Từ sau đêm đó, Thẩm Đa Ý không quay lại hộp đêm kia nữa.

Cậu về nhà ngủ đến giữa trưa, chăm sóc cho dạ dày thỉnh thoảng lên cơn đau của mình. Nằm thẳng ở trên giường, nhớ tới bàn tay ấm áp ủ trên bụng cho cậu suốt đêm qua. Cậu đưa tay mình ủ lên, nhưng tay cậu không nóng, cũng chẳng lạnh, chạm vào da thịt chẳng có tác dụng gì.

Thẩm Đa Ý bỏ cuộc, trước khi nhắm mắt xoay người nằm nghiêng, đem chăn cuốn vào ngực gắt gao ôm lấy, che kín toàn bộ khe hở và khoảng không. Cậu ngủ tiếp một lúc, lát thức dậy còn phải lên tinh thần để suy nghĩ về công việc mới nữa.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy rất mệt.

Không phải là loại mệt mỏi về thể chất, mà là loại sinh ra từ tận đáy lòng, tràn đầy mệt mỏi bất lực.

Tầng ba mươi yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy, Annie đã tan tầm rời đi, cánh cửa vừa dày vừa nặng của phòng làm việc đối tác cao cấp đóng chặt, hai người bên trong cãi nhau xong rơi vào im lặng vô tận.

Thẩm Đa Ý bỗng nhiên sinh ra bất đắc dĩ, cảm giác mệt mỏi ở khắp nơi trên cơ thể cậu tùy ý lan ra, nếu không phải được Thích Thời An nắm một cánh tay, phỏng chừng lung lay hai lần sẽ ngã ngồi trên ghế sô-pha luôn rồi.

Cậu hốt hoảng cảm thấy giống như đang quay về ngày ấy, cậu nghĩ chắc mình nên suy nghĩ về công việc mới thôi.

Thích Thời An giành thắng lợi cuối cùng trong cuộc cãi lộn ban nãy, nhìn khuôn mặt Thẩm Đa Ý từ sạch sẽ dần dần biến thành mặt đỏ tới mang tai, anh có loại cảm giác thành công của trò đùa dai, nhưng chờ vẻ ửng đỏ trên mặt Thẩm Đa Ý rút đi, hai má và đôi môi mỏng của cậu cùng trắng bệch, trong lòng anh lại mơ hồ cảm thấy hối hận.

Điện thoại chuyển về chế độ im lặng đặt nằm ngửa trên bàn, màn hình lỗi thời sáng lên, nhấp nháy hiện ra tên “Mạnh Lương”. Thẩm Đa Ý quên mất cuộc hẹn với người ta, cậu không biết phải giằng co ở chỗ này mất bao lâu, nghĩ tốt xấu gì cũng phải thông báo cho người ta một tiếng, liền nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể nhận không?”

Hầu kết Thích Thời An chuyển động, nuốt một ngụm không khí, ngụm không khí này theo cổ họng đi xuống, mang theo loại a xít không màu không vị, khiến anh mềm lòng một nửa.

“Nhận đi.” Anh buông tay ra, “Đến cuộc hẹn của em đi, ngày mai chúng ta bàn lại.”

Thẩm Đa Ý cầm điện thoại lên nghe, ánh mắt rũ xuống nhìn chằm chằm vào cặp tài liệu rơi trên mặt bàn: “Mạnh Lương, ở bên này anh còn bận chút việc, ngày mai lại gặp nha, gọi cả thầy Mạnh tới nữa.”

“Gọi chú tới hả?” Mạnh Lương đáp, “Được, vậy ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại, Thẩm Đa Ý đã khôi phục sự ôn hòa nhã nhặn của mình, cậu mở cặp tài liệu màu đen ra lần nữa, nghiêm túc lần lượt lật xem. Nhìn thấy trang cuối cùng, cậu trịnh trọng nói: “Tôi vừa hẹn thầy Mạnh ngày mai gặp nhau, cho nên trong hai ngày tôi sẽ nhanh chóng cho công ty một lời giải thích, tôi sẽ viết một văn bản chặt chẽ cẩn thận hơn, đến lúc đó sẽ trình lên giải thích rõ ràng.”

Thích Thời An rút tài liệu về đặt ở góc bàn: “Tôi chờ báo cáo của em, giờ thì tan tầm đi.”

Thẩm Đa Ý từ đầu đến cuối đều không nhìn lên, cậu kéo ghế dựa chắn ngang đường, cho dù là lúc đi ra ngoài cũng không nhìn thẳng về phía trước. Còn hai ba bước nữa là tới cạnh cửa, cậu bỗng nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Thích Thời An.

Thích Thời An tập trung tinh thần nhìn qua, không biết đối phương đang do dự cái gì.

“Thật ra,” Thẩm Đa Ý buông lỏng tay nắm thành quyền, “Anh làm cấp trên mới, rất tốt.”

Không hề mất kiên nhẫn mà gửi từng bức email.

Ung dung giải thích trước màn hình chiếu.

Trong làn khói bốc lên của cốc cà phê bị đổi.

Thật sự rất tốt.

Thích Thời An quên mất vết thương bên khóe miệng, kêu một tiếng “shhh” đau đớn, nhưng vẫn cứ cười, anh được voi đòi tiên hỏi: “Vậy tôi và thầy Mạnh, ai tốt hơn?”

Anh không muốn làm Thẩm Đa Ý khó xử, liền tự mình cướp lời đáp: “Biết rồi, tôi tốt hơn.”

Thẩm Đa Ý đi từ từ tới cạnh cửa: “Báo cáo của tôi là một mặt, nhưng cách nhìn của công ty lại là một mặt khác, đến lúc đó kêu cả Chương tiên sinh tới nữa, cho dù giải quyết như thế nào, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”

“Nếu như đuổi việc thì sao?” Thích Thời An tỉnh rụi cầm áo khoác và túi, sau đó đi chầm chậm tới người đang đứng cạnh cửa, “Hơn nữa nếu như lời giải thích của em không có sức thuyết phục, thì phải bồi thường cho công ty.”

Thẩm Đa Ý quay người lại: “Số tiền rất lớn, có thể trả tiền theo từng kỳ không?”

Thích Thời An vừa cười vừa kêu đau, vết thương bên khóe miệng bị anh gượng cười nên chảy máu. Anh nhận khăn giấy Thẩm Đa Ý đưa tới, nhẹ nhàng lau sạch, nói: “Em có thể thuê tôi chơi cổ phiếu giúp em, tôi kiếm tiền rất nhanh.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Anh một giờ bao nhiêu tiền?”

Hai người họ đứng ở cạnh cửa, lãng phí thời gian trong cuộc đối thoại vô nghĩa nhưng buồn cười. Thẩm Đa Ý vừa nói ra câu kia, hai bên đều ngẩn ra. Bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời rơi vào con ngươi sẫm màu của đối phương, như con thoi tiến vào nơi sâu nhất của hồi ức.

Thích Thời An từng tới quán bar vây lấy Thẩm Đa Ý, cũng từng hỏi một câu như thế: “Cậu một giờ bao nhiêu tiền?”

Thẩm Đa Ý nói dối “Hai trăm”, sau đó đem toàn bộ hai trăm đồng mời Thích Thời An uống bia bơ, xem như là cảm ơn chuyện hôm đó ở hộp đêm. Thích Thời An uống xong không gây rối nữa, chỉ yên lặng nhìn đối phương làm việc.

Đợi thẳng tới lúc đóng cửa, anh vẫn chấp nhất đợi ở cửa, vừa nhìn lên đã thấy Thẩm Đa Ý mặc đồng phục học sinh chỉnh tề bước ra.

Vào khoảnh khắc đó, Thích Thời An nghĩ được vô số loại phương thức dây dưa, thậm chí còn đoán xem kết quả học tập của Thẩm Đa Ý có tốt không? Có nhận dạy kèm hay không? Nếu có anh nhất định phải trói Hoắc Học Xuyên tìm Thẩm Đa Ý đến dạy.

Đồng hồ vang lên, hai người dứt ra khỏi hồi ức, từng người chuyển ánh mắt sang một bên, một trước một sau rời khỏi văn phòng. Số trên thang máy nhảy liên tục, cửa thang máy phản chiếu hai khuôn mặt biểu cảm không có bất cứ biến hóa gì.

Lúc lấy xe, Thích Thời An phát hiện xe Thẩm Đa Ý mở chính là Volkswagen màu đen.

Gần 70% dân số cả nước đều dùng Volkswagen màu đen, vì vậy anh cũng không đến mức sinh ra ảo tưởng gì.

Hai chiếc xe đi ngược hướng nhau biến mất ở đầu phố, lúc Thẩm Đa Ý quẹo tay lái, thoáng nhìn trên mu bàn tay xuất hiện một vết xước nhỏ, chắc là lúc đánh Thích Thời An va trúng răng đối phương, thần ký chính là cậu chẳng thấy đau chút nào.

Có lẽ lúc đó quá giận, có loại cảm giác sụp đổ của tú tài gặp binh (*).

(* 秀才遇到兵 – người thích dùng chữ nghĩa nói chuyện với người thích dùng chân tay thì sẽ thành ông nói gà bà nói vịt).

Mùa xuân buồn ngủ lười biếng, lúc về đến nhà ông Thẩm đã nghỉ ngơi, Thẩm Đa Ý lau sàn nhà của phòng khách hai lần, sau đó lại ngồi trên sân thượng lau sạch sẽ mấy đôi giày vải của ông Thẩm. Cậu làm xong việc xắn tay áo, ngửa đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đáng tiếc không nhìn thấy những ngôi sao sau lớp sương mù, chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng lờ mờ.

Trên sân thượng dần dần hơi lạnh, Thẩm Đa Ý chuyển đến phòng ngủ, cậu dựa lưng đầu giường, ngồi xếp bằng đặt laptop trên chân, trà nóng trên tủ đầu giường khói trắng lượn lờ. Sau khi sắp xếp mọi thứ thật thoải mái xong, cậu mở tài liệu ra bắt đầu tiếp tục làm bản kế hoạch của Từ tiên sinh.

Trong khoảng thời gian đó không bị ai làm phiền, tới hơn mười giờ điện thoại bên chân rung lên.

Đa Ý, thầy vừa họp xong, có phải là có chuyện gì không?”

Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề bớt đi phần chào hỏi và làm nền, Thẩm Đa Ý trực tiếp đáp: “Thầy Mạnh, công ty tra ra tin tức của con ở chỗ thầy rồi.”

Ti vi đang mở, bên trong là trực tiếp trận chung kết tennis, trên bàn trà nhỏ bày hộp đồ ăn gọi từ bên ngoài, còn có ba, bốn chai bia. Chương Dĩ Minh thích cái nệm bằng lông ở trước sô-pha lâu rồi, nên dứt khoát ngồi ngồi luôn trên sàn nhà. Thích Thời An nửa nằm trên ghế sô-pha, vừa làm việc trên máy tính vừa chú ý đến tình hình trận đấu.

“Còn một miếng cánh gà cay cuối cùng, cậu ăn không?

“Không ăn, khóe miệng đau.” Thích Thời An nhìn chằm chằm màn hình, “Anh ăn nhiều một chút, không lại trách điều tra nhiều mệt.”

Chương Dĩ Minh nhét cánh gà cay vào miệng, răng nhọn răng nanh gặm dọc theo xương, cánh gà cay cơ bản liền tách ra xương và thịt, anh nhíu mày nói: “Có người nào giữ chức vụ cao đổi việc khác mà không điều tra chứ? Huống hồ ở công ty trước tiền đồ của cậu ta tốt như vậy. Cậu đừng nói như kiểu anh đang nhằm vào cậu ấy vậy, thực ra anh còn rất thích cậu ấy nữa kìa.”

Cường độ gõ bàn phím của Thích Thời An hơi lớn: “Có ai mà anh không thích chứ?”

“Có, cậu đó.” Chương Dĩ Minh cẩn thận thu dọn rác, “Thẩm Đa Ý là do Du Triết giới thiệu tới, mặc dù chúng ta và Du Triết đều là bạn, nhưng anh vẫn phải lưu tâm.”

“Anh đúng là biết phòng nhân chi tâm bất khả vô (*), nhưng không ngờ người còn liên hệ với em ấy lại chính là cấp trên cũ.” Thích Thời An nhấn enter, “Thông tin của Thẩm Đa Ý đã bị gỡ xuống, còn rất nhanh nữa.”

(* 防人之心不可无 – lòng đề phòng người không thể không có)

Chương Dĩ Minh hỏi: “Cậu nói chuyện này giải quyết thế nào đây?”

Thích Thời An cố ý nói: “Bộ phận tư vấn là do anh quản lý, đừng hỏi tôi.”

“Ừ, được thôi.” Chương Dĩ Minh thanh cổ họng, “Không cần trình báo cáo phiền phức làm gì, để an toàn, anh trực tiếp đuổi việc luôn nhé.”

Thích Thời An tắt mát tính, nghiêng người dựa vào sô-pha xem thi đấu, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt nói: “Tùy anh, nếu lỡ như chiêu này thất bại, anh tự móc tiền túi ra mà bù.”

Anh nói xong lại bỏ thêm một câu: “Công ty tư vấn của Mạnh Bình, Thẩm Đa Ý không phải là cộng sự.”

Lời này nói xong, Chương Dĩ Minh không lên tiếng đáp lại, cả căn phòng chỉ có tiếng động từ bình luận viên trên ti vi.

Công ty tư vấn không tên không tuổi nhiều vô kể, nhưng lại không có khả năng để gánh khách hàng lớn, mục tiêu chỉ tập trung ở những người đầu tư cá nhân, cho dù vất vả lôi kéo mười mấy đơn hàng, lợi nhuận cuối cùng có lẽ cũng chỉ bằng số lẻ mà Minh An giao dịch với một khách hàng. Thẩm Đa Ý chẳng phải cộng sự, cũng không chia lợi nhuận hay tham gia vào công việc, chỉ có thể nhận một phần tiền lương mà thôi. Bởi vậy hễ có chút cân nhắc, cũng sẽ không vì chút lương mỏng này, mà đi mạo hiểm với mức lương hậu hĩnh và không gian để phát triển ở Minh An.

Thích Thời An liếc đối phương một cái, cho rằng mình nói đã đủ rõ ràng. Trận đấu kết thúc, tuyển thủ anh ủng hộ chiến thắng, liền tắt ti vi đứng dậy: “Tin đuổi việc để đó đã, anh vẫn là chờ báo cáo chứng minh đi.”

Chương Dĩ Minh trông như ỉu xìu, nhưng trong ánh mắt lại âm thầm tỏa ra vẻ không có ý tốt, nói: “Những căn cứ này chỉ là suy đoán của cậu thôi, nhưng trên thế giới này có thứ có thể phá bỏ mọi quy tắc, thứ đó chính là —— tình cảm. Thẩm Đa Ý làm ở đó bốn năm, tương lai tốt đẹp, tại sao lại đột nhiên từ chức? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.”

Thích Thời An tay cầm laptop có chút chua, tức giận nói: “Anh điều tra em ấy rốt cuộc là vì công ty, hay là vì thỏa mãn cái tâm bát quái của chính anh hả.”

“Đều có cả.” Chương Dĩ Minh trả lời đến mức có lý chẳng sợ, “Vậy cậu nói giúp cậu ta như thế, là vì công ty, hay là vì cái gì khác?”

Thích Thời An cây ngay không sợ chết đứng, có thể tự xưng là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đương nhiên là vì công ty rồi, Thẩm Đa Ý vừa tới không bao lâu, anh đã muốn quyết định chơi chiêu độc rồi.”

Từ trước tới giờ anh rất ít chia sẻ chuyện tình cảm của mình, đặc biệt là sẽ không tâm sự với loại lãng tử ngàn vàng cũng không thể kéo trở lại như Chương Dĩ Minh. Hoặc là, chính anh cũng không xác định được phần “Cái gì khác” này là chỉ cái gì.

Là thích sao? Nhưng Thẩm Đa Ý vừa đấm anh một cú, chảy máu luôn đó. Anh cũng khiến đối phương tức giận quá chừng.

Thích Thời An chuyển động khóe miệng: “Tôi ngủ, anh cứ tự nhiên.”

Có người nói chăn màn gối đệm màu lam đậm có thể trợ giúp giấc ngủ tốt nhất, tiếc là ra giường và vỏ chăn của Thích Thời An ngoại trừ xám đậm thì chính là xám nhạt. Anh kéo rèm cửa sổ dày hai lớp lên, sau đó không chút lưu luyến mà tắt đèn, trước khi ngủ không nhịn được nghĩ, một mảnh tối đen như mực, sao có thể nhìn ra màu gì, chắc chỉ là lý thuyết suông thôi.

Cũng như vậy, phán đoán này có vững chắc hay không, còn có lời giải thích tự chứng minh mà Thẩm Đa Ý gửi tới.

Thông tin trực thuộc đối với bên ngoài không chọn dùng tên thật, cũng không có ảnh chứng minh, cho nên Thẩm Đa Ý là bị chuyên môn điều tra đến. Đêm đó sau khi cậu báo cho Mạnh Bình, công ty tư vấn lập tức gỡ bỏ thông tin của cậu mãi mãi.

Trong phòng họp, Thích Thời An và Chương Dĩ Minh ngồi ở một phía, Thẩm Đa Ý ngồi ở phía đối diện, ở giữa bị ngăn bởi bàn hội nghị rộng lớn. Hai phần báo cáo chứng minh khác nhau được hai ông chủ cầm trong tay lật xem, Thẩm Đa Ý mười ngón tay đan chéo vào nhau đặt trên bàn, ngữ khí lúc nhanh lúc chậm thích hợp nói: “Thông tin của tôi gần như là vừa tốt nghiệp đã treo lên, cho đến ngày hôm qua cũng đã gần bốn năm rồi, lâu đến mức chính tôi cũng đã quên luôn.”

“Thầy Mạnh là chú của Mạnh Lương, tôi và Mạnh Lương là đàn anh đàn em cùng chuyên ngành, cho nên thầy Mạnh rất chiếu cố tôi. Khi đó tôi đang tích góp tiền mua nhà, thầy ấy muốn giúp tôi kiếm nhiều tiền một chút, cho nên mới để thông tin của tôi trực thuộc công ty của thầy ấy.”

Chuyên viên định phí rất ít người có giấy phép trực thuộc, Thẩm Đa Ý khi đó vẫn chỉ là chuyên viên định phí chuẩn, cho nên thông tin ngoài công ty tư vấn cũng không có thủ đoạn gì: “Nếu như thầy Mạnh không phải là ông chủ, chắc cũng không có công ty để tôi treo thông tin lên.” Thẩm Đa Ý hơi hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Thầy ấy thật sự chỉ là đang giúp tôi thôi.”

Chương Dĩ Minh vung tay ra hiệu “Tạm dừng”: “Điểm này trước tiên không bàn đến, nói thẳng ra là để kiếm thêm chút tiền thôi. Công ty kiêng kị nhất chính là —— cạnh tranh cùng ngành.”

Tùy tiện một chút tin tức nội tình của Minh An và số liệu của khách hàng đều đủ cho công ty tư vấn cỡ nhỏ ăn hai năm, mà Thẩm Đa Ý luôn mang theo lòng biết ơn đối với Mạnh Bình, vì vậy khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.

Thích Thời An dùng móng tay ngắn đè đè ấn đường, lòng nói Chương Dĩ Minh thật sự đang cố dẫn dắt, chứng minh anh ta muốn dò xét về lý do cá nhân muốn từ chức của đối phương. Anh giương mắt nhìn về phía Thẩm Đa Ý, nói: “Chương Dĩ Minh chỉ yêu cầu cậu giải thích bằng lời, văn bản không thể nào giải thích rõ được.”

Thẩm Đa Ý buông mười ngón tay đang đan chéo nhau ra, động tác này cho thấy cậu hoàn toàn thả lỏng, tháo ra dáng vẻ phòng ngự tự bảo vệ mình, cậu không nhanh không chậm trả lời: “Chỉ có công ty tư vấn cỡ nhỏ mới cần treo thông tin để hấp dẫn khách hàng, bởi vì không có vốn để mời nhiều nhân viên chuyên nghiệp, càng không đảm đương nổi khách hàng lớn của công ty Minh An, mười đơn hàng ở đó giá trị còn không bằng một phần mười một đơn hàng của Minh An, số liệu đưa cho bọn họ không phải là ăn hai năm, mà là căn bản ăn không vô.”

“Thầy Mạnh đối xử với tôi thật sự rất tốt, thông tin trên danh nghĩa trong hai năm này tổng cộng cho tôi sáu trăm ngàn, nhưng tôi để báo đáp thầy ấy mà chọn từ chức bước chân vào ngành tài chính, rồi lại trộm số liệu trở lại, tiếp đó thầy ấy mở rộng khách hàng, có phần quá phức tạp, quá tốn thời gian.”Câu hỏi là Chương Dĩ Minh hỏi, Thẩm Đa Ý lại nhìn Thích Thời An, nhưng chính cậu cũng không phát hiện.

Thích Thời An đầy hứng thú hỏi: “Vậy cậu làm thế nào để báo đáp ông ấy?”

Thẩm Đa Ý sững sờ: “Cái này cũng phải nói sao?”

Chương Dĩ minh gõ gõ mặt bàn: “Cậu có thể không nói, chẳng qua là độ tin cậy giảm một chút.”

Thẩm Đa Ý vẫn nhìn Thích Thời An, thẳng thắn nói: “Trước khi từ chức tôi đã báo đáp xong rồi, sản phẩm “Gói bạch kim” năm ngoái do công ty bảo hiểm đưa ra, thật ra là do tôi thiết kế, tôi tặng nó cho thầy Mạnh.”

“Gói bạch kim” là gói bảo hiểm hot nhất năm ngoái, Chương Dĩ Minh có chút khó khó mà tin nổi hỏi: “Ông ấy cho cậu sáu trăm ngàn, cậu trả lại ông ấy hơn mười triệu?”

Thẩm Đa Ý rốt cuộc không nhìn Thích Thời An nữa, rũ mắt gật đầu: “Ân tình không thể tính toán như vậy được, tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có lẽ chỉ là tặng một khối than nhỏ, nhưng có thể mang đến sự ấm áp vô hạn.”

Chương Dĩ Minh không ngờ ở nơi làm việc còn có một mối quan hệ giúp đỡ nhau thuần túy như thế, anh im lặng một lúc chờ cảm giác ngạc nhiên liền dần dần lắng lại, nhưng sự tò mò lại càng tăng lên, hỏi: “Vậy sao cậu lại từ chức, cảm tình sụp đổ hả? Nghe nói Mạnh Bình từng giới thiệu con gái của ông ấy cho cậu.”

Tuy rằng rũ mắt, nhưng Thẩm Đa Ý có thể cảm giác được có ánh mắt đang cố định trên người cậu. Cậu gật đầu, từ sự thật trả lời: “Lúc trước có tới kết thân, nhưng không thích hợp, giờ mọi người vẫn là bạn.”

Hài lòng và thái độ giúp đỡ giải thích hợp lý là một mặt, trình độ tạo ra lợi nhuận và tố dưỡng chuyên ngành lại là mặt khác. Vũ khí của Thẩm Đa Ý rất nhiều, cho dù thủ đoạn ôn nhu, vẫn có thể chém dần từng mũi nhọn mà đối phương chĩa về phía mình.

Cậu chủ động đề xuất ký thêm một bản thỏa thuận bổ sung, cho hai bên nhiều thêm một tầng đảm bảo.

Ký thỏa thuận xong, Chương Dĩ Minh đem con dấu đi cất, trong phòng họp chỉ còn lại cậu và Thích Thời An. Thích Thời An không nói gì, lúc này bưng ly chậm rãi uống nước, giống như đang hẹn hò ở quán cà phê.

Thẩm Đa Ý nhìn đồng hồ: “Thích tiên sinh, vậy tôi về được chưa?”

Thích Thời An bưng ly nước: “Ban nãy lúc em giải thích, sao vẫn luôn nhìn tôi?”

Thẩm Đa Ý im lặng một lúc, trả lời: “Tôi muốn chứng minh cho anh thấy, tôi không phải là loại người vì tiền cái gì cũng có thể làm.”

Giấy cửa sổ đột nhiên bị chọc thủng, mưa phùn và gió mát cùng nhau tràn vào, nếu như trên mái hiên có treo một cái chuông gió, lúc này nhất định sẽ kêu leng keng. Trong lòng Thích Thời An tươi sáng, thành kiến giữa họ vốn như thủy triều lên cao rồi lại rút xuống, nhưng Thẩm Đa Ý vậy mà lại chủ động từng bước từng bước trồng một cái cây đan xen dày đặc trong trái tim anh, còn xây một con đê thật dài, muốn đem toàn bộ thành kiến ngăn chặn lại ở bên ngoài.

Anh đã bại lui, nhưng lại được voi đòi tiên: “Vì ân tình cũng không được.”

“Gì cơ?” Thẩm Đa Ý không phản ứng lại kịp

Thích Thời An phô trương thanh thế: “Nếu mà còn tùy tiện đi kết thân nữa, tôi sẽ tự  đưa ra thông báo cảnh cáo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện