Nàng đặt Đậu Đậu lên giường nghỉ ngơi, còn mình thì đi tìm sổ sách ghi chép chi phí mấy năm nay, tính toán lại số tiền mà mấy người kia đã lấy.
Nàng lật từng trang sổ sách của mấy năm, tính nhẩm trong đầu, hoàn toàn không cần bàn tính.
“Chết tiệt, lão phu nhân bên đó đã lấy đi bao nhiêu món đồ lớn. San hô đỏ cao hai thước, tượng Phật bằng bạch ngọc, đèn lưu ly, hòm vàng, rương gỗ đàn hương, bộ bình quán Pháp Lang, đủ loại đồ vật quý hiếm từ nước ngoài.”
“Tô Thần Cương, tên vô liêm sỉ đó, vậy mà lấy đi mười bộ sách quý hiếm, mười mấy bức tranh chữ của danh gia, nghiên mực danh tiếng, đủ loại con dấu ngọc quý, còn có mấy hộp trân châu ngọc khí, mấy bộ trang sức tinh xảo, một năm còn lấy đi hai vạn lượng.”
“Dung thị cũng mượn đi nhiều như vậy sao?”
Miệng nói là mượn, nhưng chưa bao giờ trả.
Còn có chi phí mấy vạn lượng mỗi năm trong phủ.
Trong trí nhớ và tận mắt xem lại là hai chuyện khác nhau. Kinh ngạc không thể diễn tả được cảm xúc của nàng. Vô liêm sỉ đến mức này đúng là hiếm thấy.
Trước hết nàng tính ra số tiền mà đám quản sự và đầu bếp trong nhà bếp đã lấy, rồi ngồi ở cửa chờ họ đến.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Chỉ lát sau, năm người đã bị hộ vệ áp giải đến cửa viện chính, quỳ xuống đất.
“Thưa phu nhân, bọn nô tài đến để trả lại tiền bạc!”
“Báo con số đi, ta đối chiếu với sổ sách!”
Năm người thật sự không ngờ phu nhân còn phải đối chiếu sổ sách. Có thể trả lại được ngần này đã là không tồi rồi, còn muốn thế nào nữa!
“Tiểu nhân trong tay chỉ có 1235 lượng.”
“Tiểu nhân có 3360 lượng.”
“Tiểu nhân chỉ có 2110 lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
“Thiếu không ít đâu, các ngươi đã đến nhà họ lục soát chưa?”
“Thưa phu nhân, chưa ạ. Chúng ta chỉ phụ trách đưa họ đến đây, lát nữa còn phải đi chịu trượng hình.”
“Bảo quản gia đến nhà họ lục soát. Hôm nay tiền bạc thiếu một đồng cũng không được!”
“Phu nhân, tha cho chúng ta đi, thật sự không còn nữa. Sau này không dám đoán mò ý chủ tử nữa, cũng không dám tự ý làm bậy nữa. Cầu phu nhân tha cho chúng ta đi.”
“Ăn của ta, dùng của ta, lấy của ta, còn dám coi thường bản phu nhân. Dù sao cũng phải để người ta thấy, đây chính là kết cục.”
“Còn không đi tìm người, định chờ ta tự mình đi sao?”
Hộ vệ cũng không dám để phu nhân lại chạy ra ngoài gây chuyện nữa, quay đầu định đi tìm quản gia. Năm người sợ đến mức vội vàng nói:
“Cầu phu nhân cho chúng ta chút thời gian, bọn nô tài sẽ tự mình về gom góp!”
Họ làm quản sự, làm đầu bếp trong nhà bếp lớn, bổng lộc rất hậu, tham ô không chỉ có tiền phu nhân cho thêm. Sao chịu nổi việc bị lục soát nhà cửa.
Bạch Chỉ Nguyệt trong lòng biết rõ, nhưng nếu để quản gia dẫn người đi lục soát, đến lúc đó số tiền đó sẽ không rơi vào tay mình.
“Hừ, cho các ngươi thêm một cơ hội nữa. Ta đã nói rồi, phải tính cả tiền lãi.”
“Vâng, vâng, nô tài hiểu rõ.”
Lúc này không ai dám có ý đồ gì nữa, cố gắng lừa dối cho qua chuyện. Họ thành thật ôm một đống lớn ngân phiếu và bạc vụn quay lại, thậm chí còn ước lượng cho thêm vài trăm lượng, mỗi người một túi.
Lần nữa vào viện chính, họ cũng không đếm, trực tiếp giao túi cho phu nhân. Con số này không thể báo ra được, nếu không sẽ bị Hầu gia điều tra.
Nàng lật từng trang sổ sách của mấy năm, tính nhẩm trong đầu, hoàn toàn không cần bàn tính.
“Chết tiệt, lão phu nhân bên đó đã lấy đi bao nhiêu món đồ lớn. San hô đỏ cao hai thước, tượng Phật bằng bạch ngọc, đèn lưu ly, hòm vàng, rương gỗ đàn hương, bộ bình quán Pháp Lang, đủ loại đồ vật quý hiếm từ nước ngoài.”
“Tô Thần Cương, tên vô liêm sỉ đó, vậy mà lấy đi mười bộ sách quý hiếm, mười mấy bức tranh chữ của danh gia, nghiên mực danh tiếng, đủ loại con dấu ngọc quý, còn có mấy hộp trân châu ngọc khí, mấy bộ trang sức tinh xảo, một năm còn lấy đi hai vạn lượng.”
“Dung thị cũng mượn đi nhiều như vậy sao?”
Miệng nói là mượn, nhưng chưa bao giờ trả.
Còn có chi phí mấy vạn lượng mỗi năm trong phủ.
Trong trí nhớ và tận mắt xem lại là hai chuyện khác nhau. Kinh ngạc không thể diễn tả được cảm xúc của nàng. Vô liêm sỉ đến mức này đúng là hiếm thấy.
Trước hết nàng tính ra số tiền mà đám quản sự và đầu bếp trong nhà bếp đã lấy, rồi ngồi ở cửa chờ họ đến.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Chỉ lát sau, năm người đã bị hộ vệ áp giải đến cửa viện chính, quỳ xuống đất.
“Thưa phu nhân, bọn nô tài đến để trả lại tiền bạc!”
“Báo con số đi, ta đối chiếu với sổ sách!”
Năm người thật sự không ngờ phu nhân còn phải đối chiếu sổ sách. Có thể trả lại được ngần này đã là không tồi rồi, còn muốn thế nào nữa!
“Tiểu nhân trong tay chỉ có 1235 lượng.”
“Tiểu nhân có 3360 lượng.”
“Tiểu nhân chỉ có 2110 lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
“Thiếu không ít đâu, các ngươi đã đến nhà họ lục soát chưa?”
“Thưa phu nhân, chưa ạ. Chúng ta chỉ phụ trách đưa họ đến đây, lát nữa còn phải đi chịu trượng hình.”
“Bảo quản gia đến nhà họ lục soát. Hôm nay tiền bạc thiếu một đồng cũng không được!”
“Phu nhân, tha cho chúng ta đi, thật sự không còn nữa. Sau này không dám đoán mò ý chủ tử nữa, cũng không dám tự ý làm bậy nữa. Cầu phu nhân tha cho chúng ta đi.”
“Ăn của ta, dùng của ta, lấy của ta, còn dám coi thường bản phu nhân. Dù sao cũng phải để người ta thấy, đây chính là kết cục.”
“Còn không đi tìm người, định chờ ta tự mình đi sao?”
Hộ vệ cũng không dám để phu nhân lại chạy ra ngoài gây chuyện nữa, quay đầu định đi tìm quản gia. Năm người sợ đến mức vội vàng nói:
“Cầu phu nhân cho chúng ta chút thời gian, bọn nô tài sẽ tự mình về gom góp!”
Họ làm quản sự, làm đầu bếp trong nhà bếp lớn, bổng lộc rất hậu, tham ô không chỉ có tiền phu nhân cho thêm. Sao chịu nổi việc bị lục soát nhà cửa.
Bạch Chỉ Nguyệt trong lòng biết rõ, nhưng nếu để quản gia dẫn người đi lục soát, đến lúc đó số tiền đó sẽ không rơi vào tay mình.
“Hừ, cho các ngươi thêm một cơ hội nữa. Ta đã nói rồi, phải tính cả tiền lãi.”
“Vâng, vâng, nô tài hiểu rõ.”
Lúc này không ai dám có ý đồ gì nữa, cố gắng lừa dối cho qua chuyện. Họ thành thật ôm một đống lớn ngân phiếu và bạc vụn quay lại, thậm chí còn ước lượng cho thêm vài trăm lượng, mỗi người một túi.
Lần nữa vào viện chính, họ cũng không đếm, trực tiếp giao túi cho phu nhân. Con số này không thể báo ra được, nếu không sẽ bị Hầu gia điều tra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương