Cồn và hơi thở của Trì Ngộ dễ dàng xua tan ý thức của Nhiễm Cấm, sự giao hoà của hai người vào thời khắc này càng khiến nàng không tìm được lối thoát.
Ly rượu trong tay không biết đã bị Trì Ngộ lấy đi từ lúc nào, càng không biết để ở nơi đâu, nụ hôn bất ngờ không cho phép nàng kháng cự, mang theo chút tức giận và sự mãnh liệt sau một thời gian dài bị đè nén.
Nàng ngược lại có hơi thất thần, răng cắn trúng Trì Ngộ, có lẽ Trì Ngộ sẽ đau.
Nhưng Trì Ngộ không nói lời nào, tựa như không nhận ra sự trúc trắc của nàng.
Ánh trăng khoác lên người họ một tầng sáng lung linh.
Hơi lạnh dần thay đổi, chuyển sang nhiệt độ đủ để sưởi ấm mọi lo buồn.
Sau những mê say ban đầu, Nhiễm Cấm chợt nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như thế này.
Trong miệng mơ hồ gọi một cái tên, tay phải bị Trì Ngộ giữ lấy, khống chế động tác, tay trái đặt lên vai Trì Ngộ, tạo ra một động tác đẩy dường như chỉ mang tính chất tượng trưng.
Vết thương trên tay trái của Nhiễm Cấm đã được điều trị nhưng vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, dù chỉ dùng một chút lực cũng sẽ rất đau, cho nên cái đẩy này cũng không có mấy tác dụng.
Không thể chối từ, Nhiễm Cấm chỉ có thể trốn về sau, run rẩy.
Trì Ngộ không muốn Nhiễm Cấm tránh né, càng không muốn làm đau nàng, giữ một tay sau gáy nàng, kiên định chế trụ nàng.
"Vết thương lại đau sao?" Giữa sự đê mê, Trì Ngộ thoáng dừng lại hỏi Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm im lặng lắc đầu.
"Hay là em làm không tốt nên khiến chị không thoải mái?"
Đối với vấn đề này, Nhiễm Cấm hoàn toàn không có câu trả lời.
Nhiễm Cấm phát hiện hơi thở của Trì Ngộ cũng phập phồng chẳng khác gì mình, ngay cả khi chỉ nói ra mấy chữ ngắn gọn gấp gáp như vậy.
Trì Ngộ từ trong mê say bứt ra được một tia lý trí, quan tâm xem Nhiễm Cấm có bị mình làm khó chịu hay không.
"Tay không đau, vậy, chỗ kia thì sao?" Trì Ngộ mở rộng vòng tay, ôm Nhiễm Cấm.
Cô nhận ra eo của Nhiễm Cấm rất mảnh mai, dường như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy.
Nhiễm Cấm kiên cường, lạnh lùng trước mặt người khác, thật ra lại rất mong manh.
Trì Ngộ nói rất mơ hồ, nhưng Nhiễm Cấm nhanh chóng hiểu ra cô đang nhắc đến nơi nào.
Mặt Nhiễm Cấm nóng bừng.
Đêm mưa đó, cái đêm mà nàng và Trì Ngộ triền miên bên nhau trên sô pha, từng chi tiết nhỏ nàng vẫn chưa quên.
Không thể nào quên.
Mặc dù cuối cùng vẫn chọc cho Trì Ngộ bỏ đi, nhưng hơi thở của Trì Ngộ vẫn còn khắc sâu vào tâm khảm của nàng.
Càng muốn quên lại càng nhớ.
Cảm giác này rất lạ, vết thương nhỏ kia lành lại rất nhanh chỉ sau mấy ngày, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, một mình trong bóng tối vô tận, nàng lại nhớ nhung Trì Ngộ đến vô cùng.
Khi không thể chịu đựng nổi, nàng sẽ tưởng tượng Trì Ngộ vẫn còn ở đây.
Vết thương đó bị nàng phá ra hai lần, nhưng vẫn không thể làm tiêu biến đi nỗi nhớ dành cho Trì Ngộ.
Làm như thế nào cũng không đúng, vừa mệt, vừa thiếu, lại vừa nhàm chán, sau đó nàng không tiếp tục nữa.
Thì ra, chỉ cần không phải là người đó, tất cả đều không đúng.
Vốn dĩ đã sớm quên chuyện này, chợt bị Trì Ngộ hỏi như vậy, trong đầu Nhiễm Cấm lại thoáng qua hình ảnh mình bắt chước theo động tác của Trì Ngộ.
Mặc dù cách một tầng da và huyết nhục, Nhiễm Cấm vẫn sợ tiếng lòng mình quá lớn, sẽ bị Trì Ngộ nghe thấy.
"Sao em lại đến đây?" Nhiễm Cấm nhanh chóng đổi chủ đề, lạnh nhạt hỏi, ánh mắt rơi trên vầng trăng đang treo giữa trời đêm.
Trước đó nàng không nhận ra, ánh trăng đêm nay sao lại gần đến thế.
Cồn và Trì Ngộ làm hai chân nàng mềm nhũn sắp không thể đứng vững, nhận thấy phía sau có một vật cứng có thể dựa vào, để kéo ra khoảng cách giữa mình và Trì Ngộ, nàng tựa người về sau.
Trì Ngộ tưởng rằng nàng sắp ngã nên vội rướn người lên, ôm nàng chặt hơn.
Phía sau là một bụi hoa nhài, cánh hoa rụng rơi trong ánh trăng.
Hương hoa càng nồng đậm hơn trong không gian thế này.
"Không phải chị đang muốn liên hệ với Triệu Tín, kỹ sư thử nghiệm quỹ đạo của FPIU Trung Quốc sao?"
Trì Ngộ vững vàng ôm lấy nàng, để nàng dựa vào người mình, sửa lại mái tóc hơi tán loạn của nàng.
"Em đã điều tra Triệu Tín, hai tháng trước, ông ta chịu trách nhiệm thử nghiệm quỹ đạo mới của FPIU, trên đường đến sao Hoả thì xảy ra sự cố, mất liên lạc trong 12 tiếng.
Nhưng sau đó lại kết nối lại được như một kỳ tích.
FPIU thông cáo ra bên ngoài đó chỉ là trục trặc kỹ thuật nhỏ, kỹ sư Triệu vô cùng khoẻ mạnh, ngoại trừ việc bị hoảng sợ và mất ngủ thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào hoàn toàn chắn được gió, mấy cái mũi nhạy bén của giới truyền thông đã đánh hơi ra sự lạ thường, theo sát sao.
Em có nghe nói về chuyện này, biết chị có ý định tiếp xúc với Triệu Tín nên mới tìm hiểu thêm thông tin.
Hiện nay, trong ngành có hai suy đoán.
Thứ nhất, tàu thăm dò chở ông ta thật sự xảy ra vấn đề, nhưng nhờ kinh nghiệm lão luyện mà Triệu Tín đã xử lý được, không chỉ hoàn thành được việc thử nghiệm mà còn bình an trở về, có thể xem như công thần của FPIU, sau này chắc chắn sẽ được thăng chức, cũng chính là gặp hoạ mà được phúc.
Suy đoán thứ hai thì hung hiểm hơn nhiều, cũng có xác suất xảy ra cao hơn.
Do vấn đề về độ chính xác của quỹ đạo, Triệu Tín đã chết trong quỹ đạo của sao Hoả, không thể hoàn thành thử nghiệm.
Sau khi hệ thống điều khiển được chuyển đổi sang chế độ lái tự động, tàu thăm dò quay trở lại Trái đất theo lộ trình định sẵn, nó đã rách nát, còn Triệu Tín chết nhiều ngày trước đó biến thành một khối băng.
Chuyện này đối với FPIU chính là thảm hoạ động trời.
Khi em còn ở FPIU đã nghe nói về quỹ đạo thương mại của sao Hoả, FPIU phải mất tới mười năm chuẩn bị.
Không ai muốn một dự án cực kỳ tốn kém lại đi đến kết cục bi thảm như vậy, nếu tin Triệu Tín tử vong truyền ra ngoài, không chỉ những biên bản thoả thuận hợp tác được thương lượng trước đó tan thành mây khói, mà những khoản đầu tư trong tương lai có lẽ cũng sẽ bốc hơi theo.
Đây là điều FPIU không thể chấp nhận, cũng không có khả năng thừa nhận.
Huống chi, bọn họ có niềm tin, sự thành bại của việc thương mại hoá quỹ đạo sao Hoả sẽ không bị níu chân bởi cái chết của Triệu Tín.
Chờ đến cuộc thử nghiệm tiếp theo, thử nghiệm lần nữa, nhất định có thể nối liền cả quỹ đạo.
Cho nên, Triệu Tín không thể chết được, ông ta cần phải sống để đứng trước giới truyền thông, chứng minh rằng không có vấn đề gì với quỹ đạo này.
Thực tế thì FPIU đã làm được, bọn họ đã có một chiêu giấu trời qua biển* trác tuyệt.
Trước cuộc họp báo hai tuần, Triệu Tín thật sự xuất hiện, hơn nữa còn diễn trò kể cho giới truyền thông về hành trình ly kỳ lên sao Hoả lần này.
Ông ta nói rất xuất sắc, những chi tiết cũng không có gì đáng ngờ, có thể xem là một màn trình diễn hoàn hảo."
(*Giấu trời qua biển: Dù có giấu mình trong đêm đen hay bóng tối, dù có chui vào những nơi kín đáo hay nấp sau màn chắn, tất cả đều chỉ đem lại sự nghi ngờ của đối phương.
Để giảm sự nghi ngờ, ta cần phải thản nhiên như chẳng có chuyện gì, che giấu ý định thực sự đằng sau những hoạt động thường ngày.)
"Sau khi ông ta phát biểu xong, CEO của FPIU Trung Quốc cũng có một bài diễn thuyết hùng hồn, càng làm cho những người có mặt tại hội trường hôm đó thêm kích động, chỉ trong một ngày đã ký hàng chục tỷ đơn hàng lớn."
Trong lúc nói chuyện, Trì Ngộ dìu Nhiễm Cấm đến chiếc xích đu nhỏ phía sau nàng, vững vàng ngồi xuống.
Phải nói rằng khu vườn nhỏ trên ban công này của Sầm Nhược Nhiên thật tao nhã tinh tế, có hoa có trăng, lại có ghế xích đu, sở hữu tất cả những yếu tố lãng mạn.
Ánh mắt Nhiễm Cấm thẳng tắp, dường như không thể phản kháng được Trì Ngộ, chỉ có thể để mặc cô thao túng.
Trì Ngộ cho nàng ngồi xuống, nàng liền ngoan ngoãn ngồi.
Để thấy rõ tình trạng và cảm xúc của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ không ngồi bên cạnh nàng, cô ngồi xổm trước mặt sau khi đỡ nàng ngồi lên ghế xích đu, chống một gối xuống đất, lòng bàn tay đỡ lấy hai tay nàng, mắt nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói:
"Chị cảm thấy Triệu Tín đã chết, thay thế ông ta là người nhân bản.
Chị muốn có được tin tức của ông ta, muốn liên hệ với ông ta, giống như sự hợp tác giữa chị cùng Chu Vũ và Uông Hân Nghi.
Chị đang tập hợp những người giống mình để chống lại Sinh học Minh Bằng phải không? Triệu Tín này được chú ý cao độ, nếu như có thể kéo ông ta vào cuộc chiến này sẽ rất có lợi.
Nhưng rất khó liên hệ với ông ta, giống như luôn bị giám sát, cho nên chị mới tìm đến Sầm Nhược Nhiên......
"Nhưng tại sao chị lại không đến tìm em? Rõ ràng chị biết em có giao tình với FPIU Trung Quốc, chị muốn liên hệ với ai chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ cố hết sức giúp chị.
Cần gì phải nhờ vả người khác, lại còn đến những nơi thế này......"
Khi Trì Ngộ nhắc đến Sầm Nhược Nhiên có hơi tức giận, nói một nửa rồi lại không biết nghĩ đến chuyện gì, lửa giận từ từ tiêu tan, ngữ điệu cũng mềm đi, cuối cùng nghe như đang tủi thân.
Nhiễm Cấm nhíu chặt lông mày, sau khi ngồi xuống cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Nàng nhìn thấy ly rượu được Trì Ngộ đặt trên bồn hoa trước mặt.
Ly rượu này vô cùng tinh xảo, thành mỏng như cánh ve.
Rượu trong ly là sự cám dỗ, cám dỗ Nhiễm Cấm duỗi tay cầm lấy.
Có lẽ do gần đây luôn dùng rượu như một loại vũ khí dỗ mình vào giấc ngủ, tửu lượng Nhiễm Cấm tăng lên đôi chút, sau hai ly rượu vẫn còn thần trí.
Nàng chủ động tới gần Trì Ngộ, ôm đầu cô vào lòng mình.
Trì Ngộ: "......"
Trì Ngộ bất ngờ trước hành động này của Nhiễm Cấm, trái tim đau xót mấy ngày qua nay được cảm nhận cơ thể mềm mại của Nhiễm Cấm, như thể được trở về chốn bình yên.
Còn Nhiễm Cấm lúc này đang chống cằm lên đầu Trì Ngộ, chỉ vì muốn một điểm tựa để dễ với tới ly rượu hơn.
Suy nghĩ của Trì Ngộ hơi rối loạn, khi cô đang định mở miệng thì phát hiện trong tay Nhiễm Cấm đã cầm ly rượu.
"Không thể uống nữa." Sắc mặt Trì Ngộ hơi tối đi, lúc cô vươn thẳng người định giằng lấy ly rượu thì động tác chợt đình trệ, không lập tức ra tay.
Bởi vì Nhiễm Cấm cầm ly bằng tay trái bị thương.
Nhiễm Cấm đoán trước Trì Ngộ sẽ để ý đến cánh tay bị thương của nàng, chắc chắn sẽ không dùng lực đoạt đi, nàng sẽ nhân cơ hội này mà một hơi uống cạn.
Uống thêm ly này, nàng sẽ hoàn toàn say.
Ngoài dự đoán, Trì Ngộ không đưa tay ngăn cản nàng uống rượu mà cầm lấy thân ly.
Mặc dù là loại ly bụng to dùng để uống rượu vang đỏ Burgundy, nhưng với ngón tay thon dài của Trì Ngộ cũng có thể nắm giữ hơn nửa ly.
Nhiễm Cấm cầm phần chân cao, tay trái lại yếu, nhất thời không thể đọ sức với cô.
Ly rượu đung đưa giữa hai người, chất rượu đỏ thẫm lắc lư theo chuyển động của họ, mấy lần suýt tràn ra ngoài.
Nhiễm Cấm không thể dùng sức tranh đoạt, thỉnh thoảng lại kéo ly về phía mình, Trì Ngộ sợ nàng bị thương nên sẽ nương theo lực của nàng mà duỗi về trước một chút, nhưng sẽ không để nàng thật sự uống được.
Nét ửng hồng càng lộ rõ trên mặt Nhiễm Cấm, nàng nói với giọng bình tĩnh:
"Tiểu Ngộ, em tới đây hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Hay là lần trước chơi chưa đủ? Nhưng phải nói là kỹ thuật hôn lần này của em đã có tiến bộ......"
Dáng vẻ quen thuộc lần nữa xuất hiện, nàng lảng tránh nói về vấn đề trọng điểm của Triệu Tín mà lại bắt đầu khinh bạc chính mình.
Trì Ngộ lặng lẽ nhìn nàng.
Nhiễm Cấm vừa tìm cách lấy ly rượu, vừa tiếp tục đóng trọn vai của mình.
"Thật sự tôi không đáng để em phí thời gian như vậy, em có thể tìm người trẻ trung đáng yêu hơn để yêu, tôi, bẩn lắm.
Em còn chưa rõ sao? Tôi bất quá chỉ là món đồ chơi của chị em mà thôi, những việc tôi đã làm cùng chị ấy em không thể tưởng tượng được đâu.
Em không nên......"
Nhiễm Cấm nói đến nửa chừng thì nhìn thấy Trì Ngộ đã hoàn toàn tức giận, nàng đã chọc tức Trì Ngộ.
"Bốp" một tiếng, rượu bắn tung toé, ly rượu trong tay Trì Ngộ vỡ tan thành từng mảnh.
Đầu tóc, bàn tay, cánh tay và cả quần áo của Trì Ngộ dính đầy rượu, trông như dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy.
Hốc mắt Trì Ngộ đỏ lên, cố kìm nén nước mắt, kiềm chế sự thay đổi trong giọng nói của mình: "Em đã nói rồi, không cần biết chị là ai, chị từ đâu tới, em chỉ yêu chính chị mà thôi.
Đừng nói là chị và chị hai chưa từng làm gì cả, mà dù có làm, thì đã sao?"
Mặc dù đang phẫn nộ tột đỉnh, nhưng khi bóp nát ly rượu Trì Ngộ vẫn dời nó ra xa.
Trên người Nhiễm Cấm không dính chút rượu nào, đừng nói là mảnh pha lê vỡ.
"Chị là người sạch sẽ nhất trên thế gian này." Một tay Trì Ngộ nâng khuôn mặt nàng, hôn nàng, "Nếu như chị cảm thấy bẩn, vậy thì hãy vấy bẩn cả em đi.".
Ly rượu trong tay không biết đã bị Trì Ngộ lấy đi từ lúc nào, càng không biết để ở nơi đâu, nụ hôn bất ngờ không cho phép nàng kháng cự, mang theo chút tức giận và sự mãnh liệt sau một thời gian dài bị đè nén.
Nàng ngược lại có hơi thất thần, răng cắn trúng Trì Ngộ, có lẽ Trì Ngộ sẽ đau.
Nhưng Trì Ngộ không nói lời nào, tựa như không nhận ra sự trúc trắc của nàng.
Ánh trăng khoác lên người họ một tầng sáng lung linh.
Hơi lạnh dần thay đổi, chuyển sang nhiệt độ đủ để sưởi ấm mọi lo buồn.
Sau những mê say ban đầu, Nhiễm Cấm chợt nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như thế này.
Trong miệng mơ hồ gọi một cái tên, tay phải bị Trì Ngộ giữ lấy, khống chế động tác, tay trái đặt lên vai Trì Ngộ, tạo ra một động tác đẩy dường như chỉ mang tính chất tượng trưng.
Vết thương trên tay trái của Nhiễm Cấm đã được điều trị nhưng vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, dù chỉ dùng một chút lực cũng sẽ rất đau, cho nên cái đẩy này cũng không có mấy tác dụng.
Không thể chối từ, Nhiễm Cấm chỉ có thể trốn về sau, run rẩy.
Trì Ngộ không muốn Nhiễm Cấm tránh né, càng không muốn làm đau nàng, giữ một tay sau gáy nàng, kiên định chế trụ nàng.
"Vết thương lại đau sao?" Giữa sự đê mê, Trì Ngộ thoáng dừng lại hỏi Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm im lặng lắc đầu.
"Hay là em làm không tốt nên khiến chị không thoải mái?"
Đối với vấn đề này, Nhiễm Cấm hoàn toàn không có câu trả lời.
Nhiễm Cấm phát hiện hơi thở của Trì Ngộ cũng phập phồng chẳng khác gì mình, ngay cả khi chỉ nói ra mấy chữ ngắn gọn gấp gáp như vậy.
Trì Ngộ từ trong mê say bứt ra được một tia lý trí, quan tâm xem Nhiễm Cấm có bị mình làm khó chịu hay không.
"Tay không đau, vậy, chỗ kia thì sao?" Trì Ngộ mở rộng vòng tay, ôm Nhiễm Cấm.
Cô nhận ra eo của Nhiễm Cấm rất mảnh mai, dường như chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy.
Nhiễm Cấm kiên cường, lạnh lùng trước mặt người khác, thật ra lại rất mong manh.
Trì Ngộ nói rất mơ hồ, nhưng Nhiễm Cấm nhanh chóng hiểu ra cô đang nhắc đến nơi nào.
Mặt Nhiễm Cấm nóng bừng.
Đêm mưa đó, cái đêm mà nàng và Trì Ngộ triền miên bên nhau trên sô pha, từng chi tiết nhỏ nàng vẫn chưa quên.
Không thể nào quên.
Mặc dù cuối cùng vẫn chọc cho Trì Ngộ bỏ đi, nhưng hơi thở của Trì Ngộ vẫn còn khắc sâu vào tâm khảm của nàng.
Càng muốn quên lại càng nhớ.
Cảm giác này rất lạ, vết thương nhỏ kia lành lại rất nhanh chỉ sau mấy ngày, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, một mình trong bóng tối vô tận, nàng lại nhớ nhung Trì Ngộ đến vô cùng.
Khi không thể chịu đựng nổi, nàng sẽ tưởng tượng Trì Ngộ vẫn còn ở đây.
Vết thương đó bị nàng phá ra hai lần, nhưng vẫn không thể làm tiêu biến đi nỗi nhớ dành cho Trì Ngộ.
Làm như thế nào cũng không đúng, vừa mệt, vừa thiếu, lại vừa nhàm chán, sau đó nàng không tiếp tục nữa.
Thì ra, chỉ cần không phải là người đó, tất cả đều không đúng.
Vốn dĩ đã sớm quên chuyện này, chợt bị Trì Ngộ hỏi như vậy, trong đầu Nhiễm Cấm lại thoáng qua hình ảnh mình bắt chước theo động tác của Trì Ngộ.
Mặc dù cách một tầng da và huyết nhục, Nhiễm Cấm vẫn sợ tiếng lòng mình quá lớn, sẽ bị Trì Ngộ nghe thấy.
"Sao em lại đến đây?" Nhiễm Cấm nhanh chóng đổi chủ đề, lạnh nhạt hỏi, ánh mắt rơi trên vầng trăng đang treo giữa trời đêm.
Trước đó nàng không nhận ra, ánh trăng đêm nay sao lại gần đến thế.
Cồn và Trì Ngộ làm hai chân nàng mềm nhũn sắp không thể đứng vững, nhận thấy phía sau có một vật cứng có thể dựa vào, để kéo ra khoảng cách giữa mình và Trì Ngộ, nàng tựa người về sau.
Trì Ngộ tưởng rằng nàng sắp ngã nên vội rướn người lên, ôm nàng chặt hơn.
Phía sau là một bụi hoa nhài, cánh hoa rụng rơi trong ánh trăng.
Hương hoa càng nồng đậm hơn trong không gian thế này.
"Không phải chị đang muốn liên hệ với Triệu Tín, kỹ sư thử nghiệm quỹ đạo của FPIU Trung Quốc sao?"
Trì Ngộ vững vàng ôm lấy nàng, để nàng dựa vào người mình, sửa lại mái tóc hơi tán loạn của nàng.
"Em đã điều tra Triệu Tín, hai tháng trước, ông ta chịu trách nhiệm thử nghiệm quỹ đạo mới của FPIU, trên đường đến sao Hoả thì xảy ra sự cố, mất liên lạc trong 12 tiếng.
Nhưng sau đó lại kết nối lại được như một kỳ tích.
FPIU thông cáo ra bên ngoài đó chỉ là trục trặc kỹ thuật nhỏ, kỹ sư Triệu vô cùng khoẻ mạnh, ngoại trừ việc bị hoảng sợ và mất ngủ thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào hoàn toàn chắn được gió, mấy cái mũi nhạy bén của giới truyền thông đã đánh hơi ra sự lạ thường, theo sát sao.
Em có nghe nói về chuyện này, biết chị có ý định tiếp xúc với Triệu Tín nên mới tìm hiểu thêm thông tin.
Hiện nay, trong ngành có hai suy đoán.
Thứ nhất, tàu thăm dò chở ông ta thật sự xảy ra vấn đề, nhưng nhờ kinh nghiệm lão luyện mà Triệu Tín đã xử lý được, không chỉ hoàn thành được việc thử nghiệm mà còn bình an trở về, có thể xem như công thần của FPIU, sau này chắc chắn sẽ được thăng chức, cũng chính là gặp hoạ mà được phúc.
Suy đoán thứ hai thì hung hiểm hơn nhiều, cũng có xác suất xảy ra cao hơn.
Do vấn đề về độ chính xác của quỹ đạo, Triệu Tín đã chết trong quỹ đạo của sao Hoả, không thể hoàn thành thử nghiệm.
Sau khi hệ thống điều khiển được chuyển đổi sang chế độ lái tự động, tàu thăm dò quay trở lại Trái đất theo lộ trình định sẵn, nó đã rách nát, còn Triệu Tín chết nhiều ngày trước đó biến thành một khối băng.
Chuyện này đối với FPIU chính là thảm hoạ động trời.
Khi em còn ở FPIU đã nghe nói về quỹ đạo thương mại của sao Hoả, FPIU phải mất tới mười năm chuẩn bị.
Không ai muốn một dự án cực kỳ tốn kém lại đi đến kết cục bi thảm như vậy, nếu tin Triệu Tín tử vong truyền ra ngoài, không chỉ những biên bản thoả thuận hợp tác được thương lượng trước đó tan thành mây khói, mà những khoản đầu tư trong tương lai có lẽ cũng sẽ bốc hơi theo.
Đây là điều FPIU không thể chấp nhận, cũng không có khả năng thừa nhận.
Huống chi, bọn họ có niềm tin, sự thành bại của việc thương mại hoá quỹ đạo sao Hoả sẽ không bị níu chân bởi cái chết của Triệu Tín.
Chờ đến cuộc thử nghiệm tiếp theo, thử nghiệm lần nữa, nhất định có thể nối liền cả quỹ đạo.
Cho nên, Triệu Tín không thể chết được, ông ta cần phải sống để đứng trước giới truyền thông, chứng minh rằng không có vấn đề gì với quỹ đạo này.
Thực tế thì FPIU đã làm được, bọn họ đã có một chiêu giấu trời qua biển* trác tuyệt.
Trước cuộc họp báo hai tuần, Triệu Tín thật sự xuất hiện, hơn nữa còn diễn trò kể cho giới truyền thông về hành trình ly kỳ lên sao Hoả lần này.
Ông ta nói rất xuất sắc, những chi tiết cũng không có gì đáng ngờ, có thể xem là một màn trình diễn hoàn hảo."
(*Giấu trời qua biển: Dù có giấu mình trong đêm đen hay bóng tối, dù có chui vào những nơi kín đáo hay nấp sau màn chắn, tất cả đều chỉ đem lại sự nghi ngờ của đối phương.
Để giảm sự nghi ngờ, ta cần phải thản nhiên như chẳng có chuyện gì, che giấu ý định thực sự đằng sau những hoạt động thường ngày.)
"Sau khi ông ta phát biểu xong, CEO của FPIU Trung Quốc cũng có một bài diễn thuyết hùng hồn, càng làm cho những người có mặt tại hội trường hôm đó thêm kích động, chỉ trong một ngày đã ký hàng chục tỷ đơn hàng lớn."
Trong lúc nói chuyện, Trì Ngộ dìu Nhiễm Cấm đến chiếc xích đu nhỏ phía sau nàng, vững vàng ngồi xuống.
Phải nói rằng khu vườn nhỏ trên ban công này của Sầm Nhược Nhiên thật tao nhã tinh tế, có hoa có trăng, lại có ghế xích đu, sở hữu tất cả những yếu tố lãng mạn.
Ánh mắt Nhiễm Cấm thẳng tắp, dường như không thể phản kháng được Trì Ngộ, chỉ có thể để mặc cô thao túng.
Trì Ngộ cho nàng ngồi xuống, nàng liền ngoan ngoãn ngồi.
Để thấy rõ tình trạng và cảm xúc của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ không ngồi bên cạnh nàng, cô ngồi xổm trước mặt sau khi đỡ nàng ngồi lên ghế xích đu, chống một gối xuống đất, lòng bàn tay đỡ lấy hai tay nàng, mắt nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói:
"Chị cảm thấy Triệu Tín đã chết, thay thế ông ta là người nhân bản.
Chị muốn có được tin tức của ông ta, muốn liên hệ với ông ta, giống như sự hợp tác giữa chị cùng Chu Vũ và Uông Hân Nghi.
Chị đang tập hợp những người giống mình để chống lại Sinh học Minh Bằng phải không? Triệu Tín này được chú ý cao độ, nếu như có thể kéo ông ta vào cuộc chiến này sẽ rất có lợi.
Nhưng rất khó liên hệ với ông ta, giống như luôn bị giám sát, cho nên chị mới tìm đến Sầm Nhược Nhiên......
"Nhưng tại sao chị lại không đến tìm em? Rõ ràng chị biết em có giao tình với FPIU Trung Quốc, chị muốn liên hệ với ai chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ cố hết sức giúp chị.
Cần gì phải nhờ vả người khác, lại còn đến những nơi thế này......"
Khi Trì Ngộ nhắc đến Sầm Nhược Nhiên có hơi tức giận, nói một nửa rồi lại không biết nghĩ đến chuyện gì, lửa giận từ từ tiêu tan, ngữ điệu cũng mềm đi, cuối cùng nghe như đang tủi thân.
Nhiễm Cấm nhíu chặt lông mày, sau khi ngồi xuống cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Nàng nhìn thấy ly rượu được Trì Ngộ đặt trên bồn hoa trước mặt.
Ly rượu này vô cùng tinh xảo, thành mỏng như cánh ve.
Rượu trong ly là sự cám dỗ, cám dỗ Nhiễm Cấm duỗi tay cầm lấy.
Có lẽ do gần đây luôn dùng rượu như một loại vũ khí dỗ mình vào giấc ngủ, tửu lượng Nhiễm Cấm tăng lên đôi chút, sau hai ly rượu vẫn còn thần trí.
Nàng chủ động tới gần Trì Ngộ, ôm đầu cô vào lòng mình.
Trì Ngộ: "......"
Trì Ngộ bất ngờ trước hành động này của Nhiễm Cấm, trái tim đau xót mấy ngày qua nay được cảm nhận cơ thể mềm mại của Nhiễm Cấm, như thể được trở về chốn bình yên.
Còn Nhiễm Cấm lúc này đang chống cằm lên đầu Trì Ngộ, chỉ vì muốn một điểm tựa để dễ với tới ly rượu hơn.
Suy nghĩ của Trì Ngộ hơi rối loạn, khi cô đang định mở miệng thì phát hiện trong tay Nhiễm Cấm đã cầm ly rượu.
"Không thể uống nữa." Sắc mặt Trì Ngộ hơi tối đi, lúc cô vươn thẳng người định giằng lấy ly rượu thì động tác chợt đình trệ, không lập tức ra tay.
Bởi vì Nhiễm Cấm cầm ly bằng tay trái bị thương.
Nhiễm Cấm đoán trước Trì Ngộ sẽ để ý đến cánh tay bị thương của nàng, chắc chắn sẽ không dùng lực đoạt đi, nàng sẽ nhân cơ hội này mà một hơi uống cạn.
Uống thêm ly này, nàng sẽ hoàn toàn say.
Ngoài dự đoán, Trì Ngộ không đưa tay ngăn cản nàng uống rượu mà cầm lấy thân ly.
Mặc dù là loại ly bụng to dùng để uống rượu vang đỏ Burgundy, nhưng với ngón tay thon dài của Trì Ngộ cũng có thể nắm giữ hơn nửa ly.
Nhiễm Cấm cầm phần chân cao, tay trái lại yếu, nhất thời không thể đọ sức với cô.
Ly rượu đung đưa giữa hai người, chất rượu đỏ thẫm lắc lư theo chuyển động của họ, mấy lần suýt tràn ra ngoài.
Nhiễm Cấm không thể dùng sức tranh đoạt, thỉnh thoảng lại kéo ly về phía mình, Trì Ngộ sợ nàng bị thương nên sẽ nương theo lực của nàng mà duỗi về trước một chút, nhưng sẽ không để nàng thật sự uống được.
Nét ửng hồng càng lộ rõ trên mặt Nhiễm Cấm, nàng nói với giọng bình tĩnh:
"Tiểu Ngộ, em tới đây hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Hay là lần trước chơi chưa đủ? Nhưng phải nói là kỹ thuật hôn lần này của em đã có tiến bộ......"
Dáng vẻ quen thuộc lần nữa xuất hiện, nàng lảng tránh nói về vấn đề trọng điểm của Triệu Tín mà lại bắt đầu khinh bạc chính mình.
Trì Ngộ lặng lẽ nhìn nàng.
Nhiễm Cấm vừa tìm cách lấy ly rượu, vừa tiếp tục đóng trọn vai của mình.
"Thật sự tôi không đáng để em phí thời gian như vậy, em có thể tìm người trẻ trung đáng yêu hơn để yêu, tôi, bẩn lắm.
Em còn chưa rõ sao? Tôi bất quá chỉ là món đồ chơi của chị em mà thôi, những việc tôi đã làm cùng chị ấy em không thể tưởng tượng được đâu.
Em không nên......"
Nhiễm Cấm nói đến nửa chừng thì nhìn thấy Trì Ngộ đã hoàn toàn tức giận, nàng đã chọc tức Trì Ngộ.
"Bốp" một tiếng, rượu bắn tung toé, ly rượu trong tay Trì Ngộ vỡ tan thành từng mảnh.
Đầu tóc, bàn tay, cánh tay và cả quần áo của Trì Ngộ dính đầy rượu, trông như dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy.
Hốc mắt Trì Ngộ đỏ lên, cố kìm nén nước mắt, kiềm chế sự thay đổi trong giọng nói của mình: "Em đã nói rồi, không cần biết chị là ai, chị từ đâu tới, em chỉ yêu chính chị mà thôi.
Đừng nói là chị và chị hai chưa từng làm gì cả, mà dù có làm, thì đã sao?"
Mặc dù đang phẫn nộ tột đỉnh, nhưng khi bóp nát ly rượu Trì Ngộ vẫn dời nó ra xa.
Trên người Nhiễm Cấm không dính chút rượu nào, đừng nói là mảnh pha lê vỡ.
"Chị là người sạch sẽ nhất trên thế gian này." Một tay Trì Ngộ nâng khuôn mặt nàng, hôn nàng, "Nếu như chị cảm thấy bẩn, vậy thì hãy vấy bẩn cả em đi.".
Danh sách chương