“Xem nào, để ta nhớ xem, cậu ta nhắn gì với cậu ấy nhỉ, chúc cậu cái gì ấy nhỉ… Ờm, con cái đủ đầy, rồi gì nữa ấy… Ai da, già rồi nên không nhớ rõ nữa…”
Tịch Miên hít một hơi thật sâu, ngón tay y bắt đầu run rẩy.
Thấy y như vậy, Khôi Kình như đang tận hưởng một trò vui: “Thay đổi rồi, cậu thay đổi rồi.

Trước đây cho dù bị nói đến độ nào cậu cũng sẽ không lung lay đôi chút.”
“Cậu thông cảm nhé, cậu xem xem, con người đều thế cả mà.” Khôi Kình cười nói: “Làm sao một bức di thư có thể đe doạ cậu được cơ chứ.

Ái chà, là ta lỡ lời rồi.”
Chừng như đã hoàn tất thủ tục một phía, gã bèn quay đầu sang Lý Vi nói: “Tiểu Vi, có biết vì sao Hồ Lô không tới không?”
“— Cậu ta sẽ không tới đâu.

Cậu cho rằng cậu ta sẽ tin cậu vô điều kiện ngay cả khi chưa nhìn thấy một tờ giấy nào sao?”
Thấy sắc mặt Lý Vi u ám mịt mờ, gã vừa cười vừa quay sang Vương Giác: “Cả cậu nữa.”
“Chú bé ngốc ơi, sao bị người khác bán rồi còn giúp họ đếm tiền vậy.”
Vương Giác nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Chỉ đôi ba câu mà Khôi Kình đã dựng lên một bức tường trong suốt ngăn giữa những người nơi đây.

Biện pháp gây ly gián cấp thấp.
Thể theo mạch não hai người này, ngay cả “muốn” cũng không tồn tại thì e trước nay chưa từng tin tưởng bất kỳ ai.

Giống như, Lý Vi… không hé môi nửa lời với y về kế hoạch của mình vậy.
Thế nhưng với tư cách là người bình thường duy nhất trong căn phòng này, y có trách nhiệm và nghĩa vụ không để cho trò hề của gã thành công.
Bàn về đấu võ mồm thì y không ngán — y là chuyên gia miệng lưỡi rồi.
Nói thẳng ra thì những người đang ở đây đều là dân khoa học tự nhiên, còn y ít ra học pháp y và tâm lý nên cũng coi như bước nửa chân vào ngành văn.

Chưa kể, y còn là một nhà tư vấn tâm lý tay ngang liều mạng, chỉ nói suông mà xúi được Diễn Thần, phổ cập triết học cho Lý Vi và giúp anh lý giải “muốn” là gì.
Vương Giác sắp xếp logic, chuẩn bị ứng đối từng luận điểm một —
Rồi chợt thấy Khôi Kình ấn gì đó mà Lý Vi đứng bên cạnh y bất chợt cứng người.
“Cũng không trách các cậu, tất cả đều do mối liên kết giữa người và người quá mong manh.” Khôi Kình bấm thiết bị điều khiển lấy ra từ trong túi: “Tôi sẽ nói cụ thể cho các cậu — nhưng cần phải tâm sự riêng với hai cậu đã.”
Vận tốc ngón tay Khôi Kình càng lúc càng tăng.
Khi Vương Giác quay đầu sang thì thấy Lý Vi chợt ôm bụng té “rầm”, chân quỳ trên mặt đất, y nghe thôi cũng thấy đau đớn.
Vương Giác hốt hoảng chạy lại đỡ anh mới phát hiện cả người anh nóng như mỏ hàn, có đỡ cỡ nào cũng không gượng dậy được.

Y cúi nhìn thì thấy thấy sắc mặt anh trắng bệch, miệng hé nhẹ trong vô thức, trán lấm tấm mồ hôi hột như thể sẽ lập tức tắt thở đây thôi.

Y vội nhìn vào mắt anh, đôi mắt vốn sắc bén giờ đây đã phủ một tầng khói mù mịt, trong mắt anh mất đi tiêu cự.
Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến Lý Vi nhất thời mất khả năng vận động!
“Đến mức này mà vẫn không rên thành tiếng ư?” Khôi Kình thở dài: “Đúng vậy.

Tiểu Vi à, cậu nên biết phương thức đề phòng hạng nhất phải khác với những người khác chứ.”
“Ép ta thì phải trả một cái giá lớn.”
Vương Giác thảng thốt chạy tới giành lấy thiết bị kia: “Ông cài cái gì vào người anh ấy!”
“Này —” Khôi Kình cao giọng, tay lắc nhẹ cái máy kia và chặn lời y: “Cậu không muốn giữ mạng cậu ta? Hả cậu bé?”
Vương Giác chợt ngừng lại, y run rẩy thoả thuận:
“Ông tắt nó trước đi đã.”
“Được thôi, không cần kích động, tôi nghe lời cậu.” Khôi Kình nở nụ cười trìu mến, ấy thế mà tắt nguồn đau đớn kia thật: “Ta tắt rồi đây.

Thế chúng ta có thể nói chuyện riêng được chưa nào?”
Lý Vi thở dốc liên tục, cơ thể run rẩy yếu ớt.

Anh từ từ đứng dậy bước lên và xoa nhẹ vai Vương Giác.

“Không sao đâu.” Anh bóp nhẹ rồi lướt tay qua người y: “Chờ tôi.”
Vương Giác đứng yên trong phòng, hít thở sâu một lúc lâu mà không cách nào bình tĩnh lại.

Y bồi hồi bước qua bước lại và điên cuồng hỏi: “Mày có biết thứ trong người anh ấy là gì không? Làm sao để lấy nó ra?”
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy người kia trả lời.
Vương Giác ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Miên đang nghiêm nghị nhìn mình.

Y biết kẻ này đang nghĩ gì.
Y thở dài.
“Mày biết vì sao cậu ta tự tử không?” Vương Giác từ tốn mở lời: “Vì cậu ta thích mày, dù có lẽ tụi mày không hiểu được.”
“Từng phút từng giây mà cậu ta nhìn mày đều là mỗi phút giây giày vò thống khổ, nhưng mày không hiểu.

Mày có biết, cái gì còn tàn nhẫn hơn việc mày không yêu cậu ta không?”
Tròng mắt Tịch Miên khẽ động.
“Chính là việc cậu ta phải tự biên tự diễn hết ngày này qua tháng nọ mà không ai nghe thấy.” Ánh mắt y tràn đầy bi thương như đã thấu cảm sâu sắc phần tâm tình này: “Dù có nghe được cũng không thể hiểu, và những kẻ hiểu chính là hung thủ.”
“Cho dù tao không nói thì cậu ta cũng sẽ sớm nhận ra sự thật.

Thế nhưng lúc biết rồi hiểu rồi, cậu ta mới nhận ra mình đã phải lòng kẻ tòng phạm.

Song người tòng phạm này ư… người đó nào có lỗi lầm gì đâu.”
“Vì người không biết không có tội mà.” Gương mặt Vương Giác dịu dàng nhưng trong mắt phủ ngợp sương mù: “Người tự sát e rằng hiểu rõ mọi chuyện, vì hiểu rõ mọi chuyện, biết hết mọi nguồn cơn của bi kịch, biết vì đâu mà sự vụ trở nên tồi tệ đến thế.

Có lẽ họ cũng hiểu rõ cơ chế sản sinh ra những bi thống của bản thân… và cũng chính cảm giác bất lực sâu sắc này đã đánh bại họ.”
Mỗi một lần bất lực tưởng như chỉ là một vết xước nhẹ, không đau cũng chẳng ngứa; song đến lúc quỵ ngã rồi, nhìn lại mới thấy hãi hùng trước cảnh tượng máu me đầm đìa — hoá ra căn bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ, đã thấu tận tâm can.
“Tao biết giờ mày đang nghĩ gì.” Y cười khẽ: “Thật ra tao có thể đoán được đại khái cậu ta muốn nói gì với mày, Diễn Thần muốn hoá mình thành nấc thang để mày nương vào và tìm về nhân cách độc lập của chính mình.”
“Để mày — không phải chịu sai sử của Khôi Kình nữa.”
Vương Giác ngừng một chút, từ giọng điệu êm ái chuyển sang hào hùng, ánh mắt y rực sáng:
“Mày có muốn tiếp tục nghe theo lời ông ta, bắt tao để đổi cái gọi là bức di thư đó không.”
“Mày hãy tự mình cân nhắc đi.”
Sau một quãng tĩnh lặng, Tịch Miên mới vất vả mở miệng:
“Mày… làm sao biết được những chuyện này?”
Vương Giác thoáng sửng sốt rồi nở một nụ cười buồn:
“Vì bọn tao giống nhau.”

Trong lúc đó.
Trong căn phòng giám sát nhỏ hẹp, Lý Vi đã suy nhược đến độ không đứng vững, Khôi Kình ân cần chuyển ghế sang cho anh.
“Cậu chơi đủ chưa? Con nít nên ngoan ngoãn một chút đi.”
“Từ hồi nào… mà ông đã…”
“Ngay từ lần đầu gặp cậu.” Khôi Kình bĩu môi: “Phạm vi rộng đấy chứ? Bao năm qua vẫn không ai biết đến sự tồn tại của nó, cậu đừng phụ lòng tôi thế chứ.

Tôi vốn cho là sẽ không bao giờ cần dùng đến nó rồi đấy.”
“Con trai à, không nên đơn giản hoá suy tính của người khác.

Cậu bọc một lớp nguỵ trang hoàn hảo bên ngoài thì tưởng ta không biết ư? Ta cũng chẳng cần phải hỏi cậu có thích y hay không — cậu thật sự nghĩ rằng cậu có khả năng thích người khác sao?”
Gương mặt ấy dù sương gió dãi dầu vẫn hiện rõ nét quyến rũ thuở xưa.
Bên dưới gương mặt quyến rũ ấy đang khúc xạ hàng tầng dã tâm và nợ máu.
“Cậu quá mức ưu tú, những người ưu tú không nên mang tạp niệm.”
“Cậu và y đã quá thân thiết rồi, không phải ta sớm đã nói những mối quan hệ thân thiết sẽ huỷ hoại cậu — và huỷ hoại y sao.”
Lý Vi thở thở dốc nhìn gã.
“Tất nhiên, tất nhiên ta luôn đứng về phía cậu.” Khôi Kình thực hiện vài thao tác trên máy tính rồi bước ra cửa: “Cậu còn chưa trải đời nhiều, không hiểu được đắn đo của lòng ta, luôn mong cậu không mang tạp niệm.”
“Để hôm nay ta sẽ cho cậu xem bản chất thật sự của lòng người.”
“Ông định làm gì?” Lý Vi cảnh giác nói.
“Cậu yên tâm, chỉ là một màn tâm sự riêng mà thôi.” Khôi Kình ấn nút điều khiển từ xa: “Cậu cứ ở đây chờ xem, chịu khó một chút nhé.”
Khi gã bước ra ngoài, cơ thể chao đảo muốn đứng dậy của Lý Vi liền ngồi xuống.
Sau đó một lúc lâu, màn hình trong phòng giám sát nhỏ hẹp hiện lên hình ảnh Vương Giác và Khôi Kình, Vương Giác hơi ngẩng đầu, cổ ưỡn thẳng và mặt mũi vô cùng cứng nhắc.
Vương Giác vừa thấy Khôi Kình đã thấy trong người không ổn, ngón tay y bất giác cong lên.
“Đừng sợ.” Lý Vi nhủ thầm.
Y chớp mắt như đang cố gắng nhận một tín hiệu từ nơi xa, sau đó hít sâu một hơi và ưỡn thẳng lưng.
“Điều kiện gì?”
Vương Giác hỏi dứt khoát.
– Hết chương 40 –.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện