“Lão phu nhân, chúng ta xin phép về trước. Xin ngài hãy phái hai bà tử khỏe mạnh đưa chúng ta về!”
Đây là đang nhờ Trương thị phái người giám sát họ xử trí hai đứa nha đầu, là để tỏ rõ lòng thành.
“Bạch phủ còn có một người hiểu chuyện như ngươi!”
“Kim Linh, gọi bốn bà tử đến sân của Hầu gia đợi.”
“Vâng ạ.”
Lưu thị và Hòa thị cẩn thận lui ra, đi về phía cổng lớn.
“Biết ngay là hai đứa tâm cơ không an phận, dám ở Hầu phủ giở chút trò vặt vãnh. Cũng không nhìn xem lão phu nhân là người thế nào.”
Hòa thị thì lần đầu tiên cảm nhận được Hầu phủ và nhà mình không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. Lúc sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, nàng cảm giác như có đao kề trên cổ vậy.
Tay đỡ Lưu thị vẫn luôn run rẩy. Đây chính là quyền thế, đây là quý nhân. Một ánh mắt, một động tác, có thể g.i.ế.c người trong vô hình.
“Chỉ trách bọn chúng tự mình làm, nghĩ rằng đơn giản như vậy. Thật sự coi Hầu phủ như nhà thường dân sao!”
Hoa ma ma đã dẫn theo các bà tử đợi sẵn ngoài phòng Hầu gia.
Sau một hồi ân ái, rượu của Tô Thần Cương cũng hoàn toàn tỉnh. Nhìn hai nữ nhân kiều diễm ướt át bên cạnh, hắn có chút đau đầu.
“Dậy đi, ta sẽ nói với lão phu nhân, các ngươi cứ ở lại trong phủ.”
“Chúng thần thiếp đều nghe theo Hầu gia!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Hai người đứng dậy, trước hết giúp Tô Thần Cương chỉnh lại quần áo, rồi mới mặc lại đồ của mình, khiến Tô Thần Cương lại được dịp ăn thêm vài miếng "đậu hũ non".
Chỉ Lan và Chỉ Dạng hoàn toàn không biết lưỡi đao tử thần đã kề trên cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngôn Đông, bưng nước vào đây.”
“Hầu gia, Hoa ma ma cầu kiến!”
Tô Thần Cương trong lòng sững lại, sao lần nào cũng đến kịp thời như vậy. Lại là bà ta, lại là bà ta.
“Vào đi!”
“Thưa Hầu gia, nô tỳ đến để đưa hai vị Bạch cô nương đi.”
Tô Thần Cương nhìn bốn bà tử bên cạnh bà ta, có gì mà không hiểu. Hắn nhớ lại trước kia, nếu cha hắn có thu nhận ai, mẹ hắn cũng thường làm như vậy. Mà những người bị đưa đi, không phải bệnh c.h.ế.t thì cũng là tai nạn rơi xuống hồ c.h.ế.t đuối.
Hắn cau mày.
“Hai người họ đã bị ta thu phòng rồi, cứ để ở lại trong phủ đi. Thêm một người thiếp thôi mà!”
“Thưa Hầu gia, Bạch gia phu nhân muốn đưa các nàng về!”
Tô Thần Cương có chút không vui vì Hoa ma ma không biết tiến thoái.
“Đã là người của ta, Bạch gia muốn đưa đi đâu?”
Thực ra giữ lại hay không cũng không quan trọng lắm. Hắn chỉ là không muốn mẹ mình can thiệp quá sâu vào chuyện phòng the của mình. Mỗi lần mở cửa ra là thấy Hoa ma ma, hắn thật sự rất khó chịu.
Bạch phu nhân làm gì có lá gan đó mà đòi đưa người đi, chẳng phải là do mẹ hắn sao.
“Ta sẽ nói với mẫu thân, ngươi dẫn người về đi.”
“Hầu gia...”
Hoa ma ma không ngờ Hầu gia lại dám làm trái ý lão phu nhân, còn ẩn ẩn có chút tức giận. Trước mặt bao nhiêu người hầu hạ và người được mang đến, đây không phải là làm mất mặt lão phu nhân sao.
Nhưng bà ta dù có được trọng dụng đến đâu cũng chỉ là một nô tỳ, không thể cản được quyết định của Hầu gia. Biết việc đã rồi, bà ta đành phải quay về bẩm báo với lão phu nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện