Nhân lúc ở trên không trung không có điểm tựa Đường Lang sẽ rơi xuống, đó là lúc thích hợp phản công nhất, chỉ là để cho bọn họ thất vọng, Đường Lang chợt mở rộng đôi cánh bay tới một thân cây gần nhất đậu trên đó.

Đám người bị hành động của nó lam cho sửng sốt, không ngờ yêu thú này lại còn có thể bay được, nếu vậy thì muốn giết được nó càng khó khăn hơn rồi.

Dẫu biết trước khó khăn nhưng đến lúc này bọn hắn mới nhận ra rằng chém giết yêu thú này khó hơn tưởng tượng của bọn hắn, đánh không lại nó còn có thể bay đi, lúc đó còn đánh cái rắm gì.

“Sở ca, không ngờ nó còn có thể bay được, nếu đánh tiếp chỉ e chúng ta tổn thất không nhỏ.” Một thanh niên thấy vậy lòng sinh ra thoái chí.

Yêu thú bay và không bay được là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bình thường chỉ xuất hiện những yêu thú hành động bên dưới mặt đất, yêu thú bay được rất khó gặp, đấu với bọn chúng cũng vô cùng khó khăn, những, với cao thủ lực đạo gặp phải những yêu thú này quả thực là bó chân bó tay, nếu là cao thủ hồn đạo thì may ra còn có cơ hội.

Đám người bọn hắn cũng chỉ có duy nhất một người tu hồn mà thôi, hồn đạo tu luyện khó khăn hơn lực đạo nhiều bởi vậy số người đã ít lại càng ít.

Sở Tiêu trầm mặc, thấy Đường Lang này nhảy qua nhảy lại trước mặt hắn, vốn nghĩ đã khó chơi rồi đã vậy là còn có thể bay được.

Nhưng đám người kia không biết nó là nhằm tới hắn, nếu rời đi thì nó vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi theo, Đường Lang bay được thì hắn trốn thế nào.

Trong khi cả đám vừa bị hành động của nó làm cho bất ngờ thì Đường Lang lại nương theo thân cây đạp mạnh phóng tới bọn hắn.

Thân cây bị đạp mạnh làm cho bị rung lắc nhẹ, bên trên vô số cành lá bị rơi xuống, thậm chí còn nghe được cả tiếng xé gió vang bên tai.

“Nó tới kìa, cẩn thận mau lui lại.” Hùng Cường bên cạnh hét lớn, rồi nhảy sang một bên né tránh.

Đám người còn lại thấy vậy vội biến sắc, đội hình rồi loạn né tránh Đường Lang, tuy nhiên có vài người không kịp phòng bị, bị Đường Lang một đường cắt tới, liên tục có những tia máu phun ra hai bên.

Aaaa..

— QUẢNG CÁO —

Những tiếng kêu thất thanh vang lên như muốn xuyên thấu trời xanh.

Đã có một người trực tiếp mất mạng ngay tại chỗ, một người phía sau bị cắt cụt luôn một cánh tay, bên cạnh đó bàn tay rơi xuống mặt đất trong khi vẫn đang nắm chặt thanh kiếm.

Đường Lang như một con thú săn mồi, những người xung quanh không phải là đối thủ của nó, yếu ớt dễ dàng bị đánh bại.

“Không được hoảng loạn, nếu không sẽ càng dễ lộ ra sơ hở hơn.” Sở Tiêu vội hét lớn trấn tĩnh mọi người lại.

Ở đây ai cũng là tu linh giả lâu năm, tuy hoảng sợ vì Đường Lang lợi hại nhưng bọn họ rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

Đang lúc vừa kịp trấn tĩnh trở lại Đường Lang lại như cơn gió thổi tới làm lòng người co rút, mục tiêu nó hướng tới là Sở Tiêu.

“Mẹ kiếp.” Sở Tiêu trong lòng thầm mắng một tiếng nhưng hắn không kịp suy nghĩ nhiều vội lùi lại.

Lùi lại hai bước sắc mặt hắn chợt đỏ lên, trong miệng bỗng phun ra một ngụm máu lên thanh đao, thanh đao được trải lên một lớp máu chợt như loé sáng, cánh tay hắn bỗng to hơn bình thường mang toàn sắc đỏ, chuyển cây đao ra phía sau lưng hắn dùng hết sức bổ mạnh tới.

Xung quanh mọi người đều không nhàn rỗi, ai nấy đều lấy ra vũ khí, hỗ trợ Sở Tiêu nỗ lực đánh ra.

Dù trông thấy cục diễn trước mắt nhưng Đường Lang không có dấu hiệu chậm lại, thậm chí nó càng điên cuồng hơn, tốc độ được đẩy lên nhanh chóng tiếp cận Sở Tiêu, không rõ là nó tự tin vào bản thân hay là không coi đám người Sở Tiêu ra gì.

Lập tức Sở Tiêu và Đường Lang mặt đối mặt, cả hai đều điên cuồng dùng sát chiêu của mình muốn giết chết đối phương.

Vừa chạm mặt Đường Lang lại nhảy lên, muốn luồn ra sau lưng Sở Tiêu cào tới, nhưng một đao của Sở Tiêu lại rất nhanh, hắn muốn chém tới đầu của nó, chỉ tiếc là hắn nhanh thì Đường Lang lại càng nhanh hơn, một đao này không trúng được đích đến, nhưng dư âm của này vẫn để lại một đường khá sâu dưới bụng của nó.

— QUẢNG CÁO —

Dù bị một chém vào bụng Đường Lang không có dấu hiệu dừng lại, đang trên đà nhảy tới, nó một chân đâm xuyên ngực Sở Tiêu rồi xoay một vòng cản lại tất cả những sát chiêu đang tới, sau đó rồi mới rớt xuống ở gần đấy.

Vết cắt ở bụng nó khá sâu, tuy không thể giết chết nhưng đã làm nó chịu tổn thương không nhỏ, một chất dịch màu xanh không giống máu từ nơi ấy chảy ra kéo dài một đường trên đất, một mùi khó chịu lan tới làm khuôn mặt đám người xung quanh co rút lại.

Cùng với Đường Lang đám người xung quanh cũng bị chấn bay ra bên ngoài, ai cũng chịu phải thương tổn không nhỏ, trong số đó thì Sở Tiêu là bị thương nặng nhất, một lỗ máu xuất hiện trước ngực của hắn, từ đó máu liên tục chảy ra làm đỏ cả một ô đất nhỏ.

Mất máu quá nhiều làm khuôn mặt hắn tái đi, khẽ ho khan vài tiếng hắn mới thở ra được một hơi, dính một đòn này hắn coi như chỉ còn nữa cái mạng, việc chiến đấu tiếp với hắn là chuyện vô cùng khó khăn, tuy thành công đã thương được Đường Lang nhưng cái giá phải trả quá đắt.

Hùng Cường đỡ Sở Tiêu cho hắn dựa vào một gốc cây gần đó hỏi: “Đường Lang này khó đoán như vậy, Sở huynh không sao chứ.”

“May mắn vẫn chưa chết trong tay súc sinh này, vừa rồi nó cũng bị ta làm tổn thương không nhỏ, có lẻ lúc này là lúc nó yếu nhất, chỉ tiếc là ta lúc này.…” Sở Tiêu khó khăn ho thêm vài tiếng nói.

Không đợi Sở Tiêu khó khăn nói hết, Hùng Cường vội nói: “Sở huynh cứ nghỉ ngơi ở đây, Đường Lang bị huynh đả thương như vậy, e rằng đã yếu đi rất nhiều, mọi chuyện còn lại cứ giao cho chúng đệ lo liệu.”

Xung quanh mọi người đều gật đầu phụ hoạ, trong số những người đã chết có người là người thân, có người là bằng hữu của bọn họ, ít nhiều bọn họ cũng muốn trả thù cho những người này, chưa kể Đường Lang là yêu thú lợi hại như vậy nếu giết được nó thu hoạch sẽ là vô cùng phong phú, nhận lúc nó đang bị thương này tấn công là hợp lý nhất, nếu để nó rời đi e rằng sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

……

Quay trở lại chỗ Trần Lâm đang đứng, hắn nhíu mày nhìn về phía trước tập trung nghe những âm thanh từ phía xa truyền tới, những âm thanh này vô cùng mơ hồ, hắn chỉ xác định được phương hướng chứ không thể biết được những gì đang xảy ra ở phía trước.

“Là yêu thú ư.” Trân Lâm thầm đoán.

Ở một nơi như thế này đi cả mấy ngày hắn đều không gặp một bóng người nào thì chỉ có thể là yêu thú mà thôi, nhưng từ phía xa thế này mà vẫn có thể nhận biết được thì rõ ràng yêu thú này không hề tầm thường chút nào, những ngày qua liên tục giao chiến với vô số yêu thú khác nhau làm cho cảm giác của hắn ngày càng chuẩn xác hơn, không như nhện độc trước đó phải tới gần nơi mới có thể biết được, lại nói âm thanh giao chiến từ xa cũng có thể nhận biết được thế này thì con người khó có thể làm ra được.

Không biết có phải là hai yêu thú đang hỗn chiến với nhau hay không, hay là một cường giả nào đó đang săn giết yêu thú giống như hắn, cũng không loại trừ khả năng này.

Trần Lâm cân nhắc, không biết có nên tiến tới chỗ đó hay không, dù tu vi của hắn tăng tiến rất nhiều những ngày qua thậm chí sắp sửa đột phá, nhưng nếu gặp phải yêu thú cấp hai thì hắn vẫn không phải là đối thủ lúc này, hắn mặc dù tin tưởng bản thân nhưng vẫn biết giới hạn của mình, nếu gặp phải yêu thú hay là tu linh giả lợi hại nào đó, vậy thì mấy Trần Lâm như hắn cũng không đủ dùng.

— QUẢNG CÁO —

Đang lúc phân vân suy nghĩ thì chợt Tiểu Bạch nở nụ cười lên tiếng: “Thú vị, Trần Lâm đi tới xem thử nào.”

Hắn không biết Tiểu Bạch phát hiện ra gì ở phía trước nhưng trông thấy nụ cười của nó, hắn không cho rằng có gì tốt lành cả, nhưng mà chưa kịp hỏi thì nó đã chạy mất rồi, bất đắc dĩ hắn chỉ còn cách vội vàng đuổi theo sau, tốc độ của hai người bọn hắn rất nhanh, chỉ mất một lúc đã đuổi tới nơi, khoảng cách nữa dặm trong mắt bọn hắn chỉ là một khoảng cách.

Tới nơi hắn thấy được Tiểu Bạch đang ngồi ở một chỗ kín đáo đủ xa vui vẻ quan sát trận chiến phía trước, hết nói nổi hắn đành phải đi tới đứng chung với nó.

Không ngoài dự đoán của hắn phía trước đúng là có một đầu yêu thú, đây là một con trông giống hình dạng bọ ngựa nhưng to lớn hơn nhiều, chắc nó cũng bằng con nhện độc mà hắn gặp trước đó, tốc độ của con bọ ngựa này rất nhanh, những đường tấn công vô cùng mạnh mẽ mau chóng áp đảo cả thế trận trước mắt.

Bãi chiến trường bên dưới vô cùng hỗ loạn, phía đối diện là những xác người nằm la liệt bên dưới, máu bắn tung toé khắp nơi, xung quanh vô số cây cối bị đốn gãy làm đôi, lúc này chỉ còn có ba thanh niên còn sống sót, bọn họ đang tựa lưng vào nhau cật lực chống lại yêu thú này, nhưng mà trên người bọn họ đã có vô số vết thương, tựa hồ cũng không không thể trụ được lâu nữa.

Yêu thú bọ ngựa cũng không khá giả gì, trên người nó chồng chất vô số vết thương, tuy tốc độ của nó vẫn còn rất nhanh nhưng chắc rằng đây không phải là thực lực vốn có của nó, những vết thương kia ít nhiều ảnh hưởng không nhỏ tới nó.

Một chân bị chặt đứt rời, từ phía xa Trần Lâm vẫn có thể thấy được cái chân bị chặt này đang nằm cạnh xác một người gần đó, phần bụng của nó thì dính đầy chất dịch màu xanh bao phủ bên ngoài, cùng với đó là một vết cắt lớn cùng vài vết thương nhỏ nơi phần bụng này.

Giống như nhện độc Trần Lâm biết được chất dịch nà là máu của nó, có lẻ để có được vết thương chí mạng này lên yêu thú bọ ngựa đám người kia phải trả giá không nhỏ, dù hắn vừa mới tới đây không tận mắt chứng kiến được trận chiến này, nhưng có thể tưởng tượng được là gian nan cỡ nào.

Với Trần Lâm bình thường gặp phải yêu thú dạng này, hắn chỉ còn nước trốn xa mà thôi, từ xa mà hắn có thể cảm nhận được uy áp không nhỏ đến từ nó, với nguồn linh khí kia mà Trần Lâm cảm nhận được thì đây không phải là yêu thú cấp một nhưng những yêu thú hắn gặp trước đây.

Lần đầu tiên hắn bắt gặp một yêu thú cấp hai..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện