Cố Vi Vi một mình ngồi đợi ở nhà ga một lúc lâu sau mới rời đi, cô đến hiệu thuốc gần đó mua que thử thai.
Vừa ra khỏi cửa hiệu thì điện thoại trong túi liền rung lên.
Cô vội vàng nghe máy, một giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên kia đầu dây vang lên.
"Em đang ở đâu?"
"Đang chuẩn bị về."
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng cô có chút lạ, anh ngừng lại một lát rồi hỏi.
"Em ở đâu, bây giờ tôi sẽ tới."
"Không cần đâu, tôi đang bắt xe về rồi." Cố Vi vi chột dạ, giọng nói lại càng run hơn.
Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi một lần nữa: "Ở đâu?"
Cố Vi Vi buồn bực, cho dù bây giờ cô không nói thì cái người ở trong bóng tối bảo vệ cô kia cũng sẽ báo cho anh.
Thế là cô đành phải ngoan ngoãn nói ra vị trí của mình.
Mười phút sau, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại bên đường, cô mở cửa xe bước lên.
Phó Hàn Tranh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, sau vài phút anh tắt máy, cặp mắt đen nhánh ngay lập tức đánh giá cô gái đang ủ rũ trước mặt.
"Có chuyện gì không vui sao?"
"Không có gì, chỉ là tôi trúng gió nhẹ nên có chút đau đầu." Cố Vi Vi chột dạ, siết chặt túi xách trong tay.
Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, chắc chắn cô không sốt mới bỏ tay ra.
Sau đó, anh ấn đầu cô dựa vào người mình.
"Em chợp mắt một lúc đi."
Cố Vi Vi chỉnh lại tư thế ngồi, ôm túi xách có chứa que thử thai vào trong ngực, âm thầm cầu nguyện sẽ không phải cái kết quả tệ hại đó.
Mộ Vi Vi đúng là hại chết cô rồi, không những bỏ lại cho cô một đống lộn xộn này mà nếu bây giờ còn tặng kèm cho cô thêm một đứa bé nữa thì đúng hại cô thảm thương thật rồi.
Hai người trở lại chung cư Cẩm Tú, Từ Khiêm vừa dừng xe lại, cô đã nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Phó Hàn Tranh bước xuống, nhìn thấy bóng lưng của cô vội vội vàng vàng, lông mày anh hơi nhíu lại.
Cố Vi Vi lên trước, vừa vào cửa đã trực tiếp chạy vào phòng cất kĩ đồ trong túi.
Cuối cùng lại không cẩn thận đụng vào Phó Thời Khâm đang cầm một cốc cà phê đi tới khiến cho cà phê đổ đầy lên người.
"May mà cà phê này tôi pha chỉ ấm ấm thôi đấy, nếu không thì cô bỏng chết rồi."
Cố Vi Vi tẩy vết bẩn trên áo đi, đúng lúc nhìn thấy một chiếc bánh donut đủ màu sắc trên bàn, khóe miệng cô giật giật: "Một người đàn ông như cậu mà lại ăn đồ ngọt, đúng là biến thái."
"Tôi phải xin nghỉ nửa tiếng để xếp hàng mua về, vốn định chia cho cô hai cái, bây giờ thì cô nằm mơ đi." Phó Thời Khâm vừa nói vừa ôm đĩa bánh donut rời đi.
Cố Vi Vi về phòng khóa kín cửa, lấy ra que thử thai ở trong túi xách, lo lắng thở dài.
Đang nghĩ cách làm sao không để cho bọn họ phát hiện thì có tiếng gõ cửa phòng.
"Vi Vi, ra ăn tối."
Cố Vi Vi cất kĩ que thử thai vào túi xách, kéo khóa lên nhưng vẫn chưa yên tâm liền trực tiếp đem túi xách bỏ vào trong tủ quần áo.
Sau đó cô thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.
Hai người bọn họ ăn cơm, còn một mình Phó Thời Khâm lại ngồi ăn bánh donut và uống cà phê nóng.
Cô thấy vậy nhíu mày, anh ta ăn nhiều như thế mà không sợ bệnh tiểu đường sao?
Phó Thời Khâm liếc nhìn anh ta: "Cô muốn ăn cũng được thôi, lần trước cô nướng bánh quy ăn ngon lắm, lần sau lại nướng cho tôi, làm ngọt hơn đấy."
Phó Hàn Tranh sắc mặt không đổi nghiêng đầu nhìn, Phó Thời Khâm thấy vậy giật mình, nhanh chóng sửa lại.
"Ý tôi là nếu cô nướng bánh cho anh trai tôi thì tiện tay nướng cả cho tôi một ít nữa."
Vâng vâng vâng, anh còn chưa bảo cô ấy làm bánh quy cho anh, thì người làm em như em sao dám muốn chứ.
Cố Vi Vi chỉ im lặng, ăn xong cơm tối liền trở về phòng, cầm theo quần áo và túi xách bước vào nhà vệ sinh.
Vừa ra khỏi cửa hiệu thì điện thoại trong túi liền rung lên.
Cô vội vàng nghe máy, một giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên kia đầu dây vang lên.
"Em đang ở đâu?"
"Đang chuẩn bị về."
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng cô có chút lạ, anh ngừng lại một lát rồi hỏi.
"Em ở đâu, bây giờ tôi sẽ tới."
"Không cần đâu, tôi đang bắt xe về rồi." Cố Vi vi chột dạ, giọng nói lại càng run hơn.
Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi một lần nữa: "Ở đâu?"
Cố Vi Vi buồn bực, cho dù bây giờ cô không nói thì cái người ở trong bóng tối bảo vệ cô kia cũng sẽ báo cho anh.
Thế là cô đành phải ngoan ngoãn nói ra vị trí của mình.
Mười phút sau, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại bên đường, cô mở cửa xe bước lên.
Phó Hàn Tranh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, sau vài phút anh tắt máy, cặp mắt đen nhánh ngay lập tức đánh giá cô gái đang ủ rũ trước mặt.
"Có chuyện gì không vui sao?"
"Không có gì, chỉ là tôi trúng gió nhẹ nên có chút đau đầu." Cố Vi Vi chột dạ, siết chặt túi xách trong tay.
Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, chắc chắn cô không sốt mới bỏ tay ra.
Sau đó, anh ấn đầu cô dựa vào người mình.
"Em chợp mắt một lúc đi."
Cố Vi Vi chỉnh lại tư thế ngồi, ôm túi xách có chứa que thử thai vào trong ngực, âm thầm cầu nguyện sẽ không phải cái kết quả tệ hại đó.
Mộ Vi Vi đúng là hại chết cô rồi, không những bỏ lại cho cô một đống lộn xộn này mà nếu bây giờ còn tặng kèm cho cô thêm một đứa bé nữa thì đúng hại cô thảm thương thật rồi.
Hai người trở lại chung cư Cẩm Tú, Từ Khiêm vừa dừng xe lại, cô đã nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Phó Hàn Tranh bước xuống, nhìn thấy bóng lưng của cô vội vội vàng vàng, lông mày anh hơi nhíu lại.
Cố Vi Vi lên trước, vừa vào cửa đã trực tiếp chạy vào phòng cất kĩ đồ trong túi.
Cuối cùng lại không cẩn thận đụng vào Phó Thời Khâm đang cầm một cốc cà phê đi tới khiến cho cà phê đổ đầy lên người.
"May mà cà phê này tôi pha chỉ ấm ấm thôi đấy, nếu không thì cô bỏng chết rồi."
Cố Vi Vi tẩy vết bẩn trên áo đi, đúng lúc nhìn thấy một chiếc bánh donut đủ màu sắc trên bàn, khóe miệng cô giật giật: "Một người đàn ông như cậu mà lại ăn đồ ngọt, đúng là biến thái."
"Tôi phải xin nghỉ nửa tiếng để xếp hàng mua về, vốn định chia cho cô hai cái, bây giờ thì cô nằm mơ đi." Phó Thời Khâm vừa nói vừa ôm đĩa bánh donut rời đi.
Cố Vi Vi về phòng khóa kín cửa, lấy ra que thử thai ở trong túi xách, lo lắng thở dài.
Đang nghĩ cách làm sao không để cho bọn họ phát hiện thì có tiếng gõ cửa phòng.
"Vi Vi, ra ăn tối."
Cố Vi Vi cất kĩ que thử thai vào túi xách, kéo khóa lên nhưng vẫn chưa yên tâm liền trực tiếp đem túi xách bỏ vào trong tủ quần áo.
Sau đó cô thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.
Hai người bọn họ ăn cơm, còn một mình Phó Thời Khâm lại ngồi ăn bánh donut và uống cà phê nóng.
Cô thấy vậy nhíu mày, anh ta ăn nhiều như thế mà không sợ bệnh tiểu đường sao?
Phó Thời Khâm liếc nhìn anh ta: "Cô muốn ăn cũng được thôi, lần trước cô nướng bánh quy ăn ngon lắm, lần sau lại nướng cho tôi, làm ngọt hơn đấy."
Phó Hàn Tranh sắc mặt không đổi nghiêng đầu nhìn, Phó Thời Khâm thấy vậy giật mình, nhanh chóng sửa lại.
"Ý tôi là nếu cô nướng bánh cho anh trai tôi thì tiện tay nướng cả cho tôi một ít nữa."
Vâng vâng vâng, anh còn chưa bảo cô ấy làm bánh quy cho anh, thì người làm em như em sao dám muốn chứ.
Cố Vi Vi chỉ im lặng, ăn xong cơm tối liền trở về phòng, cầm theo quần áo và túi xách bước vào nhà vệ sinh.
Danh sách chương