Sáng sớm, Phó Hàn Tranh thức dậy như thường lệ, ngồi trong nhà ăn vừa uống cà phê vừa đọc báo sáng.

Cố Vi Vi rửa mặt xong, cũng vào nhà ăn ngồi xuống.

"Chào buổi sáng."

Phó Hàn Tranh gấp tờ báo đặt sang một bên, sau đó cùng cô ăn sáng.

"Buổi chiều có đến nhà bạn học không?"

Cố Vi Vi gật đầu, bưng cốc sữa nóng uống một ngụm.

"Ừ, bọn họ còn có vài ngày nữa là thi, phải kèm bọn họ luyện đàn, dù sao cũng thu học phí rồi."

"Khi nào xong thì gọi cho anh." Phó Hàn Tranh dặn.

Cố Vi Vi ngẩn người, "Có chuyện gì sao?"

Không phải nói cuộc họp hôm qua đổi sang hôm nay, anh không phải nên bận sao?

Phó Hàn Tranh vươn tay lau vết sữa còn vương lại trên môi cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

"Hẹn hò."

Cố Vi Vi giật mình nhớ ra, ngày hôm qua mình đã đồng ý làm bạn gái anh.

Lúc ấy dưới tình thế cấp bách, không còn lựa chọn nào khác, cô thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ chia tay sau.

Nhưng bây giờ, ai có thể nói cho cô biết làm thế nào để chia tay không

"Tôi.. Tôi ngày mai có kì kiểm tra môn toán, hôm nay muốn trở về ôn tập."

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, "Vậy chờ em làm xong bài kiểm tra."

Cố Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ăn xong bữa sáng, lấy túi xách và chuẩn bị ra ngoài.

"Chờ một chút." Phó Hàn Tranh gọi cô lại, chỉnh lại mấy sợi tóc rơi trên má.

Sau đó, cúi đầu hôn môi cô.

"Đi đường cẩn thận."

Phó Thời Khâm nhìn thấy, phát hiện mình mới bị nhét một bụng cơm chó

Bởi vì chuyện cầu hôn ngày hôm qua mà rất nhiều công việc phải hoãn lại, hai người vừa đến công ty đã phải tổ chức liên tiếp ba cuộc họp.

Mãi cho đến tám giờ tối, Phó Thời Khâm cùng nhân viên của phòng kế hoạch vẫn chưa được tan làm.

Tuy nhiên, người vừa bắt bọn họ ở lại tăng ca sau khi nghe điện thoại xong thì chuẩn bị tan làm luôn

"Đêm nay phải làm xong kế hoạch rồi sáng mai giao cho anh."

Vẻ mặt Phó Thời Khâm sống không còn gì nuối tiếc, "Chúng em đang tăng ca, anh còn đi đâu vậy?"

Mộ Vi Vi hôm nay phải chuẩn bị cho cuộc thi, cũng không hẹn hò cùng anh.

"Anh phải dạy kèm cho bạn gái." Phó Hàn Tranh nói.

Phó Thời Khâm nghiến răng "Anh chờ mọi người tăng ca xong rồi trở về dạy kèm cho cô ấy không được sao?"

Phó Hàn Tranh mặc áo khoác, nói.

"Muộn quá sẽ ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi."

Nói xong, anh quay đầu rời khỏi không mà thèm nhìn lại.

Phó Thời Khâm nhìn bóng dáng anh trai mình, tức tối.

Còn tưởng rằng anh trai yêu đương vào sẽ có chút tình người, kết quả càng ngày càng mất nhân tính.

Cho bọn họ một đống công việc rồi bắt tăng ca, anh ấy lại về trước với bạn gái.

Bọn họ suốt đêm tăng ca thì không sao, bạn gái ngủ muộn một giờ cũng không được?

Lạc gia.

Vì trời mưa, Lạc Thiên Thiên bảo Kỷ Trình và Cố Vi Vi ở lại qua đêm.

Ba người đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Kỷ Trình vì không biết nấu cơm, ngồi một bên ăn vặt chờ cơm, nghe thấy chuông cửa nhanh chân đi mở.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông thân hình thon dài, cao quý, nước chảy ra từ ô, chắc chắn là chạy mưa đến.

"Phó.. Phó thúc thúc."

"Tôi đến đưa Vi Vi về nhà."

Kỷ Trình vẫn còn hơi sững sờ, nhìn về phía phòng bếp hô một tiếng, "Vi Vi, Phó.. Phó thúc thúc đến."

Cố Vi Vi đang cắt rau, thiếu chút nữa cắt vào tay, cô buông con dao xuống rồi đến trước cửa, quả nhiên là Phó Hàn Tranh.

"Không phải tôi đã nói trời mưa tôi sẽ không về mà?"

"Không được qua đêm bên ngoài." Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói.

Cố Vi Vi lấy đồ, lúng túng chào Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình, ngoan ngoãn đi theo anh về.

Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đứng ở cửa, nhìn người đàn ông đang cẩn thận che ô cho cô.

"Thiên Thiên, tôi cảm thấy Phó thúc thúc, không giống như là chú của Vi Vi đâu?"

Chú với cháu gái có thể chiều chuộng và dịu dàng như vậy sao?

"Giống.. bạn trai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện