“…”
Cố Vy Vy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mở trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nói ra lời kinh người kia.
Phó Hàn Tranh ném một bộ quần áo ngủ sạch lên giường, đứng quay lưng lại, “Thay đi, còn đến bệnh viện.”
“Không cần anh quan tâm, anh đi đi.” Cố Vy Vy lạnh giọng cự tuyệt, cô không muốn có thêm dính dáng gì với người đàn ông này.
Phó Hàn Tranh hoàn toàn làm lơ lời cự tuyệt của cô, cương quyết nói, “Cô tự mình làm hay là tôi làm?”
Cố Vy Vy cắn răng, bàn tay cứng ngắc run rẩy cởi nút áo ngủ, nhưng nút áo nho nhỏ kia hình như có thù oán gì với cô, nửa ngày cũng không cởi được một nút.
Qua hai ba phút, Phó Hàn Tranh nghiêng đầu liếc mắt một cái, thấy cô còn chưa thay xong, dứt khoát bước tới tự mình động thủ, cởi áo ướt trên người cô, sau đó mặt không đổi sắc cầm khăn tắm lau nước trên người cô, mặc quần áo ngủ sạch sẽ lên, toàn bộ quá trình không đến hai phút.
Cố Vy Vy nhìn người đàn ông cài từng nút áo cho mình, mặc dù trên mặt vẫn là nét mặt lạnh lùng nhưng cô lại cảm thấy một chút ôn nhu khó hiểu.
Trong suốt quá trình đó, Phó Hàn Tranh không nói gì, mặc quần áo cho cô xong, lại cởi áo khoác ngoài của âu phục khoác lên người cô, sau đó bế cô đi ra ngoài.
Áo khoác vẫn còn mang hơi ấm của người, mũi Cố Vy Vy không khỏi cay cay. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, trong cái đêm mà cô bất lực nhất, ở lại bên cạnh cô lại là Phó Hàn Tranh.
Lúc đi vào thang máy, cô nghẹn ngào thấp giọng nói cảm ơn, “Cám ơn anh.”
Sau khi bị Lăng Nghiên hại chết để lấy mất trái tim, bị Cố Tư Đình buông bỏ, rồi còn suýt bị nhà họ Chu đưa đi làm đồ chơi cho người khác…
Giờ khắc này, anh xuất hiện, cho cô ấm áp… thực sự đáng quý vô cùng….
Phó Hàn Tranh không nói lời nào đưa cô xuống tầng, đặt cô vào trong xe, cài chặt dây an toàn.
Sau đó, lái xe đưa cô đến bệnh viện trực thuộc Phó thị, trên đường đi còn gọi điện thoại báo cho Hà Trì.
Trên xe mở máy sưởi, Cố Vy Vy không cảm thấy lạnh, nhưng lại nóng đến khó chịu.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh mắt có chút mê ly.
“Anh… Anh để tôi xuống xe đi”.
Ngồi trong xe cùng với anh, cô không nhịn được mà muốn nhào lên người anh.
“Tới ngay rồi đây.” Phó Hàn Tranh đạp chân ga, tăng tốc độ xe.
Xe đến bệnh viện, anh đậu xe xong liền xuống xe mở cửa bế cô xuống xe. Ai ngờ, còn không chờ anh bế cô xuống thì cô đã mất lý trí, ngửa cổ hôn lên môi anh.
Nụ hôn trúc trắc lại khiến cả thân thể lẫn linh hồn anh rung động trong chớp mắt.
Cô thiếu nữ non nớt nay đã biến thành yêu tinh hút hồn người.
Lý trí nói với anh, anh phải bế cô lên tầng, đưa cô tới chỗ bác sĩ, nhưng đôi môi mềm mại, thơm ngát của cô lại ngọt đến mức khiến anh mê mệt.
Hà Trì xuống bãi đỗ xe đón người, thấy hai người trong xe đang hôn triền miên, ho khan một tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Phó Hàn Tranh buông đôi môi mềm mại của cô ra, ấn người vào trong ngực.
Cố Vy Vy khó chịu vặn vẹo trong ngực anh, cảm giác khô nóng vừa biến mất lại dồn dập tấn công.
Phó Hàn Tranh nhìn Hà Trì một cái, giọng nói có chút khàn khàn, “Cô ấy bị người bỏ thuốc…”
Hà Trì hiểu rõ gật đầu một cái, nói, “Trong xe không tiện nói chuyện, phòng của em còn trống, hai người cứ từ từ giải quyết…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh như băng của Phó Hàn Tranh liếc tới, “Cho cô ấy loại thuốc nào đó giúp người bình tĩnh lại.”
Hà Trì vừa nghe thì khó tin mà nhìn anh, “Không phải chứ? Thịt đưa đến miệng anh còn không ăn, sau này anh muốn ăn cũng chưa chắc có cơ hội đâu.”
Nhìn mà xem, người đẹp trong ngực anh mới mê người làm sao, anh lại có thể không ăn?
Chẳng lẽ là tại anh ta đến không đúng lúc?
Có lẽ nếu anh ta đến trễ một chút nữa, bọn họ sẽ giải quyết ngay trong xe luôn ấy chứ.
Phó Hàn Tranh lạnh mặt bế cô lên tầng, nhìn Hà Trì tiêm cho cô chút thuốc an thần, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hà Trì tiêm xong, liếc anh, “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, thuốc vẫn còn chưa phát huy hiệu lực…”
Ánh mắt Phó Hàn Tranh sắc lạnh, “Em biến đi được rồi.”
Hà Trì hừ một tiếng, rời khỏi phòng bệnh.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng bệnh, gọi điện cho tổ trưởng phụ trách an ninh của nhà họ Phó, “Lôi Mông, điều tra xem gần đây người nhà họ Lê đang làm gì.”
Cố Vy Vy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mở trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nói ra lời kinh người kia.
Phó Hàn Tranh ném một bộ quần áo ngủ sạch lên giường, đứng quay lưng lại, “Thay đi, còn đến bệnh viện.”
“Không cần anh quan tâm, anh đi đi.” Cố Vy Vy lạnh giọng cự tuyệt, cô không muốn có thêm dính dáng gì với người đàn ông này.
Phó Hàn Tranh hoàn toàn làm lơ lời cự tuyệt của cô, cương quyết nói, “Cô tự mình làm hay là tôi làm?”
Cố Vy Vy cắn răng, bàn tay cứng ngắc run rẩy cởi nút áo ngủ, nhưng nút áo nho nhỏ kia hình như có thù oán gì với cô, nửa ngày cũng không cởi được một nút.
Qua hai ba phút, Phó Hàn Tranh nghiêng đầu liếc mắt một cái, thấy cô còn chưa thay xong, dứt khoát bước tới tự mình động thủ, cởi áo ướt trên người cô, sau đó mặt không đổi sắc cầm khăn tắm lau nước trên người cô, mặc quần áo ngủ sạch sẽ lên, toàn bộ quá trình không đến hai phút.
Cố Vy Vy nhìn người đàn ông cài từng nút áo cho mình, mặc dù trên mặt vẫn là nét mặt lạnh lùng nhưng cô lại cảm thấy một chút ôn nhu khó hiểu.
Trong suốt quá trình đó, Phó Hàn Tranh không nói gì, mặc quần áo cho cô xong, lại cởi áo khoác ngoài của âu phục khoác lên người cô, sau đó bế cô đi ra ngoài.
Áo khoác vẫn còn mang hơi ấm của người, mũi Cố Vy Vy không khỏi cay cay. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, trong cái đêm mà cô bất lực nhất, ở lại bên cạnh cô lại là Phó Hàn Tranh.
Lúc đi vào thang máy, cô nghẹn ngào thấp giọng nói cảm ơn, “Cám ơn anh.”
Sau khi bị Lăng Nghiên hại chết để lấy mất trái tim, bị Cố Tư Đình buông bỏ, rồi còn suýt bị nhà họ Chu đưa đi làm đồ chơi cho người khác…
Giờ khắc này, anh xuất hiện, cho cô ấm áp… thực sự đáng quý vô cùng….
Phó Hàn Tranh không nói lời nào đưa cô xuống tầng, đặt cô vào trong xe, cài chặt dây an toàn.
Sau đó, lái xe đưa cô đến bệnh viện trực thuộc Phó thị, trên đường đi còn gọi điện thoại báo cho Hà Trì.
Trên xe mở máy sưởi, Cố Vy Vy không cảm thấy lạnh, nhưng lại nóng đến khó chịu.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh mắt có chút mê ly.
“Anh… Anh để tôi xuống xe đi”.
Ngồi trong xe cùng với anh, cô không nhịn được mà muốn nhào lên người anh.
“Tới ngay rồi đây.” Phó Hàn Tranh đạp chân ga, tăng tốc độ xe.
Xe đến bệnh viện, anh đậu xe xong liền xuống xe mở cửa bế cô xuống xe. Ai ngờ, còn không chờ anh bế cô xuống thì cô đã mất lý trí, ngửa cổ hôn lên môi anh.
Nụ hôn trúc trắc lại khiến cả thân thể lẫn linh hồn anh rung động trong chớp mắt.
Cô thiếu nữ non nớt nay đã biến thành yêu tinh hút hồn người.
Lý trí nói với anh, anh phải bế cô lên tầng, đưa cô tới chỗ bác sĩ, nhưng đôi môi mềm mại, thơm ngát của cô lại ngọt đến mức khiến anh mê mệt.
Hà Trì xuống bãi đỗ xe đón người, thấy hai người trong xe đang hôn triền miên, ho khan một tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Phó Hàn Tranh buông đôi môi mềm mại của cô ra, ấn người vào trong ngực.
Cố Vy Vy khó chịu vặn vẹo trong ngực anh, cảm giác khô nóng vừa biến mất lại dồn dập tấn công.
Phó Hàn Tranh nhìn Hà Trì một cái, giọng nói có chút khàn khàn, “Cô ấy bị người bỏ thuốc…”
Hà Trì hiểu rõ gật đầu một cái, nói, “Trong xe không tiện nói chuyện, phòng của em còn trống, hai người cứ từ từ giải quyết…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh như băng của Phó Hàn Tranh liếc tới, “Cho cô ấy loại thuốc nào đó giúp người bình tĩnh lại.”
Hà Trì vừa nghe thì khó tin mà nhìn anh, “Không phải chứ? Thịt đưa đến miệng anh còn không ăn, sau này anh muốn ăn cũng chưa chắc có cơ hội đâu.”
Nhìn mà xem, người đẹp trong ngực anh mới mê người làm sao, anh lại có thể không ăn?
Chẳng lẽ là tại anh ta đến không đúng lúc?
Có lẽ nếu anh ta đến trễ một chút nữa, bọn họ sẽ giải quyết ngay trong xe luôn ấy chứ.
Phó Hàn Tranh lạnh mặt bế cô lên tầng, nhìn Hà Trì tiêm cho cô chút thuốc an thần, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hà Trì tiêm xong, liếc anh, “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, thuốc vẫn còn chưa phát huy hiệu lực…”
Ánh mắt Phó Hàn Tranh sắc lạnh, “Em biến đi được rồi.”
Hà Trì hừ một tiếng, rời khỏi phòng bệnh.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng bệnh, gọi điện cho tổ trưởng phụ trách an ninh của nhà họ Phó, “Lôi Mông, điều tra xem gần đây người nhà họ Lê đang làm gì.”
Danh sách chương