Tịch Miên bị kẹt trong căn phòng nhỏ này, dù rất chú tâm nghe ngóng nhưng không bắt được một tiếng bước chân nào.
Xem ra cánh cửa này được điều khiển bởi một cơ quan đặc biệt nào đó.
Thật bất cẩn quá, có vẻ như Hồng Biệt cố tình dẫn họ đến đây, may mà y đã bảo Hồ Lô dẫn cô lên rồi.
Khi đẩy cửa bước vào, cánh cửa kia dường như rất nặng.

Y rút súng, nép nghiêng mình bên cửa rồi bắn vào nó theo góc chéo.
Cũng còn may là không tới mức bị nảy ngược trở về, nhưng cánh cửa vẫn không chút suy suyển nào.
Y ngoái đầu nhìn cái xác kia mà lòng gợn sóng.

Nếu y nhớ không nhầm thì chính y đã giết hắn ta.

Nhưng người này xác thật chỉ vừa mới chết đây.

Trừ khi xác chết vùng dậy, bằng không thì trước đây chính là giả chết.
Ở nơi đây ắt có một mưu đồ bí mật nhằm chống đối Khôi Kình từ rất lâu.
Thế nhưng…
Giả chết.


Mày Tịch Miên giần giật, y cầm chai thuỷ tinh nhỏ treo trên dây chuyền ra.
Bên trong chứa một ít tro.
Y nhắm mắt lại và thả nó về.

Sau đó bắn liền mấy phát vào lỗ súng ban nãy, đoạn móc dao ra và nhanh chóng lóc đùi xác chết.
Xương đùi là đoạn xương còn cứng hơn cả sắt, nó là một thứ vũ khí rất tuyệt vời.
Tôi phải ra ngoài, thay mặt em giết chết gã ta.
Y đã nghĩ vậy, giữa khi mạnh tay rứt xương ra khiến máu bắn tung toé khắp cả mặt.
Sau khi vượt khỏi gần như mọi giới hạn của loài người, y mới mở được một lỗ hổng vừa đủ một người chui lọt trên cánh cửa.
Lao ra đến ngoài thì y nhận thấy một ánh huỳnh quang lập loè trên đỉnh đầu mình.

Sau khi nhìn rõ nguồn sáng, y vọt cả người ra như một mũi tên nhọn, khung cảnh xung quanh đều trở nên nhạt nhoà và nhanh chóng biến mất vào cuối đường hầm.
Ánh sáng đó là đèn đếm ngược nhấp nháy của bom hẹn giờ.
Khi y lên đến tầng một thì đã quá muộn.
Đùnggg —
Cả một không gian rộng lớn quanh quảng trường nổ tung, đổ sụp xuống tách biệt với lối ra vào.

Chỉ còn một tảng đá hình chữ nhật nằm ngay giữa, quân của Lý Vi đứng trước vách núi chợt xuất hiện ở tầng tiếp theo thì phải dừng gấp, bị luồng khí ép nóng hực từ vụ nổ bắn ra phía ngoài, những người ở gần tâm chấn bị ném văng như bùn đất, đập mạnh lên thành tường và nôn ra một ngụm máu đục.
Không một người nào đứng gần nhóm trẻ con kia cả.
Bốn người đứng trong cổng vòm không bị tác động quá mạnh từ dư chấn nhưng vẫn bị ép đến góc tường.

Vương Giác được Lý Vi che chở nhưng vẫn đụng đầu, song va chạm không nặng, thậm chí còn chưa đến mức rách da.

Nhưng không rõ vì sao mà ý thức y như đang rã rời.
Thế rồi y khẽ lay người.
Vù —
Một cơn đau thấu xương thấu thịt kéo tới.
“A… A…” Y che hai tay lên đầu rồi quỳ xuống, không nén được mà gào một tiếng, cả hai ngón tay run cầm cập.
Ong ong ——
“Lý Vi, Lý Vi… đầu em… đau quá…”
Trong đầu y vang vọng tiếng sắt thép ma sát, y thét lên hai tiếng rồi hoàn toàn mất kiểm soát, đau đớn đến không nói nên lời, y thở hồng hộc rồi ngã cả người xuống.
Lý Vi đỡ lấy y bằng một tay, ánh mắt sắc lẻm loé lên một tia sát ý.
Nụ hôn đó.

Nụ hôn sau khi tháo thấu kính là nụ hôn hết mực chân thành.

Nhưng nó cũng là nụ hôn khiến anh bại lộ.
Điều anh sợ chính là điểm này.
Giữa tra tấn tinh thần và tra tấn thể xác, anh đã thay Vương Giác chọn cái trước vì lo cho sinh mạng của y.

Chỉ cần anh tỏ ra không quan tâm đến y, đồng nghĩa thực tế anh không có điểm yếu nào.
Nói cho cùng, thanh gươm chống lại Khôi Kình vẫn là chính mình, chỉ cần Vương Giác còn không biết gì thì anh còn an toàn.
Song, nhìn thấy y vô cùng ám ảnh với nhịp tim năm mươi của anh, còn bày vẻ vô tâm rộng lượng dù trong lòng đau đến nát tan, đã xui anh đành bỏ ra lớp nguỵ trang tinh vi chuẩn bị từ sớm.

Anh muốn ôm lấy y, muốn hôn y, muốn vuốt ve đôi mắt nói cho y biết, từ lúc gặp y nhịp tim của anh chưa bao giờ ổn định, bấp bênh đến mức chính anh gần như không gắng gượng được.

Thế nên mỗi khi ở trước mặt y, hết thảy tự chủ chống đỡ lấy anh đều tan thành bột mịn trong nháy mắt.
Anh muốn tỏ bày hết mọi tâm ý với y.
Hoá ra, đây chính là đã biết sai mà vẫn làm, là tuỳ tâm ngẫu hứng.

Hậu quả thứ nhất cho phút ngẫu hứng của anh chính là, giữa lưới trời lồng lộng, khó hiểu sao khi sát thủ lưu vong để lộ người hắn yêu.
Hồ Lô thoát khỏi cơn choáng váng, vừa ngoảnh đầu nhìn thấy được sắc mặt sư phụ cậu thì run lập cập.
“Tất cả, rút lui, ngay lập tức.” Lý Vi dứt khoát ra lệnh ngắn gọn cho toàn hệ thống vũ khí hình người: “Gã ta đang uy hiếp tôi.”
Thứ đang quấy nhiễu ắt là con chip trong não Vương Giác.
Từ đầu đến cuối Khôi Kình đều không xuất hiện, nhưng tựa như vẫn thao túng toàn cục từ sâu dưới cõi u minh.
Đếm ngược chỉ còn 3 phút.
“Tịch Miên, anh về rồi?” Hồng Biệt là người đầu tiên phát hiện bóng người phía sau.
Khi Tịch Miên bước tới thì vừa lúc thấy cảnh tượng này, y trước sải bước lên và nhanh gọn bẻ ngược tay Hồng Biệt ra sau chẳng chút lưu tình.
“Anh làm gì vậy?” Hồng Biệt giãy trên mặt đất: “Anh sờ bừa bãi đâu đó? Này cái tay thối…”
Tịch Miên liếc qua rồi ném một chiếc remote điều khiển sang cho Hồ Lô.
Hồ Lô chụp lấy nhìn thì thấy nó chính là remote điều khiển bom hẹn giờ.

Cậu kinh ngạc, nhíu mày nhìn Hồng Biệt trên mặt đất: “Uổng cho tao còn năn nỉ giúp mày, mẹ mày…”
“Ông ta nói nếu tôi nghe theo sẽ chừa đường sống cho người nhà tôi.” Hồng Biệt đang bị trói chặt trên mặt đất cũng không giãy nữa, chỉ ngước mặt cười một cách ngốc nghếch: “Tôi sẽ, sẽ chết chung với các cậu.”
“Chừa đường sống? Người nhà cô không uống nước à?” Hồ Lô xoắn xuýt: “Hay cả nhà cô cải lão hoàn đồng thành con nít?”
“Tôi…” Hồng Biệt cười: “Tôi có một đứa con trai… nó có hai lúm đồng tiền nho nhỏ…”
Hồ Lô há miệng song á khẩu không nói nên lời.
“Không phải tôi bảo cậu canh cô ta à?” Tịch Miên lạnh lùng hỏi.
Cậu ta lúng túng lẩm bẩm, nhưng vẫn chống chế theo bản năng: “Thì là tại… cô ta bảo muốn đi vệ sinh… mà tôi là thanh niên trai tráng…”

“Rác rưởi.” Tịch Miên chửi không chút nể nang rồi nhìn lướt qua: “Đằng kia còn một trái chưa nổ.”
Cả bọn quay sang đống đổ nát trên quảng trường thì thấy có một đụn cộm lên trên con đường dẫn đến khu trung tâm, bèn tức thì xoay người hít hơi hòng níu kéo chút hơi tàn.
Chưa dứt hơi thì 275 đã toan xông lên nhưng bị Hồ Lô ngăn lại.
“Để tôi.” Hồ Lô nhìn quảng trường: “Chỗ này bị nổ là sai lầm của tôi, chưa kể… sư phụ nói anh còn có vợ.”
“Anh cũng không kiểm soát nổi nhiều người vậy đâu.” Hồ Lô đi tới bên rìa vách đá bị nổ tung, con đường nhỏ đó giúp cậu lại gần khu trung tâm quảng trường hơn chút.

Đi đến nửa đường thì đã vụn bắt đầu lung lay cực độ như thể đang bước trên hàng tầng trứng xếp chồng lên nhau, song cậu không dám rời đi.
Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi rút ra một lưỡi dao bén ngót từ giữa các ngón tay: “Thưởng tài ném dao của cậu mày đây!”
Vèo vèo vèo, lẹm sát bên góc áo đứa trẻ, ống nghiệm vỡ ra theo tiếng vang.

Chất lỏng đổ tràn trên mặt đất rồi nhanh chóng khô héo không còn sức sống.
“Có tác dụng! Để tôi…”
“Hồ Lô.” Giọng Lý Vi trầm vang từ đằng sau: “Quay về.”
“Sư phụ, cách này có tác dụng đó!” Hồ Lô bướng bỉnh nói, đồng thời rút một lưỡi dao khác từ kẽ tay: “Chỉ còn mấy đứa thôi, anh để tôi lên một lần nữa thôi, chỉ một lần —”
“Ba ngàn!” Hồng Biệt đột ngột khàn giọng rít lên.
Tịch Miên táng liền một dao làm cô ngất ngay tức thì.
Hình như đứa trẻ mang số hiệu 3000 nghe thấy có người gọi, liền xoay người né được lưỡi dao đang ném tới, xong nó bất chợt nổi cơn, bẻ đôi ống nghiệm trong tay thành hai mảnh rồi ném về phía họ.
“Ầm —”
Mấy con dao ném tới chặn nó lại, mảnh vụn thuỷ tinh bắn ngang.
“Hồ Lô!” Lý Vi gầm nhẹ.
Hồ Lô nghe tiếng bèn ngoái đầu, hốt hoảng kêu: “Mẹ kiếp, sư nương sao vậy?!”
Vương Giác nhắm hai mắt ngã vào ngực Lý Vi, cơ thể phát run của y chuyển sang co giật.
Còn chưa bắt chân chạy cậu đã thấy một cảm giác mát lạnh trên tay.

Có vài giọt chất lỏng trong suốt đang lung lay trên tay cậu.
Nó bắn ra từ ống nghiệm vỡ nát ban nãy.
– Hết chương 49 –.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện