Đêm giao thừa có rất nhiều người không ngủ, Lý Thục Vân cũng vậy, ngồi trong phòng khách ở tầng dưới chờ đến mười hai giờ.Ở thị trấn nhỏ này, mùng một tết đều sẽ mở cửa đốt pháo. Vốn dĩ ban đầu là sáng mùng một tết khi mở cửa ra thì sẽ đốt hai dây pháo, báo hiệu một năm kế tiếp thành công phát đạt. Nhưng sau này không biết từ đâu lại có một cách nói, nói rằng nên đốt pháo càng sớm càng tốt nên dần dần cũng thay đổi – bây giờ, hầu hết mọi người trong thị trấn đều chờ qua mười hai giờ thì sẽ mở cửa đốt pháo ngay.

Có rất nhiều người miền Nam không thức đêm chờ năm mới, ở nơi nhỏ bé lại càng chẳng có bao nhiêu người quen thức đêm. Trước kia mọi người ai cũng ngủ rất sớm, nhưng bây giờ vì đốt pháo mà họ đều gắng gượng không ngủ, Lý Thục Vân chính là một trong số đó.

Thật ra Lý Thục Vân không thích ngủ muộn, nhưng bố mẹ đã dặn bà ta rằng nhất định phải đốt pháo thật sớm, bà ta cũng chỉ có thể gắng gượng không ngủ, một mình ở dưới nhà chờ tới mười hai giờ.

Trong phòng khách rất lạnh, dù Lý Thục Vân có đắp chiếc áo bông lên chân thì cũng chẳng đỡ hơn được bao nhiêu. Mà trong cơn lạnh giá ấy, bà ta lại nhớ đến con trai của mình.

Không biết thằng nhóc kia thế nào rồi… Người đàn ông đó thích nó, chắc sẽ đốt tốt với nó chứ? Chẳng qua một thằng bé như vậy, tương lai quá nửa là chả có tiền đồ gì.

Âm thầm thở dài, Lý Thục Vân lại nghĩ đến Lý Văn. Lý Văn bằng tuổi Mạnh Ân, bây giờ đang học năm hai Trung học, không chỉ ưa nhìn mà thành tích học tập cũng giỏi, con trai của bà ta vốn không thể nào so sánh được. Bà ta ở nhà họ Lý, sau này còn phải nhờ vào Lý Văn dưỡng lão, đúng là nên đối tốt với Lý Văn hơn một chút…

Nghĩ vậy, Lý Thục Vân bèn lấy len ra bắt đầu đan áo len cho Lý Văn. Ban đầu khi mẹ Lý bảo bà ta làm việc này, vì bận rộn quá mà bà ta còn hơi không vui, nhưng bây giờ nghĩ thông thì lại hết sức để ý.

Chờ mười hai giờ vừa đến, Lý Thục Vân lập tức xông ra ngoài. Bà ta đã từng chứng kiến cảnh pháo nổ làm người bị thương nên không dám trực tiếp cầm bật lửa châm pháo, bèn tìm một cây nến, sau đó mới châm ngòi pháo. Chậm chạp một phen như vậy, pháo nhà người khác đã vang lên trước rồi.

Bố Lý mẹ Lý đều là người già giấc nông, bấy giờ bị đánh thức nhưng không nghe thấy tiếng pháo của nhà mình, lại ở trên tầng mắng um lên, Lý Thục Vân chỉ có thể tăng nhanh tốc độ…

Mà cùng lúc ấy, Hàn Trọng Viễn để bao lì xì tiền mừng tuổi ở dưới gối của Mạnh Ân, sau đó ôm Mạnh Ân thật chặt.

Mạnh Ân bị ôm có phần không quen, hơi giãy một cái nhưng không giãy ra được, cũng chỉ có thể nằm im.

***

Sáng mùng một tết, thím Lưu cắt bánh tổ thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng cải thìa đã ngấm sương nấu một nồi cháo rau bánh tổ. Đây cũng không phải món gì ngon quá mức, nhưng là một món ăn mà quê của bà và Tiền Mạt hay ăn.

Cải thìa ngấm sương ngọt lịm, tay nghề của thím Lưu cũng tốt, vì thế món cháo rau bánh tổ mà bà nấu rất được yêu thích, Mạnh Ân còn đặc biệt hỏi cách làm.

“Anh không thích ăn bánh tổ lắm.” Thấy dáng vẻ hào hứng của Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn lén tìm riêng cậu, Mạnh Ân thích loại bánh tổ dinh dính còn dễ gây đầy bụng này, nhưng hắn không thích. Thỉnh thoảng ăn một lần cũng được, chứ hắn chẳng mong đây trở thành món thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn. Tất nhiên còn có một phần, đó chính là dạ dày của Mạnh Ân không tốt, không thể ăn nhiều mấy món như bánh tổ.

“Dạ…” Mạnh Ân gật đầu, từ bỏ ý định mua bánh tổ.

Ăn sáng xong Tiền Mạt đi ra ngoài, Hàn Trọng Viễn không có ý định đi chúc tết người khác, bèn đưa Mạnh Ân lên gác học tiếng Anh.

Chuyến đi Cảng thành dạo trước, sau khi phát hiện rất nhiều người ở đó đều nói tiếng Anh, thậm chí Hàn Trọng Viễn mua đồ cũng thường nói chuyện với người khác bằng tiếng Anh, nhiệt huyết học tiếng Anh trong Mạnh Ân tăng vọt. Nhưng hôm nay Hàn Trọng Viễn chủ động đối thoại bằng tiếng Anh với cậu thì cảm xúc mãnh liệt nhất trong cậu vẫn là kinh ngạc vì được hậu đãi.

Được Hàn Trọng Viễn ôm, câu được câu không nói chuyện bằng tiếng Anh với Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân không kìm được thất thần.

Hàn Trọng Viễn luôn tỏ ra lưu luyến cậu, nhưng cậu đã từng phát hiện một chuyện vào lúc nửa đêm – Hàn Trọng Viễn dùng tay giải quyết dục vọng của mình.

Liệu có phải, Hàn Trọng Viễn vẫn thích con gái? Nếu không… Không phải trong máy tính nói rằng người ta thích nhất là con trai ở lứa tuổi này của cậu à? Nhân vật nam trong những bộ truyện tranh đó trông toàn là mười sáu mười bảy tuổi…

Trước kia Mạnh Ân rất ngây thơ, không biết rất nhiều chuyện. Nhưng sau khi sống chung với Hàn Trọng Viễn lên mạng, lúc đi Cảng thành lại trông thấy mấy quyển sách và truyện tranh trong chung cư của Trịnh Kỳ thì những điều cần biết cậu đều biết cả.

“Em đang nghĩ cái gì?” Hàn Trọng Viễn có phần không vui khi thấy Mạnh Ân thất thần.

“Không có gì…” Mạnh Ân vội vã lắc đầu.

“Vậy chúng ta tiếp tục.” Hàn Trọng Viễn lại nói, song lời vừa ra khỏi miệng thì cửa phòng có tiếng gõ cửa.

Khách đến nhà, vẫn là một vị khách mà Hàn Trọng Viễn nhất định phải gặp – ông ngoại của hắn đưa cả nhà Tiền Tùng đến.

Từ chỗ con trai mình, sau khi Tiền Mạt biết rằng nếu không dạy dỗ tốt thì tương lai em trai mình sẽ làm ra chuyện khốn nạn, bèn bắt đầu dốc nhiều công sức dạy dỗ người em trai này.

Đầu tiên, tất cả chức vụ của Tiền Tùng ở Hoa Viễn đều bị Tiền Mạt xoá bỏ. Sau đó, Tiền Mạt còn cắt đứt nguồn trợ cấp cho Tiền Tùng, vơ vét tiền mặt bên người Tiền Tùng bổ sung vào phần thâm hụt mà gã gây ra cho Hoa Viễn.

Sau cùng, Tiền Tùng chỉ có thể tự mình đi xử lí khoản nợ đánh bạc.

Hơn nửa năm nay đúng là Tiền Tùng sống chả ra sao. Gã là em trai duy nhất của Tiền Mạt, vốn dĩ tài sản rất dư dả, ở thành phố S có nhà có xe có cửa hàng, nhưng bây giờ cũng chẳng còn lại gì… Tất nhiên đây cũng không thể xem là chuyện xấu, sau khi Tiền Mạt nhất quyết không trả nợ giúp gã, cuối cùng gã không còn đánh bạc nữa, hay nói đúng hơn là không dám đi đánh bạc.

Nhưng không đánh bạc thì cuộc sống sau đó vẫn nảy sinh vấn đề. Nếu không phải thế thì mùng một đầu năm, Tiền Tùng sẽ chẳng đến cửa thỉnh tội.

Mẹ của Tiền Mạt đã qua đời, bố cô là một người đàn ông rất trầm tính. Người đàn ông này không có học vấn gì cả, mọi mặt đều rất bình thường. Chỗ không bình thường duy nhất, e chỉ có việc ông hết sức yêu thương con cái so với những người ở nông thôn. Nếu không phải vậy thì một cô gái như Tiền Mạt cũng không thể đi học Đại học.

Mặc dù khoảng thời gian này Tiền Mạt không cho Tiền Tùng tiền, nhưng lại chăm sóc rất chu đáo cho người bố sống chung với Tiền Tùng, còn đặc biệt mời về một hộ sĩ chuyên nghiệp. Vậy nên tuy rằng Tiền Tùng gầy đi rất nhiều vì lo nghĩ, thì tinh thần của bố Tiền lại rất tốt.

Tuy nhiên bố Tiền lại không biết nói sao, sau khi thấy Hàn Trọng Viễn thì gọi hắn một câu, cho hắn một bao lì xì rồi cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng vẫn là Tiền Tùng đánh tan bế tắc: “Tiểu Viễn, mẹ con đâu? Chị không có đây à?”

“Chắc là mẹ đi chúc tết rồi.” Hàn Trọng Viễn đáp, Tiền Mạt phải đến chỗ Lý Thành Phong.

“Chị mà cũng phải đi chúc tết người khác à? Bao giờ thì về?” Tiền Tùng lại hỏi.

“Con không biết.” Trông Hàn Trọng Viễn chẳng muốn nói chuyện cùng Tiền Tùng gì cả.

Mấy tháng nay Tiền Tùng đến chỗ Tiền Mạt khá nhiều, cũng biết ít chuyện Hàn Trọng Viễn thay đổi tính tình, không để ý đến bộ dạng lạnh nhạt của Hàn Trọng Viễn, tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện.

Vợ của Tiền Tùng kết hôn với Tiền Tùng rất sớm, khi đó Tiền Mạt mới tốt nghiệp Đại học không lâu, nhà họ Tiền cũng chẳng giàu có gì, tất nhiên cô không thể có gia thế hiển hách. Thực tế, mấy năm nay cô và Tiền Tùng đều dựa vào Tiền Mạt mới có thể sống tốt, vì thế cô cũng có phần nịnh nọt Hàn Trọng Viễn.

Khi cặp vợ chồng này đang cố gắng lấy lòng Hàn Trọng Viễn, thì cô con gái duy nhất Tiền Xảo Vũ của họ lại nhìn Hàn Trọng Viễn bằng ánh mắt mang theo căm hận.

Tiền Xảo Vũ nhỏ hơn Hàn Trọng Viễn một tuổi, từ bé đến lớn chưa từng chịu khổ, thế mà hơn nửa năm nay cuộc sống lại hết sức vất vả, tất nhiên oán hận một cách rõ ràng cả nhà người bác giàu có lại không chịu giúp đỡ bố mình.

Hàn Trọng Viễn chỉ xem như không thấy sự oán hận của cô bé. Đời trước cô em họ này ra nước ngoài từ rất sớm, không liên lạc cũng chẳng có ân oán gì với hắn, tất nhiên hắn không cần quan tâm. Nhưng Mạnh Ân thì lại lo lắng nhìn Tiền Xảo Vũ mấy lần, để rồi bất cẩn đối mặt với tầm nhìn của Tiền Xảo Vũ mà nhận lại ánh mắt coi thường của đối phương.

Hàn Trọng Viễn chỉ xem như không nghe thấy những lời Tiền Tùng nói, thản nhiên cầm một cái nạo nhỏ đập quả hồ đào, đập được hạt hồ đào to thì cho ông ngoại hiếm gặp của mình, hạt nhỏ thì để trong một cái chén bên cạnh, đó là cho Mạnh Ân.

Trước mặt khách khứa, Mạnh Ân không dám nghênh ngang ăn những hạt hồ đào đó, thậm chí có hơi không thích bầu không khí trong phòng khách, bèn tìm cơ hội vào bếp. Kết quả chưa được bao lâu thì Tiền Xảo Vũ cũng đi theo.

“Anh chính là gã hồ ly mà anh họ thích?” TIền Xảo Vũ hận Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn nên dĩ nhiên cũng hận Mạnh Ân, nhất là sau khi trông thấy cả người toàn đồ hiệu của Mạnh Ân.

Mùng một tết phải mặc quần áo mới, Tiền Mạt bèn chuẩn bị cho Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân mỗi người một bộ. Giá của quần áo mà cô chọn, cũng không phải những bộ đồ thể thao Hàn Trọng Viễn mua cho Mạnh Ân có thể so sánh.

Mạnh Ân không lên tiếng, cũng không biết nói gì cho phải.

“Anh cũng đừng đắc ý, anh không đẹp cũng chả có tài cán gì, tôi thấy chả bao lâu nữa là Hàn Trọng Viễn sẽ bỏ rơi anh thôi!” Tiền Xảo Vũ hung ác trợn mắt nhìn Mạnh Ân, cô ta không dám nổi giận với Hàn Trọng Viễn, chỉ có thể lén tìm Mạnh Ân xả ra.

Mạnh Ân cúi mặt, vẫn không lên tiếng. May sao lúc ấy thím Lưu đi đến, cũng khiến Tiền Xảo Vũ không cam lòng rời đi.

Sau khi về, Tiền Mạt nói chuyện rất lâu với Tiền Tùng. Cô không cho Tiền Tùng về Hoa Viễn, nhưng để bố mình mua hai cửa hàng trong khu vực sầm uất rồi cho Tiền Tùng thu tiền thuê.

Số tiền thuê này đủ để Tiền Tùng sống tốt, tích góp dành gây dựng sự nghiệp cũng được. Sau này Tiền Tùng có chứng minh được không thì phải xem bản lĩnh của gã rồi.

***

Mùng năm tết thím Lưu xin nghỉ, muốn trở về thăm cha mẹ mình. Cũng trong ngày này, Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân quay lại nhà mình.

Vừa về đến nhà, Mạnh Ân bắt đầu dọn vệ sinh, mà Hàn Trọng Viễn thì mở máy tính ra đọc tin tức về Duyên Mộng.

Bây giờ khắp nơi trên mạng đều là chuyện liên quan đến năm mới, tin tức gây xôn xao của Duyên Mộng trước đây cũng đã giảm độ hot, nhưng Hàn Trọng Viễn tin, rất nhanh tình hình sẽ thay đổi.

Thời buổi này mọi người đều thích xem ti vi, dịp tết thì người một nhà lại càng cùng nhau ngồi tụ tập trước vô tuyến. Sau đó bắt đầu từ hôm mùng sáu tết ấy, có rất nhiều người xem được một quảng cáo mới.

Trong sân trường, một cô gái đeo tai nghe đi dưới tàng cây, khiến rất nhiều người chú ý. Tầm mắt của mọi người đều hướng về chiếc MP4 rất khác lạ mà cô cầm trên tay. Lúc này, có người đi tới hỏi đây là cái gì.

Cô gái xinh đẹp xoay người mỉm cười: “Duyên Mộng, luôn bị bắt chước, chứ chưa bao giờ bị vượt qua.”

Quảng cáo này cũng không có nhiều chỗ khác thường, cùng lắm chỉ là hình ảnh cực kì độc và đẹp, nhưng câu câu quảng cáo này lại có chút thâm ý khác…

Vào lúc đoạn quảng cáo này và quảng cáo trước kia của Hải Linh cùng nhau xuất hiện trên các đài truyền hình, Duyên Mộng bắt đầu khởi kiện.

Tuy rằng cô gái bị huỷ hoại dung mạo kia cũng có thể xem là vu oan cho Duyên Mộng, nhưng dẫu sao đã rất xui xẻo rồi, tất nhiên Hàn Trọng Viễn không thể khởi kiện cô ta như mình từng nói. Đối tượng Hàn Trọng Viễn khởi kiện, là Hải Linh, kiện chính là bản quyền.

Ban đầu Hàn Trọng Viễn giao cho Trần Cảnh Đường đăng kí độc quyền tất cả những gì có thể đăng kí được đều là để đề phòng vạn nhất, bây giờ vừa hay lại dùng đến.

Công ti điện tử mà Hàn Hành Diểu và Thiệu Hồng Cẩn mở là nhắm đến Duyên Mộng, sản phẩm của chúng lại càng ăn cắp bản quyền sản phẩm của Duyên Mộng. Vụ kiện bản quyền này, đúng là một phát trúng đích.

Ngoài chuyện này ra, Hàn Trọng Viễn còn công bố danh sách những nhân viên Duyên Mộng từ chức năm ngoái lên website chính thức của Duyên Mộng, tiện thể đăng thêm chứng cứ công ti Hải Linh mời những người này về làm.

Tất nhiên, mặc dù tất cả những việc này khiến người khác chú ý, nhưng số người chú ý cũng không nhiều, vì dân chúng trong nước cũng không để ý đến chuyện bản quyền như thế. Lúc việc này mới được công bố thậm chí còn có dân mạng bày tỏ, nếu Hải Linh làm dựa theo sản phẩm của Duyên Mộng, mà không mua nổi hàng Duyên Mộng thì mua Hải Linh cũng được.

Có rất nhiều người tán đồng lời nhận xét như vậy, cho đến khi sự việc thứ hai được công bố, những món hàng giả của Duyên Mộng trước kia, tất cả đều do công ti Hải Linh sản xuất.

“Hàng giả ư? Ông chủ nói kĩ thuật của mọi người còn chưa hoàn thiện nên để chúng tôi luyện tập trước một chút, vì thế chúng tôi mới làm cái (MP3) đó của Duyên Mộng. Chúng tôi làm nhiều lắm, làm xong một lô thì ông chủ sẽ sửa đổi một chút, sau đó để chúng tôi làm tiếp. Món đồ kia, trong chúng tôi còn có người lén lấy về nhà cho trẻ con chơi, về sau nghe nói có nổ thì sợ hết cả hồn…” Một công nhân nữ chừng bốn mươi tuổi phỏng vấn ở đài truyền hình, phát biểu như vậy bằng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm, một số nhân viên khác của Hải Linh cũng đưa ra kết luận tương tự.

Quản lí hàng giả trong dịp năm mới không hề nghiêm khắc, hơn nữa ban đầu Hàn Hành Diểu cũng không ngờ sẽ xảy ra vụ nổ như vậy, vì thế cũng không che giấu kín kẽ chuyện mình sản xuất hàng giả. Tất nhiên, đây cũng là vì với bản lĩnh của y thì không thể che giấu được toàn bộ – nhiều nhân viên như thế, chả lẽ y có thể giết người diệt khẩu được chắc? Nếu như Hải Linh chỉ bị công bố một trong hai sự việc trên thì mặc dù bị mọi người ghét, song cũng chỉ dừng lại ở ghét mà thôi. Nhưng bây giờ hai chuyện này lại cùng lúc bị đưa ra ánh sáng…

Nhất thời, Hải Linh trở thành thứ mà người người kêu đánh, người sử dụng hàng Hải Linh thì lại càng nghi ngờ về chất lượng của sản phẩm – Hải Linh dựa vào sản xuất hàng giả để lập nghiệp, những món hàng giả kia còn từng phát nổ, liệu có khi nào đồ mà họ mua cũng có thể phát nổ hay không?

Rất nhiều người dùng đã ầm ĩ muốn trả lại hàng rồi!

“Rõ ràng anh đã dặn dò là không được để truyền thông biết việc này rồi.” Sau khi biết chuyện, sắc mặt Thiệu Hồng Cẩn tái nhợt.

“Vô dụng.” Hàn Hành Diểu nói, lúc cảnh sát điều tra hàng giả tra ra được chính xác Hải Linh thì y đã biết, nhất định đằng sau Duyên Mộng có chống lưng. Nếu đã vậy thì chuyện này y tránh cũng không được.

Thật ra y đã chuẩn bị xong nếu chuyện hàng giả bị đưa ra ánh sáng, còn ngầm ám chỉ với đám Hàn Thận chuyện này từ trước, cũng tìm luật sư bàn biện pháp đối phó, lại chẳng ngờ Hàn Trọng Viễn lại đăng kí bản quyền nhiều như vậy.

Cho dù đám người Hàn Thận tin rằng Duyên Mộng hãm hại y, giúp y thoát được chuyện này thì Hải Linh vẫn phải đối mặt với khoản tiền phạt lớn, thậm chí không thể tái sản xuất sản phẩm hiện giờ, danh tiếng cũng sẽ tụt dốc, rốt cuộc y phải làm sao?

Hàn Trọng Viễn, tất cả là tại Hàn Trọng Viễn! Nếu không có Hàn Trọng Viễn, không có Hoa Viễn làm chỗ dựa sau lưng Duyên Mộng thì cớ gì một công ti nhỏ như Duyên Mộng có thể có lực lượng mạnh như thế? Hàn Trọng Viễn căn bản không để y được sống thoải mái!

Lại xem tin tức trên mạng, nhìn Thiệu Hồng Cẩn đã sứt đầu mẻ trán bên cạnh, Hàn Hành Diểu nghiến răng một cái, bỗng nhiên ngã thẳng xuống đất.

“Hành Diểu, cậu sao vậy Hành Diểu? Người đâu! Hành Diểu ngất rồi!” Thiệu Hồng Cẩn lập tức hoảng sợ gọi ầm lên, luống ca luống cuống tìm người đưa Hàn Hành Diểu vào viện.

Chờ đám người Hàn Thận chạy đến, từ áy náy, gã còn vơ hết chuyện sản xuất hàng giả lên người mình, tất nhiên gã cũng không quên hắt nước bẩn vào Duyên Mộng: “Chúng con chỉ sản xuất một ít hàng giả, trên thị trường có hàng giả cũng chẳng phải chuyện to tát gì, còn về bản quyền thì chúng con sản xuất theo sản phẩm của nước ngoài! Bản thân Duyên Mộng cũng sản xuất theo sản phẩm của nước ngoài, thế nên mới giống của chúng con, việc gì phải để ý đến chúng con cơ chứ? Bọn họ vốn dĩ muốn đối đầu với chúng con!”

Thiệu Hồng Cẩn nói đến mức tình cảm trào dâng, còn kể chuyện mình từng bị lạnh nhạt ở Duyên Mộng trước kia. Toàn thân dáng vẻ ấm ức, khiến vẻ mặt của Hàn Thận càng lúc càng khó coi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện