Buổi sáng đi làm bị tắc đường, nhất là khi chạy xe qua mấy trường trung học rất vất vả, Thẩm Đa Ý ra khỏi nhà rất sớm, lúc bắt đầu tắc đường cậu liền cầm bánh mì lên cắn hai miếng, nhân tiện nhìn xem những phụ huynh kia đang làm gì, sau đó mở radio mới biết đang tiến hành trung khảo.

Rời khỏi trường trung học lâu quá rồi, nếu không nghe tin tức cậu hoàn toàn không nhớ ra được thi vào ngày mấy. Những phụ huynh kia đều đang đứng đợi trước cổng trường, trời rất nóng nhìn qua đặc biệt khổ cực.

Giao thông cuối cùng cũng được nới lỏng một chút, cậu để bánh mì xuống nghiêm túc lái xe, qua kính chiếu hậu lại liếc nhìn những phụ huynh đang vất vả đợi con em mình. Cậu vẫn còn nhớ ngày mình thi trung khảo trời cũng rất nóng, trước khi đi Lâm Du Châu nhét cho cậu một bình nước đậu xanh thật lớn.

Dọc đường mất tập trung mà lái tới công ty, trong cao ốc tràn đầy hơi lạnh của máy điều hòa, thậm chí nếu đợi lâu còn phải mặc thêm áo khoác, Thẩm Đa Ý quẹt thẻ chạy vào thang máy sắp đóng cửa, mỉm cười nói một câu “Chào buổi sáng” với các đồng nghiệp đầy trong thang máy.

“Tổ trưởng Thẩm, tấm ảnh trên giấy phép làm việc của anh chụp lúc nào vậy, nhìn thật là trẻ nha.” Nữ đồng nghiệp bộ phận pháp vụ rất thân với cậu, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thẩm Đa Ý đùa giỡn nói: “Chẳng lẽ giờ tôi già rồi hả?”

“Giờ là thành thục, nhưng mỉm cười nhìn vẫn rất trẻ.” Annie cũng chen vào một câu. Theo phép lịch sự, lúc đối phương nói chuyện Thẩm Đa Ý sẽ quay đầu qua nhìn, lúc này nói xong cậu liền nhìn về phía cửa thang máy, cuối cùng cũng chú ý tới Thích Thời An cao hơn một chút đang đứng nghiêng về phía sau.

Lúc này cậu mới trả lời: “Tấm ảnh trên giấy phép làm việc tôi chụp vào năm tốt nghiệp đại học, ở trong phòng đóng dấu của trường, thợ chụp xong đưa lại cho tôi chỉnh sửa, cho nên tôi in ra tận hơn bốn mươi tấm, có thể dùng đến lúc về hưu luôn.”

Toàn bộ đồng nghiệp trong thang máy đều vui vẻ, Annie luôn luôn lịch sự và trang nhã cũng cười lớn, cô nhìn đồng hồ, vẫn mang theo nụ cười nói: “Lát nữa họp tôi phải tìm chỗ quay lưng lại với tổ trưởng Thẩm mới được, nếu không nhìn thấy anh ấy chắc chắn tôi sẽ vừa ghi biên bản vừa cười mất.”

Thẩm Đa Ý rất ít khi pha trò, nhất thời có hơi xấu hổ, nhưng nhìn các đồng nghiệp rất vui vẻ, lại cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn. Từ bên trong cửa thang máy nhìn Thích Thời An một chút, cậu phát hiện đối phương rủ mắt xuống, rất thâm trầm, lúc cậu đang lo lắng đối phương có tâm sự, nhìn kỹ lại lần nữa, mới nhận ra khóe miệng của Thích Thời An đang giương lên.

Sáng sớm đã giả vờ ngầu, đức hạnh.

Đến bộ phận tư vấn, Thẩm Đa Ý nhanh chóng bước ra ngoài, cậu quay đầu lại nói vào trong thang máy: “Lát nữa họp gặp nhé!”

Không có xưng hô, mọi người đều cho rằng cậu đang nói với Annie, Annie cũng cười gật gật đầu. Thích Thời An nhẹ ngửa người về phía sau, lười biếng dựa vào tường, sau đó vừa lòng thỏa ý mà tiếp nhận ánh mắt nhẹ nhàng bay tới của Thẩm Đa Ý.

Nửa giờ sau, toàn bộ nhân viên tham gia hội nghị đều ngồi vào chỗ của mình ở phòng hội nghị tầng trệt, Thẩm Đa Ý vẫn cầm sổ và bút máy, cậu và tổ trưởng Tề ngồi cùng một hàng, yên lặng đợi trợ lý hành chính phát tài liệu lát nữa cần dùng đến.

Thích Thời An từ sau khi trời nóng thì không mặc áo khoác âu phục nữa, ở trong công ty luôn chỉ mặc sơ mi gặp mọi người, nhưng dường như khí thế lại mạnh hơn nhiều. Anh liếc nhìn đồng hồ, sau khi đi xuống nhìn qua thấy tất cả đều cầm lấy tài liệu mới mở miệng: “Lúc trước bộ phận ngoại tệ khá là dốc sức, nhưng đầu tư ngắn hạn lại chiếm 50% số lượng, hơn nữa gần đây thị trường đầu tư ngắn hạn có chút cảm giác ‘Gió thổi báo giông tố sắp đến’, cho nên hôm nay họp tôi muốn thảo luận một chút”

Anh nói xong lại nhấn mạnh thêm: “Là thảo luận, mọi người có thể nói thoải mái, miễn là có lý và có căn cứ, thì đều có thể tranh luận với nhau.”

Áp lực vì sáng sớm đã họp bị mấy câu này đánh vỡ, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Tiểu Vương của bộ phận đầu tư ngắn hạn nói: “Mấy ngày nay tôi làm việc ca ngày, cảm thấy xu hướng của giá cả thị trường đều thay đổi ở trong phạm vi hợp lý, không nhìn ra manh mối gì.”

Thích Thời An gật đầu, đột nhiên lại bất ngờ đánh úp: “Tổ trưởng Tề, anh nghĩ thế nào?”

Thẩm Đa Ý biết người này bắt đầu vào họp thì sẽ không thèm nhận người thân, đã sớm chuẩn bị tư tưởng để bị hỏi, nhưng không ngờ người bị hỏi lại là tổ trưởng Tề. Tổ trưởng Tề trả lời: “Vậy có lẽ là vấn đề của bàn giao dịch buổi tối, có thể tỉ mỉ xem xét một chút về phương diện kim loại hiếm.”

“Rất giỏi” là câu khen ngợi dành riêng cho Thẩm Đa Ý, mặc dù Thẩm Đa Ý cũng chẳng thèm, nhưng Thích Thời An sẽ không chuyển qua cho người khác. “Tổ trưởng Tề nói không sai.” Anh nhấn điều khiển từ xa, trên màn hình trước mặt trực tiếp nhảy ra mấy bảng chỉ số của kim loại hiếm.

“Mọi người nghiêm túc nhìn đi, vì để bớt việc cho mấy người, tối hôm qua tôi đã thức đêm tính toán hết cả rồi.” Thích Thời An bưng ly lên nhấp một ngụm cà phê, uống xong liền băn khoăn xem kĩ, “Số 19 ban đầu cơ bản đều chỉ toàn là hợp đồng chủ lực, nhưng mà giao dịch cũng không sôi động lắm, hơn nữa bây giờ cách kỳ hạn giao nhận cũng khá xa, không biết là có vấn đề gì.”

(Hợp đồng chủ lực: là hợp đồng có lượng giao dịch lớn nhất)

Thẩm Đa Ý nhỏ giọng nhanh miệng nói một câu: “Chắc lại có chủ lực khống chế thị trường, các hộ nhỏ lẻ nhanh chạy đi.”

“…….” Thích Thời An nghe thấy rất rõ ràng, anh cố nhịn không nhìn đến vị trí của bộ phận tư vấn, nhưng như có ý riêng mà nói, “Có nhà đầu tư nhỏ lẻ bị lỗ vốn một lần liền nhớ mãi không quên, thực ra nên đem tinh lực dành cho việc khổ sở ấy đầu tư vào những cái khác, nói không chừng đã hồi được máu rồi.”

Thẩm Đa Ý cũng không ngốc, đương nhiên biết lời này là nói cho cậu nghe, bèn khách khí mà xin chỉ giáo: “Thích tiên sinh, tôi nghĩ so với té ngã ở cùng một nơi, thì việc quyết đoán chấm dứt tổn thất sáng suốt hơn.”

Thích Thời An trả lời: “Vì sao sẽ lại té ngã ở cùng một nơi? Giá trị của thất bại là dùng sự chán nản để đổi lấy kinh nghiệm, nếu như lại té ngã vì cùng một vấn đề lúc trước, vậy trình độ đó không thể trách thị trường được, chắc chỗ nào cũng sẽ té ngã thôi.”

Anh nói xong liền nhìn Thẩm Đa Ý, ánh mắt gặp nhau hận không thể bùng lên một đốm lửa: “ ‘Tư bản vĩnh viễn không bao giờ ngủ’, đầu óc con người cũng sẽ chỉ ngừng hoạt động vào lúc chết, nếu như thị trường là trò chơi mà cậu vĩnh viễn không thể nào qua cửa, vậy lượng kiến thức và trí tuệ của cậu sẽ không bao giờ được sử dụng hết.”

Thích Thời An vốn chỉ nghĩ Thẩm Đa Ý đang tranh luận cùng mình, nhưng sau khi nói mấy câu đó lại thật sự bắt đầu lo đối phương sẽ “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”. Thế là anh chẳng thèm bận tâm có phải đang ở trước mặt rất nhiều đồng nghiệp hay không, bổ sung thêm: “Tổ trưởng Thẩm, cậu rất giỏi thiết kế trò chơi, chơi trò chơi chắc chắn cũng chẳng có vấn đề gì, đúng không?”

Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng hiểu vì sao mà mình khó chịu, trước đây lúc còn làm chuyên viên định phí cao cấp, cậu cần phải tính trước tất cả các điều bất trắc có thể xảy ra, trước tiên sẽ suy tính hết tất cả những nhân tố không xác định, sau đó bắt đầu hình thành mô hình số liệu từ những lỗ hỏng, cuối cùng dựng nên một tháp số liệu kiên cố và ổn định.

Toàn bộ đều được cậu tính toán và thiết kế một cách hoàn hảo, sản phẩm cậu tạo ra đều giống nhau, mọi người chỉ cần hiểu rồi mua. Giữ thế chủ động quá lâu, cậu đã sớm hình thành thói quen đặt ra quy luật. Nhưng thị trường đầu tư thì khác, quy luật không phải do cậu đặt ra, cho dù cậu hiểu rõ quy luật cũng không chắc có thể khiến cho giá cả thị trường phát triển theo hướng mà mình muốn.

Thích Thời An đang nhắc nhở cậu, cậu nên dùng tâm thái tìm kiếm cách giải quyết vấn đề để đối phó thị trường đầu tư, mà không phải là dùng thái độ phê bài của giáo viên mà vọng tưởng chinh phục nó.

Lúc nhìn về Thích Thời An một lần nữa, Thẩm Đa Ý gãi gãi mi tâm: “Thích tiên sinh nói thật có lý, tôi nhớ rồi.”

Hội nghị lại tiếp tục, trải qua lần trao đổi này, tất cả những điều mọi người muốn nói đều đã được nhắc đến, chuyên gia của bộ phận đầu tư ngắn hạn rất rõ ràng mạch lạc, các bộ phận khác bác bỏ dường như cũng rất có lý.

Cuộc họp này tiến hành tới tận giờ tan tầm buổi trưa, rất hiếm khi mọi người còn hơi chưa tận hứng. Thích Thời An khép bản ghi chép của mình lại, nói: “Vẫn còn một chút nội dung chưa nói hết, nhưng công việc buổi chiều đã sắp xếp xong rồi, cho nên không thể kéo dài thời gian được, chỉ có thể tìm thời gian khác lại nói tiếp, sau này sẽ để Annie thống kê ý kiến, thiểu số sẽ nghe theo đa số. Được rồi, mọi người đi ăn trưa đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát.”

Mấy quản lý đề nghị: “Thích tiên sinh, giờ nghỉ trưa hoặc là sau khi tan tầm cũng được, nhân lúc mạch suy nghĩ của mọi người vẫn còn hoạt động, hôm nay liền xử lý cho xong có tốt hơn không?”

“Cũng được.” Thích Thời An liếc nhìn thời gian, “Vậy sau khi tan tầm nhé, buổi trưa mệt rồi, để mọi người nghỉ ngơi một lát.”

Một nhóm người đi tới nhà ăn công ty, Thẩm Đa Ý không bao giờ kén chọn, dứt khoát gọi một phần cơm dứa lớn, Thích Thời An thấy thế cũng không suy nghĩ thêm nữa, đi theo mua hai suất, nếu không lát nữa chắc chắn chẳng có cách nào ngồi cùng nhau.

1202cd28e5eg214

(Cơm dứa)

“Sao nhìn em có vẻ vui thế?” Thích Thời An theo thói quen lau thìa trước khi ăn, “Thức ăn hôm nay vừa ý em hả?”

“Ừm, mùa hè ăn thức ăn vị chua ngọt sẽ cảm thấy thoải mái.” Thẩm Đa Ý ăn một miếng thật lớn, thỉnh thoảng hút mấy ngụm nước ô mai. Đang ăn đến mức quên mình, lại thấy Chương Dĩ Minh bưng một suất mỳ đi tới.

bk198-026a

(Nước ô mai)

“Không có người thì anh ngồi nhé.” Chương Dĩ Minh ngồi xuống bên cạnh Thích Thời An, “Tổ trưởng Thẩm, vừa nãy tổ trưởng Tề tìm cậu đó, hóa ra là cậu ở đây.”

Thẩm Đa Ý chột dạ nói: “Tổ trưởng Tề vẫn còn đang kẹt trong hàng dài người chờ nhận cơm, tôi đói đến mức đợi không kịp.”

Chương Dĩ Minh nhớ lại chuyện bữa liên hoan mấy ngày trước gặp Du Tư, trọng điểm là Du Tư chẳng thèm quan tâm đến anh, nhưng vẫn đối xử thân thiết với Thích Thời An như thường, rõ ràng đang cố ý chọc giận anh, bèn đột nhiên như nã pháo mà nói: “Thích tổng, cậu đừng luôn ăn nhiều như vậy, anh nghe đầu bếp nói trà chiều lần trước cậu gói hết toàn bộ món tráng miệng.”

Thích Thời An không biết Chương Dĩ Minh bỗng nổi điên cái gì, anh không thèm để ý, nhưng ở trước mặt Thẩm Đa Ý thì thật sự rất mất mặt. Đang chuẩn bị cãi lại, ai ngờ Thẩm Đa Ý lại lên tiếng trước: “Bởi vì lượng công việc của Thích tiên sinh rất lớn đó, với lại Thích tiên sinh từng ở trong quân đội, sức ăn này là rất bình thường.”

Chương Dĩ Minh không ngờ Thẩm Đa Ý sẽ lên tiếng, bèn đánh thẳng vào chỗ hiểm: “Sao cậu biết cậu ấy từng ở trong quân đội?”

“Có thể nhìn ra nha.” Thẩm Đa Ý phản ứng cực kỳ nhanh, “Tư thế đứng và tư thế ngồi của Thích tiên sinh mạnh mẽ kiên cường hơn người bình thường rất nhiều, khí chất cũng rất khác, so sánh với ngài một chút, thì có thể nhìn ra ngài là người bình thường.”

“……” Chương Dĩ Minh bị chẹn họng đến đau ngực, “Người bình thường rất tốt, dù sao cũng không phải là cầm thú.”

Thích Thời An vẫn luôn im lặng ăn cơm, cơm dứa vị chua ngọt dường như cũng dần dần biến mất vị chua, chỉ còn lại vị ngọt. Ý xấu của Chương Dĩ Minh còn chưa thôi, thua vài câu vẫn muốn tái chiến, nói: “Nghe nói buổi tối phải họp tăng ca, sao năng suất lại không tăng lên thế? Có chút chuyện mà cả một buổi sáng nói cũng không hết.”

Thẩm Đa Ý ăn no, chùi miệng trả lời: “Không phải là chưa làm xong đề mục, mà là muốn làm thêm đề nâng cao.”

Chương Dĩ Minh xoắn mì sợi: “Cậu lại còn ví von.”

“Bởi vì ngữ văn tôi học rất tốt.” Thẩm Đa Ý tỉnh bơ đẩy mấy miếng gà rán mình ăn không hết về phía trước, “Chương tiên sinh, tôi thấy Thích tiên sinh đang ăn đồ ăn đầy miệng, nên giúp anh ấy trả lời vài câu, ngài đừng để bụng.”

Chương Dĩ Minh nói: “Bộ phận tư vấn là do tôi quản lý, cậu không sợ tôi gây khó dễ cho cậu à?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Vậy tôi sẽ xin chuyển đến bộ phận đầu tư, dù sao cả ngày đều đi gặp khách hàng rất mệt.”

“Cậu sướng nhỉ,” Chương Dĩ Minh ăn no nên rời đi, “Đi theo cậu ta họp rồi còn sinh ra tình cảm, cậu nhìn xem tổ trưởng Tề người ta kiên định biết bao nhiêu.”

Bên cạnh cuối cùng cũng trống chỗ, Thích Thời An ăn hết mấy miếng gà rán còn dư lại của Thẩm Đa Ý, trong đầu không ngừng phát đi phát lại dáng vẻ Thẩm Đa Ý vừa mới tranh luận bao che khuyết điểm. Hóa ra cảm giác được che chở trong những việc lặt vặt chính là thế này, anh liếc nhìn đối phương, nói: “Nếu em thật sự muốn tới bộ phận đầu tư thì xin đi, trong vòng năm phút sẽ phê duyệt cho em.”

Thẩm Đa Ý hơi buồn ngủ, nói đùa: “Năm phút hả, em còn tưởng ba phút là được nữa chứ.”

“Vậy thì ba phút.” Thích Thời An nói, “Anh sẽ đích thân hướng dẫn em giao dịch, cho em tranh thủ sang năm mua thêm căn hộ nữa trong khu nhà Ôn Hồ.”

Bọn họ sử dụng toàn bộ thời gian ăn trưa còn sót lại, đồng nghiệp xung quanh đều dần dần đi về nghỉ ngơi, nhân viên ca ngày của nhà ăn cũng đã thu dọn xong. Giống như đã tính toán xong hết, hai người chiếm đóng toàn bộ tầng nhà ăn, cho dù có hét to lên cũng chẳng có ai làm phiền.

“Nằm úp sấp sẽ rất khó chịu, tới phòng nghỉ ở tầng ba mươi nghỉ ngơi một lát nhé.”

Thẩm Đa Ý vùi đầu nói: “Nếu Annie nhìn thấy, còn phải bịa lý do mà giải thích nữa.”

Thích Thời An không lên tiếng nữa, yên lặng để Thẩm Đa Ý nghỉ ngơi một lát, anh lấy điện thoại ra xem biên bản hội nghị buổi sáng, sau khi thoát khỏi giao diện lại mở camera ra.

Bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng là nhà cao tầng, Thẩm Đa Ý ăn no gục xuống bàn, sợi tóc và lông mi đều được ánh nắng mạ lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, chiếc đồng hồ không thấm nước vang lên, nhìn sơ qua thì vô cùng không thấm nước.

Thích Thời An ấn xuống nút chụp ảnh, trong album lại có thêm một bức ảnh mới: Đa Đa quyết phải nghỉ ngơi ở nhà ăn.

Buổi tối sau khi tan tầm phải tăng ca để họp cho xong hội nghị buổi sáng, nên gần tan tầm cũng chẳng có ai vội vã thu dọn đồ đạc, Thẩm Đa Ý vừa báo với ông Thẩm lát nữa sẽ về muộn, liền nhận được điện thoại nội tuyến từ phòng làm việc của Chương Dĩ Minh.

“Chương tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Đã làm xong phương án hoàn thiện của ‘Nền tảng cao cấp’ chưa?”

Thẩm Đa Ý tìm một phần tài liệu màu đỏ ở trên bàn: “Buổi chiều làm xong rồi, giờ ngài muốn xem ư?”

“Cầm thẳng lên tầng ba mươi, tôi và Thích tiên sinh xem cùng nhau.”Chương Dĩ Minh cúp điện thoại, trước khi đi báo một tiếng cho Thích Thời An trước. Thẩm Đa Ý cầm tài liệu cùng bút và sổ rời đi, chắc là xem xong sẽ trực tiếp đi họp luôn.

Đợi người đến đông đủ, Thích Thời An nói: “Lý tiên sinh của Ủy ban chứng khoán nói sắp có thông báo mới được ban hành, cho nên phương án này vẫn phải sửa chữa lại.”

Thẩm Đa Ý gật đầu: “Vậy ngài và Chương tiên sinh xem thử đi, phần nào cần phải sửa, tôi sẽ làm lại phần đó.”

Hai cộng sự cao cấp nghiên cứu trong chốc lát, dựa vào những chính sách mới, tay Thích Thời An rất nhanh, sau khi quyết định liền trực tiếp viết rõ ràng ra những điểm cần chú ý của mỗi hạng mục ở chỗ trống, để giảm bớt lượng công việc tiếp theo của Thẩm Đa Ý.

Cuối cùng cũng hoàn thành, Annie đúng lúc gõ cửa đi vào: “Thích tiên sinh, Du tiểu thư của Triết Tư tới.”

Du Tư xách theo một cái túi giấy đi vào, không ngờ còn có những người khác đang ở đây, lên tiếng hỏi: “Các anh vẫn đang bận hả? Công ty tụi này đã tan tầm rồi, đây là quà lúc trước em mua khi đi du lịch, nhân tiện tới tặng cho các anh.”

Thích Thời An trả lời: “Làm xong rồi, đang đợi để họp.”

Du Tư đến gần đặt túi lên bàn, nhìn Thẩm Đa Ý hơi lạ, liền gật đầu chào. Thích Thời An giới thiệu: “Đây là Thẩm Đa Ý, tổ trưởng ở bộ phận tư vấn của tụi anh.”

“Em biết rồi.” Du Tư bắt tay với Thẩm Đa Ý, sau đó lấy một hộp bánh quy thủ công từ trong túi ra, “Giọng của tổ trưởng Thẩm rất hay, không ngờ cũng rất đẹp trai nha. Lần trước ở trong điện thoại thất lễ với cậu, vậy hộp bánh quy này coi như là quà nhận lỗi của tôi nhé, buổi tối họp đói bụng thì ăn.”

Thẩm Đa Ý nhận lấy, nhìn thấy trên hộp bánh có hình graffiti màu sắc sặc sỡ, chắc vốn dành cho trẻ con ăn. Cậu vui vẻ nói cảm ơn, đồng thời lịch sự trả lời: “Du tiểu thư cũng xinh đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Thích Thời An giống như một thanh sắt cứng rắn: “Đừng tâng bốc nhau nữa, chuẩn bị họp đi.”

Du Tư mặc dù coi hình tượng như mạng sống, cũng không nhịn được mà lườm một cái, cô chuẩn bị rời đi, nói: “Quà đều giống nhau, các anh cứ tùy tiện mà chia nhau đi, anh em còn đang đợi em ở dưới lầu, đi trước đây. Tổ trưởng Thẩm, lần sau có cơ hội thì tán gẫu tiếp nhé.”

“Lần sau là lúc nào?” Chương Dĩ Minh bị xem nhẹ cả buổi, anh không phải họp, bèn đi theo ra ngoài, “Gần đây anh không có ai bầu bạn, cực kỳ rảnh rỗi, chủ nhật ra ngoài chơi nhé, có cả đống thời gian để tán gẫu.”

Du Tư chẳng thèm quay đầu lại: “Tôi cũng chẳng nói tán gẫu với anh.”

Chương Dĩ Minh quay đầu lại: “Cứ quyết định như vậy đi, chủ nhật này ra ngoài, tổ trưởng Thẩm nhất định phải tới nhé, đến lúc đó hai người tha hồ tán gẫu.”

Phòng làm việc chỉ còn lại Thích Thời An và Thẩm Đa Ý, trái tim của hai người họ đều đặt hết vào công việc, chẳng có tâm tư đi nghiên cứu chuyện anh truy em đuổi của người khác, đồng thời cầm lấy tài liệu đi thẳng tới phòng họp tầng trệt.

Hai người đều tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh, phân tích tiếp chủ đề mà buổi sáng chưa nói xong, Thích Thời An ngồi ở vị trí đầu tiên đối mặt với mọi người, nhìn chằm chằm vào sách tranh số liệu: “Xem biểu hiện gần đây của số 06, có một số giao dịch trống mới mở, sau khi xem xét thị trường thì có lẽ đỉnh cao giao dịch của nó cũng không lớn”

Anh giương mắt nhìn về phía mọi người, ánh mắt di chuyển đều đặn, lúc chuyển đến bộ phận tư vấn, thấy Thẩm Đa Ý đang chăm chú nhìn mình. Trước mắt tất cả mọi người, tâm tình của Thích Thời An lại dao động, còn mang theo một chút kích thích bí ẩn.

Anh cũng lười dời ánh mắt đi nữa, cứ nhìn chằm chằm Thẩm Đa Ý mà nói: “Ngoài ra còn có một phần việc chúng ta cần phải cân nhắc xem có nên động tới hay không, mọi người xem trang số 28 của tài liệu một chút.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả những người còn lại cúi đầu lật tài liệu xem, Thẩm Đa Ý bị cặp mắt kia nhìn chăm chú, nhất thời quên luôn phản ứng. Lúc cậu hoàn hồn định cúi đầu, lại nhìn thấy Thích Thời An hơi nháy mắt trái với mình.

Chỉ nháy mắt trái.

Đang giữa mùa hè, cậu lại nhận được thu ba.

(Thu ba: dùng để chỉ ánh mắt đẹp long lanh, nhất là của người con gái)

Hơn nữa ánh mắt của Thích Thời An tặng cậu quá mức táo bạo, ban nãy hễ có người ngẩng đầu là sẽ bại lộ ngay.

Thẩm Đa Ý sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng cúi thấp đầu xuống, cậu nhanh chóng mở tài liệu ra, cả trái tim đều đập thình thịch. Càng là hoàn cảnh gây hoảng hốt như thế, cậu lại càng dễ động lòng với sự bướng bỉnh đến anh tuấn của Thích Thời An.

Cậu im miệng để tỉnh táo lại, sau đó lặng lẽ cầm lấy điện thoại.

Chưa tới nửa phút, điện thoại của Thích Thời An đặt trên mặt bàn nhận được một tin nhắn, anh mặt không gợn sóng cầm điện thoại mở tin nhắn ra, sau đó ánh mắt đờ ra, tiếp đó hai mắt lại bắt đầu phát sáng.

Trên màn hình điện thoại, Thẩm Đa Ý gửi tới: “Sao anh lại lẳng lơ vậy?”

Trời đã tối rồi, nhưng người tăng ca dường như không biết mệt mỏi là gì, Thích Thời An giống như nhận được khen ngợi ngồi trên ghế xoay nửa vòng. Anh nhìn cửa sổ thủy tinh sát đất, không phân biệt rõ mặt trên đang lấp lánh, là ánh đèn ở bên trong hay là ánh sao ở bên ngoài.

Chỉ biết là bắt đầu từ buổi sáng ở trong thang máy nhận được ánh mắt của Thẩm Đa Ý, cho đến bây giờ Thẩm Đa Ý lặng lẽ gửi tin nhắn cho anh, có lẽ đêm nay cho tới lúc đi ngủ tâm trạng của anh sẽ rất tốt.

Mở một tờ trống không trong sổ ra, Thích Thời An liếc nhìn Thẩm Đa Ý sau đó viết xuống: Lúc chưa gặp em, làm sao anh biết được.

Ám độ trần thương đẹp đến mức giống như một giấc mộng hoàng lương.

(Ám độ trần thương – nguyên văn: 暗渡陈仓: là kế thứ tám trong Ba mươi sáu kế, có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.)

(Giấc mộng hoàng lương: “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Đa Ý, bạn trai em gửi wink công kích em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện