Nhìn bộ dạng sững sờ của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật phất tay cười bảo: " Chẳng phải em đã nói lúc nãy chỉ là vô ý hỏi thôi mà? Có cần bày ra vẻ mặt này không?"

Thở dài một tiếng, Tô Việt Trạch khom người qua ôm lấy Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, trong tâm anh, em và cậu ấy không giống nhau."

"Ha?" Tô Thần Dật chớp chớp mắt: "Không giống nhau chỗ nào?"

Dịu dàng buông Tô Thần Dật ra, Tô Việt Trạch nhìn thẳng vào mắt y đáp: "Nếu như được làm lại, anh vẫn sẽ hành xử như trước đây. Nhưng đối với em, cho dù em không phải là em trai anh thì anh vẫn yêu chiều em như trước, không liên quan gì đến việc em có sống trong con người cậu ấy hay không, em hiểu chứ?"

Tô Thần Dật ngây ngốc nhìn Tô Việt Trạch, tim đập nhanh không ngừng, sao lại có cảm giác mình bị lọt vô trong hố phim cẩu huyết giờ vàng thế nhỉ? Nhất định là y tính toán sai rồi!

Thấy Tô Thần Dật không hé răng, Tô Việt Trạch lại tiếp lời: "Tiểu Dật, thực ra... anh..."

"Em biết thừa!!!" Tô Thần Dật đưa tay xoa thắt lưng mặt mày đắc ý: " Em thừa biết sức quyến rũ của em rất mạnh mẽ, ahahahahah...."

"..." Nếu như em để anh nói câu tiếp theo xong hẳn thì anh nhất định sẽ vỗ tay tán thành. Tô Việt Trạch ai oán lườm Tô Thần Thật rồi ngồi thẳng người về chỗ khởi động xe, mẹ nó vất lắm mới dàn dựng được bầu không khí bày tỏ thâm tình mà đã bị tên nhóc con này phá nát!

"Vậy mới nói bữa trước đi kiếm lão tẩu* sư phụ, lão ấy không giết chết em, thì ra là bị sức quyến rũ của em rù quến."

Tô Thần Dật tiếp tục vênh váo: " Còn nữa ha, lúc sống lại em còn có ba thằng anh em chí cốt, tuy rằng Nghị Tử với Tiểu Sanh Sanh là phúc phần của em trai anh, nhưng nếu bây giờ em nói cho bọn họ biết em không phải Tô Thần Dật thực sự, bọn họ chắc chắn cũng không vứt bỏ em."

Em trai, em bớt tự luyến được không?

"Còn đám bạn học chung lớp nữa, chỉ cần em vung tay hô hào, xác con mẹ nó định là sẽ đồng lòng ủng hộ, có đúng hem!"

Thật đúng là khiêm tốn! Em trai, em thắng.

"Anh" Tô Thần Dật nghiêng người nhìn Tô Việt Trạch: "Anh nghĩ xem nếu như em gia nhập showbiz, thì fan của em hẳn là rải khắp trái đất ha?"

Tô Việt Trạch đưa tay nhéo má Tô Thần Dật, bằng mặt mà không bằng lòng cười bảo:" Anh nghĩ em nên ngoan ngoãn học mật mã thì thích hợp hơn."

"Mật mã..." Tô Thần Dật híp mặt lại: " Nói đến chuyện này, anh, phải chăng anh nên giải thích cho tôi về cái usb lởm mà anh đã đưa cho tôi?"

"..." Đúng là tự vác đá đập chân mình, mẹ nó đây là ví dụ đẫm máu khốn nạn!

Thấy Tô Việt Trạch cả buổi không hé răng một chữ, Tô Thần Dật dịu dàng vỗ vai Tô Việt Trạch đầy ẩn ý:" Không sao, anh cứ từ từ suy nghĩ, tôi không làm ảnh hưởng anh lái xe, về nhà chúng ta lại nói chuyện."

Khóe miệng co giật, Tô Việt Trạch thâm tâm không ngừng nghĩ, hắn có nên nói một câu "Tạ chủ long ân" không?

Tô Thần Dật bảo là không sao, còn thật ngoan ngoãn khép mồm quay đầu nhìn bên ngoài cửa, có điều ánh mắt lại trở nên phức tạp, y nghĩ cả đời này y sẽ không nói cho Tô Việt Trạch biết, thật ra, ý nghĩ muốn nuôi hư Tô Thần Dật kia của hắn đã bị cậu em trai nọ biết tỏng.

Về đến Tô Trạch, Tô Thần Dật chạy về phòng tắm rửa, còn quản gia Bạch thì tự giác đi theo Tô Việt Trạch đến thư phòng sau khi đón thấy ánh mắt của hắn. Đóng cửa lại, quản gia Bạch cung kính đứng trước mặt Tô Việt TRạch:" Thiếu gia,"

Tô Việt Trạch gật đầu đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống: " Chuyện này tra tới đâu rồi?"

Cầm tập tài liệu trên góc phải bàn làm việc đặt trước mặt Tô Việt Trạch, quản gia Bạch đáp: "Đây là báo cáo điều tra mới nhất, cậu xem trước một chút đi."

Nhìn tập tài liệu trong tay, Tô Việt Trạch nhíu mày: "Hóa ra là như vậy à?"

"Lâm Lâm rất cẩn thận, cho nên chúng tôi cũng không tra được gì nhiều."

"Được rồi," Tô Việt Trạch nhếch môi: "Ít ra tôi cũng biết được lý do gã ta ra tay."

Cẩn thận cất tài liệu, Tô Việt Trạch đứng lên đi đến trước mặt quản gia Bạch: "Tiếp tục tra, tra toàn bộ tất cả các điểm khả nghi, tìm được chứng cứ tốt nhất, về phía Lâm gia, tôi nghĩ có thể gây một ít áp lực cho bọn họ."

Quản gia Bạch hoảng hốt nhìn Tô Việt Trạch: "Thiếu gia, ngài là muốn?"

"Có một số việc, chỉ có lần thứ nhất hoặc lần thứ hai chứ không được xảy ra lần thứ ba." Tô Việt Trạch híp mắt lộ vẻ nguy hiểm: "Gã lại gây sự với Tiểu Dật, nếu như tôi không cho gã chút quả báo chẳng phải quá phụ lòng gã đã dày công ư?"

Quản gia Bạch cúi đầu thấp giọng đáp: "Tôi đã nghĩ thiếu gia sẽ trực tiếp cho gã cái chết thanh thản."

"Chết thanh thản?" Tô Việt Trạch cười xùy một tiếng: "Chú không cảm thấy quá hời cho gã sao?" Hắn đưa tay vỗ vai quản gia Bạch rồi cười đầy ẩn ý: "Chú đừng quên Tô gia chúng ta bây giờ đã tẩy trắng, mấy món đồ chơi của giới đó giờ dùng không thích hợp cho lắm. Có lúc trả thù một người không nhất định là gã ta phải chết, chú không cảm thấy để gã mất đi thứ mà gã trân trọng nhất so với một phát súng càng thích hợp hơn sao?"

Quản gia Bạch mấp máy môi mấy lần nhưng chưa hề đáp lại một chữ.

Tô Việt Trạch lắc đầu cười nói: "Chú Bạch, tôi tin rằng so với địa ngục, thì tù giam phù hợp với gã hơn."

"Xem ra tôi đã già thật rồi." Quản gia Bạch nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: "May mà lão gia không biết chuyện này, chứ với tính tình của ông ấy, hẳn là ngay cả cơ hội cho cậu để cho Lâm Lâm ngồi tù cũng chẳng có."

"Hẳn là vậy." Tô Việt Trạch nhún vai,: "Được rồi, tôi đi xem Tiểu Dật, phía Lâm gia ta có thể tạo áp lực nhưng tạm thời đừng bứt dây động rừng."

"Vâng, thiếu gia."

Đi được đôi bước, Tô Việt Trạch nghĩ đến chuyện gì đó lại dừng bước: "Đúng rồi chú Bạch, tìm người đi kiếm một miếng ngọc tốt nhất làm thành mặt dây chuyền đi."

"Ô?" Còn đang bị cuốn vào câu chuyện của Lâm gia nên phản ứng của quản gia Bạch có chút ngập ngừng: "Mặt dây chuyền gì?"

"Ngọc, phải là loại tốt, nhanh làm đi."

"Vâng, thiếu gia."

Nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch rời đi, quản gia Bạch muốn nói lại thôi, thực ra ông rất muốn hỏi Tô Việt Trạch tại sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với ngọc thạch, ông nhớ tới Tô Việt Trạch xưa nay không chơi những món này. Lẽ nào, là đặc biệt làm cho nhị thiếu? Đầu tiên là ru-bi, bây giờ lại là ngọc thạch, tiếp theo sẽ là cổ ngọc à? Quản gia Bạch rời đi thư phòng mà khóe miệng co giật, chàng trai, không thể nào hãm sâu quá mức được, trên đầu ngài còn có một lão cha đó!

Lúc Tô Việt Trạch đi tới phòng Tô Thần Dật thì Tô Thần Dật đã tắm xong đang tựa ở đầu giường cày game trong điện thoại di động, thì tiếng tha thét mà hắn nghe được chẳng phải đang phát ra từ trong điện thoại đó sao, Tô Việt Trạch cau mày, có cảm giác Tô Thần Dật là cố cmn ý làm ra như vại?

Đóng cửa lại, Tô Việt Trạch đi tới đầu giường ngồi xuống, "Tiểu Dật..."

"Đi đi " Tô Thần Dật hất cằm về phía phòng tắm"Tắm rửa trước đi, xong rồi chúng ta từ từ nói chuyện."

Thế là, hắn lại có một cơ hội hoãn chết? Thấy Tô Thần Dật không có thêm phản ứng gì, Tô Việt Trạch đứng dậy lấy ra áo tắm đi vào phòng tắm, hắn đang suy ngẫm nghĩ thật kỹ phải làm sao mới có thể gạt được thằng nhóc con này, à, không đúng, là an ủi quá khứ của nó.

Thấy Tô Việt Trạch tiến vào phòng tắm, Tô Thần Dật cười đắc ý, chỉnh volumme điện thoại di động lên max. Bé cưng, dám lừa gạt tiểu gia, tiểu gia liền để cho thanh máu của anh cạn sạch như con BOSS trong game!

Tắm xong, Tô Việt Trạch nhìn tấm gương bám đầy hơi nước rặn ra nụ cười hoàn mỹ nhất rồiy mới đi ra phòng tắm. Cùng lúc đó, Tô Thần Dật cũng thoát game, ngồi xếp bằng trên giường, y chỉ tay về phía đối diện mình, thấy Tô Việt Trạch ngồi theo ý muốn, Tô Thần Dật bây giờ mới hài lòng hắng giọng.

"Giờ anh đừng nói gì cả, tôi hỏi, anh trả lời."

"Ừ." Tô Việt Trạch đáp lại với nụ cười hoàn mỹ trên mặt.

"Lúc chúng ta đi du lịch, có phải anh nói chú Bạch vào phòng tôi lấy cái USB kia?"

Nụ cười trở nên cứng ngắt, Tô Việt Trạch trả lời: "Phải."

"Tốt lắm." Tô Thần Dật híp mắt lại, không thấy rõ thái độ trong đôi mắt: "Sau khi tôi phát hiện USB không còn nữa, anh nói bảo người giúp tôi tìm cũng là gạt tôi, đúng không?"

"Tiểu Dật, đây không phải là gạt, anh chỉ là..."

Tô Thần Dật phất tay ngắt lời phản pháo Tô Việt Trạch: "Anh nói đi, có phải anh cố ý để chú Bạch tìm giúp?

Vẻ cười không còn tự nhiên, Tô Việt Trạch gượng gạo gật đầu: "Ừ,:

"Sau đó anh nói anh nhất định sẽ tìm ra nó, thật ra nó đang ở trên tay anh, anh mở được lớp mã hóa mới đưa cho tôi đúng không?"

Nụ cười trên mặt rạn nát, Tô Việt Trạch gật đầu: "Đúng."

"Sau đó anh phát hiện trong đó chính là số liệu Cố Thiệu Uy làm giúp cha gã, hơn nữa số liệu này còn có chỗ hổng,cho nên anh thấy tạm thời không được để cho tôi biết và tự mình giữ nó, rồi lại sai người tìm một cái USB y hệt để lừa tôi, đúng không?"

"Tiểu Dật."

Tô Việt Trạch muốn đứng dậy ôm lấy Tô Thần Dật nhưng lại bị y đưa tay cản lại: "Ngồi xuống, đừng hòng xài cách mật ngọt chết ruồi, tiểu gia không đời nào lọt hố đâu."

"Được rồi." Tô Việt Trạch thở dài một tiếng rồi lại ngồi xếp bằng như cũ: "Anh giữ nó không phải không muốn cho em xem, ngay cả anh còn chưa rõ rốt cuộc tư liệu trên đó có ý nghĩa như thế nào, lúc trước bị bắt cóc em có nói với anh đối phương yêu cầu em đưa nó cho gã, anh nghĩ mấy lầm em gặp nạn có thể đều có liên quan tới nó, Nó so với boom hẹn giờ còn nguy hiểm hơn, anh không muốn em vì nó mà lại gặp nạn.

Vốn nghĩ sẽ điều tra ra hết thảy rồi sẽ thẳng thắn với em, nhưng hôm nay Thiệu Kiệu lại nói những chuyện kia với chúng ta, nên anh mới quyết định trả lại nó cho Thiệu Kiệt. Và anh lấy nó ra trước mặt em cũng chỉ hy vọng em biết rõ mọi chuyện rồi sẽ không cho rằng anh với Thiệu Kiệt lén lút thương lương sau lưng cố ý giấu diếm em. Tiểu Dật, anh làm những điều này chỉ vì hy vọng em không phát sinh chuyện như ngày hôm đó nữa, anh luôn mong em có thể bình an, em hiểu không?"

Bĩu môi, Tô Thần Dật lên án nói: "Anh có thể nói với tôi ngày từ đầu! Cần gì phải xoay tôi vòng vòng, còn hại tôi lấy cái mặt dây chuyền ngọc thạch kia đi thay mận đổi đào lừa gạt Cố Thiệu Kiệt."

Tô Việt Trạch lúng túng cười: "Anh là sợ bứt dây động rừng."

"Thật anh là lo tôi không giữ được mồm miệng đí?" Tô Thần Dật lườm Tô Việt Trạch: "Anh không hề tin tôi!"

"Được rồi," Tô Việt Trạch quỳ trên giường nghiêm túc nói: "Anh sai rồi, xin Tô tiểu gia đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này"

Mồm miệng co giật, Tô Thần Dật lặng lẽ lùi mông về sau: "Anh trai, anh không thấy mình trở mặt nhanh quá à?"

"Việc này là anh sai, xin lỗi là tất yếu." Tô Việt Trạch thẳng thắn đáp.

"Haha, vậy à?" Tô Thần Dật cười gượng gạo tiếp tục lùi mông.

Đứng dậy áp sát vào Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch nghiêm túc lên tiếng: "Tiểu Dật, thật ra có một việc anh vẫn luôn muốn nói với em."

>>>>>>>> Hết chương 81 <<<<<<<<<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện