Lý Vi không thấy vấn đề gì, đưa điện thoại cho y.
“Em xem đi.”
Vương Giác lục lục tìm tìm, quả nhiên tìm thấy tập tin trong máy tính cỡ nhỏ của anh.
Đó chính là bản đồ tư duy gắn dấu “?”, lúc đó khi y hỏi đây là gì, Lý Vi chỉ nói là luận văn tốt nghiệp.
Luận văn tốt nghiệp gì mà không cho đọc chứ? Có vấn đề.
“Nhiều phần mềm ghê á, toàn loại em chưa thấy…” Y vờ vịt tìm tìm nhưng thật ra là mở tập tin kia.
Tiêu đề hiện lên:
“Kế hoạch đánh giá và tu chỉnh lỗi của AI Lý Vi”
Vương Giác rất hài lòng.
Lý Vi thấy thế bèn ló đầu sang, vừa nhìn thấy bèn muốn giật điện thoại về.
Vương Giác né đi, nói: “Bạn học AI à, đây là luận văn tốt nghiệp của anh hở?”
“Ừm.” Ánh mắt anh chập chờn, tay không giật tiếp nữa.
Mở trang đầu tiên, dòng chữ to tướng nện vào mặt:
Muốn là gì?
Bên trong tổng hợp rất nhiều hồ sơ, là những bài phỏng vấn đội sát thủ của anh.
Tỉ như, anh đã gặp 275 nên ghi lại lý do vì sao gã vì tình yêu mà từ bỏ mục tiêu, vì sao có mâu thuẫn khổ đau, có sinh ly tử biệt, có cảm động rơi lệ, có khóc ròng tựa bão.
Cuối cùng cũng không quên kèm 200 chữ ca ngợi chân tâm nhân hậu của Lý Vi.
Có rất nhiều trang ghi lại những áp bức trong cuộc sống họ, những điều khiến họ không thể không “tạo phản”.
Trong mỗi câu chuyện đều có rất nhiều “muốn”.
Anh đã highlight từng việc một.
Cuối cùng anh tổng kết lại vài từ chính.
Các yếu tố chủ yếu: Tình yêu, tình thân, áp lực.
Dạng câu chủ yếu: Tuy rằng thế nhưng, đáng ghét nhưng mà, phải chi thì tốt rồi.
Tổng kết: Khát vọng mãnh liệt.
Y gần như có thể mường tượng ra gương mặt lãnh đạm của Lý Vi vừa đọc đáp án vừa gõ chữ khi đó trông ra sao.
Tiếp theo là một đồ thị dữ liệu.
Nhìn đơn vị thì đây chắc là một loại dữ liệu dao động tầng số thấp.
Là gì vậy ta?
Lý Vi ho khẽ rồi giải thích: “Độ dày thấu kính.”
Vương Giác vỡ lẽ.
Nếu là độ dày thấu kính, thì theo tương quan tỉ lệ thuận giữa biến thiên độ dày do cảm ứng và nhịp tim, vậy độ dày của thấu kính sẽ thể hiện…
Nhịp tim của anh.
Cua gắt thế.
Y bấm vào đỉnh đầu tiên của độ dày, một khung chữ hiện ra.
Thế mà còn có cả ghi chú.
Tôi bóp cổ y.
Y mở to mắt, gọi tên tôi trong thinh lặng.
Tên tôi chính là lời trăng trối của y?
Tôi đã nói biết bao lời với y mà y cứ thế rời đi thì có bất công quá không?
Tay tôi càng dùng sức lòng tôi càng lo lắng.
Tôi muốn tiếp tục nghe y nói.
?
Tôi vừa mới dùng từ ‘muốn’ đấy ư?
Vương Giác buồn cười liếc anh và thoáng sờ cổ mình.
Y bấm mở đỉnh thứ hai trên dao động đồ thị:
Đậu bắp chạy lung tung bị tôi bắt lại trong phòng vệ sinh.
Máu ứ trên cổ y hẳn nhiên đã nhạt mất tăm.
Tôi nhìn vết thương mới trên cổ y mà thấy như bản thân mình cũng nhạt nhoà theo vết thương cũ.
Tôi bèn muốn xử y một lần cho mãi mãi, để y không thể rời khỏi tôi, nhưng cái xác này chắc cũng được rồi.
Tôi còn cắn cổ y.
Thừa thãi.
Thật đáng quan ngại.
Vương Giác đọc mạch suy nghĩ của anh chàng tuyệt nghệ này mà thấy đáng yêu làm sao.
Y mỉm cười bấm mở đỉnh cao đến rùng mình tiếp theo:
Hoá ra cảm giác hôn môi chính là thế này sao.
Nóng bỏng và mềm mại.
Tôi biết mình sắp chết rồi, tôi đã mắc sơ suất bởi một lý do tầm thường vụn vặt.
Nhưng giờ tôi mới biết y là đồ dối trá.
Áp dụng mấy câu người thường hay nói thì:
Đáng ghét, cậu là đồ dối trá.
Nhưng mà, tôi vẫn muốn hôn y.
?
Đây là lần thứ hai tôi dùng từ này.
Hai tai Vương Giác ửng hồng, y thuận tay mở điểm giá trị cao nhất ra:
Trên đó chỉ có một câu: Đau mắt quá.
Không cưỡng lại được.
Y lướt nhìn thời gian, đây hẳn là…
Hôm Lý Vi giúp y dập lửa trên giường ở nhà anh…
Vương Giác cứng đờ cả người rồi chợt muốn ghẹo anh: “Không cưỡng lại gì thế?”
Lý Vi thản nhiên: “Cứng rồi.”
Sự thản nhiên của anh lại làm Vương Giác xấu hổ ngược, y nghẹn lời: “Vậy, vậy bình thường anh đều kiểm soát được à?”
“Tình dục cũng là dục vọng, tôi có thể kiểm soát dục vọng.”
Tất nhiên Vương Giác thầm chỉ trích đáp án này.
“Anh giở trò lưu manh, cố tình làm nhục em, đều là ý như vậy hả?”
“Dục vọng không giống với bản năng.” Lý Vi dừng đoạn rồi nghiêm túc nói: “Muốn hôn em là bản năng.”
Y cong môi không đáp lời.
Bên ngoài y như đang trầm tư, nhưng thật ra ngón chân cấu chặt vào bên trong lớp chăn rồi.
Y tiếp tục lật sang các trang sau, tất cả trong đó đều là những ý nghĩ thẳng thắn và chân thành từ AI trong đầu anh, thỉnh thoảng được bổ sung bởi lời giải thích của Lý Vi.
Lớp chăn sắp trượt ra ngoài mất thôi.
Y lật đến trang cuối, trên trang thứ ba từ cuối đếm lên có một câu đầu đề:
Thích là gì?
Ở mặt trước chi chít những lời giải thích từ đủ loại từ điển, có cả từ điển Oxford và Thuyết văn giải tự giải thích từ “Duyệt”.
Ở mặt sau có ghi thêm một câu:
Vương Giác nói, thích chính là đau mắt.
Vương Giác: …
Y lật sang trang kế tiếp thì thấy viết rất rành mạch rằng:
Vậy tôi thích em ấy đến chết mất.
“Anh chơi xấu!” Vương Giác ngỡ ngàng như thấy người ngoài hành tinh: “Anh làm nũng…”
“Nhưng đau đến chết là thật mà.” Lý Vi thanh minh: “Tôi chỉ thay từ thôi mà?”
“Vậy anh tháo nó ra đi.” Vương Giác vươn tay sờ mắt anh: “Em giúp anh.”
“Không tháo.” Lý Vi từ chối: “Tim sẽ tăng nhịp.”
Vương Giác cười đểu, đùa dai không sợ chết: “Tháo đi mà, ông muốn nhìn anh mặt đỏ tim loạn nhịp.”
Hai người vờn qua đùa lại mấy chập, Vương Giác trót quẹt tay trên màn hình cảm ứng làm nó lật sang trang cuối cùng.
Trên trang cuối cùng viết:
Yêu là gì? “Phần tình cảm này người thường gọi là gì?” Lý Vi đặt câu hỏi cho đội phỏng vấn rất mực chân thành.
“Yêu.” Rất nhiều người trả lời như vậy.
Lý Vi nói với Vương Giác: “Em từng nói với tôi, ý nghĩa cuộc sống nằm ở việc có thể hiện thực hoá cảm giác.
Nhưng cảm giác thành tựu này thì có khác gì hư vinh phù phiếm đâu? Tôi đã chứng kiến nhiều người vật lộn trên đường công danh đến phát nhàm.
Tôi không thích như vậy.”
“Khác chứ.” Vương Giác suy nghĩ một lúc: “Sự khác biệt nằm ở độ tĩnh lặng hay nóng nảy của nội tâm.”
“Trước đây, tôi chia con người trên thế giới thành bốn loại người.” Y mở rộng phạm vi câu chuyện.
“Những người có lương tâm trong sạch thuộc hàng bậc thầy.
Như Epicurus, người mà thầy tôi ngưỡng mộ, nói rằng, hạnh phúc thật sự chính là sự tĩnh lặng.
Tựa như yêu một người từ cái nhìn đầu tiên lại bị cười chê thành chỉ quan tâm mỹ sắc.” Y nói đến đây bèn mỉm cười tự giễu: “Ví như muốn làm tình với ai đó cũng chưa chắc là yêu mà có thể chỉ là đầu óc bị ảnh hưởng.
Điều thật sự giúp con người bình tĩnh chính là tâm hồn phẳng lặng.”
“Việc này có thể được hiểu theo nghĩa anh có đánh đổi được cảm xúc tĩnh lặng của mình khi đặt vào một mối quan hệ hay không.
Tựa như có thể vì thích mà làm rất nhiều vì người kia, nhưng đó chưa chắc là yêu; nếu muốn làm hết tất cả mọi chuyện trên thế gian vì một người, nhưng cuối cùng vì lợi ích của người kia mà không làm gì cả, có lẽ đó sẽ gần với yêu.”
“Thích là cơn thuỷ triều mãnh liệt, đó là động; còn yêu chính tựa nhật nguyệt trường tồn, đó là tĩnh.
Thứ tình cảm này mới càng đậm sâu, càng bén rễ từ khởi nguồn xưa cũ, đây có lẽ chính là yêu.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Anh hiểu là tốt rồi.
Có điều anh vẫn nên bắt tay vào thực hành, hãy thử trải nghiệm sự khác biệt giữa phù phiếm và tĩnh lặng.”
“Ý tôi không phải vậy.”
“Ý anh là gì?”
“Tôi yêu em.”
Vương Giác thoáng dừng, ngay cả đôi bàn chân cựa quậy trong chăn cũng ngưng lại.
“Tôi yêu em.”
“Tôi không dùng AI của mình khi nói điều này.”
“Nhưng sau khi dùng AI suy nghĩ một chút, tôi vẫn muốn nói.”[1]
“Tôi yêu em.”
“Dù sao”, Lý Vi cất giọng êm ái: “Tôi cũng đã học được muốn là gì.”
Vương Giác lẳng lặng lắng nghe.
“Tôi dành hơn hai mươi năm học tập, đạt kết quả cao nhất trong môn ngữ văn.
Tôi sử dụng câu chữ và biểu cảm vô cùng nhuần nhuyễn trong những lời khen ngợi và tâng bốc nhằm phục vụ mục đích giao thiệp.”
“Nhưng đối với em, tôi cứ như không thốt được một câu.”
Lý Vi đúng thật chưa từng khua môi múa mép với y.
“Tôi đã diễn từng ấy vở, mà chỉ nghĩ về em thôi cũng khiến lòng tôi thắt lại.” Gương mặt Lý Vi không lộ cảm xúc song giọng điệu lại nghiêm túc cực kỳ: “Thì ra thích chính là đau đôi mắt, còn yêu chính là đau con tim.”
“Cám ơn em, tôi đã hiểu yêu là gì rồi.” Lý Vi đưa y chiếc điện thoại đang hiện trang cuối: “Đây là luận văn tốt nghiệp của tôi.”
“Tôi liệu có thể tốt nghiệp nơi em chưa?”
“Anh đừng mơ.” Vương Giác ngấn nước mắt mỉm cười: “Cả đời này cũng đừng mơ.”
“Anh chỉ tốt nghiệp từ chính bản thân mình thôi, còn ở chỗ em, anh mãi mãi, mãi mãi bị lưu ban.”
“Được thôi.” Lý Vi giả đò oan ức: “Xem ra đời này của tôi rơi vào tay em mất rồi.”
“Ngay từ đầu anh đã ở trong tay em rồi.” Vương Giác nhớ gì đó rồi mỉm cười ngại ngùng: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.
Dù sao kể từ trận đấu lúc trước thì em đã nợ anh rồi.”
Lý Vi nhích người đến gần một chút và hôn lên môi y, bờ môi chạm nhau vang lên âm thanh khe khẽ.
Thật dịu dàng thật cẩn thận, và còn có chút gì thành kính.
“Chúng ta dứt nợ rồi nhé.” Anh nói.
“Đơn giản thế sao.” Vương Giác đáp trả nụ hôn hững hờ ấy.
“Thật ra”, Lý Vi đảo mắt, cẩn trọng nói: “Em có bao giờ cho là chúng là đã tất toán ngay từ lúc bắt đầu rồi không.”
“Sao cơ?” Vương Giác nghe không hiểu: “Anh có nhớ ra không? Nếu không phải em thấy điểm nhỏ của chúng ta bằng nhau nên cố tình nương tay làm cả hai ta phải…”
“Sao em tự tin thế nhỉ, còn cho rằng mình nương tay cơ à.” Mắt Lý Vi nhìn y như thiêu đốt.
“Bằng không em nói xem có thể tình cờ đến mức ngay cả điểm nhỏ cũng giống nhau chứ?” Anh cười híp mắt.
Vương Giác chợt có cảm giác bất an.
“Anh…”
Không lẽ nào là anh cố tình cho điểm nhỏ giống nhau?
…
Thật quá đáng sợ.
Bởi vì nếu như anh cố tình làm, cũng tức là anh nắm rõ phương thức và cơ cấu cho từng tuyển thủ một, ai chơi với ai, trình độ ra sao, thậm chí cả tình huống của mỗi tuyển thủ… Có ngàn vạn nhân tố biến đổi không ngừng để sắp xếp ra được tổ hợp đó, kết thành một mành lưới khổng lồ.
Rốt cuộc anh làm chuyện đó như thế nào?
Song, đúng là trong cái lướt mắt gây ấn tượng choáng ngợp lần ấy, anh vẫn luôn im lặng, hệt như những đứa trẻ giỏi nắm bắt tâm lý người khác.
Nói ra thì hiện tại… dường như anh ấy cũng có năng lực này.
Y nhớ lúc học xã hội học có nói rằng:
Khi bạn và một người khác chỉ vừa gặp mặt mà như quen biết từ lâu, khi chợt thấy nơi nơi đều là những sự trùng hợp diệu kỳ, vậy khả năng chính là người kia cao tay hơn bạn rất nhiều.
Y lại nhớ đến trong môn động vật học có nói:
Những kẻ săn mồi cấp cao thường xuất hiện trong bộ dạng con mồi.
…
A.
Hoá ra mình lúc bé đáng thương đến vậy.
Toàn thân bị mắc chặt trong lưới mà còn cảm thấy hãnh diện khi thao túng một quân vua Trắng để cầm hoà.
Những tưởng rằng Lý Vi là con mồi còn mình nương tay… Ngờ đâu lần nào cũng là mình được nhường cả.
Muốn dùng một sợi dây trói người trước mắt, mà nào có biết trong tay người ấy đã giăng trăm nghìn sợi thành một mạng lưới chằng chịt, cứ thế mỉm cười dắt bạn tự nguyện bước từng bước một vào cái bẫy ấy.
Nói tóm lại, y đã sa lưới một cách chặt chẽ không lối thoát.
“Không đúng.
Lúc đó anh muốn đồng hạng vô địch với em à?” Vương Giác nhanh chóng bắt trọng điểm:
“Anh anh anh… ngay từ lúc đó đã có ý đồ với em?”
“Chứ em thì không à?” Lý Vi nhướng mày.
“Cho dù là trùng hợp, thì cũng cần em phải có thực lực tôi mới có thể khống chế.
Không ngờ ở trận chung kết, em lại… tôi chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, mua vui cùng em thôi.”
Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, phán đoán phán đoán của em.
Bắt tay, chúi chào, ngước mắt.
Một ánh mắt đó đã khóa hai người bên nhau, khóa cùng vận mệnh.
Hoàn cảnh khác nhau, diễn biến khác nhau, để rồi cuối cùng quay về một chốn khởi điểm.
Lần đầu gặp gỡ, tôi đã biết đời mình cam chịu.
“Thế thì chúng ta thanh toán xong nợ, không ai trách ai nữa, cán cân thăng bằng.” Con tim Vương Giác hôm nay thăng trầm nhiều ít bận, y thẳng tay kéo anh qua: “Nên vừa rồi anh hôn em là đã lợi dụng em rồi.”
“Em phải đòi lại.”
Vương Giác hôn lên.
Trong cơn mê đắm cuồng si, y nhắm mắt lại.
Lúc ban đầu, anh đứng bên giường nhìn cơ thể tôi bất động, đó là án treo cho linh hồn tôi.
Sau đó, lần đầu anh hôn tôi nghiêm túc là ngày phán xét của tôi.
Và lúc này đây, bác sĩ của tôi nói lời yêu tôi thật dịu dàng và đĩnh đạc.
Cuối cùng, tôi đã kết thúc thụ án và được tự do.
– Hết chính văn-
Chú thích:
[1] Mượn lời từ câu thơ trong bài Gửi… (Làm sao để thổ lộ bằng lời thơ?) của thi hào Nga Alexander Pushkin
Đáng yêu nhất là em, tôi chợt thốt
Ngẫm kỹ rồi tôi vẫn chọn thế thôiLời cảm ơn:
Ừm… những gì muốn nói về truyện thì mình cũng đã nói ở chương 45 rồi, nên cũng không tính viết gì thêm ở đây cả.
Mình muốn dành góc này để ngỏ đôi lời cảm ơn của mình.
Cảm ơn tác giả đã giành thời gian và công sức góp nhặt nên bộ truyện, đây là một tác phẩm được đăng hoàn toàn miễn phí tại đây.
Dù tác giả đã off được gần nửa năm rồi, nhưng nếu mọi người yêu thích và có khả năng xin hãy dành vài lời chia sẻ với tác giả trên nền tảng gốc.
Mình có một yêu cầu hơi ích kỷ một chút, là xin đừng chia sẻ những lời tiêu cực, góp ý có thể tốt hoặc xấu, cảm nhận có thể vui hoặc buồn, nhưng nên được xây dựng trên cơ sở đóng góp cải thiện hơn là chỉ trích ác ý.
Cảm ơn tất cả những người và công cụ đã hỗ trợ mình hoàn thành bản Việt hoá này.
Mình không phải dân ngành ngữ văn và không biết tiếng nên tốc độ làm khá chậm, nếu không có những sự giúp đỡ đó đã không làm xong được rồi.
Cảm ơn tất cả độc giả đã đọc đến đây.
Hy vọng rằng câu chuyện này không làm bạn thất vọng.
Vậy thôi, hết rồi, chúc mọi người những ngày vui vẻ.Lưu ý:
Kế sau đây là 2 ngoại truyện nối tiếp chính văn.
Căn bản là 2 chương H, thế nên trẻ em dưới 18 tuổi vui lòng không bấm vào.
Vì giữ vững sự trong sáng của trẻ thơ Việt Nam, 2 chương sau có set pass, pass gồm 2 vế như sau:
1
2Tôi xác nhận đã đọc lưu ý trên
Tôi xác nhận mình trên 18 tuổi
Viết ký tự đầu của từng từ cho mỗi vế nếu là chữ, viết toàn bộ nếu là số, 2 vế liền nhau, không hoa, không dấu, không cách.
Giữa hai vế thêm một dấu cộng..
“Em xem đi.”
Vương Giác lục lục tìm tìm, quả nhiên tìm thấy tập tin trong máy tính cỡ nhỏ của anh.
Đó chính là bản đồ tư duy gắn dấu “?”, lúc đó khi y hỏi đây là gì, Lý Vi chỉ nói là luận văn tốt nghiệp.
Luận văn tốt nghiệp gì mà không cho đọc chứ? Có vấn đề.
“Nhiều phần mềm ghê á, toàn loại em chưa thấy…” Y vờ vịt tìm tìm nhưng thật ra là mở tập tin kia.
Tiêu đề hiện lên:
“Kế hoạch đánh giá và tu chỉnh lỗi của AI Lý Vi”
Vương Giác rất hài lòng.
Lý Vi thấy thế bèn ló đầu sang, vừa nhìn thấy bèn muốn giật điện thoại về.
Vương Giác né đi, nói: “Bạn học AI à, đây là luận văn tốt nghiệp của anh hở?”
“Ừm.” Ánh mắt anh chập chờn, tay không giật tiếp nữa.
Mở trang đầu tiên, dòng chữ to tướng nện vào mặt:
Muốn là gì?
Bên trong tổng hợp rất nhiều hồ sơ, là những bài phỏng vấn đội sát thủ của anh.
Tỉ như, anh đã gặp 275 nên ghi lại lý do vì sao gã vì tình yêu mà từ bỏ mục tiêu, vì sao có mâu thuẫn khổ đau, có sinh ly tử biệt, có cảm động rơi lệ, có khóc ròng tựa bão.
Cuối cùng cũng không quên kèm 200 chữ ca ngợi chân tâm nhân hậu của Lý Vi.
Có rất nhiều trang ghi lại những áp bức trong cuộc sống họ, những điều khiến họ không thể không “tạo phản”.
Trong mỗi câu chuyện đều có rất nhiều “muốn”.
Anh đã highlight từng việc một.
Cuối cùng anh tổng kết lại vài từ chính.
Các yếu tố chủ yếu: Tình yêu, tình thân, áp lực.
Dạng câu chủ yếu: Tuy rằng thế nhưng, đáng ghét nhưng mà, phải chi thì tốt rồi.
Tổng kết: Khát vọng mãnh liệt.
Y gần như có thể mường tượng ra gương mặt lãnh đạm của Lý Vi vừa đọc đáp án vừa gõ chữ khi đó trông ra sao.
Tiếp theo là một đồ thị dữ liệu.
Nhìn đơn vị thì đây chắc là một loại dữ liệu dao động tầng số thấp.
Là gì vậy ta?
Lý Vi ho khẽ rồi giải thích: “Độ dày thấu kính.”
Vương Giác vỡ lẽ.
Nếu là độ dày thấu kính, thì theo tương quan tỉ lệ thuận giữa biến thiên độ dày do cảm ứng và nhịp tim, vậy độ dày của thấu kính sẽ thể hiện…
Nhịp tim của anh.
Cua gắt thế.
Y bấm vào đỉnh đầu tiên của độ dày, một khung chữ hiện ra.
Thế mà còn có cả ghi chú.
Tôi bóp cổ y.
Y mở to mắt, gọi tên tôi trong thinh lặng.
Tên tôi chính là lời trăng trối của y?
Tôi đã nói biết bao lời với y mà y cứ thế rời đi thì có bất công quá không?
Tay tôi càng dùng sức lòng tôi càng lo lắng.
Tôi muốn tiếp tục nghe y nói.
?
Tôi vừa mới dùng từ ‘muốn’ đấy ư?
Vương Giác buồn cười liếc anh và thoáng sờ cổ mình.
Y bấm mở đỉnh thứ hai trên dao động đồ thị:
Đậu bắp chạy lung tung bị tôi bắt lại trong phòng vệ sinh.
Máu ứ trên cổ y hẳn nhiên đã nhạt mất tăm.
Tôi nhìn vết thương mới trên cổ y mà thấy như bản thân mình cũng nhạt nhoà theo vết thương cũ.
Tôi bèn muốn xử y một lần cho mãi mãi, để y không thể rời khỏi tôi, nhưng cái xác này chắc cũng được rồi.
Tôi còn cắn cổ y.
Thừa thãi.
Thật đáng quan ngại.
Vương Giác đọc mạch suy nghĩ của anh chàng tuyệt nghệ này mà thấy đáng yêu làm sao.
Y mỉm cười bấm mở đỉnh cao đến rùng mình tiếp theo:
Hoá ra cảm giác hôn môi chính là thế này sao.
Nóng bỏng và mềm mại.
Tôi biết mình sắp chết rồi, tôi đã mắc sơ suất bởi một lý do tầm thường vụn vặt.
Nhưng giờ tôi mới biết y là đồ dối trá.
Áp dụng mấy câu người thường hay nói thì:
Đáng ghét, cậu là đồ dối trá.
Nhưng mà, tôi vẫn muốn hôn y.
?
Đây là lần thứ hai tôi dùng từ này.
Hai tai Vương Giác ửng hồng, y thuận tay mở điểm giá trị cao nhất ra:
Trên đó chỉ có một câu: Đau mắt quá.
Không cưỡng lại được.
Y lướt nhìn thời gian, đây hẳn là…
Hôm Lý Vi giúp y dập lửa trên giường ở nhà anh…
Vương Giác cứng đờ cả người rồi chợt muốn ghẹo anh: “Không cưỡng lại gì thế?”
Lý Vi thản nhiên: “Cứng rồi.”
Sự thản nhiên của anh lại làm Vương Giác xấu hổ ngược, y nghẹn lời: “Vậy, vậy bình thường anh đều kiểm soát được à?”
“Tình dục cũng là dục vọng, tôi có thể kiểm soát dục vọng.”
Tất nhiên Vương Giác thầm chỉ trích đáp án này.
“Anh giở trò lưu manh, cố tình làm nhục em, đều là ý như vậy hả?”
“Dục vọng không giống với bản năng.” Lý Vi dừng đoạn rồi nghiêm túc nói: “Muốn hôn em là bản năng.”
Y cong môi không đáp lời.
Bên ngoài y như đang trầm tư, nhưng thật ra ngón chân cấu chặt vào bên trong lớp chăn rồi.
Y tiếp tục lật sang các trang sau, tất cả trong đó đều là những ý nghĩ thẳng thắn và chân thành từ AI trong đầu anh, thỉnh thoảng được bổ sung bởi lời giải thích của Lý Vi.
Lớp chăn sắp trượt ra ngoài mất thôi.
Y lật đến trang cuối, trên trang thứ ba từ cuối đếm lên có một câu đầu đề:
Thích là gì?
Ở mặt trước chi chít những lời giải thích từ đủ loại từ điển, có cả từ điển Oxford và Thuyết văn giải tự giải thích từ “Duyệt”.
Ở mặt sau có ghi thêm một câu:
Vương Giác nói, thích chính là đau mắt.
Vương Giác: …
Y lật sang trang kế tiếp thì thấy viết rất rành mạch rằng:
Vậy tôi thích em ấy đến chết mất.
“Anh chơi xấu!” Vương Giác ngỡ ngàng như thấy người ngoài hành tinh: “Anh làm nũng…”
“Nhưng đau đến chết là thật mà.” Lý Vi thanh minh: “Tôi chỉ thay từ thôi mà?”
“Vậy anh tháo nó ra đi.” Vương Giác vươn tay sờ mắt anh: “Em giúp anh.”
“Không tháo.” Lý Vi từ chối: “Tim sẽ tăng nhịp.”
Vương Giác cười đểu, đùa dai không sợ chết: “Tháo đi mà, ông muốn nhìn anh mặt đỏ tim loạn nhịp.”
Hai người vờn qua đùa lại mấy chập, Vương Giác trót quẹt tay trên màn hình cảm ứng làm nó lật sang trang cuối cùng.
Trên trang cuối cùng viết:
Yêu là gì? “Phần tình cảm này người thường gọi là gì?” Lý Vi đặt câu hỏi cho đội phỏng vấn rất mực chân thành.
“Yêu.” Rất nhiều người trả lời như vậy.
Lý Vi nói với Vương Giác: “Em từng nói với tôi, ý nghĩa cuộc sống nằm ở việc có thể hiện thực hoá cảm giác.
Nhưng cảm giác thành tựu này thì có khác gì hư vinh phù phiếm đâu? Tôi đã chứng kiến nhiều người vật lộn trên đường công danh đến phát nhàm.
Tôi không thích như vậy.”
“Khác chứ.” Vương Giác suy nghĩ một lúc: “Sự khác biệt nằm ở độ tĩnh lặng hay nóng nảy của nội tâm.”
“Trước đây, tôi chia con người trên thế giới thành bốn loại người.” Y mở rộng phạm vi câu chuyện.
“Những người có lương tâm trong sạch thuộc hàng bậc thầy.
Như Epicurus, người mà thầy tôi ngưỡng mộ, nói rằng, hạnh phúc thật sự chính là sự tĩnh lặng.
Tựa như yêu một người từ cái nhìn đầu tiên lại bị cười chê thành chỉ quan tâm mỹ sắc.” Y nói đến đây bèn mỉm cười tự giễu: “Ví như muốn làm tình với ai đó cũng chưa chắc là yêu mà có thể chỉ là đầu óc bị ảnh hưởng.
Điều thật sự giúp con người bình tĩnh chính là tâm hồn phẳng lặng.”
“Việc này có thể được hiểu theo nghĩa anh có đánh đổi được cảm xúc tĩnh lặng của mình khi đặt vào một mối quan hệ hay không.
Tựa như có thể vì thích mà làm rất nhiều vì người kia, nhưng đó chưa chắc là yêu; nếu muốn làm hết tất cả mọi chuyện trên thế gian vì một người, nhưng cuối cùng vì lợi ích của người kia mà không làm gì cả, có lẽ đó sẽ gần với yêu.”
“Thích là cơn thuỷ triều mãnh liệt, đó là động; còn yêu chính tựa nhật nguyệt trường tồn, đó là tĩnh.
Thứ tình cảm này mới càng đậm sâu, càng bén rễ từ khởi nguồn xưa cũ, đây có lẽ chính là yêu.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Anh hiểu là tốt rồi.
Có điều anh vẫn nên bắt tay vào thực hành, hãy thử trải nghiệm sự khác biệt giữa phù phiếm và tĩnh lặng.”
“Ý tôi không phải vậy.”
“Ý anh là gì?”
“Tôi yêu em.”
Vương Giác thoáng dừng, ngay cả đôi bàn chân cựa quậy trong chăn cũng ngưng lại.
“Tôi yêu em.”
“Tôi không dùng AI của mình khi nói điều này.”
“Nhưng sau khi dùng AI suy nghĩ một chút, tôi vẫn muốn nói.”[1]
“Tôi yêu em.”
“Dù sao”, Lý Vi cất giọng êm ái: “Tôi cũng đã học được muốn là gì.”
Vương Giác lẳng lặng lắng nghe.
“Tôi dành hơn hai mươi năm học tập, đạt kết quả cao nhất trong môn ngữ văn.
Tôi sử dụng câu chữ và biểu cảm vô cùng nhuần nhuyễn trong những lời khen ngợi và tâng bốc nhằm phục vụ mục đích giao thiệp.”
“Nhưng đối với em, tôi cứ như không thốt được một câu.”
Lý Vi đúng thật chưa từng khua môi múa mép với y.
“Tôi đã diễn từng ấy vở, mà chỉ nghĩ về em thôi cũng khiến lòng tôi thắt lại.” Gương mặt Lý Vi không lộ cảm xúc song giọng điệu lại nghiêm túc cực kỳ: “Thì ra thích chính là đau đôi mắt, còn yêu chính là đau con tim.”
“Cám ơn em, tôi đã hiểu yêu là gì rồi.” Lý Vi đưa y chiếc điện thoại đang hiện trang cuối: “Đây là luận văn tốt nghiệp của tôi.”
“Tôi liệu có thể tốt nghiệp nơi em chưa?”
“Anh đừng mơ.” Vương Giác ngấn nước mắt mỉm cười: “Cả đời này cũng đừng mơ.”
“Anh chỉ tốt nghiệp từ chính bản thân mình thôi, còn ở chỗ em, anh mãi mãi, mãi mãi bị lưu ban.”
“Được thôi.” Lý Vi giả đò oan ức: “Xem ra đời này của tôi rơi vào tay em mất rồi.”
“Ngay từ đầu anh đã ở trong tay em rồi.” Vương Giác nhớ gì đó rồi mỉm cười ngại ngùng: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.
Dù sao kể từ trận đấu lúc trước thì em đã nợ anh rồi.”
Lý Vi nhích người đến gần một chút và hôn lên môi y, bờ môi chạm nhau vang lên âm thanh khe khẽ.
Thật dịu dàng thật cẩn thận, và còn có chút gì thành kính.
“Chúng ta dứt nợ rồi nhé.” Anh nói.
“Đơn giản thế sao.” Vương Giác đáp trả nụ hôn hững hờ ấy.
“Thật ra”, Lý Vi đảo mắt, cẩn trọng nói: “Em có bao giờ cho là chúng là đã tất toán ngay từ lúc bắt đầu rồi không.”
“Sao cơ?” Vương Giác nghe không hiểu: “Anh có nhớ ra không? Nếu không phải em thấy điểm nhỏ của chúng ta bằng nhau nên cố tình nương tay làm cả hai ta phải…”
“Sao em tự tin thế nhỉ, còn cho rằng mình nương tay cơ à.” Mắt Lý Vi nhìn y như thiêu đốt.
“Bằng không em nói xem có thể tình cờ đến mức ngay cả điểm nhỏ cũng giống nhau chứ?” Anh cười híp mắt.
Vương Giác chợt có cảm giác bất an.
“Anh…”
Không lẽ nào là anh cố tình cho điểm nhỏ giống nhau?
…
Thật quá đáng sợ.
Bởi vì nếu như anh cố tình làm, cũng tức là anh nắm rõ phương thức và cơ cấu cho từng tuyển thủ một, ai chơi với ai, trình độ ra sao, thậm chí cả tình huống của mỗi tuyển thủ… Có ngàn vạn nhân tố biến đổi không ngừng để sắp xếp ra được tổ hợp đó, kết thành một mành lưới khổng lồ.
Rốt cuộc anh làm chuyện đó như thế nào?
Song, đúng là trong cái lướt mắt gây ấn tượng choáng ngợp lần ấy, anh vẫn luôn im lặng, hệt như những đứa trẻ giỏi nắm bắt tâm lý người khác.
Nói ra thì hiện tại… dường như anh ấy cũng có năng lực này.
Y nhớ lúc học xã hội học có nói rằng:
Khi bạn và một người khác chỉ vừa gặp mặt mà như quen biết từ lâu, khi chợt thấy nơi nơi đều là những sự trùng hợp diệu kỳ, vậy khả năng chính là người kia cao tay hơn bạn rất nhiều.
Y lại nhớ đến trong môn động vật học có nói:
Những kẻ săn mồi cấp cao thường xuất hiện trong bộ dạng con mồi.
…
A.
Hoá ra mình lúc bé đáng thương đến vậy.
Toàn thân bị mắc chặt trong lưới mà còn cảm thấy hãnh diện khi thao túng một quân vua Trắng để cầm hoà.
Những tưởng rằng Lý Vi là con mồi còn mình nương tay… Ngờ đâu lần nào cũng là mình được nhường cả.
Muốn dùng một sợi dây trói người trước mắt, mà nào có biết trong tay người ấy đã giăng trăm nghìn sợi thành một mạng lưới chằng chịt, cứ thế mỉm cười dắt bạn tự nguyện bước từng bước một vào cái bẫy ấy.
Nói tóm lại, y đã sa lưới một cách chặt chẽ không lối thoát.
“Không đúng.
Lúc đó anh muốn đồng hạng vô địch với em à?” Vương Giác nhanh chóng bắt trọng điểm:
“Anh anh anh… ngay từ lúc đó đã có ý đồ với em?”
“Chứ em thì không à?” Lý Vi nhướng mày.
“Cho dù là trùng hợp, thì cũng cần em phải có thực lực tôi mới có thể khống chế.
Không ngờ ở trận chung kết, em lại… tôi chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, mua vui cùng em thôi.”
Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, phán đoán phán đoán của em.
Bắt tay, chúi chào, ngước mắt.
Một ánh mắt đó đã khóa hai người bên nhau, khóa cùng vận mệnh.
Hoàn cảnh khác nhau, diễn biến khác nhau, để rồi cuối cùng quay về một chốn khởi điểm.
Lần đầu gặp gỡ, tôi đã biết đời mình cam chịu.
“Thế thì chúng ta thanh toán xong nợ, không ai trách ai nữa, cán cân thăng bằng.” Con tim Vương Giác hôm nay thăng trầm nhiều ít bận, y thẳng tay kéo anh qua: “Nên vừa rồi anh hôn em là đã lợi dụng em rồi.”
“Em phải đòi lại.”
Vương Giác hôn lên.
Trong cơn mê đắm cuồng si, y nhắm mắt lại.
Lúc ban đầu, anh đứng bên giường nhìn cơ thể tôi bất động, đó là án treo cho linh hồn tôi.
Sau đó, lần đầu anh hôn tôi nghiêm túc là ngày phán xét của tôi.
Và lúc này đây, bác sĩ của tôi nói lời yêu tôi thật dịu dàng và đĩnh đạc.
Cuối cùng, tôi đã kết thúc thụ án và được tự do.
– Hết chính văn-
Chú thích:
[1] Mượn lời từ câu thơ trong bài Gửi… (Làm sao để thổ lộ bằng lời thơ?) của thi hào Nga Alexander Pushkin
Đáng yêu nhất là em, tôi chợt thốt
Ngẫm kỹ rồi tôi vẫn chọn thế thôiLời cảm ơn:
Ừm… những gì muốn nói về truyện thì mình cũng đã nói ở chương 45 rồi, nên cũng không tính viết gì thêm ở đây cả.
Mình muốn dành góc này để ngỏ đôi lời cảm ơn của mình.
Cảm ơn tác giả đã giành thời gian và công sức góp nhặt nên bộ truyện, đây là một tác phẩm được đăng hoàn toàn miễn phí tại đây.
Dù tác giả đã off được gần nửa năm rồi, nhưng nếu mọi người yêu thích và có khả năng xin hãy dành vài lời chia sẻ với tác giả trên nền tảng gốc.
Mình có một yêu cầu hơi ích kỷ một chút, là xin đừng chia sẻ những lời tiêu cực, góp ý có thể tốt hoặc xấu, cảm nhận có thể vui hoặc buồn, nhưng nên được xây dựng trên cơ sở đóng góp cải thiện hơn là chỉ trích ác ý.
Cảm ơn tất cả những người và công cụ đã hỗ trợ mình hoàn thành bản Việt hoá này.
Mình không phải dân ngành ngữ văn và không biết tiếng nên tốc độ làm khá chậm, nếu không có những sự giúp đỡ đó đã không làm xong được rồi.
Cảm ơn tất cả độc giả đã đọc đến đây.
Hy vọng rằng câu chuyện này không làm bạn thất vọng.
Vậy thôi, hết rồi, chúc mọi người những ngày vui vẻ.Lưu ý:
Kế sau đây là 2 ngoại truyện nối tiếp chính văn.
Căn bản là 2 chương H, thế nên trẻ em dưới 18 tuổi vui lòng không bấm vào.
Vì giữ vững sự trong sáng của trẻ thơ Việt Nam, 2 chương sau có set pass, pass gồm 2 vế như sau:
1
2Tôi xác nhận đã đọc lưu ý trên
Tôi xác nhận mình trên 18 tuổi
Viết ký tự đầu của từng từ cho mỗi vế nếu là chữ, viết toàn bộ nếu là số, 2 vế liền nhau, không hoa, không dấu, không cách.
Giữa hai vế thêm một dấu cộng..
Danh sách chương