Hắn sầm mặt im lặng một lúc lâu.
“Bản Hầu không có bảo bà đỡ hại ngươi. Ngươi là chủ mẫu của Hầu phủ, sinh hạ con trai trưởng chính là điều Hầu phủ cần. Chuyện này chắc chắn là do bọn họ nói bừa để thoát tội.”
Dù sao người c.h.ế.t không có đối chứng, hắn nói gì thì là cái đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Dung thị cũng không có lá gan đó. Ta luôn coi trọng con nối dõi nhất, quyết không cho phép bất kỳ ai ra tay hãm hại đứa bé. Nàng ấy hiểu chuyện nhất, sẽ không làm loại chuyện này. Chắc chắn là có kẻ nào đó đã nói gì trước mặt nàng ấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ bắt được kẻ đó để báo thù cho ngươi và con trai.”
“Ồ! Thật đúng là cảm ơn ngươi.”
Biết ngay sẽ là như vậy mà.
Tô Thần Cương mặt cũng dày, lướt qua chuyện này rồi lại hỏi nàng:
“Ngươi làm thế nào mà g.i.ế.c được bọn họ? Chưa nói đến dùng ám khí gì mà có thể một đòn chí mạng, ngay cả việc bẻ gãy cổ người ta, bản Hầu làm cũng không dễ dàng như vậy. Một nữ nhân như ngươi làm sao làm được!”
Rõ ràng là đang nghi ngờ nàng và cả đứa con.
“Ở trong Hầu phủ này, muốn sống sót mà không có chút bản lĩnh thì làm sao được. Ta đã âm thầm luyện tập, có muốn tìm một người ra thử không?”
Bạch Chỉ Nguyệt đã sớm phát hiện Dung ma ma đang đứng ở ngoài, vừa hay có thể dùng bà ta làm công cụ.
Tô Thần Cương bị nói cho cứng họng. Hắn và lão phu nhân đều không thích nàng, trừ ba tháng đầu mới cưới, năm năm qua nàng sống quả thực không tốt. Trách ai được, ai bảo nàng không có xuất thân tốt, không có nhà mẹ đẻ tốt cơ chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dung ma ma đã đến rồi sao không vào đây nói chuyện!”
Dung ma ma vốn dĩ nghe được Bạch Chỉ Nguyệt vạch trần chuyện Dung phu nhân làm, trong lòng cũng sợ hãi. Nhưng nhân chứng đều đã chết, bà ta cũng không quá để tâm, chỉ lo lắng việc này sẽ làm hỏng hình tượng của chủ tử trong lòng Hầu gia, khiến hắn nảy sinh dị tâm.
Chủ tử của bà ta tâm tâm niệm niệm chính là được làm Hầu phu nhân, làm chính thê, không ngờ lần này lại thất bại trong gang tấc.
Sau đó lại nghe Hầu gia vẫn tin tưởng chủ tử, còn nói đỡ cho chủ tử, bà ta liền yên tâm, đang định quay về báo cho chủ tử thì bị Bạch Chỉ Nguyệt điểm mặt.
Tô Thần Cương nhìn thấy Dung ma ma, trong lòng biết bà ta chắc chắn đến để dò la tin tức.
“Ngươi đến đây làm gì, lăn về hầu hạ Dung thị đi. Đứa bé trong bụng nàng ấy mà có chuyện gì, bản Hầu sẽ hỏi tội ngươi.”
Hắn hiện tại không muốn để Dung thị nhúng tay vào, càng không muốn người của ả bị Bạch thị nắm thóp.
“Vâng, nô tỳ về ngay. Chủ tử cũng là nghe nói phu nhân không sao nên mới đặc biệt sai ta đến thăm. Nô tỳ xin chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân sinh hạ quý tử, chúc mừng phu nhân và công tử bình an khỏe mạnh.”
Vội vàng hành lễ xong, bà ta định lui ra, nhưng Bạch Chỉ Nguyệt sao có thể để họ được như ý.
“Đứng lại. Bản phu nhân đã cho ngươi đứng dậy chưa, đã cho phép ngươi lui xuống sao?”
“Việc này... Hầu gia đã lên tiếng bảo nô tỳ rời đi!”
Lấy Hầu gia ra để chặn nàng, a, nếu là nguyên chủ thì tất nhiên sẽ nghe, nhưng nàng thì không.
“Hầu gia là Hầu gia, ta là ta. Bản phu nhân chưa mở miệng thì ngươi không được đi. Vội vàng như vậy là muốn về báo cho con chủ nhân lòng dạ độc ác kia của ngươi sao!”
“Bản Hầu không có bảo bà đỡ hại ngươi. Ngươi là chủ mẫu của Hầu phủ, sinh hạ con trai trưởng chính là điều Hầu phủ cần. Chuyện này chắc chắn là do bọn họ nói bừa để thoát tội.”
Dù sao người c.h.ế.t không có đối chứng, hắn nói gì thì là cái đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Dung thị cũng không có lá gan đó. Ta luôn coi trọng con nối dõi nhất, quyết không cho phép bất kỳ ai ra tay hãm hại đứa bé. Nàng ấy hiểu chuyện nhất, sẽ không làm loại chuyện này. Chắc chắn là có kẻ nào đó đã nói gì trước mặt nàng ấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ bắt được kẻ đó để báo thù cho ngươi và con trai.”
“Ồ! Thật đúng là cảm ơn ngươi.”
Biết ngay sẽ là như vậy mà.
Tô Thần Cương mặt cũng dày, lướt qua chuyện này rồi lại hỏi nàng:
“Ngươi làm thế nào mà g.i.ế.c được bọn họ? Chưa nói đến dùng ám khí gì mà có thể một đòn chí mạng, ngay cả việc bẻ gãy cổ người ta, bản Hầu làm cũng không dễ dàng như vậy. Một nữ nhân như ngươi làm sao làm được!”
Rõ ràng là đang nghi ngờ nàng và cả đứa con.
“Ở trong Hầu phủ này, muốn sống sót mà không có chút bản lĩnh thì làm sao được. Ta đã âm thầm luyện tập, có muốn tìm một người ra thử không?”
Bạch Chỉ Nguyệt đã sớm phát hiện Dung ma ma đang đứng ở ngoài, vừa hay có thể dùng bà ta làm công cụ.
Tô Thần Cương bị nói cho cứng họng. Hắn và lão phu nhân đều không thích nàng, trừ ba tháng đầu mới cưới, năm năm qua nàng sống quả thực không tốt. Trách ai được, ai bảo nàng không có xuất thân tốt, không có nhà mẹ đẻ tốt cơ chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dung ma ma đã đến rồi sao không vào đây nói chuyện!”
Dung ma ma vốn dĩ nghe được Bạch Chỉ Nguyệt vạch trần chuyện Dung phu nhân làm, trong lòng cũng sợ hãi. Nhưng nhân chứng đều đã chết, bà ta cũng không quá để tâm, chỉ lo lắng việc này sẽ làm hỏng hình tượng của chủ tử trong lòng Hầu gia, khiến hắn nảy sinh dị tâm.
Chủ tử của bà ta tâm tâm niệm niệm chính là được làm Hầu phu nhân, làm chính thê, không ngờ lần này lại thất bại trong gang tấc.
Sau đó lại nghe Hầu gia vẫn tin tưởng chủ tử, còn nói đỡ cho chủ tử, bà ta liền yên tâm, đang định quay về báo cho chủ tử thì bị Bạch Chỉ Nguyệt điểm mặt.
Tô Thần Cương nhìn thấy Dung ma ma, trong lòng biết bà ta chắc chắn đến để dò la tin tức.
“Ngươi đến đây làm gì, lăn về hầu hạ Dung thị đi. Đứa bé trong bụng nàng ấy mà có chuyện gì, bản Hầu sẽ hỏi tội ngươi.”
Hắn hiện tại không muốn để Dung thị nhúng tay vào, càng không muốn người của ả bị Bạch thị nắm thóp.
“Vâng, nô tỳ về ngay. Chủ tử cũng là nghe nói phu nhân không sao nên mới đặc biệt sai ta đến thăm. Nô tỳ xin chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân sinh hạ quý tử, chúc mừng phu nhân và công tử bình an khỏe mạnh.”
Vội vàng hành lễ xong, bà ta định lui ra, nhưng Bạch Chỉ Nguyệt sao có thể để họ được như ý.
“Đứng lại. Bản phu nhân đã cho ngươi đứng dậy chưa, đã cho phép ngươi lui xuống sao?”
“Việc này... Hầu gia đã lên tiếng bảo nô tỳ rời đi!”
Lấy Hầu gia ra để chặn nàng, a, nếu là nguyên chủ thì tất nhiên sẽ nghe, nhưng nàng thì không.
“Hầu gia là Hầu gia, ta là ta. Bản phu nhân chưa mở miệng thì ngươi không được đi. Vội vàng như vậy là muốn về báo cho con chủ nhân lòng dạ độc ác kia của ngươi sao!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương