Cặp mắt đen nhánh của Phó Hàn Tranh trầm lại, cầm cốc nước Phó Thời Khâm vừa rót ra uống một ngụm rồi hờ hững nói: "Vương Vệ Đông đang phái người bắt em."
Cố Vi Vi ngạc nhiên, lúc trước cô đã tính kế hai người Vương Vệ Đông và Chu Mỹ Cầm, đáng ra họ phải sớm tìm cô gây phiền toái mới đúng. Vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy họ tìm đến.
Những ngày qua vì phải đề phòng Lê gia hoặc Vương Vệ Đông gây phiền phức, cô đều cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Tuy nhiên cô vẫn chưa phát hiện ra kẻ khả nghi nào là người của Vương Vệ Đông, cũng không phát hiện kẻ nào đang theo dõi cô.
Xem ra người của anh phái tới đã giải quyết hết người của Vương Vệ Đông, hơn nữa thân thủ của họ phải vô cùng tốt thì mới có thế khiến cô không hề nhận ra.
Cô trầm mặc một lúc mới nói với Phó Thời Khâm đang đứng ở phòng bếp, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình: "Anh có thể ra ngoài một lúc không?"
Phó Thời Khâm không nói hai lời liền nhanh chóng chạy mất, không khí trong phòng có gì đó không ổn lắm, cái mạng chó này của anh tốt nhất nên chạy là thượng sách.
Sau khi cánh cửa chung cư đóng lại, bầu không khí trong phòng lâm vào tĩnh mịch.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu rồi đi tới trước sô pha nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông nói: "Phó Hàn Tranh, trước đây quấy rầy anh là lỗi của tôi, nhưng hiện tại tôi rất mệt mỏi, không có bất cứ cái gì trong tay cả. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thôi.."
Phó Hàn Tranh nhìn cô gái trước mắt có chút đau khổ, âm thanh cũng nhu hòa hơn nói: "Từ giờ trở đi em đã có tôi, em muốn thứ gì tôi đều có thể cho em, cái em muốn lấy lại tôi cũng có thể giúp em lấy lại.."
Ban đầu không phải cô vì mục đích đó mới tiếp cận anh hay sao?
Hiện tại anh đã cho cô tất cả những thứ cô muốn được có tại sao cô lại không cần.
Cố Vi Vi chán nản cười khổ, kiên định nói: "Tôi không muốn những điều đó, tôi không thích anh, càng không muốn tất cả mọi thứ mà anh cho tôi."
Khi cô lên một tuổi thì mẹ cô bệnh nặng qua đời, cô được Cố phu nhân nhận nuôi và sống ở Cố gia.
Cố Tư Đình là người anh thân thiết nhất của cô, là người đàn ông mà cô yêu nhất.
Anh là cả thế giới của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn đem trái tim của cô trao cho Lăng Nghiên, đến khi cô chết hắn không có một chút buồn thương nào cả.
Anh cho cô một cuộc sống tôn quý nhất, xa hoa nhất trong hơn hai mươi năm trời, nhưng cuối cùng anh.. vẫn đem cô vứt bỏ ở địa ngục lạnh lẽo và tuyệt vọng nhất.
Phó Hàn Tranh tuy bây giờ có thể hứa hẹn với cô như vậy, đến khi anh biết cô không phải Mộ Vi Vi mà là Cố Vi Vi, tiểu thư của Cố gia, kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Phó thì anh còn có thể nói ra những lời như vậy sao?
Lúc đó, cô sợ có khi anh còn trực tiếp muốn mạng của cô luôn.
Cô không trêu chọc nổi anh, nên cô muốn sớm rời khỏi anh, dùng cơ hội được sống lại không dễ dàng gì này để hoàn thành kế hoạch trả thù của mình.
"Vì thế mà sau khi trêu chọc tôi, em muốn đi là đi sao?" Phó Hàn Tranh híp con mắt lại, tỏa ra khí thế lạnh lùng.
"Cố Vi Vi oan uổng muốn chết, người trêu chọc anh ta là Mộ Vi Vi, bây giờ người nhận hậu quả lại là cô.
Được, vậy thì cô nhận.
Nếu đã sống lại trong cơ thể của người ta thì phải gánh chịu hậu quả.
Cô thu lại ánh mắt, hít một hơi thật sâu, bắt đầu tự cởi bỏ áo khoác của mình, tiếp theo lại cởi chiếc áo sơ mi bên trong, sao đó là chiếc quần dài.. cuối cùng chỉ còn lại đồ lót.
Da thịt mịn màng của cô dưới ánh đèn trắng nõn, trơn bóng. Thân thể của cô hiện rõ trước mặt người đàn ông.
Phó Hàn Tranh nhìn những hành động của cô, ánh mắt dần tối đi, mi tâm nhíu lại, hai môi mím chặt.
Cố Vi Vi đến gần, ngồi lên đùi anh đưa tay tháo chiếc cà vạt được thắt cẩn thận trên cổ anh.
" Em đây là định làm gì?"Giọng nói của Phó Hàn Tranh trầm xuống, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Cố Vi Vi ngạc nhiên, lúc trước cô đã tính kế hai người Vương Vệ Đông và Chu Mỹ Cầm, đáng ra họ phải sớm tìm cô gây phiền toái mới đúng. Vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy họ tìm đến.
Những ngày qua vì phải đề phòng Lê gia hoặc Vương Vệ Đông gây phiền phức, cô đều cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Tuy nhiên cô vẫn chưa phát hiện ra kẻ khả nghi nào là người của Vương Vệ Đông, cũng không phát hiện kẻ nào đang theo dõi cô.
Xem ra người của anh phái tới đã giải quyết hết người của Vương Vệ Đông, hơn nữa thân thủ của họ phải vô cùng tốt thì mới có thế khiến cô không hề nhận ra.
Cô trầm mặc một lúc mới nói với Phó Thời Khâm đang đứng ở phòng bếp, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình: "Anh có thể ra ngoài một lúc không?"
Phó Thời Khâm không nói hai lời liền nhanh chóng chạy mất, không khí trong phòng có gì đó không ổn lắm, cái mạng chó này của anh tốt nhất nên chạy là thượng sách.
Sau khi cánh cửa chung cư đóng lại, bầu không khí trong phòng lâm vào tĩnh mịch.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu rồi đi tới trước sô pha nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của người đàn ông nói: "Phó Hàn Tranh, trước đây quấy rầy anh là lỗi của tôi, nhưng hiện tại tôi rất mệt mỏi, không có bất cứ cái gì trong tay cả. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thôi.."
Phó Hàn Tranh nhìn cô gái trước mắt có chút đau khổ, âm thanh cũng nhu hòa hơn nói: "Từ giờ trở đi em đã có tôi, em muốn thứ gì tôi đều có thể cho em, cái em muốn lấy lại tôi cũng có thể giúp em lấy lại.."
Ban đầu không phải cô vì mục đích đó mới tiếp cận anh hay sao?
Hiện tại anh đã cho cô tất cả những thứ cô muốn được có tại sao cô lại không cần.
Cố Vi Vi chán nản cười khổ, kiên định nói: "Tôi không muốn những điều đó, tôi không thích anh, càng không muốn tất cả mọi thứ mà anh cho tôi."
Khi cô lên một tuổi thì mẹ cô bệnh nặng qua đời, cô được Cố phu nhân nhận nuôi và sống ở Cố gia.
Cố Tư Đình là người anh thân thiết nhất của cô, là người đàn ông mà cô yêu nhất.
Anh là cả thế giới của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn đem trái tim của cô trao cho Lăng Nghiên, đến khi cô chết hắn không có một chút buồn thương nào cả.
Anh cho cô một cuộc sống tôn quý nhất, xa hoa nhất trong hơn hai mươi năm trời, nhưng cuối cùng anh.. vẫn đem cô vứt bỏ ở địa ngục lạnh lẽo và tuyệt vọng nhất.
Phó Hàn Tranh tuy bây giờ có thể hứa hẹn với cô như vậy, đến khi anh biết cô không phải Mộ Vi Vi mà là Cố Vi Vi, tiểu thư của Cố gia, kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Phó thì anh còn có thể nói ra những lời như vậy sao?
Lúc đó, cô sợ có khi anh còn trực tiếp muốn mạng của cô luôn.
Cô không trêu chọc nổi anh, nên cô muốn sớm rời khỏi anh, dùng cơ hội được sống lại không dễ dàng gì này để hoàn thành kế hoạch trả thù của mình.
"Vì thế mà sau khi trêu chọc tôi, em muốn đi là đi sao?" Phó Hàn Tranh híp con mắt lại, tỏa ra khí thế lạnh lùng.
"Cố Vi Vi oan uổng muốn chết, người trêu chọc anh ta là Mộ Vi Vi, bây giờ người nhận hậu quả lại là cô.
Được, vậy thì cô nhận.
Nếu đã sống lại trong cơ thể của người ta thì phải gánh chịu hậu quả.
Cô thu lại ánh mắt, hít một hơi thật sâu, bắt đầu tự cởi bỏ áo khoác của mình, tiếp theo lại cởi chiếc áo sơ mi bên trong, sao đó là chiếc quần dài.. cuối cùng chỉ còn lại đồ lót.
Da thịt mịn màng của cô dưới ánh đèn trắng nõn, trơn bóng. Thân thể của cô hiện rõ trước mặt người đàn ông.
Phó Hàn Tranh nhìn những hành động của cô, ánh mắt dần tối đi, mi tâm nhíu lại, hai môi mím chặt.
Cố Vi Vi đến gần, ngồi lên đùi anh đưa tay tháo chiếc cà vạt được thắt cẩn thận trên cổ anh.
" Em đây là định làm gì?"Giọng nói của Phó Hàn Tranh trầm xuống, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Danh sách chương