mại bao bọc tuyến thể, tin tức tố mạnh mẽ của alpha không ngừng truyền vào, đánh dấu tạm thời hình thành, cổ họng Đường Chung phát ra tiếng rên rỉ, vô lực nằm xụi lơ trong ngực alpha.
Tiếng thở dốc ồ ồ quanh quẩn bên tai, nhận được sự xoa dịu, khí tức đến từ đối phương dùng tư thái xâm lược ùa vào cơ thể, mùi biển mát lạnh bao lấy hương thơm cỏ xanh, mí mắt Đường Chung run rẩy, hai giọt nước mắt từ dưới đáy tuôn ra.
Đánh dấu là sự ràng buộc im lặng giữa alpha và omega, bọn họ có thể nhờ vào đó rút khí vị của nhau, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc dao động giữa hai người.
Doãn Kham hơi dừng lại, vừa mới ngồi dậy, lại bị người đang ngồi mở rộng hai tay ôm chặt lấy cơ thể.
Đã chiếm được rồi, Đường Chung không những không cảm thấy dễ chịu, trái lại như bị một ngọn núi đè nén, đè tới mức cậu sắp thở không nổi.
Doãn Kham càng thỏa hiệp, cậu càng thêm đau lòng. Cậu nóng lòng muốn nhìn thấy một trái tim tinh khiết chân thành của alpha, không thể chờ đợi được nữa mà muốn xoa dịu vết thương lâu năm của người đó.
Đường Chung ôm Doãn Kham thật chặt, dán vào lồng ngực ấm áp của anh, khàn tiếng nói: “Em yêu anh.”
Em vẫn luôn yêu anh.
***********************
Chú thích:
(1) Cân ở đây là “斤”, tức là cân, một đơn vị tính của Trung Quốc, một cân Trung Quốc bằng nửa cân theo đơn vị quốc tế (公斤), vậy nên tính ra một tháng Thái Hiểu Tình mập lên hai cân rưỡi, nhưng vì trong raw bả giơ năm ngón tay nên tui phải giữ nguyên rồi xuống đây giải thích cho các cô hiểu, chứ một tháng mà mập lên năm ký thì hơi quá =)))
Danh sách chương