Hàn Trọng Viễn vẫn luôn cho người theo dõi người nhà Mạnh Ân nên tất nhiên cũng biết rất rõ chuyện nhà họ Mạnh. Thậm chí Mạnh Kiến Kim rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, cũng không thể không kể công hắn thêm dầu vào lửa.

Tuy nhiên, hắn cũng chẳng làm một lưới tóm gọn. Dù sao xã hội bây giờ cũng là xã hội pháp chế, tuy đám Triệu Anh sẵn sàng giúp hắn dày vò mấy người nhà họ Mạnh đó, nhưng nếu làm quá thì lại không được.

Vì thế mặc dù mấy ngày nay hai mẹ con Mạnh Manh gặp rất nhiều phiền phức, nhưng chí ít vẫn được an toàn. Trên thực thế, nếu họ có thể rời đi nhanh một chút thì e cũng chẳng có ai đến tìm họ để gây phiền phức.

Nhưng rất rõ ràng, Trình Ninh San và Mạnh Manh không hề muốn làm vậy.

Tuy Mạnh Kiến Kim nợ nần, lại còn bị bắt, nhưng số tài sản bị toà án niêm phong của ông ta cũng rất nhiều. Đấu giá xong, trả nợ ngân hàng thì còn có thể thừa lại một khoản. Trình Ninh San không nỡ từ bỏ số tiền này, tất nhiên cũng không muốn rời đi, thậm chí họ còn mong có thể đưa Mạnh Kiến Kim ra…

Việc Mạnh Manh tìm Mạnh Ân, lần đầu tiên Hàn Trọng Viễn biết thì đã tìm đám Triệu Anh cản lại rồi. Chỉ là hắn không ngờ Mạnh Manh đã bị người của hắn ngăn cản rồi, mà vẫn dám đến tìm Mạnh Ân, thậm chí còn bị hắn bắt gặp nữa.

Nếu không phải hắn đợi Mạnh Ân, mất kiên nhẫn tới đây xem thì có phải Mạnh Ân đã bị ức hiếp rồi không? Hàn Trọng Viễn mang sắc mặt khó coi nhìn Mạnh Manh, trước mắt lại hiện ra dáng vẻ Mạnh Ân khi hắn mới sống lại.

“Hàn Trọng Viễn…” Mạnh Manh bị điện thoại đập một cái, vừa định nổi cáu thì đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Trọng Viễn, lập tức kinh hãi lùi về sau một bước, thậm chí muốn bỏ chạy ngay.

Nhưng cô ta lại không cam lòng. Không cam lòng khi Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân, cũng không cam lòng khi mình sống thảm hại như vậy mà Mạnh Ân lại có thể được người khác nâng trong lòng bàn tay: “Hàn Trọng Viễn, anh có biết người anh thích là loại người gì không? Đó là kẻ máu lạnh mà ngay đến sống chết của bố mình cũng không thèm quan tâm!”

“Lẽ nào bố cậu ấy thì quan tâm đến sống chết của cậu ấy?” Toàn thân Hàn Trọng Viễn mang theo hơi lạnh tới gần Mạnh Manh, sau đó chán ghét cau mày, lại nhếch lên một nụ cười: “Nếu cô không muốn chết, sau này đừng đến gần Mạnh Ân nữa.”

Mạnh Manh sợ hãi nhìn Hàn Trọng Viễn, không kìm được run rẩy. Mấy lần gặp mặt lúc trước đã khiến cô ta rất sợ Hàn Trọng Viễn, thậm chí thứ sợ hãi ấy còn đè nén hết tình cảm mà trước kia cô ta dành cho Hàn Trọng Viễn, chỉ còn lại cảm giác không cam lòng.

Nhưng dù như vậy thì Mạnh Manh cũng chưa bao giờ sợ hãi như lần này.

Hàn Trọng Viễn để ý thấy sự hoảng sợ của Mạnh Manh, khẽ liếm môi: “Từng dao một cắt cơ thể cô ra, khiến máu cô chảy chầm chậm tới hết, nhất định là một cảnh tượng vô cùng tuyệt vời phải không?”

Hắn thật sự sẽ giết mình mất! Mạnh Manh chỉ cảm thấy hơi lạnh như băng bốc lên từ lòng bàn chân mình, khiến toàn thân cô ta đông cứng. Mấy giây sau cô ta mới phản ứng lại, sau đó đột ngột xoay người bỏ chạy.

Mạnh Ân cầm trong tay tờ một trăm tệ kia, hơi mù mờ nhìn cảnh tượng trước mắt này. Thấy thế, Hàn Trọng Viễn lập tức bất mãn trừng cậu một cái: “Em còn đờ ra đấy làm gì? Muốn anh đói chết chắc.”

“Ưm.” Mạnh Ân gật đầu.

Hồi nãy Hàn Trọng Viễn cũng trông thấy cảnh Mạnh Ân đưa tiền, lại cười lạnh một tiếng: “Với loại con gái này thì em cho nhiều tiền như thế làm gì? Vứt cho cô ta mấy xu là được rồi! Ném thẳng vào mặt ấy!”

“Em biết rồi.” Mạnh Ân lại gật đầu.

Hàn Trọng Viễn rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạnh Ân, dẫn Mạnh Ân đi về phía trước. Đi được mấy bước, lại bảo: “Mạnh Kiến Kim ngồi tù rồi, nhưng chỗ của mẹ em, hàng tháng anh vẫn sẽ gửi tiền cho bà ấy, nên bà ấy sẽ không đến đâu.”

Đúng là Mạnh Ân đang lo về chuyện của Lý Thục Vân, sợ Lý Thục Vân sẽ gây ra chuyện gì đó. Không ngờ Hàn Trọng Viễn đã sắp xếp ổn, nhất thời càng áy náy hơn: “Số tiền kia…”

“Thế nên em phải chăm sóc anh chu đáo vào, biết chưa?” Hàn Trọng Viễn trả lời một cách hợp tình hợp lí.

Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn, trong mắt tràn ngập lấp lánh.

Hàn Trọng Viễn đắc ý nhéo mặt Mạnh Ân. Nhưng tầm mắt hắn vừa rời khỏi Mạnh Ân thì rất nhanh lại lạnh đi, lạnh đến thấu xương. Suýt nữa thì hắn quên mất Mạnh Manh rồi, không ngờ kẻ này lại xông ra…

Bên này, Hàn Trọng Viễn nghĩ đến Mạnh Manh. Bên kia, Mạnh Manh chạy về nhà, còn chưa hết hoảng hồn.

“Manh Manh, làm sao vậy? Sao con lại thành ra thế này?” Trình Ninh San hơi bất mãn liếc nhìn cô con gái chật vật của mình. Tuy bà ta có hơi tiều tuỵ, nhưng vẫn quan tâm chăm chút cho mình, thế nên nhìn phong thái có phần xót xa hơn, nhưng gương mặt xinh đẹp lại không hề tổn hại.

Mạnh Kiến Kim có thể bị bà ta quyến rũ, hoàn toàn bỏ mặc vợ và con trai, cũng chính vì bà ta có một gương mặt đẹp mà lúc nào cũng chú ý chăm chút – Trình Ninh San vẫn luôn tin, trên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.

Người đàn bà tên Lý Thục Vân kia, nói thật nhan sắc không hề thua kém bà ta, nếu không năm đó một người dù nghèo khổ nhưng ánh mắt vẫn rất cao ngạo như Mạnh Kiến Kim cũng sẽ chẳng để ý đến bà ta. Nhưng ai bảo người đàn bà tên Lý Thục Vân kia lại tự tay huỷ hoại một ưu điểm lớn như vậy cơ chứ…

Thôi được, bây giờ cũng không thể coi đó là ưu điểm lớn được nữa. Chỉ là bà ta theo Mạnh Kiến Kim mười mấy năm, bây giờ ngay cả muốn đi tìm nhà cũng không thể.

“Con đi tìm Mạnh Ân rồi.” Mạnh Manh nói.

“Nó bảo sao?” Trình Ninh San hỏi ngay, lại cảm thấy quá nửa là Mạnh Ân sẽ đồng ý. Có thể nói bà ta đã nhìn thằng bé kia lớn lên, yếu đuối không có chính kiến, là loại khống chế dễ nhất.

“Anh ta không chịu! Anh ta còn sỉ nhục con! Cả Hàn Trọng Viễn kia nữa…” Mạnh Manh không kìm được run rẩy, đời này cô ta thật sự không muốn gặp lại người này nữa.

“Rốt cuộc làm sao?” Trình Ninh San hỏi.

Mạnh Manh kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trước đó, lại hỏi: “Mẹ, rốt cuộc chúng ta phải làm sao? Ban đầu cứ tưởng nhà họ Hàn quen biết nhiều người, chúng ta có thể nghĩ cách giúp bố giảm án, mà bây giờ…”

Sắc mặt Trình Ninh San hơi trắng, bất chợt ngắt lời Mạnh Manh: “Hàn Trọng Viễn để ý đến Mạnh Ân như thế thật à?”

“Đúng vậy.” Mạnh Manh gật đầu.

“Sau này con đừng đi tìm Mạnh Ân nữa! Ngàn vạn lần đừng đi! Lần trước không phải Lý Hướng Dương đó từng bảo là họ muốn nịnh bợ một nhân vật lớn là bác của Hàn Trọng Viễn à? Con xem, nếu Hàn Trọng Viễn để ý đến Mạnh Ân như thế thật, Tiền Mạt lại không phản đối thì liệu chuyện của Lý Mẫn Học và bố con, có phải chính là Hàn Trọng Viễn làm hay không?” Bỗng nhiên Trình Ninh San nảy ra một suy đoán đáng sợ.

Sắc mặt Mạnh Manh cũng trắng y hệt. Nếu là trước đây thì nhất định cô ta sẽ làm ầm lên đòi đi tìm Mạnh Ân gây sự. Nhưng lần này nhớ đến biểu tình khi trước của Hàn Trọng Viễn, bất giác lại chẳng dám làm gì.

Liệu Hàn Trọng Viễn có giết cô ta thật hay không?

Nhưng đến bây giờ hai người họ mới kịp phản ứng thì đã muộn rồi. Hôm sau, người đòi nợ đến cửa. Trước đây Trình Ninh San cầu xin nên mấy kẻ này đã đồng ý vài hôm nữa mới đến đòi tiền, bây giờ không chỉ mang dáng vẻ hung thần ác sát mà còn tỏ ra hết sức giận dữ.

Dẫn đầu là một gã đàn ông thấp bé đô con cao nhất cũng chỉ một mét sáu, đeo dây chuyền vàng bản to. Sửa lại mái đầu húi cua của mình, vừa vào cửa, không hề thương hoa tiếc ngọc mà tát Trình Ninh San một phát: “Đĩ thoã, rõ ràng trong tay có tiền có nhà mà lại lừa tao là không có tiền!”

Gã đàn ông thấp bé đô con vừa ra tay thì đám đàn ông phía sau cũng nhao nhao hành động. Họ quây ba mẹ con Trình Ninh San vào góc, cũng không đánh người, nhưng lại đập phá nhà cửa. Mỗi một tiếng động đều như nện thẳng vào lòng Trình Ninh San, khiến trái tim bà ta thình thịch thình thịch mà càng đập càng nhanh.

Chờ tạo xong bầu không khí, gã đàn ông thấp bé đô con không hề ra tay đập phá nhà cửa mà chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc lá mới nói: “Trang sức giấy tờ nhà đất lấy hết ra cho tao! Không lấy thì đừng trách tao không khách sáo, đem con trai con gái mày bán vào trong núi! Con gái mày xinh thế này, trước khi đi còn có thể để bọn tao vui vẻ nữa!”

Trình Ninh San bị doạ sợ, trước đây những kẻ này cũng từng doạ bà ta, nhưng chưa bao giờ xông vào nhà bà ta đập phá đồ đạc như thế này…

“Mày cần tiền hay cần mạng?” Gã đàn ông thấp bé đô con ném mẩu thuốc tàn trong tay về phía Trình Ninh San.

Mặt Trình Ninh San bị bỏng một ít, nhưng nào dám nhìn vết thương của mình: “Tôi đưa, tôi đưa, tôi đưa ngay…”

***

Trong tay Trình Ninh San không còn tiền nữa, Hàn Trọng Viễn lại đến toà án chào hỏi, đưa ra số tài khoản của Mạnh Ân – Trình Ninh San nhớ mong tiền của Mạnh Kiến Kim, nhưng trên thực tế, Mạnh Ân đã “trưởng thành” mới là con trai hợp pháp của Mạnh Kiến Kim, là người hợp pháp tiếp nhận tài sản của ông ta.

Còn Trình Ninh San và Mạnh Manh… Về mặt luật pháp thì họ không có một chút liên quan nào với Mạnh Kiến Kim hết.

Hàn Trọng Viễn sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, lại chẳng định nói cho Mạnh Ân biết. Còn về số tiền kia… Ngoài Duyên Mộng, hắn còn định đăng kí một công ti chuyên phát triển các loại app điện thoại trong tương lai, lúc đó coi số tiền này như khoản đầu tư của Mạnh Ân, rồi cho Mạnh Ân một ít cổ phần là được.

Mạnh Ân là một nửa mà hắn không thể tách rời. Thứ gì của hắn, Mạnh Ân cũng nên có một phần.

Tất nhiên, hắn không định nói cho Mạnh Ân biết.

Hàn Trọng Viễn tính toán chuyện tương lai đâu vào đấy. Có điều giai đoạn hiện giờ, Duyên Mộng vẫn chỉ tập trung nghiên cứu sản xuất MP3 và MP4, tuy có danh tiếng trong nước, nhưng cũng chẳng gây chú ý.

Tuy nhiên, vẫn có người để mắt đến công ti nhỏ này… Hôm sau, khi Hàn Trọng Viễn vừa đến công ti thì Tề An An nói với hắn, có người muốn nhập cổ phần Duyên Mộng. Mà người kia lại là một trong những ông anh họ của hắn, có quan hệ cực kì thân thiết với Hàn Hành Diểu – Thiệu Hồng Cẩn.

Hàn Trọng Viễn có ấn tượng rất sâu sắc với Thiệu Hồng Cẩn. Người này một lòng muốn kinh doanh, nhưng trên thương trường lại càng đánh càng thua. Có điều người nhà họ Thiệu ai cũng chiều chuộng gã, gã lại một lòng giúp đỡ Hàn Hành Diểu, khiến Hàn Hành Diểu sẵn lòng ủng hộ gã, vì thế sau cùng phát triển rất ổn.

Bây giờ người này lại có mắt nhìn tinh tường như thế, không ngờ lại để ý đến Duyên Mộng của hắn.

“Bảo anh ta, muốn nhập cổ phần Duyên Mộng, nằm mơ đi!” Hàn Trọng Viễn cười lạnh một tiếng.

Tề An An há hốc. Cô cũng biết Duyên Mộng không bán cổ phần, nếu không phải Thiệu Hồng Cẩn là người thân của Hàn Trọng Viễn thì cũng chẳng nói chuyện này cho Hàn Trọng Viễn biết. Nhưng lời này của Hàn Trọng Viễn đúng là không khách sáo mà…

Lại nói, người khác mở công ti, giai đoạn đầu đều nghĩ đủ mọi cách bán cổ phiếu để góp vốn, e cũng chỉ có Hàn Trọng Viễn lắm tiền nhiều của mới như thế này mà thôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện