Phó Hàn Tranh bị Cố Vi Vi liên tiếp đưa ra các câu hỏi chua lòm đến mức dở khóc dở cười.

"Không vui."

"Nào, đàn ông mấy người nhìn thấy dáng người như thế này thì thể nào tròng mắt cũng muốn rớt ra ấy chứ." Cố Vi Vi khịt mũi nói.

Nguyên Mộng lớn lên cao gầy, lại còn có vóc dáng vô cùng gợi cảm.

Chỉ cần đi dạo một vòng bờ biển với một bộ Bikini trên người là có thể thu hút một đám đàn ông thèm nhỏ dãi, và một đám phụ nữ hâm mộ, ghen tị, ghét bỏ.

Từ sau khi ở bên sư phụ, cô không thể đi ra ngoài dụ dỗ đàn ông.

Do đó cô ta thường xuyên đóng giả đàn ông để đi tán gái, còn có một cô "vợ trẻ" xinh đẹp ở nước A.

Thậm chí còn muốn thu cô vào hậu cung nhưng bị cô kiên quyết từ chối.

Phó Hàn Tranh cười khẽ: "Anh chỉ thích mỗi dáng người của em."

Chẳng lẽ biểu hiện của anh ở trên giường cũng chưa đủ để chứng minh hay sao mà cô lại còn có nghi ngờ như vậy.

Cố Vi Vi bị anh nói như vậy, hơn nữa lại thêm ánh mắt nồng nhiệt đầy thâm ý của anh, cô đỏ mặt không hỏi tiếp nổi nữa.

Phó Thời Khâm cạn lời, anh chỉ muốn xem diễn thôi, lại bất ngờ không kịp phòng ngừa mà bị quăng cẩu lương.

Không phải đang cãi nhau sao, vì cái vẹo gì lại bắt đầu nổi lên tình ý rồi.

Cố Vi Vi cầm ảnh chụp trên bàn lên rồi xé nó và ném vào thùng rác.

"Sau này nếu cô ta có gửi ảnh chụp thì anh cũng không được phép xem đó!"

Phó Hàn Tranh nhíu mày: "Cô ta vẫn còn tiếp tục gửi nữa à?"

"Ai biết cô ta." Cố Vi Vi nói.

Cái thứ đó có thể làm bất cứ điều gì để hãm hại cô.

"Vậy em cũng nên tránh xa cô ta một chút, không thôi sẽ bị dẫn dắt đi con đường sai trái đó." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi gật đầu: "Đúng là nên tuyệt giao với loại người như vậy."

Vốn xuất thân là một tiểu thư con nhà nho nhã, thế mà khi đến nhà họ Nguyên lại bị sa vào con đường sai trái, học chửi thề, học uống rượu và đánh nhau với người khác.

Phó Hàn Tranh hài lòng sờ đầu của cô, liếc nhìn Phó Thời Khâm vẫn đang ngồi cách đó không xa vừa ăn vừa uống rượu.

"Cậu còn muốn ở lại đây đến bao giờ?"

Phó Thời Khâm chỉ vào một xấp giấy trên bàn: "Vậy thì anh mau ký tên nhanh lên thì em mới đi được."

Làm như anh muốn ở đây để ăn thức ăn cho chó ấy?

Phó Hàn Tranh miễn cưỡng buông bàn tay đang đáp trên vai cô ra, bắt đầu xem qua tài liệu mà Phó Thời Khâm mang đến để ký tên xác nhận.

Cố Vi Vi đi phòng bếp, pha hồng trà, lấy Tiramisu đã làm trước đó từ tủ lạnh ra và đưa cho anh.

Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê của nước Ý
"Mới làm lúc chiều, anh nếm thử xem."

Phó Thời Khâm nhìn thấy chiếc bánh kem được đưa lên thì thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng.

Cuối cùng lại phát hiện cô chỉ bưng tới hai khối, một khối cho cô và một cho anh trai anh.

"Chị dâu, của tôi đâu?"

"Không có cậu."

Cố Vi Vi vừa lấy một cái nĩa đưa một miếng vào miệng vừa nói.

Vu khống cô cắm sừng anh trai của cậu ta mà còn muốn ăn bánh kem cô làm à.

Phó Thời Khâm uất ức đến mức muốn khóc, mùi thơm và ngọt quá, hẳn là ăn rất ngon.

Cô nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý.

Hồi trước anh thuyết phục cô lâu như vậy, năn nỉ cô làm Tiramisu mà cô có làm đâu.

Cuối cùng hôm nay thật vất vả mới làm, thế mà lại không cho anh ăn.

Anh nhìn Phó Hàn Tranh đang xem tài liệu, không đụng đến một miếng nào, vì thế cười tủm tỉm hỏi.

"Anh, không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao? Em giúp anh ăn để tránh lãng phí nha."

Vừa nói vừa vươn móng vuốt vói qua chuẩn bị bưng chiếc bánh đi.

Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc qua: "Bánh sinh nhật của anh cậu cũng đã vụng trộm ăn xong rồi, giờ còn muốn ăn nữa à?"

Phó Thời Khâm cười gượng, "Chính anh cũng không ăn mà, để lâu sẽ hư mất nên em mới ăn luôn."

Không thể không nói Mộ Vi Vi làm bánh kem ăn ngon nhức nách.

Phó Hàn Tranh nhanh chóng đưa tài liệu đã ký xong cho Phó Thời Khâm.

"Cậu có thể đi rồi."

Phó Thời Khâm nhìn chằm chằm vào mâm bánh kem trên đĩa, không nỡ rời đi.

"Anh à, em sẽ chỉ cắn một miếng thôi, chỉ một miếng thôi.."

"Không được."

Sau đó tàn nhẫn mà ăn hết ngay trước mặt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện