Trái bóng bay lên bầu trời, rầm một tiếng, tên cao to kia ngã xuống mặt đất, miệng mũi đều chảy máu tươi, tứ chi co quắp, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn. Lúc này dường như tiếng cười bị một bàn tay to vô hình cắt đứt, hơn mười người kinh ngạc nhìn đồng bạn mình đang nằm trên mặt đất, hai cô bé thậm chí còn hét lên.

"Ặc... Xin lỗi, thật xin lỗi, tớ nói cậu lấy tay đón, tại sao cậu... Ặc..."

Vẻ mặt Gia Minh ở bên này vô tội mà luống cuống,

"Tại sao cậu lại dùng mặt chứ?"

Mắt thấy đối phương bị biến thành bộ dáng thế này, Linh Tĩnh vừa lau mặt vừa buồn cười nhìn qua hắn, Sa Sa thấy bên mình chiếm ưu thế, cũng không vung gậy xông lên trước nữa. Tên nam sinh lao đến làm người tốt hồi nãy thấy đồng bạn mình bị biến thành như vậy, lập tức chỉ vào Gia Minh muốn vọt tới:

"Mày lại..."

"Lại thế nào? Mày dám đi tới nữa xem!"

Hắn vừa mới bước lên hai bước, Sa Sa đã vung gậy gỗ lên nhằm về phía hắn.

Lúc gần tối hàng ngày thế này, trên quảng trường có rất nhiều học sinh nhàn rỗi đi dạo, bên này vừa ầm ĩ liền lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nam sinh phía trước kia rốt cuộc cũng sợ cây gậy đó, chỉ vào Gia Minh nói:

"Chuyện hôm nay không xong được, là nam nhân thì tới đây, chúng ta không muốn đánh con gái!"

Hắn vừa dứt lời, Sa Sa đã quất tới một gậy, đối phương đưa tay lên đỡ rồi lập tức lảo đảo lui về phía sau vài bước, đau đến nhe răng:

"Không xong thì không xong, ai phải sợ đám ẻo lả bọn mày chứ?"

Cô bé vừa nói vừa vung gậy lên đuổi đánh tiếp. Nam sinh kia bị đánh vụt liền hai gậy voà tay, đùi cũng trúng mấy gậy, lập tức bị đánh ngã trên mặt đất.

Gia Mình và Linh Tĩnh sợ nàng bị thiệt thòi, vội vàng chạy theo sau, sau đó chỉ thấy Gia Minh hô:

"Sa Sa, cẩn thận!"

Một bóng người lao mạnh về phía Sa Sa, nhảy lên, đá xoáy!

Tư thế Teakwondo hoàn mỹ mà tiêu chuẩn! Sa Sa vô ý thức giơ gậy lên đỡ, rắc một tiếng, cây gậy bị gãy làm đôi.

Bóng người lần lượt thay đổi, ba người ngã về ba hướng khác nhau, Sa Sa ngã bay về phía sau, thân thể Gia Minh đập mạnh xuống mặt đất, về phần người vừa mới có cú đá hoàn mỹ kia, thân thể còn chưa rơi xuống đất đã bị Gia Minh đụng bắn ra ngoài, phần bụng yếu ớt nhất nện mạnh lên cột đèn đường đẹp đẽ ở một bên, sau khi rơi xuống mặt đất, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng căn bản không phát ra được, chỉ biết ôm bụng, đau đến khuôn mặt cũng vặn vẹo, lăn qua lăn lại...

Mọi người đứng ngoài quan sát đều hít một ngụm khí lạnh, đa phần đều lộ ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Người vừa mới xông tới là Lô Kiến Xuyên, năm nay học lớp mười một, gia đình cũng không tính là rất có bối cảnh, nhưng về mặt võ nghệ thì tuyệt đối là một hảo thủ, Teakwondo, Nhu Đạo, mấy môn võ nghệ rất tốt trong nước đều tương đối tinh thông, đánh nhau với mười mấy học sinh cũng sẽ không chịu thua, khá có lực ảnh hưởng trong trường học.

Vừa rồi khi hắn ra tay, những người biết rõ tình hình đang đứng xem đều cho rằng ba người này, ít nhất là nam sinh kia, đều chết chắc rồi, một chiêu bay lên đá xoáy vừa rồi, cho dù người ngoài nghề cũng nhìn ra được thật sự là vô cùng có chừng mực, một cước đá gãy cây gậy gỗ.

Nào ngờ thằng nhóc đứng bên cạnh lại lao lên nhanh như vậy, chỉ một cú đụng vụng về đến không có chút kĩ thuật nào liền đã nằm xuống bên cạnh cây cột đèn rồi, cho nên, kỳ tích xuất hiện, bi kịch cũng xảy ra.

Một cước đá lên người Sa Sa này thực ra cũng không đá thực, nàng bò dậy, nhìn cây gậy gỗ bị đá gãy mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, mắt thấy Gia Minh đang giãy dụa bò dậy liền hận không thể lao lên hôn hắn vài cái. Quả nhiên, thường ngày xem ra Gia Minh luôn mềm nhũn, nhưng đến thời điểm mấu chốt, hắn nhất định là người đáng tin tưởng nhất.

Thấy Gia Minh vì chặn lại một cước này mà phải chịu đau đớn, trong lòng Sa Sa ngọt ngào, trong thời gian ngắn cũng không có ý định tiếp tục đánh nhau, chẳng qua Gia Minh lại không nghĩ vậy, vừa mới bò dậy, hắn liền nhào tới Lô Kiến Xuyên đang nằm trên mặt đất.

Ngôi sao võ thuật trong trường học này còn chưa kịp thở dốc, thì cánh tay của hắn đã bị Gia Minh tóm được, hắn biết lúc này vô cùng nguy hiểm, dùng hết sức bú sữa mẹ liều mạng giãy dụa. Sau đó, hơn mười người theo sát phía sau cũng lao đến gần.

"Mày làm gì thế..."

"Buông hắn ra..."

Hai người đứng đầu tiên muốn dùng tay kéo Gia Minh ra, sau một khắc đã bị Linh Tĩnh và Sa Sa đá văng ra ngoài, nhưng ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết như xé nát tim gan vang lên trên quảng trường, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác thê thảm không nỡ nhìn. Sau trận chiến tranh đoạt cánh tay xem ra khá là buồn cười, ngón trỏ bàn tay phải của Lô Kiến Xuyên bị Gia Minh trực tiếp bẻ gãy.

Nghe tiếng hét thảm này, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng bị dọa. Ở Diệp thị võ quán vài ngày trước, trong lúc vô tình bác Diệp đã nói đến một số kỹ xảo thực chiến, nếu như có thể làm được, bẻ ngón tay chính là một chiêu tương đối thực dụng.

Chẳng qua theo như bác Diệp nói, phương pháp này cần có tay mắt nhanh lẹ, ra tay bất ngờ mới có hiệu quả, nào biết Gia Minh không chỉ học theo, hơn nữa còn một suy ra ba, dứt khoát đợi đến khi người ta không còn năng lực phản kháng mới giành ngón tay địch nhân để bẻ.

"Đám khốn kiếp chúng mày, còn ai muốn xông lên nữa?"

Dường như trận tranh đoạt ngón tay vừa rồi rất kịch liệt, lúc này Gia Minh đang ngồi đó thở hổn hển từng ngụm, bàn tay vẫn còn nắm chặt ngón giữa bàn tay phải của Lô Kiến Xuyên, lay động trước mắt mọi người.

Ngón trỏ của thằng này đã bị gãy thành một góc độ quái dị, trước đây hắn vẫn thường làm gia bộ dạng cứng rắn nhưng lúc này cũng đã nước mắt đầy mặt, ngay cả nói cũng không nên lời, tay trái run rẩy cầm lấy tay phải đáng thương của mình.

Tình cảnh đã diễn biến đến mức này, đã có người trong số hơn mười người kia không chịu được, sắc mặt mấy cô bé cũng xanh mét lại, trên mặt phần lớn những người vây xem cũng đã có chút không đành lòng.

Một nam sinh nhìn như dẫn đầu đám người đó nói:

"Đừng, đừng làm loạn, tất cả mọi người vẫn phải đi học trong trường này, không cần phải vì một chuyện nhỏ mà làm huyên náo đến không giải quyết được, vị bạn học này."

"Chuyện nhỏ? Chuyện nhỏ này là do ai khơi ra?"

Gia Minh nhìn hắn chất vấn.

"Xin lỗi, tao thừa nhận đây là do chúng tao sai, chỉ vì chúng tao thấy hai vị nữ bạn học rất xinh đẹp nên mới muốn lôi kéo sự chú ý của các nàng, thật sự rất xin lỗi."

Nghe hắn nói như vậy, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng thấy hơi khó xử, Gia Minh buông cánh tay Lô Kiến Xuyên ra, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu rời đi. Dĩ nhiên hai cô bé cũng không muốn bị vây xem giống như con khỉ thêm nữa, ba người trở lại khiêng chiếc bàn học nhỏ đi về phía nhà mình.

Ra khỏi đám đông đang chỉ trỏ, Linh Tĩnh mới nói:

"Vừa rồi mình thấy xe của chị Nhã Hàm dừng ở bên cạnh quảng trường, chị Nhã Hàm ở trong xe."

"Có ở đó mà không ra hỗ trợ, quá đáng xấu hổ."

Gia Minh nói.

"Chẳng qua, Gia Minh, vừa rồi cậu thật lợi hại nha, mặc dù động tác khi bẻ ngón tay người ta hơi vụng về, nhưng nếu không phải cậu xông lên, nhất định mình đã bị đá trúng."

"Mình lợi hại như thế, có được thưởng gì không?"

"Trở về rồi hãy nói."

"A, Sa Sa lại muốn rồi sao..."

Ba người ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười như chuông bạc, biến mất trong ánh nắng chiều còn sót lại. Mà ở bên cạnh quảng trường, trong một chiếc xe hơi nhỏ không đắt tiền cho lắm, Nhã Hàm đang bày tỏ nghi ngờ với một người đàn ông trung niên.

"Trần tiên sinh, tại sao vừa rồi ông không cho tôi đi xuống? Giữa học sinh xảy ra xung đột như vậy, giáo viên phải có trách nhiệm đứng ra."

"Ha hả, không phải bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi sao? Ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ kia... Rất thú vị, hắn từng luyện tập võ thuật đúng không?"

"Võ thuật..."

Trong lòng Nhã Hàm chấn động, thầm nghĩ lẽ nào lão già này nhìn ra được điều gì? Miệng lại nói:

"Ông nói đứa bẻ ngón tay kia sao? Hắn gọi là Cố Gia Minh, đúng là có luyện võ, xem như sư đệ của tôi, chẳng qua cũng chỉ là một võ quán bình thường, dạy chút quyền pháp đơn giản. Hắn là đứa đần nhất trong số các võ sinh, luyện quyền cũng chỉ cho có lệ, cũng không biết phải dùng thế nào, thỉnh thoảng bị ép tỷ thí cũng chỉ biết chạy trốn. Lẽ nào Trần tiên sinh cảm thấy hắn rất lợi hại?"

Hỏi câu này, trong lòng nàng cũng không khỏi hơi thấp thỏm, nghe nói người đàn ông trung niên qua gương chiếu hậu này là cao thủ võ thuật trong nước, là loại người thực sự am hiểu khí công, Gia Minh có thể bị hắn nhìn ra điều gì không? Trần Cô Hạ kia còn chưa lên tiếng, cô gái ngồi bên cạnh đã chen miệng vào:

"Ta thấy cũng không giống, thật giống như chẳng qua chỉ khá may mắn mà thôi, hắn ra tay rất vụng về mà."

"Không, không phải may mắn."

Trần Cô Hạ lắc đầu,

"Hai lần hắn ra tay đều cân nhắc rất chuẩn, nắm giữ tình hình tương đối chính xác, nếu như bình thường hắn chỉ biết chạy trốn, vậy thì chúng ta có thể xem hắn là loại người có võ công cao, nhưng lại không muốn sử dụng. Hắn có tư chất rất không tồi, chẳng qua thường ngày không dám phát huy mà thôi, nếu như hắn có thể vượt qua trở ngại trong nội tâm thì chắc chắn sẽ có thành tựu không tệ. Ừ, lần này trong trường lại mở ban võ thuật, ta có thể thử dạy hắn một chút..."

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Nhã Hàm mới thả lỏng, xe hơi cũng vững vàng chạy vào trong học viện Thánh Tâm. Gia Minh không có năng lực đoán trước mọi chuyện, đương nhiên không biết có một vị "Cao nhân võ lâm" đã có ý thu hắn làm đồ đệ, sau khi về nhà, thứ hắn phải bận tâm trong thời gian ngắn cũng chỉ có một việc mà thôi, đó là thỏa mãn ham muốn của hai người vợ nhỏ bé.

"Ặc, mình nói các cậu... Tại sao hôm nay lại hưng phấn như thế, vẫn chưa tới buổi tối mà..."

"Bời vì, ô... Gia Minh, vừa rồi cậu rất lợi hại, a..."

"Bời vì mình và Sa Sa tìm được ông xã tốt mà..."

Đóng kín cửa sổ, trên giường lớn, ông xã bé nhỏ ôm hai người vợ nhỏ bé vừa mới thỏa mãn, vẻ mặt lại hơi khổ não.

"Mặc dù các cậu như thế khiến mình rất cao hứng, nhưng chúng ta vẫn còn chưa ăn cơm mà... Thật đói..."

"A... Nhưng mà chúng ta còn chưa đi mua thức ăn, trời cũng đã tối..."

"Trên đường về nhà lúc nãy thật hưng phấn..."

"Được rồi."

Ông xã nhỏ bé thở dài.

"Ăn mì gói đi."

"Vậy... Ai đi nấu?"

Lười biếng nằm trên giường, có người đặt câu hỏi, sau đó ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Thực ra trường hợp như vậy đã không phải lần một lần hai, ba hòa thượng không có nước uống, cuộc sống sau khi kết hôn chán chường.

Chẳng qua, vẫn như mọi lần trước, đến cuối cùng, đều là cậu bé vừa mới lấy một địch hai kia vừa than thở vừa bước xuống giường, bất đắc dĩ xuống nhà bếp chuẩn bị bữa tối đơn giản, nghe tiếng cười hì hì của hai cô bé mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện