Tiếng trào phúng của mấy người Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình truyền vào tai Chu Lâm Na, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.
Bởi vì biết vài năm nay Mộ Vy Vy đều không đàn dương cầm, cho nên cô ta mới tin rằng thực lực của bản thân có thể nghiền nát cô, kết quả… Kết quả cô lại đàn “khúc luyện” đỉnh cao “Feux Follets”. Bản thân cô ta lại chẳng nhớ nổi dù chỉ một nốt cô vừa đàn.
Cố Vy Vy ung dung thưởng thức dáng vẻ suy sụp của Chu Lâm Na, tốt bụng đề nghị, “Nếu không thì cô cũng nhìn nhạc phổ rồi đàn?”
Từ nhỏ giáo viên dạy đàn cho cô đều là các nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, trình độ của Chu Lâm Na cũng chỉ bằng cô lúc tám tuổi mà thôi.
Lúc nhỏ, Mộ Vy Vy đàn dương cầm không tệ, thậm chí còn từng đoạt giải thưởng trong lễ hội âm nhạc. Chỉ có điều sau này không còn đàn nữa, không giống cô, cô không chỉ có những giáo viên tốt nhất mà còn có thể tùy tâm sở dục học thứ mà mình muốn học.
Giáo viên âm nhạc nhìn dáng vẻ của Chu Lâm Na, cười gượng nói, “Khúc nhạc này quá hiếm, nhất thời khó có thể tìm được nhạc phổ. Hay là em đổi một bản khác?”
Là giáo viên của Chu Lâm Na nên bà ta biết rõ trình độ của cô ta. Khúc nhạc này đừng nói là Chu Lâm Na, đến bà ta là giáo viên cũng không thể đàn được.
Lạc Thiên Thiên đứng cạnh đó rút ra một tập nhạc phổ hiếm, nhiệt tình đưa tới, “Cô Diệp, em có nhạc phổ đây ạ.”
Kỷ Trình đợi Lạc Thiên Thiên quay lại, nhỏ giọng hỏi, “Thiên Thiên, sao cậu lại giúp cô ta?”
Lạc Thiên Thiên lạnh lùng cười, “Yên tâm đi, có đưa nhạc phổ cho cô ta thì cô ta cũng không đàn được.”
Không có nhạc phổ, lát nữa cô ta sẽ lấy đó làm cớ để không đàn. Bây giờ đưa nhạc phổ cho cô ta, cô ta lại không đàn được, xem cô ta định làm gì.
Chu Lâm Na cắn chặt răng, căng da đầu mở nhạc phổ, nhìn thấy nốt nhạc dày đặc, da đầu tê dại, ngón tay càng run hơn.
“Quán quân Lâm Na, nhạc phổ cũng đưa cho cô rồi, vì sao cô còn chưa đàn?”
Kỷ Trình nhìn Chu Lâm Na bị nhạc phổ dọa đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Bởi vì cô ta, mấy người các cô mới không có tư cách tham gia thi đấu. Sau khi cô ta giành được quán quân, gần đây phòng học hàng ngày đều dùng để quay phim chụp ảnh cô ta, nhạc trường cũng toàn là mấy bản nhạc cô ta đánh, nghe tới mức bọn họ đau hết cả đầu.
Chu Hiểu Cầm và các fan của Chu Lâm Na nôn nóng chờ đợi, nhỏ giọng nói.
“Tin tưởng Lâm Na, cô ấy nhất định có thể đàn được.”
“Đúng vậy. Lâm Na có thể giành được quán quân, Mộ Vy Vy có thể đàn được, cô ấy nhất định có thể đàn được.”
…
“Hứ, còn không phải là quán quân sao?” Kỷ Trình lấy điện thoại, chuẩn bị tìm tòi những giải thưởng Mộ Vy Vy đã đạt được trước đó, đợi đến khi trang kết quả xuất hiện thì nhìn không chớp mắt.
“Oh shit!”
“Cái gì thế hả?”
“Tôi tìm được giải thưởng Mộ Vy Vy đạt được lúc học tiểu học.” Kỷ Trình đưa điện thoại cho mấy người trước mặt, chỉ bức ảnh bên trong nói, “Lễ hội âm nhạc quốc tế Liszt”, là lễ hội âm nhạc được tổ chức tại Áo nhằm kỷ niệm ông vua dương cầm Liszt, Mộ Vy Vy đạt giải nhất ở hạng mục nhi đồng.”
Lạc Thiên Thiên nghe xong, liếc mắt nhìn mấy người Chu Hiểu Cầm không còn lời nào để nói.
“Người ta học tiểu học đã lấy được giải thưởng quốc tế, người nào đó tuổi này mới lấy được giải thưởng trong nước mà khoe khoang cái gì?”
Kỷ Trình vội vàng lưu lại bức ảnh Mộ Vy Vy đạt giải thưởng lại, “Cha của cậu mãi mãi là cha của cậu, không phục thì treo lên đánh. Tôi quyết định rồi, muốn bái cha làm thầy.”
Mấy người bọn họ bởi vì Cố Vy Vy đàn một khúc “Feux Follets” mà thảo luận ngất trời, ở bên kia, Chu Lâm Na nhìn nhạc phổ mà mồ hôi lạnh túa ra, cố gắng ghi nhớ nhạc phổ, nhưng càng nhìn lại càng hoa mắt đau đầu.
Giáo viên âm nhạc và hiệu trưởng cũng sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột. Chu Lâm Na vừa giành được giải quán quân, được truyền thông đưa tin là “thiên tài dương cầm”, mới chớp mắt mà đã thất bại thảm hại trước Mộ Vy Vy. Việc này truyền ra ngoài thì không chỉ cô ta mất mặt, trường học của bọn họ cũng theo cô ta mà xấu hổ.
Bởi vì biết vài năm nay Mộ Vy Vy đều không đàn dương cầm, cho nên cô ta mới tin rằng thực lực của bản thân có thể nghiền nát cô, kết quả… Kết quả cô lại đàn “khúc luyện” đỉnh cao “Feux Follets”. Bản thân cô ta lại chẳng nhớ nổi dù chỉ một nốt cô vừa đàn.
Cố Vy Vy ung dung thưởng thức dáng vẻ suy sụp của Chu Lâm Na, tốt bụng đề nghị, “Nếu không thì cô cũng nhìn nhạc phổ rồi đàn?”
Từ nhỏ giáo viên dạy đàn cho cô đều là các nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, trình độ của Chu Lâm Na cũng chỉ bằng cô lúc tám tuổi mà thôi.
Lúc nhỏ, Mộ Vy Vy đàn dương cầm không tệ, thậm chí còn từng đoạt giải thưởng trong lễ hội âm nhạc. Chỉ có điều sau này không còn đàn nữa, không giống cô, cô không chỉ có những giáo viên tốt nhất mà còn có thể tùy tâm sở dục học thứ mà mình muốn học.
Giáo viên âm nhạc nhìn dáng vẻ của Chu Lâm Na, cười gượng nói, “Khúc nhạc này quá hiếm, nhất thời khó có thể tìm được nhạc phổ. Hay là em đổi một bản khác?”
Là giáo viên của Chu Lâm Na nên bà ta biết rõ trình độ của cô ta. Khúc nhạc này đừng nói là Chu Lâm Na, đến bà ta là giáo viên cũng không thể đàn được.
Lạc Thiên Thiên đứng cạnh đó rút ra một tập nhạc phổ hiếm, nhiệt tình đưa tới, “Cô Diệp, em có nhạc phổ đây ạ.”
Kỷ Trình đợi Lạc Thiên Thiên quay lại, nhỏ giọng hỏi, “Thiên Thiên, sao cậu lại giúp cô ta?”
Lạc Thiên Thiên lạnh lùng cười, “Yên tâm đi, có đưa nhạc phổ cho cô ta thì cô ta cũng không đàn được.”
Không có nhạc phổ, lát nữa cô ta sẽ lấy đó làm cớ để không đàn. Bây giờ đưa nhạc phổ cho cô ta, cô ta lại không đàn được, xem cô ta định làm gì.
Chu Lâm Na cắn chặt răng, căng da đầu mở nhạc phổ, nhìn thấy nốt nhạc dày đặc, da đầu tê dại, ngón tay càng run hơn.
“Quán quân Lâm Na, nhạc phổ cũng đưa cho cô rồi, vì sao cô còn chưa đàn?”
Kỷ Trình nhìn Chu Lâm Na bị nhạc phổ dọa đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng không cần nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Bởi vì cô ta, mấy người các cô mới không có tư cách tham gia thi đấu. Sau khi cô ta giành được quán quân, gần đây phòng học hàng ngày đều dùng để quay phim chụp ảnh cô ta, nhạc trường cũng toàn là mấy bản nhạc cô ta đánh, nghe tới mức bọn họ đau hết cả đầu.
Chu Hiểu Cầm và các fan của Chu Lâm Na nôn nóng chờ đợi, nhỏ giọng nói.
“Tin tưởng Lâm Na, cô ấy nhất định có thể đàn được.”
“Đúng vậy. Lâm Na có thể giành được quán quân, Mộ Vy Vy có thể đàn được, cô ấy nhất định có thể đàn được.”
…
“Hứ, còn không phải là quán quân sao?” Kỷ Trình lấy điện thoại, chuẩn bị tìm tòi những giải thưởng Mộ Vy Vy đã đạt được trước đó, đợi đến khi trang kết quả xuất hiện thì nhìn không chớp mắt.
“Oh shit!”
“Cái gì thế hả?”
“Tôi tìm được giải thưởng Mộ Vy Vy đạt được lúc học tiểu học.” Kỷ Trình đưa điện thoại cho mấy người trước mặt, chỉ bức ảnh bên trong nói, “Lễ hội âm nhạc quốc tế Liszt”, là lễ hội âm nhạc được tổ chức tại Áo nhằm kỷ niệm ông vua dương cầm Liszt, Mộ Vy Vy đạt giải nhất ở hạng mục nhi đồng.”
Lạc Thiên Thiên nghe xong, liếc mắt nhìn mấy người Chu Hiểu Cầm không còn lời nào để nói.
“Người ta học tiểu học đã lấy được giải thưởng quốc tế, người nào đó tuổi này mới lấy được giải thưởng trong nước mà khoe khoang cái gì?”
Kỷ Trình vội vàng lưu lại bức ảnh Mộ Vy Vy đạt giải thưởng lại, “Cha của cậu mãi mãi là cha của cậu, không phục thì treo lên đánh. Tôi quyết định rồi, muốn bái cha làm thầy.”
Mấy người bọn họ bởi vì Cố Vy Vy đàn một khúc “Feux Follets” mà thảo luận ngất trời, ở bên kia, Chu Lâm Na nhìn nhạc phổ mà mồ hôi lạnh túa ra, cố gắng ghi nhớ nhạc phổ, nhưng càng nhìn lại càng hoa mắt đau đầu.
Giáo viên âm nhạc và hiệu trưởng cũng sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột. Chu Lâm Na vừa giành được giải quán quân, được truyền thông đưa tin là “thiên tài dương cầm”, mới chớp mắt mà đã thất bại thảm hại trước Mộ Vy Vy. Việc này truyền ra ngoài thì không chỉ cô ta mất mặt, trường học của bọn họ cũng theo cô ta mà xấu hổ.
Danh sách chương