Mấy tháng sau khi Nhiễm Cấm vào Trì gia, vết thương của nàng đã lành được bảy, tám phần, dưới sự chăm sóc tận tâm của Trì Ngộ và sự giúp đỡ của bác sĩ Lâm, dần dần đã có thể tự mình bước đi.
Có thể tự mình đi lại nghĩa là không bị tàn tật, là chuyện tốt.
Nhưng từ sau khi nàng tự mình bước đi, dường như Trì Ngộ đã yên tâm hơn nhiều, giảm hẳn số lần đến thăm nàng, thậm chí có khi cả tuần không gặp nhau.
Điều này làm cho sự nhớ nhung thầm kín của Nhiễm Cấm dành cho cô nhân lên gấp bội.
Chỉ có thể dùng công việc phức tạp để lấp đầy những suy nghĩ và khoảng trống trong tâm hồn mình.
Đúng là nàng đã đi được, nhưng vì quá nóng lòng muốn xuống đất, đi lâu một chút sẽ eo nhức chân đau khó lòng chịu nổi, nàng phải thường xuyên tự xoa bóp để dễ chịu hơn một chút.
"Chị Tiểu Nhiễm, còn trẻ mà sao lại như bà cụ vậy."
Nhiễm Cấm đột nhiên nghe được một giọng nói trong trẻo, quay người lại, đúng thật là Trì Ngộ đang nói chuyện với nàng.
Trì Ngộ từ trong bóng đêm đi tới, bước qua đám cây cối rậm rạp xanh tươi trong sân vườn, mang theo ý cười nhàn nhạt đứng dưới ngọn đèn trước mặt Nhiễm Cấm.
Gương mặt bất ngờ xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của Nhiễm Cấm, khiến trái tim nàng xao động cả một ngày, lúc này đang ở ngay trước mắt nàng.
Trì Ngộ vén tóc hai bên thái dương ra sau tai, mái tóc đen xoã ngang vai như một dòng suối.
Hôm nay là ngày nghỉ, cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác dài màu đen vô cùng già dặn, không tương xứng với tuổi của cô chút nào.
Áo khoác rất dài, vạt áo thỉnh thoảng bị gió cuốn lên càng làm cô thêm cao gầy quyến rũ, thắt lưng làm bằng da bê kiểu dáng hơi cứng, nhưng rất phù hợp với khí chất của cô hôm nay.
Đầu tóc và cơ thể Trì Ngộ mang theo hơi nước, trong tay đang cầm túi xách chứ không phải là một chiếc ô.
"Bên ngoài trời đang mưa sao?" Nhiễm Cấm nhanh chóng chỉnh lại tư thế xoa chân bóp eo, chuyển chủ đề.
"Ừm, vừa mới mưa." Trì Ngộ không để ý, lớn đến chừng này nhưng cô vẫn không thích mang theo ô, quá phiền phức.
Nhiễm Cấm đang muốn nói "Mau đi tắm, đừng để sinh bệnh" thì Trì Ngộ đã treo túi xách lên cột đèn đường, vươn tay ra với Nhiễm Cấm, nói:
"Chắc hôm nay cũng rất mệt phải không? Em cố ý dậy sớm như vậy mà vẫn không nhìn thấy chị ở nhà. Không phải đến giờ này mới về đó chứ? Bận rộn cả ngày như vậy, vết thương có hành chị không? Lại đây, để em xoa cho chị."
Nhiễm Cấm đang ngây người tại chỗ, Trì Ngộ đã bước đến, vòng một tay qua eo nàng, ấn nhẹ lên thắt lưng nàng: "Chỗ này phải không? Còn đau ở đâu không?"
Nhiễm Cấm mỗi ngày đều phải vận động phục hồi chức năng, Trì Ngộ thấy nàng thật sự đáng thương, thường xuyên bớt thời gian đến chăm sóc nàng, cô học được rất nhiều cách xoa dịu cơn đau từ chỗ bác sĩ Lâm, cũng thực hành không ít lần.
Nhiễm Cấm đau ở đâu, ấn vào đâu để dễ chịu hơn, Trì Ngộ đều biết.
Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ chính diện ôm vào lòng, hai tay Trì Ngộ vừa ôm eo vừa xoa vào chỗ đau của nàng, cơn đau khiến nàng choáng váng.
Vị trí ấn của Trì Ngộ rất chính xác, lực đạo cũng vừa phải, quả thật đau đớn đã giảm đi ít nhiều, rất thoải mái, eo Nhiễm Cấm hơi nhũn ra, suýt chút nữa là phát ra tiếng nức nở kỳ lạ.
Sợ sẽ làm ra cảnh tượng xấu hổ, Nhiễm Cấm cắn răng, cố chịu đựng.
Cả ngày hôm nay, Trì Lý giao cho nàng rất nhiều việc, nàng vẫn còn đang từng bước thích nghi đã bị Trì Lý kéo mạnh về phía trước, nàng không muốn để Trì Lý cảm thấy mình là kẻ vô dụng, là một đối tác không đáng để hợp tác, cho nên suốt ngày phải căng chặt thần kinh để chống đỡ.
Nàng chạy như con thoi giữa các bộ phận, chớp mắt thì trời đã tối, trên đường trở về mới phát hiện vết thương ở thắt lưng và chân lại bắt đầu bộc phát.
Vốn tưởng chịu đựng một chút sẽ ổn, chỉ cần ngủ một giấc có lẽ sẽ không sao, không ngờ lại gặp được Trì Ngộ......
Mà Trì Ngộ, vẫn còn nhớ rõ cách giúp nàng giảm đau.
Nhiễm Cấm đang âm thầm nới ra khoảng cách với Trì Ngộ, khẽ giãy giụa trong lòng cô, nhưng cũng không dám làm quá sức, sợ sẽ làm đau Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm cảm thấy rất không ổn khi bị Trì Ngộ ôm thế này.
Không phải không ổn vì chán ghét, mà là vì không khống chế được âm điệu của mình, sợ rằng ở khoảng cách gần như vậy sẽ bị Trì Ngộ phát hiện ra tâm tư đáng xấu hổ.
Mùi nước hoa trên người Trì Ngộ sắp cắn nuốt lý trí của nàng, xúc cảm khi tựa vào lồng ngực ấm áp mềm mại khiến khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, đến cả cổ cũng bắt đầu cứng lại.
Thậm chí còn có một cảm giác tệ hơn nữa đang xâm chiếm ý thức của nàng.
Trước kia khi nàng không xuống giường được, Trì Ngộ ở bên cạnh chăm sóc, nàng đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Mỗi lần Trì Ngộ đến gần và có những động tác tiếp xúc thân thể gần gũi, nàng sẽ có cảm giác muốn hắt xì không thể kiềm chế được.
Lúc đầu nàng nghĩ rằng là do mũi mình bị dị ứng, nhưng sau đó nhận ra không phải là như vậy.
Nhiễm Cấm đã đối thoại nội tâm nghiêm túc và tự phân tích cảm xúc của mình, nàng phát hiện những ấm áp mà Trì Ngộ mang đến cho nàng khiến nàng nảy sinh sự ái mộ, thậm chí sinh lý cơ thể cũng thay đổi dựa theo xúc động của tâm lý.
Trì Ngộ có điều kiện tốt, ngoại hình vượt trội và IQ gần chạm đến mức thiên tài là lực hấp dẫn chí mạng đối với Nhiễm Cấm.
Đó là cảm giác động tâm đối với Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm biết mình không có tư cách, dù có thích ai nàng cũng không có mặt mũi thổ lộ, nhưng khi đối diện với nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm mình, nàng không thể lảng tránh.
Nàng thích Trì Ngộ, ngưỡng mộ Trì Ngộ, chỉ cần Trì Ngộ đến gần nàng, nàng sẽ không thể khống chế bản thân mà động tâm.
Một khi động tâm, thể chất kỳ lạ sẽ thôi thúc nàng muốn hắt xì.
Đó là điều chưa từng xảy ra trong hơn hai mươi năm qua.
Cũng phải...... Dù sao thì trước kia có người nàng làm cảm kích, có người khiến nàng nguyện dùng sinh mạng để báo đáp, nhưng lại không có ai tạo cho nàng cảm giác giống như Trì Ngộ ——
Cảm kích, trân trọng, lại không biết xấu hổ mà âm thầm ái mộ.
Rồi lại vui mừng vì Trì Ngộ không chút nào đề phòng sự thân cận của nàng.
Trì Ngộ càng tiến sâu vào lòng nàng, Nhiễm Cấm càng cảm nhận được niềm vui sướng trong nội tâm mình, lại càng cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh.
Nhiễm Cấm thầm cắn chặt môi, rốt cuộc thì cũng dùng đau đớn để đè nén được cảm giác muốn hắt xì.
"Không cần đâu nhị tiểu thư, không cần mất công xoa bóp giúp tôi, tôi không đau. Cả ngày mệt mỏi rồi, nhanh đi tắm rửa."
Cuối cùng Nhiễm Cấm đã khống chế được giọng nói của mình, thuận lợi nói ra lời từ chối với Trì Ngộ.
"Sao lại gọi em là nhị tiểu thư. Em gọi chị Tiểu Nhiễm, chị lại gọi em nhị tiểu thư, không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Trì Ngộ khẽ thở dài một tiếng, buông nàng ra.
"Vậy......"
"Gọi em Tiểu Ngộ đi, như vậy mới thân thiết."
Nhiễm Cấm giữ cách xưng hô này trên đầu môi, quá thân mật, ngượng ngùng không dám gọi.
Sự kiêng dè của nàng rơi vào mắt Trì Ngộ khiến cô không khỏi bật cười.
"Chị Tiểu Nhiễm đúng là hay xấu hổ. Được rồi, chỉ là xưng hô thôi, biết chị da mặt mỏng, muốn gọi gì thì cứ gọi như vậy đi."
"Ừm......"
"Sao lại cứ cúi gằm mặt thế này?" Trì Ngộ không biết lớn nhỏ nâng cằm nàng lên, "Tự tin một chút được không, chị không biết rằng mình xinh đẹp lắm sao?"
Nhiễm Cấm rất ít soi gương, nàng luôn chán ghét khuôn mặt của mình.
Trước kia cũng từng nghe những lời khen tương tự, nghe xong liền quên, căn bản là không để trong lòng.
Không nghĩ tới...... Trì Ngộ cũng cảm thấy như vậy sao?
Trì Ngộ nương theo ánh đèn đường mà cẩn thận ngắm nàng, nói: "Sao lại gầy như vậy? Chắc gần đây mệt lắm phải không? Sao chị hai em lại thích hành hạ người khác thế này chứ? Chị ấy đâu rồi? Chắc lại đang hẹn hò cùng ai phải không? Lại đem mọi việc trong công ty vứt hết cho chị như vậy."
Nhiễm Cấm chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một giọng nữ du dương từ cách đó không xa:
"Gì đó Tiểu Ngộ, chị còn chưa đến nơi đã nghe em lén lút nói xấu rồi."
Trì Ngộ liếc nhìn lại, hừ một tiếng nói: "Em cần gì phải lén lút nói những điều này. Tự chị xem chị Tiểu Nhiễm đi, không phải lại gầy thêm à?"
Trì Lý cao gầy bước đi trên con đường rải sỏi, gần như chẻ đôi sắc đêm, ngược gió mà đến.
Chị vừa tháo kính râm vừa vuốt lại mái tóc dài đang xoã tung trước mắt, vuốt phần tóc bên trái lên đỉnh đầu, lộ ra một đôi mắt biết cười nhưng sắc lạnh.
"Để chị xem." Trì Lý nắm cằm Nhiễm Cấm, xoay trái xoay phải.
Nhiễm Cấm bình tĩnh dời ánh mắt đi nơi khác, dừng lại trên ánh đèn cách đó không xa, không né tránh cũng không tranh luận với chị ấy việc mình có gầy hay không, để chị thoải mái xoay chuyển.
"Đúng là gầy thật, xin lỗi, gần đây bận quá." Trì Lý ôm vai Nhiễm Cấm, xoay người cười nói với Trì Ngộ, "Nhưng chị không đi hẹn hò, chị đi công tác mà, Tiểu Ngộ nói oan cho chị rồi."
Trì Ngộ không để ý câu trả lời của chị gái, lại rất có hứng thú nhìn vào cánh tay đang khoác lên vai Nhiễm Cấm, nhướng mày đầy ẩn ý.
Trì Lý rất sẵn sàng giải thích tình huống hiện tại cho em gái mình, "Tiểu Cấm, em vẫn chưa nói với Tiểu Ngộ à?"
Đôi đồng tử màu đen của Nhiễm Cấm sáng rực như ánh đèn. Khi nhìn về phía Trì Ngộ, mặc dù cảm xúc trong mắt đã bị kiềm chế, không còn sóng gió, nhưng dường như vẫn còn chút chờ mong. Nàng nhìn Trì Ngộ, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống, đập vào đất, lay động nơi này.
"Chị và Tiểu Cấm đang hẹn hò." Trì Lý nheo mắt lại như mắt mèo, "Sau này phải gọi là chị dâu đó."
"Thật à?" Trì Ngộ khó tin nở nụ cười, "Không nghe ai nói gì, chuyện lớn như vậy mà chị giấu em đến giờ?"
Trì Lý mỉm cười nhìn người mình đang ôm, "Cũng mới gần đây thôi, đúng không, Tiểu Cấm?"
Khoé môi và bờ vai Nhiễm Cấm hơi căng lại vì lời nói của Trì Lý, nàng cong lên một nụ cười không cảm xúc, hoà vào vai diễn sở trường của mình.
"Dạ, chị nói đúng."
Tắm xong, Trì Ngộ cảm thấy hơi ngột ngạt, cô đứng trên ban công vừa trò chuyện với Tề Đồng bằng tin nhắn thoại, vừa uống nước đào.
"Cậu biết không, chị Tiểu Nhiễm lúc trước được chị mình đưa về nhà bây giờ thành chị dâu của mình rồi. Chị mình ra tay lúc nào cũng không biết, phục thật luôn."
Trì Ngộ buông ngón tay, tin nhắn thoại được gửi đi.
Khi uống cạn ly nước đào, cô phát hiện có bóng người trong sân.
Trì Ngộ nhìn kỹ bóng dáng kia, thấy người nọ chậm rãi đi qua những tán cây bị gió thổi xao xác, đến dựa vào một thân cây, không biết đang làm gì.
Trong sân quá tối, người nọ lại trốn trong góc khuất, nét mặt Trì Ngộ tối lại, lặng lẽ xuống lầu, đi đến gần người nọ.
Khi sắp đến gần đối phương thì bất ngờ mặt đối mặt.
"Chị Tiểu Nhiễm? Làm gì vậy, tối thui mà lại trốn ở đây." Trì Ngộ thấy Nhiễm Cấm, thở dài một tiếng, suy nghĩ một lúc lại sửa lời, nói: "À, bây giờ nên gọi là chị dâu. Ngủ không được nên chạy đến đây cho muỗi ăn sao?"
Trì Ngộ vừa nói vừa nhìn Nhiễm Cấm đang dùng tay trái đè chặt vào cánh tay phải.
Nhiễm Cấm nhận ra ánh mắt của cô, vội vàng buông tay.
"Ừm, ban ngày học nhiều quá nên bây giờ ngủ không được, muốn ra hít thở không khí một chút."
Nhiễm Cấm tự nhận thấy những lời này không để lộ chút cảm xúc nào, từng từ thốt ra đều bình thản, lạnh nhạt.
Nhưng Trì Ngộ vẫn nhìn nàng chăm chú, có vẻ như không tin.
"Có tâm sự sao?"
Trì Ngộ dựa vào thân cây đối diện với Nhiễm Cấm, không rời đi, hơn nữa còn duy trì một khoảng cách nhất định với nàng, nghiêm túc hỏi.
Nhiễm Cấm không ngờ Trì Ngộ có thể phát hiện ra thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của nàng như vậy, nỗi khổ tâm có vẻ rất giả tạo lại bùng lên trong lòng nàng.
"Không có."
Nhìn thấy Trì Ngộ duy trì khoảng cách hai bước với mình cùng một tiếng "Chị dâu" kia, trong lòng Nhiễm Cấm liền hiểu rõ.
Lần đầu tiên trong đời nàng thích một người, người nàng thích lại còn ở bên cạnh, nhưng tình yêu của nàng sẽ không bao giờ bắt đầu, cũng không thể bắt đầu.
Nghe thấy hai chữ lạnh băng như vậy, Trì Ngộ gật đầu, định rời đi.
Nhiễm Cấm nhìn vào bóng tối sâu thẳm, theo thói quen mà cắn lên vết thương trên môi, dùng sự đau đớn ấy để thức tỉnh chính mình.
Trì Ngộ đi.
Cũng tốt, nếu có thể chán ghét mình thì càng tốt......
Khoang miệng nồng đậm mùi máu tanh, khi Nhiễm Cấm định tiếp tục dùng lực, bả vai nàng bị điểm nhẹ.
Nàng ngạc nhiên ngoái đầu lại.
Trì Ngộ vươn đầu khỏi thân cây cô đang đứng, ngọt ngào mỉm cười: "Chị dâu, nếu có chuyện gì không thể nói với người khác thì có thể nói với em mà. Chị là bạn gái của chị hai, chúng ta là người một nhà, em cũng chính là em gái của chị. Có thể xem em như thùng rác, cứ dồn cho em đi, rồi em sẽ giúp chị ném xuống Thái Bình Dương, đảm bảo không ai biết luôn. Nếu như muốn bắt nạt chị hai thì càng nên nói với em, em sẽ giúp chị xử lý chị ấy."
Nhiễm Cấm mất mát đến cực điểm, thế mà lại bị Trì Ngộ chọc cười.
"Tôi...... thật sự không sao, tôi sẽ ổn thôi."
Trì Ngộ thật lòng thật dạ quan tâm đến nàng, trái tim như bùn lầy của Nhiễm Cấm được thắp lên một tia sáng, không tránh khỏi có chút vui mừng.
Trì Ngộ gật đầu, nói: "Vậy em đi đây, khuya rồi, chị cố gắng ngủ sớm nha."
Nhiễm Cấm nhìn theo bóng lưng dần xa của Trì Ngộ, cảm giác được cứu rỗi khiến nàng thở dài nhẹ nhõm.
Dù rằng, bắt đầu từ giây phút này, nàng phải nhìn Trì Ngộ rời khỏi cuộc đời mình hết lần này đến lần khác.
Hẳn là nỗi đau do cánh tay phải bị xé rách nên lan tràn mới đúng, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng tìm thấy một niềm vui thầm kín từ trong nỗi đau.
Vì một lần nữa nhìn thấy nụ cười của Trì Ngộ, nàng không còn muốn chết.
- -------------------------------
Có thể tự mình đi lại nghĩa là không bị tàn tật, là chuyện tốt.
Nhưng từ sau khi nàng tự mình bước đi, dường như Trì Ngộ đã yên tâm hơn nhiều, giảm hẳn số lần đến thăm nàng, thậm chí có khi cả tuần không gặp nhau.
Điều này làm cho sự nhớ nhung thầm kín của Nhiễm Cấm dành cho cô nhân lên gấp bội.
Chỉ có thể dùng công việc phức tạp để lấp đầy những suy nghĩ và khoảng trống trong tâm hồn mình.
Đúng là nàng đã đi được, nhưng vì quá nóng lòng muốn xuống đất, đi lâu một chút sẽ eo nhức chân đau khó lòng chịu nổi, nàng phải thường xuyên tự xoa bóp để dễ chịu hơn một chút.
"Chị Tiểu Nhiễm, còn trẻ mà sao lại như bà cụ vậy."
Nhiễm Cấm đột nhiên nghe được một giọng nói trong trẻo, quay người lại, đúng thật là Trì Ngộ đang nói chuyện với nàng.
Trì Ngộ từ trong bóng đêm đi tới, bước qua đám cây cối rậm rạp xanh tươi trong sân vườn, mang theo ý cười nhàn nhạt đứng dưới ngọn đèn trước mặt Nhiễm Cấm.
Gương mặt bất ngờ xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của Nhiễm Cấm, khiến trái tim nàng xao động cả một ngày, lúc này đang ở ngay trước mắt nàng.
Trì Ngộ vén tóc hai bên thái dương ra sau tai, mái tóc đen xoã ngang vai như một dòng suối.
Hôm nay là ngày nghỉ, cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác dài màu đen vô cùng già dặn, không tương xứng với tuổi của cô chút nào.
Áo khoác rất dài, vạt áo thỉnh thoảng bị gió cuốn lên càng làm cô thêm cao gầy quyến rũ, thắt lưng làm bằng da bê kiểu dáng hơi cứng, nhưng rất phù hợp với khí chất của cô hôm nay.
Đầu tóc và cơ thể Trì Ngộ mang theo hơi nước, trong tay đang cầm túi xách chứ không phải là một chiếc ô.
"Bên ngoài trời đang mưa sao?" Nhiễm Cấm nhanh chóng chỉnh lại tư thế xoa chân bóp eo, chuyển chủ đề.
"Ừm, vừa mới mưa." Trì Ngộ không để ý, lớn đến chừng này nhưng cô vẫn không thích mang theo ô, quá phiền phức.
Nhiễm Cấm đang muốn nói "Mau đi tắm, đừng để sinh bệnh" thì Trì Ngộ đã treo túi xách lên cột đèn đường, vươn tay ra với Nhiễm Cấm, nói:
"Chắc hôm nay cũng rất mệt phải không? Em cố ý dậy sớm như vậy mà vẫn không nhìn thấy chị ở nhà. Không phải đến giờ này mới về đó chứ? Bận rộn cả ngày như vậy, vết thương có hành chị không? Lại đây, để em xoa cho chị."
Nhiễm Cấm đang ngây người tại chỗ, Trì Ngộ đã bước đến, vòng một tay qua eo nàng, ấn nhẹ lên thắt lưng nàng: "Chỗ này phải không? Còn đau ở đâu không?"
Nhiễm Cấm mỗi ngày đều phải vận động phục hồi chức năng, Trì Ngộ thấy nàng thật sự đáng thương, thường xuyên bớt thời gian đến chăm sóc nàng, cô học được rất nhiều cách xoa dịu cơn đau từ chỗ bác sĩ Lâm, cũng thực hành không ít lần.
Nhiễm Cấm đau ở đâu, ấn vào đâu để dễ chịu hơn, Trì Ngộ đều biết.
Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ chính diện ôm vào lòng, hai tay Trì Ngộ vừa ôm eo vừa xoa vào chỗ đau của nàng, cơn đau khiến nàng choáng váng.
Vị trí ấn của Trì Ngộ rất chính xác, lực đạo cũng vừa phải, quả thật đau đớn đã giảm đi ít nhiều, rất thoải mái, eo Nhiễm Cấm hơi nhũn ra, suýt chút nữa là phát ra tiếng nức nở kỳ lạ.
Sợ sẽ làm ra cảnh tượng xấu hổ, Nhiễm Cấm cắn răng, cố chịu đựng.
Cả ngày hôm nay, Trì Lý giao cho nàng rất nhiều việc, nàng vẫn còn đang từng bước thích nghi đã bị Trì Lý kéo mạnh về phía trước, nàng không muốn để Trì Lý cảm thấy mình là kẻ vô dụng, là một đối tác không đáng để hợp tác, cho nên suốt ngày phải căng chặt thần kinh để chống đỡ.
Nàng chạy như con thoi giữa các bộ phận, chớp mắt thì trời đã tối, trên đường trở về mới phát hiện vết thương ở thắt lưng và chân lại bắt đầu bộc phát.
Vốn tưởng chịu đựng một chút sẽ ổn, chỉ cần ngủ một giấc có lẽ sẽ không sao, không ngờ lại gặp được Trì Ngộ......
Mà Trì Ngộ, vẫn còn nhớ rõ cách giúp nàng giảm đau.
Nhiễm Cấm đang âm thầm nới ra khoảng cách với Trì Ngộ, khẽ giãy giụa trong lòng cô, nhưng cũng không dám làm quá sức, sợ sẽ làm đau Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm cảm thấy rất không ổn khi bị Trì Ngộ ôm thế này.
Không phải không ổn vì chán ghét, mà là vì không khống chế được âm điệu của mình, sợ rằng ở khoảng cách gần như vậy sẽ bị Trì Ngộ phát hiện ra tâm tư đáng xấu hổ.
Mùi nước hoa trên người Trì Ngộ sắp cắn nuốt lý trí của nàng, xúc cảm khi tựa vào lồng ngực ấm áp mềm mại khiến khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, đến cả cổ cũng bắt đầu cứng lại.
Thậm chí còn có một cảm giác tệ hơn nữa đang xâm chiếm ý thức của nàng.
Trước kia khi nàng không xuống giường được, Trì Ngộ ở bên cạnh chăm sóc, nàng đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Mỗi lần Trì Ngộ đến gần và có những động tác tiếp xúc thân thể gần gũi, nàng sẽ có cảm giác muốn hắt xì không thể kiềm chế được.
Lúc đầu nàng nghĩ rằng là do mũi mình bị dị ứng, nhưng sau đó nhận ra không phải là như vậy.
Nhiễm Cấm đã đối thoại nội tâm nghiêm túc và tự phân tích cảm xúc của mình, nàng phát hiện những ấm áp mà Trì Ngộ mang đến cho nàng khiến nàng nảy sinh sự ái mộ, thậm chí sinh lý cơ thể cũng thay đổi dựa theo xúc động của tâm lý.
Trì Ngộ có điều kiện tốt, ngoại hình vượt trội và IQ gần chạm đến mức thiên tài là lực hấp dẫn chí mạng đối với Nhiễm Cấm.
Đó là cảm giác động tâm đối với Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm biết mình không có tư cách, dù có thích ai nàng cũng không có mặt mũi thổ lộ, nhưng khi đối diện với nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm mình, nàng không thể lảng tránh.
Nàng thích Trì Ngộ, ngưỡng mộ Trì Ngộ, chỉ cần Trì Ngộ đến gần nàng, nàng sẽ không thể khống chế bản thân mà động tâm.
Một khi động tâm, thể chất kỳ lạ sẽ thôi thúc nàng muốn hắt xì.
Đó là điều chưa từng xảy ra trong hơn hai mươi năm qua.
Cũng phải...... Dù sao thì trước kia có người nàng làm cảm kích, có người khiến nàng nguyện dùng sinh mạng để báo đáp, nhưng lại không có ai tạo cho nàng cảm giác giống như Trì Ngộ ——
Cảm kích, trân trọng, lại không biết xấu hổ mà âm thầm ái mộ.
Rồi lại vui mừng vì Trì Ngộ không chút nào đề phòng sự thân cận của nàng.
Trì Ngộ càng tiến sâu vào lòng nàng, Nhiễm Cấm càng cảm nhận được niềm vui sướng trong nội tâm mình, lại càng cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh.
Nhiễm Cấm thầm cắn chặt môi, rốt cuộc thì cũng dùng đau đớn để đè nén được cảm giác muốn hắt xì.
"Không cần đâu nhị tiểu thư, không cần mất công xoa bóp giúp tôi, tôi không đau. Cả ngày mệt mỏi rồi, nhanh đi tắm rửa."
Cuối cùng Nhiễm Cấm đã khống chế được giọng nói của mình, thuận lợi nói ra lời từ chối với Trì Ngộ.
"Sao lại gọi em là nhị tiểu thư. Em gọi chị Tiểu Nhiễm, chị lại gọi em nhị tiểu thư, không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Trì Ngộ khẽ thở dài một tiếng, buông nàng ra.
"Vậy......"
"Gọi em Tiểu Ngộ đi, như vậy mới thân thiết."
Nhiễm Cấm giữ cách xưng hô này trên đầu môi, quá thân mật, ngượng ngùng không dám gọi.
Sự kiêng dè của nàng rơi vào mắt Trì Ngộ khiến cô không khỏi bật cười.
"Chị Tiểu Nhiễm đúng là hay xấu hổ. Được rồi, chỉ là xưng hô thôi, biết chị da mặt mỏng, muốn gọi gì thì cứ gọi như vậy đi."
"Ừm......"
"Sao lại cứ cúi gằm mặt thế này?" Trì Ngộ không biết lớn nhỏ nâng cằm nàng lên, "Tự tin một chút được không, chị không biết rằng mình xinh đẹp lắm sao?"
Nhiễm Cấm rất ít soi gương, nàng luôn chán ghét khuôn mặt của mình.
Trước kia cũng từng nghe những lời khen tương tự, nghe xong liền quên, căn bản là không để trong lòng.
Không nghĩ tới...... Trì Ngộ cũng cảm thấy như vậy sao?
Trì Ngộ nương theo ánh đèn đường mà cẩn thận ngắm nàng, nói: "Sao lại gầy như vậy? Chắc gần đây mệt lắm phải không? Sao chị hai em lại thích hành hạ người khác thế này chứ? Chị ấy đâu rồi? Chắc lại đang hẹn hò cùng ai phải không? Lại đem mọi việc trong công ty vứt hết cho chị như vậy."
Nhiễm Cấm chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một giọng nữ du dương từ cách đó không xa:
"Gì đó Tiểu Ngộ, chị còn chưa đến nơi đã nghe em lén lút nói xấu rồi."
Trì Ngộ liếc nhìn lại, hừ một tiếng nói: "Em cần gì phải lén lút nói những điều này. Tự chị xem chị Tiểu Nhiễm đi, không phải lại gầy thêm à?"
Trì Lý cao gầy bước đi trên con đường rải sỏi, gần như chẻ đôi sắc đêm, ngược gió mà đến.
Chị vừa tháo kính râm vừa vuốt lại mái tóc dài đang xoã tung trước mắt, vuốt phần tóc bên trái lên đỉnh đầu, lộ ra một đôi mắt biết cười nhưng sắc lạnh.
"Để chị xem." Trì Lý nắm cằm Nhiễm Cấm, xoay trái xoay phải.
Nhiễm Cấm bình tĩnh dời ánh mắt đi nơi khác, dừng lại trên ánh đèn cách đó không xa, không né tránh cũng không tranh luận với chị ấy việc mình có gầy hay không, để chị thoải mái xoay chuyển.
"Đúng là gầy thật, xin lỗi, gần đây bận quá." Trì Lý ôm vai Nhiễm Cấm, xoay người cười nói với Trì Ngộ, "Nhưng chị không đi hẹn hò, chị đi công tác mà, Tiểu Ngộ nói oan cho chị rồi."
Trì Ngộ không để ý câu trả lời của chị gái, lại rất có hứng thú nhìn vào cánh tay đang khoác lên vai Nhiễm Cấm, nhướng mày đầy ẩn ý.
Trì Lý rất sẵn sàng giải thích tình huống hiện tại cho em gái mình, "Tiểu Cấm, em vẫn chưa nói với Tiểu Ngộ à?"
Đôi đồng tử màu đen của Nhiễm Cấm sáng rực như ánh đèn. Khi nhìn về phía Trì Ngộ, mặc dù cảm xúc trong mắt đã bị kiềm chế, không còn sóng gió, nhưng dường như vẫn còn chút chờ mong. Nàng nhìn Trì Ngộ, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống, đập vào đất, lay động nơi này.
"Chị và Tiểu Cấm đang hẹn hò." Trì Lý nheo mắt lại như mắt mèo, "Sau này phải gọi là chị dâu đó."
"Thật à?" Trì Ngộ khó tin nở nụ cười, "Không nghe ai nói gì, chuyện lớn như vậy mà chị giấu em đến giờ?"
Trì Lý mỉm cười nhìn người mình đang ôm, "Cũng mới gần đây thôi, đúng không, Tiểu Cấm?"
Khoé môi và bờ vai Nhiễm Cấm hơi căng lại vì lời nói của Trì Lý, nàng cong lên một nụ cười không cảm xúc, hoà vào vai diễn sở trường của mình.
"Dạ, chị nói đúng."
Tắm xong, Trì Ngộ cảm thấy hơi ngột ngạt, cô đứng trên ban công vừa trò chuyện với Tề Đồng bằng tin nhắn thoại, vừa uống nước đào.
"Cậu biết không, chị Tiểu Nhiễm lúc trước được chị mình đưa về nhà bây giờ thành chị dâu của mình rồi. Chị mình ra tay lúc nào cũng không biết, phục thật luôn."
Trì Ngộ buông ngón tay, tin nhắn thoại được gửi đi.
Khi uống cạn ly nước đào, cô phát hiện có bóng người trong sân.
Trì Ngộ nhìn kỹ bóng dáng kia, thấy người nọ chậm rãi đi qua những tán cây bị gió thổi xao xác, đến dựa vào một thân cây, không biết đang làm gì.
Trong sân quá tối, người nọ lại trốn trong góc khuất, nét mặt Trì Ngộ tối lại, lặng lẽ xuống lầu, đi đến gần người nọ.
Khi sắp đến gần đối phương thì bất ngờ mặt đối mặt.
"Chị Tiểu Nhiễm? Làm gì vậy, tối thui mà lại trốn ở đây." Trì Ngộ thấy Nhiễm Cấm, thở dài một tiếng, suy nghĩ một lúc lại sửa lời, nói: "À, bây giờ nên gọi là chị dâu. Ngủ không được nên chạy đến đây cho muỗi ăn sao?"
Trì Ngộ vừa nói vừa nhìn Nhiễm Cấm đang dùng tay trái đè chặt vào cánh tay phải.
Nhiễm Cấm nhận ra ánh mắt của cô, vội vàng buông tay.
"Ừm, ban ngày học nhiều quá nên bây giờ ngủ không được, muốn ra hít thở không khí một chút."
Nhiễm Cấm tự nhận thấy những lời này không để lộ chút cảm xúc nào, từng từ thốt ra đều bình thản, lạnh nhạt.
Nhưng Trì Ngộ vẫn nhìn nàng chăm chú, có vẻ như không tin.
"Có tâm sự sao?"
Trì Ngộ dựa vào thân cây đối diện với Nhiễm Cấm, không rời đi, hơn nữa còn duy trì một khoảng cách nhất định với nàng, nghiêm túc hỏi.
Nhiễm Cấm không ngờ Trì Ngộ có thể phát hiện ra thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của nàng như vậy, nỗi khổ tâm có vẻ rất giả tạo lại bùng lên trong lòng nàng.
"Không có."
Nhìn thấy Trì Ngộ duy trì khoảng cách hai bước với mình cùng một tiếng "Chị dâu" kia, trong lòng Nhiễm Cấm liền hiểu rõ.
Lần đầu tiên trong đời nàng thích một người, người nàng thích lại còn ở bên cạnh, nhưng tình yêu của nàng sẽ không bao giờ bắt đầu, cũng không thể bắt đầu.
Nghe thấy hai chữ lạnh băng như vậy, Trì Ngộ gật đầu, định rời đi.
Nhiễm Cấm nhìn vào bóng tối sâu thẳm, theo thói quen mà cắn lên vết thương trên môi, dùng sự đau đớn ấy để thức tỉnh chính mình.
Trì Ngộ đi.
Cũng tốt, nếu có thể chán ghét mình thì càng tốt......
Khoang miệng nồng đậm mùi máu tanh, khi Nhiễm Cấm định tiếp tục dùng lực, bả vai nàng bị điểm nhẹ.
Nàng ngạc nhiên ngoái đầu lại.
Trì Ngộ vươn đầu khỏi thân cây cô đang đứng, ngọt ngào mỉm cười: "Chị dâu, nếu có chuyện gì không thể nói với người khác thì có thể nói với em mà. Chị là bạn gái của chị hai, chúng ta là người một nhà, em cũng chính là em gái của chị. Có thể xem em như thùng rác, cứ dồn cho em đi, rồi em sẽ giúp chị ném xuống Thái Bình Dương, đảm bảo không ai biết luôn. Nếu như muốn bắt nạt chị hai thì càng nên nói với em, em sẽ giúp chị xử lý chị ấy."
Nhiễm Cấm mất mát đến cực điểm, thế mà lại bị Trì Ngộ chọc cười.
"Tôi...... thật sự không sao, tôi sẽ ổn thôi."
Trì Ngộ thật lòng thật dạ quan tâm đến nàng, trái tim như bùn lầy của Nhiễm Cấm được thắp lên một tia sáng, không tránh khỏi có chút vui mừng.
Trì Ngộ gật đầu, nói: "Vậy em đi đây, khuya rồi, chị cố gắng ngủ sớm nha."
Nhiễm Cấm nhìn theo bóng lưng dần xa của Trì Ngộ, cảm giác được cứu rỗi khiến nàng thở dài nhẹ nhõm.
Dù rằng, bắt đầu từ giây phút này, nàng phải nhìn Trì Ngộ rời khỏi cuộc đời mình hết lần này đến lần khác.
Hẳn là nỗi đau do cánh tay phải bị xé rách nên lan tràn mới đúng, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng tìm thấy một niềm vui thầm kín từ trong nỗi đau.
Vì một lần nữa nhìn thấy nụ cười của Trì Ngộ, nàng không còn muốn chết.
- -------------------------------
Danh sách chương