Có một loại đau khổ tên là tự bê đá đập chân mình, sau khi Thích Thời An kêu ba bốn tiếng đều không nhận được câu trả lời, thì anh cuối cùng cũng được lĩnh hội sâu sắc loại đau khổ này.

Thẩm Đa Ý ngồi bên cạnh sô pha, khoanh chân mặt đối mặt với robot, chơi đến mức rất vui thích.

“Chủ nhà máy đặt tên cho mày hả?”

Robot không phản ứng, Thẩm Đa Ý cầm sách hướng dẫn đọc qua, cơ bản đã nắm được skill đùa giỡn đối phương. Cậu tìm tới nút lệnh mở bàn phím nhỏ bên trong ra, sau đó cài đặt hội thoại thường dùng cho robot.

Thích Thời An bưng ly nước lọc tựa ở bên tường, vẻ mặt u oán, giống như phi tần trong cung bị thất sủng. Nhưng hôn quân Thẩm Đa Ý chưa thấy người cũ khóc, lại cười với người mới rồi, cậu hắng giọng, nghiêm túc hỏi: “Anh tên là gì?”

Đèn trên người robot sáng lên, sau khi cảm ứng được thì trả lời: “Anh là Tiểu Thích, anh là Tiểu Thích.”

“Anh có sở trường gì không?”

“Anh ăn nhiều lắm, anh ăn nhiều lắm.”

“Anh thích ăn cái gì nhất?”

“Đồ em nấu anh đều thích ăn, đồ em nấu anh đều thích ăn.”

Thẩm Đa Ý ngã xuống trên thảm, cuộn tròn dưới đất mà cười làm ngã luôn cả hộp bắp rang để trên bàn. Cậu dứt khoát nằm nghiêng trên thảm trải sàn luôn, mắt nhìn về phía Thích Thời An đứng bên tường, còn tiện tay nhặt bắp rang lên ăn.

Thích Thời An đến gần để ly xuống, sau đó cúi người một tay đỡ lưng, một tay luồn qua đầu gối, bế ngang Thẩm Đa Ý lên. Nếu là trước kia, Thẩm Đa Ý sẽ không muốn bị trêu chọc như vậy, chán lắm rồi. Nhưng hôm nay cậu toàn thân thả lỏng không nhúc nhích, còn rất hưởng thụ.

“Hoàng thượng, người nhớ thiếp thì tìm thiếp nè, sao lại chỉ chơi với mỗi Tiểu Thích thôi vậy.” Thích Thời An lúc đi qua robot liếc một cái, quả thật rất muốn trả lại hàng.

Thẩm Đa Ý giơ tay vòng qua cổ Thích Thời An, còn kề sát vào tai Thích Thời An: “Ái khanh,  Tiểu Thích không phải anh tặng cho em sao?”

Thích Thời An ôm người đi tới ban công trong phòng ngủ, Thẩm Đa Ý lúc đầu chỉ hơi khó hiểu, mãi đến khi bị thả xuống trên cái thảm mỏng kia mới kịp phản ứng. Cậu bò lên bỏ chạy, đáng tiếc lại bị một cái ôm hoàn toàn đè xuống.

Thích Thời An hỏi: “Lần này muốn vểnh mông lên hả?”

Thẩm Đa Ý rủ đầu ngọ nguậy, trong lúc cọ qua chạm lại thì cũng cảm nhận được rõ ràng biến hóa trên thân thể đối phương. Cậu bị quấn chặt lấy, cuối cùng cũng cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại hét: “Anh đừng có dùng cầm nã thủ!”

Còn chưa nói xong đã bị lấp kín miệng, rèm cửa sổ trên ban công chặn ánh nắng buổi chiều lại, tấm thảm mỏng bị động tác của bọn họ làm cho nhăn nhúm, ngay cả nền nhà bên dưới cũng có xu hướng trở nên nóng lên.

Thẩm Đa Ý từ thời khắc bị tiến vào đã đánh mất năng lực phản kháng, cậu còn mặc áo sơ mi, còn mang đồng hồ Thích Thời An vừa tặng cậu. Nhưng nửa người dưới đã trần truồng, chỉ còn lại ghen tuông mãnh liệt và vui vẻ giày vò gộp lại.

“Em sắp bị anh làm chết rồi……….”

Thích Thời An nghe vậy thì dừng động tác lại, giả vờ mềm lòng, sau khi người ta mê hoặc lại trùng trùng điệp điệp mà bắt đầu dằn vặt đối phương. Chờ tất cả kết thúc, anh ôm Thẩm Đa Ý vùi trên ghế treo lấy lại tinh thần, mặt mày ôn nhu, giống như kẻ cầm thú ban nãy hoàn toàn không phải là anh.

Thẩm Đa Ý quấn chăn chiên, tóc bên thái dương ướt mồ hôi, vết ửng đỏ trên khuôn mặt còn chưa hoàn toàn biến mất. Cậu giống như bị rút hết sức lực, mềm oặt dựa vào lồng ngực Thích Thời An.

Một hồi lâu không nói gì, Thích Thời An nhẹ nhàng vuốt ve sau eo Thẩm Đa Ý: “Sao vậy, còn đau hả?”

Thẩm Đa Ý uể oải nói: “Em đang nghĩ xem làm sao để cầm những món quà này về.”

“…….. Em người này thật là.” Trên tay Thích Thời An dùng sức, “Đừng nghĩ nữa, cứ để ở đây đi, nếu không gói hết đồ về nhà, không biết đến khi nào mới tới một lần.”

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Nhưng Tiểu Thích em phải ôm về, anh được phép nuôi một chậu Đa Đa, mà không cho em sủng ái Tiểu Thích một chút à.”

Tuổi hai tám cứ trôi qua như vậy, trong một ngày này Thẩm Đa Ý đã được bù lại những ngày tháng bị bỏ lỡ. Thứ hai lúc cậu đi làm còn nhận được quà và đầy lời chúc của các đồng nghiệp, tiếp đó mang theo phần vui sướng này vùi đầu vào công việc.

Tài liệu và văn kiện trên bàn rất nhiều, cô bé trợ lý ở một bên giúp đỡ thu dọn, cậu mở bài viết lập hồ sơ khẩn cấp cuối cùng ra, tiến hành bước kiểm tra sau cùng.

Vậy là cậu đã hoàn thành 50% rồi, hơn nữa còn cách quãng mà giúp tổ trưởng Tề hoàn thành thêm được 20%. Lưu trữ xong, cậu gửi tài liệu tới hòm thư của tổ trưởng Tề, đồng thời cầm điện thoại nội tuyến lên.

“Tổ trưởng Tề, tôi vừa gửi bản thảo cuối cùng của lập hồ sơ khẩn cấp tới hòm thư của anh, anh trực tiếp gắn thêm phần của anh vào là được.”

“Phần của tôi?” Tổ trưởng Tề hình như mới tới, còn chưa phản ứng kịp lại, “Được, tôi xem ngay đây, làm phiền cậu rồi, trưa nay tôi mời.”

Thẩm Đa Ý cúp điện thoại bắt đầu làm kế hoạch phân tích khách hàng, đợi tới gần mười giờ mới rảnh rỗi uống ngụm nước. Trợ lý nhắc nhở nên đi họp, cậu cầm lấy tài liệu chuẩn bị tới hội nghị tầng trệt.

Quản lý Đường và tổ trưởng Tề cũng từ phòng làm việc đi ra, Thẩm Đa Ý hỏi: “Tổ trưởng Tề, lập hồ sơ đã gửi cho Thích tiên sinh chưa?”

“Gửi rồi.” Tổ trưởng Tề xem thời gian, không nói thêm gì nữa, “Chúng ta lên thôi.”

Trong phòng họp, Thích Thời An và Chương Dĩ Minh đều ở đó, chủ chốt của những bộ phận khác cũng lần lượt đến đông đủ. Đèn lớn vừa tắt, chỉ còn một chùm đèn nhỏ, Annie ở cửa đã chuẩn bị xong để ghi chép, hội nghị chính thức bắt đầu.

Thích Thời An dựa theo nội dung trong tài liệu bắt đầu sắp xếp phân tích từng mục, các bộ phận cũng tiến hành thảo luận như mọi khi. Hoàn thanh xong một phần, anh gỡ khuy măng sét ra, gỡ xong không vứt trên bàn, mà cẩn thận bỏ vào trong túi.

Thẩm Đa Ý nhìn thấy, tự mình mỉm cười.

“Được rồi, hội nghị lần trước đã bảo đồng nghiệp bộ phận tư vấn làm lập hồ sơ hoàn thiện, chúng ta cùng xem một chút.” Thích Thời An mở email chưa đọc mới nhất trong hòm thư ra, sau đó nhập vào màn hình chính.

Chương Dĩ Minh nhíu lông mày trước: “Bán thành phẩm?”

Thích Thời An nhanh chóng xem lướt qua: “Chưa làm xong có thể giải thích nguyên nhân, nhưng đừng gửi cho tôi tiếp đó còn làm lỡ thời gian của mọi người.” Anh kéo xuống dưới cùng, nhìn thấy người ký tên, “Tổ trưởng Thẩm?”

Thẩm Đa Ý vẫn đang kinh ngạc, cậu rõ ràng đã dặn dò tổ trưởng Tề gắn nội dung vào hoàn chỉnh, nhưng giờ trên bản lập hồ sơ chỉ có 70% mà cậu đã hoàn thành. Đồng thời ở chỗ ký tên chỉ có ba chữ “Thẩm Đa Ý”, mọi người đương nhiên sẽ cho rằng đây là nhiệm vụ của cậu.

Bộ phận tư vấn thuộc sự quản lý của Chương Dĩ Minh, anh trực tiếp hỏi: “Tổ trưởng Thẩm, thời gian không đủ hay là có khó khăn gì?”

“Chúng tôi đã phân công nhau.” Thẩm Đa Ý nhìn tổ trưởng Tề một chút, cậu từng đoán chẳng qua là đối phương gửi sai thôi, nhưng trên màn hình vừa hiển thị nguồn là hòm thư của bộ phận, cho nên lúc tổ trưởng Tề gửi đi đã xóa tên mình ra khỏi. Cậu không biết đối phương có nguyên nhân gì, nhưng cậu biết lúc này đối phương chắc chắn sẽ không đứng ra thừa nhận, do đó cậu nhìn về phía quản lý Đường.

Thích Thời An vẫn luôn nhìn chăm chú, lập tức hỏi: “Lão Đường, các anh phân công như thế nào?”

“Là thế này, gần đây hạng mục trên tay Tiểu Tề rất nhiều, thật sự không có cách nào để phân thân.” Quản lý Đường nhìn về phía Thích Thời An và Chương Dĩ Minh, rất tự nhiên mà giải thích: “Chúng tôi phải tăng số lượng khách hàng, cho nên lập hồ sơ liền giao cho Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm cũng bận, có lẽ không đủ thời gian để làm.”

Ngay ở trước mặt một đám đồng nghiệp và hai boss, Thẩm Đa Ý như người câm uống phải hoàng liên. Ký tên là cậu, lời chứng của cấp trên cũng nhằm vào cậu, cậu bỗng nhiên chẳng có lời nào để cãi lại nữa. Im lặng không lâu lắm, cậu ngẩng đầu thẳng thắn nói: “Tôi chấp nhận hình thức kỷ luật, trước khi tan tầm đảm bảo sẽ hoàn thành lập hồ sơ.”

Thẩm Đa Ý nói xong liền rủ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, giờ cậu không muốn đối đầu với người khác, chỉ muốn biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Cậu vô tình đắc tội tổ trưởng Tề và quản lý Đường, hay là bởi vì cái gì khác? Tài liệu không hoàn chỉnh không có cách nào dùng được, hội nghị bị rút ngắn lại một nửa. Sau khi hội nghị kết thúc Thích Thời An và Chương Dĩ Minh vẫn đang thảo luận đề tài trên cuộc họp, các đồng nghiệp lần lượt rời đi, Thẩm Đa Ý cố tình thu dọn đồ thật chậm.

Đợi tới lúc mọi người đều đi gần hết, Thích Thời An cũng chấm dứt cuộc hội thoại với Chương Dĩ Minh. Anh ngước mắt nhìn Thẩm Đa Ý tới gần, sau đó nhẹ nhàng đưa tay trái ra, lòng bàn tay là hai cái khuy măng sét kia.

Thẩm Đa Ý nhận lấy, cúi đầu mang khuy măng sét lên cho Thích Thời An, cậu chẳng có biểu cảm gì, nhưng không có biểu cảm gì càng chứng tỏ cậu đang không vui vẻ lắm.

Chương Dĩ Minh nói: “Thích tổng, công ty chúng ta từ trước đến nay phúc lợi cao, yêu cầu nghiêm khắc, chuyện hôm nay nếu như công tư phân minh, chắc chắn phải xử lý kỷ luật.”

Thích Thời An nói: “Vậy thì cứ công tư phân minh đi, coi như mua một bài học kinh nghiệm.”

Thẩm Đa Ý giương mắt nhìn anh: “Anh biết em bị oan hả?”

“Biết chứ, tức giận đến mức đâm anh tới mấy lần, cổ tay anh cũng sắp đứt mất rồi.” Thích Thời An giơ tay sờ mặt Thẩm Đa Ý, nhớ lại Chương Dĩ Minh vẫn còn bên cạnh, liền đổi lại thành vỗ vai.

Thẩm Đa Ý nói: “Em và tổ trưởng Tề mỗi người phụ trách 50%, em làm giúp anh ta 20%, không ngờ 30% kia lại biến thành nỗi oan của em.”

Muốn lật lại chuyện để truy cứu trách nhiệm cũng khó khăn, dù sao nhân chứng vật chứng đều chẳng có. Thích Thời An nói: “Về làm cho xong 30% đó, lập hồ sơ sẽ hoàn toàn thuộc về em, đến lúc đó tiền thưởng của phần này cũng đều cho em.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Vậy lần xử lý kỷ luật này sẽ ảnh hưởng đến cái gì?”

Chương Dĩ Minh trả lời: “Hệ số sát hạch, có liên quan đến việc thăng chức.”

Khuy măng sét đã mang xong, Thẩm Đa Ý cầm lấy tài liệu rời đi, còn khéo léo mà nói “Tạm biệt”. Chương Dĩ Minh nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, hỏi Thích Thời An: “Cậu không vì tình riêng mà chú ý một chút hả?”

Thích Thời An rất yên tâm nói: “Anh cũng quá xem thường tổ trưởng Thẩm của chúng ta rồi.”

Thẩm Đa Ý ưỡn ngực ngẩng đầu trở về bộ phận tư vấn, giống như không phải là cậu bị xử lý kỷ luật, mà là được khen ngợi vậy. Trên đường trở về cậu tỉ mỉ ngẫm lại mấy lần, tự kiểm điểm xem bản thân mình có đắc tội với đồng nghiệp hay không, nhưng ngẫm mãi cũng chẳng có kết quả, bất kể phương diện nào cậu cũng không thẹn với lương tâm.

Sau khi để tài liệu xuống, cậu đi thẳng tới phòng làm việc của tổ trưởng Tề, gõ cửa và trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nói: “Tổ trưởng Tề, giờ bận hay rảnh, có thời gian nói mấy câu không?”

Tổ trưởng Tề khép tài liệu trong tay lại: “Cậu ngồi đi.”

Thẩm Đa Ý ngồi xuống ở phía đối diện, chẳng thèm dài dòng mà hỏi thẳng: “30% lập hồ sơ này, anh không làm hả?”

Tổ trưởng Tề gật đầu: “Nói thật, tôi tưởng rằng cậu sẽ hoàn thành giúp tôi.”

“Lúc trước tôi nói làm giúp anh một chút, không phải là làm toàn bộ, vì đây là công việc chung của chúng ta.” Thẩm Đa Ý có chút khó mà tin nổi nhìn đối phương, “Nên lúc anh phát hiện tôi chỉ làm giúp anh 20%, liền dứt khoát mặc kệ không quan tâm, toàn bộ hậu quả đều để mình tôi chịu hả?”

Tổ trưởng Tề không lên tiếng trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Thẩm Đa Ý nhớ lại lúc trước Thích Thời An nói với cậu, giúp người phải có mức độ, không thể vượt quá mức. Lúc đó cậu còn không thèm để ở trong lòng, giờ coi như đã nhận được bài học xương máu rồi.

Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân, quen giúp người ta 100% rồi, đến ngày nào đó chỉ giúp họ 50%, người ta sẽ hận mình.

(Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇 ) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.)

Cậu nhìn tổ trưởng Tề, im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Anh và quản lý Đường cùng thông qua chuyện này?”

“Không.” Tổ trưởng Tề muốn giải thích mấy câu, “Thật ra ——”

“Thật ra ông ấy không hẳn là bênh vực anh.” Thẩm Đa Ý ngắt lời, mạch suy nghĩ hoàn toàn rõ ràng, “Công việc là do ông ấy phân công, một quản lý hai tổ trưởng, việc này xảy ra sẽ khiến cho bộ phận tư vấn xấu hổ, đẩy trách nhiệm lên đầu tôi, cũng chỉ có mình tôi mất mặt, thương vong khá là nhỏ.”

Tổ trưởng Tề thử mở lời: “Đa Ý, chuyện hôm nay tôi xin lỗi cậu, tối tôi mời, để tôi nhận lỗi tử tế với cậu.”

Thẩm Đa Ý dứt khoát trả lời: “Không cần đâu, làm ra chuyện này còn muốn khéo léo không đắc tội người, nếu như tôi mỉm cười chấp nhận, cũng quá là đạo đức giả rồi. Sau này mọi người còn phải cùng nhau làm việc, nhưng cũng chỉ là cùng nhau làm việc mà thôi.”

Cậu nói xong liền đứng dậy rời đi, sau khi trở lại phòng làm việc trưc tiếp bắt đầu làm 30% còn lại của phần lập dự án. Từ trước tới nay cậu chẳng bao giờ nóng nảy, nhưng nguyên tắc và đường biên ngang rất rõ ràng, chuyện lần này là một bài học, có lẽ cậu sẽ nhớ thật kỹ.

Thẩm Đa Ý bận rộn bỏ lỡ cơm trưa và giờ nghỉ trưa, một mạch lăn qua lăn lại tới giờ tan tầm, cậu chia ra gửi bản lập dự án tới hòm thư của Thích Thời An và Chương Dĩ Minh, mới có thể lấy hơi mà nghỉ ngơi một lúc.

Đồng nghiệp bên ngoài ô vuông đều đã về hết, cậu thật sự rất đói bụng, trong ngăn kéo cũng chẳng có đồ ăn vặt để lót dạ. Cậu cầm điện thoại muốn tới nhà ăn của công ty tìm ít đồ ăn, trên đường nhân tiện gọi điện thoại cho ông Thẩm.

Giờ này đầu bếp ở nhà ăn đều tan tầm rồi, chỉ có một ít món ăn nguội được giữ ở trong tủ. Thẩm Đa Ý vẫn chưa tới gần, đã nhìn thấy Thích Thời An ngồi ở một cái ghế trống lớn.

Thích Thời An ngẩng đầu lên, hai tay vẫn đang gõ chữ trên bàn phím, nói: “Cho em một suất mì xào nóng và canh nấm nè, lấp bụng trước đi.”

Phiền lòng cả một ngày, mệt nhọc cả một buổi trưa, giờ khắc này Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng tìm được chút an ủi trong phần chăm sóc này. Cậu rửa tay xong đi tới ngồi xuống phía đối diện, trước tiên ừng ực uống hết nửa chén canh, hỏi: “Sao anh biết em sẽ tới đây?”

“Buổi trưa ăn cơm không thấy em, giờ chắc chắn sẽ đói bụng.” Thích Thời An đóng máy tính lại, “Lập dự án chiếm dụng thời gian cả một buổi trưa, công việc vốn đã sắp xếp xong nên chỉ có thể tăng ca để hoàn thành, chắc chắn sẽ phải ăn chút gì đó. Em không tới, anh sẽ đưa tới cho em.”

Thẩm Đa Ý khoác lên vỏ bọc cả ngày, giờ đắm chìm trong ánh mắt của Thích Thời An, nhất thời mềm nhũn xuống. Cậu cầm đũa lên ăn mì, ăn được mấy miếng bèn cuộn lấy một vòng lớn, đưa đến phía đối diện: “Rất ngon, anh cũng ăn đi.”

Thích Thời An há miệng ăn hết: “Anh xem xong lập dự án rồi, hoàn thành rất tốt.”

Thẩm Đa Ý cúi đầu tiếp tục ăn: “Anh phân tích hành vi của quản lý Đường một chút đi, em sợ mình suy nghĩ không chu đáo.”

Thích Thời An phân tích: “Hành vi của quản lý Đường không nằm ngoài hai nguyên nhân. Đầu tiên, lãnh đạo yếu kém đều có một tật xấu, chính là cho rằng dẹp loạn quan trọng hơn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân. Chân tướng thường không phải là thứ mà họ coi trọng nhất, điều bọn họ quan tâm là sau khi xảy ra vấn đề, làm sao để dập tắt ngọn lửa trong phạm vi nhỏ nhất.”

“Em biết, nên mới mặc kệ một mình em, vậy còn một nguyên nhân khác thì sao?” Thẩm Đa Ý hỏi.

Thích Thời An trả lời: “Nguyên nhân khác hả, tổ trưởng Thẩm của chúng ta giỏi giang như thế, chỉ số giao dịch chỉ có thể nói là tuyệt hảo, lúc trước đi công tác lại hoàn thành hạng mục ký kết quan trọng, còn rất đẹp trai nữa, làm biết bao nhiêu người ghen tị nha.”

Thẩm Đa Ý ở dưới bàn đạp anh một cước, vui vẻ nói: “Anh nhàm chán quá đấy.”

Thích Thời An bỗng nhiên nghiêm túc: “Đồng nghiệp không phải là bạn bè, trước đây lúc em ở công ty bảo hiểm có quan hệ rất tốt với chú Mạnh Bình, Mạnh Lan có cảm tình với em, đương nhiên sẽ dễ ở chung. Nhưng giờ thì khác, ô vuông không lớn, nhưng tâm tư của người ta sẽ rất nhiều, dù sao cũng vì kiếm tiền mới làm việc, chẳng có người nào vì kết bạn đâu.”

“Em hiểu, lúc trước nên nghe lời anh, chú ý một chút có lẽ sẽ không có chuyện ngày hôm nay.” Thẩm Đa Ý gật đầu, tiếp tục thở dài một hơi, “Sát hạch nửa cuối năm em đã bị khấu trừ một phần, nhưng em sẽ không chịu thua như vậy đâu, em không muốn là đồng nghiệp cùng cấp với tổ trưởng Tề, cũng không muốn bị một câu nói của quản lý Đường bức chết nữa. Cho nên em sẽ bù đắp phần đó ở những phương diện khác, em muốn dựa vào bản lĩnh của mình để thăng chức. Xin anh hãy cứ chí công vô tư, nhưng có thể lén lút vì em mà vỗ tay cổ vũ.”

Thích Thời An sắp bị dáng vẻ kiêu ngạo bất khuất này của Thẩm Đa Ý mê chết, phụ họa với màn đêm sau lưng đáp: “Vậy anh đợi em giao cho anh một phần bài thi đẹp đẽ nhé.”

Một sự cố trong công việc khiến Thẩm Đa Ý vặn dây cót lên, cậu lần nữa hoàn thành những công việc đã sắp xếp một cách chỉn chu, mỗi ngày chia thứ tự đi gặp khách hàng, tiếp đó tăng ca làm dự án và bản kế hoạch.

Hợp đồng ký được có lẽ chính là trào phúng cậu dành cho quản lý Đường và tổ trưởng Tề.

Thích Thời An bí mật quan sát một tuần, thứ sáu hẹn công ty vệ sinh đến khử trùng cho cao ốc, bất luận nhân viên nào cũng không được ở lại tăng ca. Mới vừa thu dọn đồ đạc xong, Chương Dĩ Minh đã đẩy cửa đi vào, còn cầm theo một tờ tạp chí tài chính.

“Cậu đã xem chưa?”

“Xem gì?” Thích Thời An nhận lấy, tiếp đó lật tới mục lục, nhìn thấy một bài báo phân tích về tài chính xuyên biên giới. Ký tên là “Thẩm Đa Ý”, đồng thời đóng dấu thuộc quyền của công ty.

Đầu tiên anh sửng sốt vài giây, tiếp theo không thể kìm được mà bắt đầu phá ra cười. Anh cho rằng mức giao dịch cá nhân tăng vọt chính là toàn bộ phản kích của Thẩm Đa Ý, không ngờ còn có cả một hạng mục thế này.

“Trong quy định của công ty, đăng tác phẩm loại luận văn ở tạp chí hoặc là website chính quy, đều sẽ khích lệ điều tra nghiên cứu, cái này cũng được tính vào.” Chương Dĩ Minh đoạt lấy tạp chí, “Đây là tác phẩm của bộ phận tư vấn tụi anh, anh phải treo một cái thông báo rồi mới tan tầm.”

Thích Thời An nói: “Treo chứ, hay là bảo bộ phận IT làm một cái thông báo chạy dọc màn hình và pop-up?”

“Cậu cứ khoe mẽ đi.” Chương Dĩ Minh cười mắng một câu, vừa dứt lời đã vang lên tiếng gõ cửa. Cửa phòng làm việc không đóng, Thẩm Đa Ý xách túi đứng ở cửa, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Thấy không có người ngoài, cậu đi vào hỏi: “Các anh đang nói chuyện hả?”

Thích Thời An nói: “Đang nói về bài báo của em, tìm anh tan tầm hả?”

“Ừ, hôm nay không thể tăng ca.” Mắt Thẩm Đa Ý rất sáng, “Trước khi đăng vốn muốn để anh xem thử trước, nhưng đã nói là làm việc vô tư, em mà làm vậy sẽ giống như đang gian lận.”

Chương Dĩ Minh cảm thấy mình giống như kỳ đà cản mũi, định rời đi nhanh một chút: “Tổ trưởng Thẩm, đừng quá mệt mỏi, phần bị khấu trừ đã sớm bù đủ rồi, nhân lúc còn trẻ mà tận hưởng thế giới hai người nhiều một chút đi.”

Thẩm Đa Ý rất hào phóng nói: “Sắp sát hạch rồi, mọi người đều rất liều, tôi cũng muốn cố gắng bước tới nơi cao hơn.”

Chương Dĩ Minh rút lui, Thích Thời An thu dọn đồ đạc cùng Thẩm Đa Ý tan tầm, bọn họ sóng vai đứng trong thang máy, Thẩm Đa Ý bỗng quay người đến gần, nhẹ nhàng nói: “Tuần này này em sắp mệt chết rồi.”

Thích Thời An ôm vai cậu: “Vậy anh lái xe đưa em về nhà.”

“Thế anh ăn cơm tối xong rồi về.” Tâm trạng Thẩm Đa Ý không tệ, cao ốc không có ai ở lại, phòng quản lý cũng phải khử trùng, cậu chẳng kiêng kị gì mà dán sát vào đối phương, “Anh không nhìn ra em đang …… làm nũng à?”

Thích Thời An sắp điên rồi: “Em không nhìn ra anh sắp bách nhẫn thành kim rồi hả?”

(“Bách nhẫn thành kim” 百忍成金, nhẫn được trăm lần sẽ đạt được thành quả như được vàng.)

Hai người trêu ghẹo nhau đi tới bãi đậu xe lấy xe, Thích Thời An chủ động làm tài xế, Thẩm Đa Ý ngồi trên ghế phụ xem quỹ gia đình của bọn họ có tăng hay không.

“Mới một tuần không để ý tới, sao đoản tuyến lại thảm vậy rồi.”

“Vẫn có thể thảm hơn nữa đó, thật ra đoản tuyến không dễ nắm chắc lắm.”Thích Thời An vẫn chưa nói xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên ngắt lời anh. Anh cầm lên nhìn, nói: “Mẹ anh.”

Hai mắt Thẩm Đa Ý mở to: “Mẹ nào?”

“Mẹ ruột.” Thích Thời An thấy dáng vẻ đó của đối phương rất thú vị, bèn cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc mà bắt máy, “Mẹ, tìm con có việc gì ạ?”

Khổng Nhân Hồng đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai nghỉ, có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”

Thích Thời An biết rõ còn hỏi: “Hai chúng ta ạ?”

Khổng Nhân Hồng trả lời: “Gọi cả Đa Ý nữa, chúng ta nói chuyện.”

Khoang xe không lớn, Thẩm Đa Ý ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, tim cậu đập quá nhanh, vừa có kinh ngạc vừa có cả thấp thỏm. Cúp điện thoại, Thích Thời An buồn cười nhìn cậu: “Nghe hết rồi?”

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Ba mẹ vợ nhìn con rể đều là càng nhìn càng thích, em nghĩ dì tám phần mười sẽ thích em!”

Thích Thời An suýt chút nữa đụng trúng xe: “Trời đựu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện