Hai người lại trở lại phòng khách, Cố Vi Vi lại không còn tâm trạng nghiên cứu kịch bản nữa.

Phó Hàn Tranh cũng tạm thời bỏ tài liệu trong tay xuống, tâm trạng cũng xấu đi.

"Người khác thích em hay không, không quan trọng, quan trọng là anh thích em là đủ rồi."

Cố Vi Vi vui vẻ cười ha ha, "Mẹ anh cũng là người khác à?"

Phó Hàn Tranh không giải thích gì, nếu anh muốn cưới cô vào cửa, dù bọn họ không đồng ý thì cũng không thể ngăn cản được.

Cố Vi Vi cười tủm tỉm, tốt bụng đề nghị.

"Phó tổng, anh xem mẹ anh thích nhất là Mạnh Như Nhã, Mạnh tiểu thư nhà người ta xuất thân tốt gia cảnh cũng tốt, phải nói là rất xứng đôi với anh đó."

"Thế thì sao?" Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói.

"Cho nên cô ấy làm Phó phu nhân là thích hợp nhất, ba mẹ anh cũng thích.." Cố Vi Vi che miệng cười, nói.

"Còn anh thì sao?" Giọng nói của Phó Hàn Tranh càng lạnh lùng hơn.

"Chúng ta yêu nhau thì còn có thể, kết hôn thì lại có chút vấn đề, thêm vào đó Phó gia nhà anh sẽ không để cho loại người không có gia thế không có bối cảnh như tôi vào cửa.."

Cố Vi Vi nói ra sự thật cho anh nghe.

Muốn ở nơi này làm lại từ đầu, đối đầu với Lăng Nghiên và Lăng gia, thì đùi của Phó Hàn Tranh này cô vẫn phải ôm chặt.

Chẳng qua là, người đàn ông này quá nguy hiểm, cái đùi này cô cũng không thể ôm quá chặt được.

"Tương lai của tập đoàn Phó thị, còn không cần dựa vào hôn nhân của tôi để củng cố." Phó Hàn Tranh hừ lạnh nói.

"..."

Cố Vi Vi hoàn toàn không nói được gì.

Đúng vậy, với địa vị của anh, căn bản không cần lựa chọn một cô gái có gia thế thương mại để kết thông gia.

Bởi vì, không ai xứng đáng với gia thế Phó gia.

Bản thân Phó Hàn Tranh chính là vua trong giới thương nhân Trung Quốc có thể tùy ý hô mưa gọi gió, còn có ai có địa vị cao hơn nhà họ Phó.

Hơn nữa, người đàn ông bản lĩnh này cũng không có khả năng nghe lời của người khác, để người khác an bài cuộc sống của anh ta.

"Vậy nên, những chuyện này em không cần suy nghĩ."

"Anh không nghĩ, nhưng tôi vẫn phải suy nghĩa một chút." Cố Vi Vi cười gượng, nhỏ giọng nói.

Phó Hàn Tranh đưa tay thân mật vuốt nhẹ mớ tóc mai vương trên trán cô, dịu dàng nói.

"Em chỉ cần nghĩ, làm thế nào để em sớm thích tôi là đủ rồi."

Anh biết rằng ngay cả khi cô bây giờ là bạn gái của mình.

Nhưng trái tim cô ấy thì không ở chỗ anh.

"..."

Cố Vi Vi sững sờ chớp chớp mắt.

Phó Hàn Tranh nhìn đôi mắt trong suốt của cô, hỏi.

"Đêm đó, em nói, em không thể thích tôi.."

"Hả?"

Đầu óc Cố Vi Vi như bị trấn động, tối hôm đó cô rốt cuộc đã nói gì đó.

Không phải, chuyện của Cố gia cô cũng nói ra chứ.

"Bởi vì tôi là Phó Hàn Tranh, nên không thể thích tôi, tại sao lại như vậy?" Phó Hàn Tranh truy hỏi.

Câu hỏi này, anh đã suy nghĩ trong một thời gian dài, nhưng vẫn không thể nào đưa ra được một câu trả lời thích hợp.

"Bởi vì.. Bởi vì Phó tổng anh vừa có tài vừa có địa vị, anh ở một nơi rất cao mà tôi thì không thể nào với tới, tôi chỉ là một người bình thường, tôi thật sự không giám nghĩ đến." Cố Vi Vi cười giải thích.

Chết tiệt, sau này đánh chết cũng không thể say rượu.

Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Tôi cho phép em có quyền nghĩ đến."

Cố Vi Vi trong lòng rối loạn, nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng, cô vội vàng đi cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Thiếu gia nghìn tỷ: [Ngày nào cô lên máy bay, chúng ta cùng nhau đi? ]

CốVi Vi liếc mắt một cái, nhanh chóng quay lại: [Đi cùng anh, anh có nghĩ đến việc tôi có thể bị người hâm mộ của anh xé xác không? ]

Những bạn gái của Phó Thời Dịch điên cuồng đến mức nào, cô đã sớm nhìn thấy trên mạng.

Thiếu gia nghìn tỷ: [Anh trai tôi bảo tôi chăm sóc cô nhiều hơn.]

Cố Vi Vi liếc mắt nhìn Phó Hàn Tranh vẫn đang tiếp tục xem tài liệu, sau đó lặng lẽ soạn một dòng chữ.

[Anh trai anh bảo tôi nghĩ, sao lại không thích anh ấy, cả nhà anh có phải từ nhỏ đã không quan tâm đến anh ấy không? ]

Cho nên, bây giờ anh ấy yêu cầu cô phải thích anh ta, chăm sóc anh ta.

Hai phút sau, Thiếu gia nghìn tỷ trả lời một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện