Chỉ thoáng mắt, số người đã vơi bớt rất nhiều, so với trận chiến với cự xà thì hiện tại cũng không kém phần ác liệt, thậm chí có phần nhỉnh hơn.
Chiến trường lớn lại phân ra vô số chiến trường nhỏ, bao quanh những kẻ nắm giữ linh quả trong tay.
Thiên Sơn vốn muốn tìm thêm cho mình trái thứ hai liền bị đám người xung quanh vậy lại, hắn và bốn người còn lại kia bị đám người khác vây quanh, tự như nếu ngươi không giao ra linh quả thì nhất quyết không rời đi.
Không chỉ Thiên Sơn mà cả Đào Hải, Vũ Viên nhất thời cũng không có cách thoát thân được, bọn hắn đã đánh giá nhẹ giá trị của linh quả và đám người điên cuồng này.
Chỉ có phương hướng cự xà là phức tạp nhất, nó đại sát tứ phương đám người xung quanh, linh quả không biết được ai nắm giữ nhưng bên này loạn thành một hồi, chống lại cự xà… bọn hắn còn chưa điên cuồng đến thế, nhưng Cam Bộc quả quá là hấp dẫn.
Trần Lâm nhíu mày, hắn có một dự cảm không lành, xung quanh hắn đám người trung lập cũng đã gia nhập cuộc chiến, chỉ còn lại mình hắn.
Từ xa một thiếu phụ hớt hải chạy tới, phía sau còn có khoảng năm sáu người đang đuổi theo, nhưng chưa hết, phía sau nữa hình như vẫn đang có người đuổi theo không bỏ.
“Gì thế này.

.

.


” Trần Lâm thầm nghĩ.

Có điều không để hắn nghĩ lâu thì thiếu phụ nhìn hắn trong mắt nổi lên một tia tàn độc.

“Đệ đệ ta đã lấy được Cam Bộc, mau chạy!”
Lời vừa xong Trần Lâm thầm hô không ổn, hắn bị thiếu phụ kéo xuống nước nhưng không thể mở miệng mắng lại bởi vì có kẻ đã đánh tới hắn.
“Khốn kiếp!”
Chỉ kịp mắng lên một tiếng hắn đành bất lực tế ra Vân Thiên kiếm chống đỡ.
“Hắn là đệ đệ của ả ta, không thể để cả hai bọn chúng trốn thoát.”
“Dám đoạt đồ của lão tử, để xem ngươi còn chạy được đi đâu.

Ngoan ngoãn giao linh quả ra ta cho ngươi được toàn thây.”
“Chỉ trách ngươi xấu số, kiếp sau đầu thai để không làm một con ma hồ đồ, lão tử gọi là La Li.” — QUẢNG CÁO —
Vốn tưởng một chiêu xử lý được Trần Lâm không ngờ hắn lại có thể đỡ được làm người kia vô cùng sửng sốt.

Trần Lâm mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, không thể nào là tu luyện giả cấp hai Khai Khiếu hoặc Tẩy Trần được, cùng làm thì hắn chỉ là tu luyện giả cấp một viên mãn mà thôi
Một chiêu vừa ra làm người nọ sửng sốt nhưng không có sau đó nữa, Trần Lâm đỡ được một chiêu của hắn liền nhân có hội bồi thêm một chém giết chết hắn.
Trần Lâm không phải người tàn độc, hắn vốn không muốn dính vào thị phi này, đến Vũ Môn âu cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Nhưng người không phạm ta, ta không phạm người, nếu đã ra tay độc ác với hắn thì hắn cũng không muốn nương tay làm gì.
Nhìn cũng biết đám người này không biết nói lý lẽ, lại thêm giá trị của Cam Bộc thế kia tin rằng sẽ không có ai nguyện ý ngồi lại nói chuyện với nhau được.
Thấy Trần Lâm nháy mắt liền xử lý được một người khiến tất cả những người xung quanh giật mình, kể cả thiếu phụ kia cũng không ngờ chỉ muốn lợi dụng tên thiếu niên này nhưng hắn lại lợi hại như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, để đến được đây thì ai không phải đều có ít nhiều bản lĩnh cơ chứ.
Việc Trần Lâm không nói gì mà liền ra tay giết chết một người làm những người khác lại càng nghi ngờ hắn và thiếu phụ kia là hai tỷ muội.
Trần Lâm không biết những người kia đang nghĩ gì, mà mặc dù biết thì hắn cũng vẫn lựa chọn chém giết người kia.


Một là hắn không thể để người ta tự do chém giết mình được, hai là hắn muốn chấn nhiếp cũng như cảnh cáo đám người này đừng có chọc tới mình, ba là hắn đang có thêm dự tính khác, đây cũng là hắn bất chợt nãy ra vừa rồi mà thôi.
“Ngươi, ngươi là ai.” Một tên bị sự quyết đoán của Trần Lâm làm cho giật mình.
“Ta là ai không phải là các ngươi rõ ràng hơn sao, tự nhiên xông tới muốn giết ta lại hỏi ngược lại ta là ai.

Ta cũng cảm thấy bất hạnh thay cho năng lực trí tuệ của các ngươi đó.” Trần Lâm khinh khỉnh đáp lại.
Bọn hắn không ngờ Trần Lâm lại mạnh miệng đến vậy, nhưng không dám phát tác, vốn cho rằng Trần Lâm là đồng bọn của thiếu phụ kia, nhưng suy nghĩ lại thì e rằng không phải, bọn hắn cũng không dốt đến nỗi vậy, lấy người khác ra làm lá chắn không phải bọn hắn chưa từng làm qua.
Chưa động thủ tiếp là tại vì khí thế vừa rồi của Trần Lâm đã ít nhiều chấn nhiếp bọn hắn, người này ra tay quyết đoán lại vô cùng gọn gàng, chí ý tu vi phải cao hơn bọn hắn, lại thêm tuổi của Trần Lâm vô cùng trẻ khiến bọn hắn ít nhiều kiêng kỵ.
Phải biết người như Thiên Sơn không nhiều, có thể đạt tới tu vi như vậy ở độ tuổi này là vô cùng hiếm có, những tu luyện giả cấp hai như Thiên Sơn, Thường chấn ai không phải đến trên hai mươi cơ chứ, nhưng nhìn Trần Lâm cũng chỉ độ mười lăm, mười sáu mà thôi.

— QUẢNG CÁO —
Nếu không phải Trần Lâm chỉ mặc một bộ đồ màu xanh bình thường chứ không phải từ Lĩnh Hồng sơn hay từ gia tộc nào đó thì bọn hắn đã rời đi ngay luôn rồi, người như vậy chắc chắn Thiên Sơn cũng không thể sánh bằng được, nhưng cũng chính ở vấn đề này nên bọn hắn mới do dự.
Bị Trần Lâm mắng lại nhưng không ai dám phác tác, đang thầm suy đoán thân phận của Trần Lâm thì thiếu phụ kia lần nữa muốn bỏ chạy.

Nàng ta nhận ra bản thân mình vậy mà dừng lại nghe đám người này nói chuyện với nhau, dù chỉ có vài hơi thở nhưng khoảng thời gian này đủ để nàng ta kéo dãn khoảng cách đủ xa rồi.
Thầm mắng bản thân mình một tiếng rồi lại muốn quay người tiếp tục rời đi, nhưng khoảng thời gian vài hơi thở này đủ dài để đám người phía sau đám người kia đuổi tới rồi.
Bọn hắn tất nhiên không biết Trần Lâm cũng chả muốn quan tâm tới hắn, trong mắt bọn hắn giờ chỉ có mỗi linh quả kia mà thôi.
Thiếu phụ biết hiện giờ đã không còn khả năng thoát khỏi nữa rồi, vốn nàng có thể tránh được đến giờ không phải là tu vi cao mà là nhờ vào bản lĩnh chạy trốn của mình.
Cảm Bộc tới tay cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, một đám người chém giết lẫn nhau thế nào mà nó lại bay ra rớt vừa vặn lại đúng vị trí nàng đứng, kinh hỷ đi lên liền không nói hai lời lập tức mang theo nó bỏ chạy.
Mặc dù vậy tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi, trái cây này chắc đã phải đổi chủ đến cả chục lần rồi.
Không biết ai sẽ là vị chủ nhân cuối cùng của nó đây.
Dù bản lĩnh chạy trốn cao đến đâu nhưng khi bị vây tứ phía cũng không thể nào trốn thoát ra được, nhìn lại về phía Trần Lâm thiếu phụ lại nổi lên một tia ác độc.
“Đệ đệ mau chạy đi, để ta ở lại ngăn chặn bọn chúng.” Nói rồi thiếu phụ ném trái Cam Bộc trong người ra, vị trí không đâu khác mà chính là chỗ Trần Lâm đứng.
Xong xuôi liền quay người rời đi, rõ ràng là không có ý muốn ngăn chặn đám người này một chút nào cả.
Trần Lâm triệt để nổi giận, không phải một lần mà đến hai lần người thiếu phụ này muốn ám toán hắn, mặc dù tức giận nhưng hắn không có cách nào giữ thiếu phụ này lại bởi vì thoáng cái người đã lẫn mất rồi.
Để cho hắn an ủi chính là Cam Bộc đã nằm trong tay hắn rồi, nhưng thất phu vô tội hoài bích kỳ tội.


Đám người tới trước biết là hắn và thiếu phụ kia không có quan hệ nhưng đám người tới sau không cho là vậy, mà mặc dù có hay không thì với bọn hắn cũng không quan trọng nữa rồi.
Trần Lâm biết lúc này nói gì cũng muộn liền tế Vân Thiên kiếm chống lại đám người này, lúc này chí ít phải có hơn chục người, thậm chí không lâu nữa sẽ liên tục có người tới đây thêm.

— QUẢNG CÁO —
Một người thì Trần Lâm cũng không sợ nhưng nhiều người thì lại là câu chuyện khác.
Trong số những người này tu vi cao nhất cũng chỉ khai khiếu sơ kỳ mà thôi, đây cũng chỉ có hai người là có tu vi này còn lại đều thuộc Bì Đồng viên mãn, hình như cũng có vài người là Khai Lộ viên mãn.
Trần Lâm không dám chắc vấn đề này vì dù sao hắn cũng không rõ cách nhận biết của hai dạng tu luyện này lắm.
Tu vi của hắn là luyện khí tầng năm viên mãn mơ hồ bước qua tầng sáu mà thôi, Trần Lâm nghĩ tu vi này cũng chỉ ngang với Khai khiếu sơ kỳ, mà có khi lại còn không bằng.
Tuy nhiên dù không bằng nhưng bảo hắn buông bỏ linh quả là không thể nào, cùng lắm thì chiến, Trần Lâm cũng không sợ.
Hắn mặc dù không muốn đi tranh giành Cam Bộc nhưng không có nghĩa là trái cây dâng tới tay mà hắn lại không ngu ngốc đến mức trả về.
Chiến thì chiến, Trần Lâm không ngại, dù sao hắn cũng muốn chứng thực tu vi của bản thân mình, nhất là đấu với tu luyện giả thì sẽ ra sao.

Kẻ địch của hắn trước giờ vốn chỉ là yêu thú, có chăng cũng chỉ là Vũ Bắc mà thôi, nhưng gặp Vũ Bắc hắn mới tiếp có một chiêu liền bị thương, do cảnh giới của Vũ Bắc lúc đó không thể xác định nên không thể coi là đã giao chiến được.
Trần Lâm kích động, bỗng nội tâm hiện lên chiến ý, cùng lắm đánh không thì lúc đó vứt linh quả ra cũng không muộn.
Một loại chiêu thức phóng tới liền bị Vân Thiên kiếm hoá giải.
Trần Lâm sắc mặt có phần tái nhợt một lúc chống đỡ một loạt chiêu thức như vậy đúng là không đơn giản, Trần Lâm kinh dị liền suy nghĩ cách đối phó đám người này.
“Tẩy Trần sơ kỳ.”
Trần Lâm kinh dị thì đám người kia là kinh sợ hơn, nhất là hai nam nhân có tu vi Khai Khiếu sơ kỳ kia.

Ngay lập tức trong đầu cả đám người này liền có chung một suy nghĩ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện