Nguồn : bachhoacac.wordpress.com
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
New York New York
[1]
Đứng ở cửa ra sân bay người đến người đi, An Cúc Nhạc ngồi máy bay mười mấy tiếng uể oải nhìn trời… ấy nhầm, trần nhà, đặt tay lên ngực tự hỏi: Tại sao mình lại ở đây? Thời tiết ở New York mát mẻ, bên ngoài cửa sổ lớn là trời xanh mây trắng, các tòa cao ốc ở đằng xa như chọc thẳng tận trời. An Cúc Nhạc chẳng xa lạ gì với cảnh tượng này, y từng thấy dáng vẻ bình thường của nó qua đủ loại phim ảnh trên TV, thấy cả hình dạng nó bị nổ tan tành, huống chi, y từng sống ở đây một năm.
Sống không bằng chết một năm, từ đó trở đi hễ nghe hai chữ New York là muốn lượn đường vòng ngay.
Nhiễm Hiệt Vũ ở đằng trước đi mấy bước, phát hiện người phía sau không đuổi theo bèn vội vàng quay đầu gọi: “Ổng ngẩn ngơ cái gì? Sắp hết thời gian rồi!”
An Cúc Nhạc thở dài một hơi, nhấc chân đuổi theo.
Hai tay y trống trơn, chỉ cầm một cái túi xách, bên trong là hộ chiếu, tiền đô thì đổi gấp ở sân bay, có thể thấy chuyến này hối hả cỡ nào.
Hối hả đến mức y chỉ có thể dùng di động gửi tin nhắn báo cho người yêu nhỏ ở xa tận Amazon đang tham gia cuộc thi Ultramarathon…
Tháng bảy đến, thời gian nghỉ hè của học sinh chính quy, Đỗ Ngôn Mạch cũng không nhàn rỗi, cậu nhận một vụ tài trợ chạy đêm, sau đó dự tính bay đến Amazon, tiến hành cuộc đua Ultramarathon bảy ngày sáu đêm ở vùng địa cực.
Mấy việc này đều không liên quan đến người có thể chất vô dụng như An Cúc Nhạc, nhưng y có đu theo đăng ký tham gia chạy đêm cự ly ngắn nhất hòng duy trì nghiệp lớn với danh nghĩa ủng hộ sự nghiệp của chồng nhưng thực tế là ngắm trai đẹp, ai ngờ tới nơi toàn là gái! Một đống gái ngực to! Tiếp sau là một đám trai thẳng nước miếng ròng ròng mải mê ngắm gái…
An Cúc Nhạc chỉ đành xem mấy người này như thảo nê mã, ảo tưởng mình đang chạy đua ở vùng quê. Sau khi xong chuyện y khóc lóc kể lể với con gái, Kiều Khả Nam không hề cảm thông: “Vớ vẩn, cái đồ ẻo lả nhà anh chạy năm cây số, dĩ nhiên chỉ có thể ngắm gái! Mấy ông nam tính lực lưỡng toàn khiêu chiến tuyến chạy mười cây số thôi! Bộ anh không đến phòng tập thể hình xem à? Đậu má, mấy người này học phi trên cỏ hay sao ấy!” Gần đây cậu bị Lục Hành Chi ép đi tập thể dục, đối với việc mấy người đó khủng bố cỡ nào, cậu rất có tâm đắc.
Hiện thực tàn nhẫn, An Cúc Nhạc cũng hết cách, trong lòng tức muốn khóc.
Còn cỡ như Amazon thì… y chỉ có thể đặt dưới đáy lòng lặng lẽ chúc phúc thôi. Lúc nói chuyện này với y, Đỗ Ngôn Mạch hơi lưỡng lự, An Cúc Nhạc tỏ vẻ chẳng sao, vẫn nói câu cũ: “Tốt thôi, muốn thì cứ đi.” Dứt khoát vô cùng luôn, trái lại khiến cho Đỗ Ngôn Mạch nghẹn một cục.
Một tuần trước khi đi, lại càng không ngừng giày vò y trên giường.
An Cúc Nhạc rất biết ăn nói, nhưng không thích nói lời tình tứ. Đối với chuyện ngày xưa, quả thật Đỗ Ngôn Mạch vẫn còn sợ hãi, sợ đối phương không thật sự hài lòng, làm được một nửa lại hỏi: “Anh không thích nhớ nói cho em biết…”
An Cúc Nhạc chịu không thấu: “Tôi thích lắm, em trai, XX to, anh xin em… mau thao đi!”
Làm một lần vẫn chưa đủ, An Cúc Nhạc biết lòng cậu ấy bất an, độ phối hợp cao đến mức không thể cao hơn, bất luận sau lưng cưỡi ngựa hay tư thế đứng, tất cả đều mặc cậu ấy làm, đối nghịch hoàn toàn với cực hạn thân thể con người. Thế mà trước khi ra cửa, Đỗ Ngôn Mạch vẫn cứ thấp thỏm không yên, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đi xa kể từ khi hai người “hàn gắn” tới nay.
An Cúc Nhạc ngậm kẹo trong miệng, một tay xoa eo, một tay chống cạnh cửa, nói: “Được rồi, đi mau đi, cậu có nhìn nữa tôi cũng không nhét vừa túi cậu đâu.”
Đỗ Ngôn Mạch rũ mắt suy tư, nếu được, cậu thật sự rất muốn thu nhỏ y, nhét vào trong túi, bất kể đi đến đâu cũng xách theo, không sợ y chạy mất.
An Cúc Nhạc muốn khóc tới nơi, nhìn nhóc nhà mình không phân rõ hiện thực và ảo tưởng kìa.
Vừa diễn xong màn Thập bát tương tống*, ước chừng diễn gần mười phút, tối qua An Cúc Nhạc ngủ không đủ giấc nên cứ ngáp liên tục, Đỗ Ngôn Mạch đi một bước quay đầu ba lần, cuối cùng cũng xuống lầu.
*Thập bát tương tống: Là một đoạn trong vở kinh kịch Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài khi Chúc Anh Đài tạm biệt Lương Sơn Bá về quê nhà, hai người đưa tiễn nhau tới 18 dặm.
“Hầy…” An Cúc Nhạc thở phào… thật sự thở phào, thằng nhóc này muốn làm y tàn phế phải không? Liệt luôn nửa người, không có cách nào bỏ chạy. Đỗ Ngôn Mạch dự tính đi nửa tháng, An Cúc Nhạc chỉ nghĩ: Tốt quá, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Vừa mới mừng xong, chợt nghe lạch bạch mấy tiếng, An Cúc Nhạc nghi hoặc quay đầu lại, giây tiếp theo đã bị ai đó ôm đè lên tường, môi bị lấp kín.
Y trợn to mắt, cậu thanh niên lại chạy về: “A…”
Đỗ Ngôn Mạch từ trên nhìn xuống, hai tay nâng mông An Cúc Nhạc, đỡ người y lên cao, hôn thật sâu.
Bốn phiến môi quấn quýt triền miên ở mọi góc độ, lưỡi và lưỡi gắn liền, tiếng nước bọt ẩm ướt vang vọng ở hành lang. An Cúc Nhạc vòng tay quanh cổ cậu thanh niên, hai người hôn nhau say đắm, nụ hôn này không can hệ đến tình dục, thấm đẫm tình cảm nhiều hơn. Đến khi hôn gần xong, lưỡi của cậu thanh niên lướt qua hàm dưới của An Cúc Nhạc, cuối cùng ngậm hàm trên của y rồi mới rút ra.
An Cúc Nhạc run rẩy, mặt mũi mơ màng, cậu thanh niên lại cúi người hôn khóe mắt chân mày của y… Nếu không biết còn tưởng hai người họ sắp sinh ly tử biệt, làm đến mức này mới chịu.
An Cúc Nhạc buồn cười, nhưng trong lồng ngực căng tràn, đậm nồng sực nức, giống như sôcôla gặp nóng là tan chảy, vừa đắng vừa ngọt.
Buông tay nhiều lần như thế, cứ tưởng đã sớm quen rồi, nhưng thật ra không phải vậy. Nhìn bé con té ngã, bất luận bao nhiêu lần, làm phụ huynh cũng sẽ đau lòng.
Có một số việc, không phải nhiều lần là mất cảm giác.
Y ôm siết lấy cậu thanh niên, hôn trán cậu ấy một cái: “Nhớ về sớm một chút… tôi nhớ cậu.”
“… Ừm.”
Đỗ Ngôn Mạch lại quyến luyến hôn y lần nữa, vất vả lắm mới chịu đi.
An Cúc Nhạc lại đưa mắt tiễn biệt lần nữa, nếu nói hai năm “xa cách” y sống như thường hoặc chẳng có cảm giác gì là chuyện không thể nào, nhưng lần này trở về y thật sự không còn sức chạy nữa, nếu thế cần chi phải giãy giụa, người đi hay ở, cuộc sống vẫn trôi qua như thường.
Thứ hai, trận Tu La ở Flawless vừa kết thúc, mọi người trong văn phòng đều thảnh thơi, hôm qua Đỗ Ngôn Mạch dùng wifi ở sân bay gửi tin nhắn cho y: “Đang đợi quá cảnh.”
Đến sáng, An Cúc Nhạc thấy một tin nhắn khác: “Còn phải quá cảnh lần nữa.” Thời gian là nửa đêm, nói chung sợ quấy rầy người ta nên cậu thanh niên chỉ gửi tin này.
Hôm sau An Cúc Nhạc đi làm, gần trưa lại thấy cậu ấy gửi tin nhắn: “Em đến rồi =o=”.
Cái emo này… Lúc trước An Cúc Nhạc từng mỉa thầm trong lòng nhiều lần, nhưng không nỡ bảo cậu ấy bỏ nên một mực không nói.
Y nhìn đồng hồ. Đài Loan và Nam Mỹ chênh lệch gần mười một tiếng, bên Đỗ Ngôn Mạch đang là tối khuya gần rạng sáng, cậu ấy vừa đáp chuyến bay dài cộng thêm quá cảnh, nhất định mệt lắm đây, vậy mà vẫn không quên liên lạc với y.
Cậu thanh niên biết sai chịu sửa, còn sửa triệt để như vậy, An Cúc Nhạc thật sự không đành lòng, nhưng lại không có lập trường nói gì thêm. Sự thật là y đã bỏ đi một lần, khiến cho Đỗ Ngôn Mạch đến nay vẫn thiếu thốn cảm giác an toàn, bất kể đang ở đâu, hỡ chút phải gửi tin xác nhận y ở đâu.
Hành động này quá sức dính người, nếu là trước đây, An Cúc Nhạc chắc chắn sẽ phản đối đôi câu, bây giờ thì không. Mình tạo nghiệt, mình không dọn, ai dọn cho?
Vậy nên không có gì để nói cũng sẽ hồi âm: “Tình hình thế nào?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Khá tốt.”
An Cúc Nhạc: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Công nghệ đa phương tiện phát triển, cuối cùng hôm nay không cần gửi một tin nhắn tốn ba đồng, tiện tay gửi một cái, người bên cạnh giống như chưa từng rời xa.
Sau khi quen rồi, thật ra cảm giác khá tốt.
Kiều Khả Nam chấm điểm cho lần này: “Cuối cùng hai người bắt đầu yêu đương rồi.”
An Cúc Nhạc không hiểu gì sất: “Thế cậu tưởng mấy năm trước bọn anh đang làm gì?”
“Chơi trò đóng vai. Anh làm bố làm mẹ làm anh lại làm chị, làm luôn cả bạn giường, cái gì làm được cũng làm hết rồi, chỉ không làm vợ người ta. Trong tình yêu, lập trường phải ngang hàng, thân phận phải ngang nhau mới yêu được, em đang nói mặt tâm lý ấy. Trạng thái lúc trước của hai người giống như hai con ngựa đua, đôi bên điên cuồng gào rú ‘Cưng ơi anh thích em a a ~~’ đâm đầu chạy thẳng về phía trước, thế nhưng mỗi người chạy mỗi nẻo, không hề có nhận thức chung, em đứng ngoài nhìn còn thấy sốt ruột.”
Ví dụ sinh động ghê. An Cúc Nhạc gật đầu: “Vậy bây giờ thì sao?”
Kiều Khả Nam: “Rốt cuộc phát hiện phương hướng đồng đều, hai bên cùng thích ứng!”
Thì ra là vậy, An Cúc Nhạc thụ giáo.
Đỗ Ngôn Mạch: “Em ngủ đây, ngày mai vào rừng nhiệt đới, em chạy xong trạm thứ nhất sẽ hồi âm cho anh.”
An Cúc Nhạc: “Ừ, cố gắng lên.”
Đỗ Ngôn Mạch gửi một cái emo mỉm cười, sau đó không còn động tĩnh nữa. An Cúc Nhạc đặt di động xuống chuẩn bị công việc tiếp theo, Nhiễm Hiệt Vũ bỗng nhiên hùng hổ xông vào hét toáng lên: “An Cúc Nhạc, đi thôi!”
“Hả?”
Đi đâu… Chưa kịp hỏi đã bị nhổ tận gốc. Mẹ nó, Nhiễm Hiệt Vũ luyện đâu ra lắm sức thế?
An Cúc Nhạc líu lưỡi, chợt nghe cô nàng nói: “Máy bay 1 giờ chiều, sắp không kịp rồi!”
An Cúc Nhạc: “Máy bay gì?”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Ngày mốt là sinh nhật của nữ ma đầu, bả muốn tổ chức linh đình.”
“Ờ, anh biết mà.” Tổng biên tập được mời tham dự, còn trưng cầu lời chúc của bọn họ, nào sếp là đức mẹ thời trang vĩ đại vĩnh hằng của chúng em, hệt như sao băng, như ngọc trai chói sáng, chiếu rọi tất cả mọi người… thừa dịp lén lút phát tiết bất mãn.
Nhiễm Hiệt Vũ hít sâu: “Tui nói ông nghe, ông bình tĩnh mà nghe, bình tĩnh nghe nha, nhất định phải bình tĩnh, không thể không bình tĩnh…”
“……” An Cúc Nhạc đưa cốc cho cô nàng: “Cưng bình tĩnh trước đi.”
Nhiễm Hiệt Vũ không nhận: “Trợ lý của bả mới gửi tin, nói hy vọng chúng ta đến tham dự party sinh nhật bả.”
“Cái gì!” An Cúc Nhạc hét lên, siết chặt cốc: “Ngày mốt luôn hả?”
“Đúng.” Nhiễm Hiệt Vũ phát huy năng lực gặp hỏa hoạn tại hiện trường, kéo An Cúc Nhạc xuống dưới lầu, gọi xe taxi, trước khi lên xe còn uất hận tru tréo với trời cao: “Đậu má đức mẹ thời trang bà không thể chơi người ta như thế a a a a ——”
An Cúc Nhạc: “……”
Nhiễm Hiệt Vũ gào xong, sướng miệng rồi mới lên xe với An Cúc Nhạc. An Cúc Nhạc cầm cái cốc trong tay: “Bây giờ đi New York?”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Phải.”
Ý chỉ của nữ ma đầu, trong giới thời trang ai dám không nghe? Cho dù bắt bọn họ mười phút sau có mặt cũng phải liệu mà đáp tên lửa bay tới. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi cùng thở dài, An Cúc Nhạc uống cà phê trong tay, rất hối hận ban nãy trước khi lên xe không hét chung với Nhiễm Hiệt Vũ, ngu thì ngu thiệt, nhưng đỡ hơn ôm một bụng tức lên đường.
Hai người về nhà lấy hộ chiếu, chẳng có thời gian thu dọn hành lý chi hết, may là bên kia thứ nên có đều có cả, đủ dùng cho vài ngày.
Hai người vắt giò lên cổ, chờ đến khi có thể nghỉ xả hơi thì đã ở trên máy bay, chặng bay rất dài, Nhiễm Hiệt Vũ đeo chụp mắt và tai nghe ngủ trước, chuẩn bị sức chiến đấu.
An Cúc Nhạc không buồn ngủ, trước khi lên máy bay, y vội vàng gửi một câu cho người yêu nhỏ: “Tôi có chuyện đi New York.”
Bên kia im thin thít, trước khi máy bay cất cánh cũng không có hồi âm, An Cúc Nhạc tắt di động, nghĩ rằng cậu ấy còn đang chạy, không có thời gian đọc.
Nói chung chờ cậu ấy chạy xong, mình cũng về Đài Loan rồi.
Nghĩ vậy, An Cúc Nhạc đeo chụp mắt, uốn người trên ghế, bắt đầu đếm trym ngủ.
Lần này nữ ma đầu mở vũ hội hóa trang, nếu là bình thường An Cúc Nhạc và Nhiễm Hiệt Vũ còn có hứng chơi một chút, nhưng đi đường vất vả chạy ngàn dặm xa, nói thật chẳng còn sức đâu.
Nhưng mà làm việc dù không có sức cũng phải ráng, Nhiễm Hiệt Vũ uể oải hỏi: “Ông muốn đóng vai gì?”
An Cúc Nhạc: “Gì cũng được…”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Được rồi, tui đóng vai Tần phi ông đóng vai thái giám.”
Định mệnh! Cho dù không còn sức cũng không thể cắt trym được. “Tại sao anh phải đóng vai thái giám?!”
Nhiễm Hiệt Vũ liếc mắt: “Bên này có ba bộ đồ hóa trang cung đình, xưa nay hoàng đế đều là tra công, tiểu thụ như ông gánh nổi sao?”
An Cúc Nhạc á khẩu: “Cưng rành quá ha.”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Ờm ~”
An Cúc Nhạc ghét hoàng đế, nhưng càng không muốn làm thái giám, y bèn lượn khỏi khu phương Đông, chọn một bộ quân phục phương Tây, áo cổ đứng trắng muốt, hai hàng nút vàng chóe, quần âu phục đen sẫm, mặc xong còn xỏ thêm cặp găng trắng, tư thái ấy…
Nhiễm Hiệt Vũ mặc đồ Tần phi triều Thanh đứng bên cạnh vất vả nhón chân, tặc lưỡi ra tiếng: “Tui thấy ông cứ đóng vai thái giám đi, nếu không quá nguy hiểm.” Chỉ số dụ người ta phạm tội phải nói là bạo nổ.
An Cúc Nhạc hầm hừ, đội mũ quân đội rồi điều chỉnh một chút, vô cùng đắc ý.
Y soi gương, lấy di động ra đứng đó tự chụp tự sướng, tiện tay gửi một tấm cho người yêu nhỏ: “Thấy anh đẹp không?”
Nhiễm Hiệt Vũ nhìn, nói theo trực giác: “Tui dám cá tối nay hoa cúc của ông sẽ nở rộ cho mà coi…”
An Cúc Nhạc trợn trắng mắt: “Anh đây là hoa đã có chậu, hiểu không?”
“Vậy đâu ảnh hưởng đến việc cúc ông nở.” Với lại… “Chó săn nhỏ nhà ông ở Brazil?”
“Chắc thế.” Dù sao cũng là chỗ nào đó bên Nam Mỹ, y không có khái niệm.
Nhiễm Hiệt Vũ vặn ngón tay: “Ừ, vậy đúng là đuổi không kịp.”
An Cúc Nhạc: “?”
“Tui sửa lại, tối mai cúc ông chắc chắn nở.” Nhiễm Hiệt Vũ nói: “Nếu tôi là người yêu nhỏ nhà ông, thấy cái bộ dạng… tạo nghiệt này của ông, nhất định không ngại ngàn dặm xa chạy tới… ờ, đẩy ngã ông.”
Lược từ khéo thật. An Cúc Nhạc nhếch miệng nhìn trời, “Nói đại chữ thao đi.”
Nào ngờ Nhiễm Hiệt Vũ lắc đầu: “Nếu ông đã biết, bổn cung tội gì phải tạo khẩu nghiệp?”
Nhập vai quá… An Cúc Nhạc hết biết nói gì.
Hai người bay ngàn dặm từ Đài Loan tới New York, tốn chừng mười bảy tiếng chỉ để nữ ma đầu đứng đằng xa nhìn bọn họ một cái, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt chẳng biết là hài lòng hay bất mãn.
Đàn thảo nê mã An Cúc Nhạc nuôi dưỡng trong lòng sắp phá chuồng xông ra, nhưng y cũng không làm gì được, đành phải uống rượu gặm thức ăn để trút giận.
Xung quanh đủ mọi loại người, phát huy sự dí dỏm đặc biệt và kiểu ăn bận phô trương của người ngoại quốc. Nói thật trong đây mười anh gay hết chín, còn lại toàn là bi, ai cũng mắt đi mày lại, quan sát tường tận. An Cúc Nhạc đi một đường, nếu ánh mắt có khả năng thực thể hóa, nhất định y đã bị lột sạch lộ hết da thịt, không chừa mẩu nào.
Y không ghét bị ý dâm, thậm chí còn có thể ung dung hưởng thụ ‘sự khẳng định’ của người khác dành cho mình. Có người nâng ly với y, y cũng nâng ly đáp lại, tác phong thoải mái rộng rãi, không hề tỏ ra khó chịu.
Ai ngờ hai tròng mắt đối phương sáng lên, sau đó lách qua đám người, đi về phía y.
Vừa nhìn đối phương ở cự ly gần, An Cúc Nhạc nhận ra ngay, đây là ca sĩ chính của một ban nhạc rock, năm nay mười tám tuổi. Mười tám… ôi đệt, năm nay anh đây ba mươi tám rồi chứ ít gì.
Cậu trai tóc vàng mắt xanh, tướng tá ưa nhìn, cho dù hóa trang thành zombie vẫn bắt mắt như cũ. Cậu chàng cố gắng giả vờ già dặn, thấp giọng hỏi An Cúc Nhạc: “Người phương Đông? Để tôi đoán xem anh là người nước nào…”
Đề tài này chán bỏ xừ, An Cúc Nhạc nói: “Tôi thích bài hát của các cậu.”
Đối phương: “?”
An Cúc Nhạc cười nói: “Album phát hành dạo trước của các cậu rất xuất sắc, lát nữa ký tên cho tôi được không?” Đây không phải lời nói dối, album của thanh thiếu niên trẻ tuổi ngập tràn ánh mặt trời và sắc màu rực rỡ, ấp ôm hy vọng thuần khiết chói lọi với thế giới, mặc dù còn khá non, nhưng nghe rất vui tai. “Có cơ hội hãy tới Đài Loan tổ chức concert, tôi chắc chắn sẽ đến nghe.” Tiện thể nói luôn mình ở nước nào.
Cậu trai kinh ngạc, bọn họ không phải là ban nhạc lớn, hôm nay được mời chỉ là cơ duyên, không ngờ người phương Đông xinh đẹp này lại nhận ra. “Anh không phải nói lời khách sáo đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không, tôi nghe riết hát được luôn mà.” An Cúc Nhạc ngâm một đoạn, không phải bài hát chủ đề, phải thật sự từng nghe album mới biết có bài này.
Cậu trai xấu hổ: “Giọng anh thật êm tai.”
Da trắng người trắng, đỏ mặt là thấy hết trơn. Hê ~ non quá… An Cúc Nhạc bỗng nhiên thấy hơi tội lỗi, không phải y cố ý phóng điện, đây… chỉ là một đứa nhóc thôi. “Cảm ơn.”
Không, bây giờ không thể ‘xem thường’ mấy đứa nhóc, lần trước y với phóng điện một đứa, kết quả mọi người biết rồi đó. An Cúc Nhạc thầm nghĩ không ổn, bèn dùng chiêu cũ lần nữa: “Oh, tôi có điện thoại.” Y lấy điện thoại di động ra, đặt ở bên tai, dùng tiếng Trung bô lô ba la: “Bò nạm kho, thịt cua viên, cải trắng xào…”
Đang giả vờ giả vịt, có điện thoại gọi tới thật.
Nguy hiểm quá… An Cúc Nhạc vừa lau mồ hôi vừa len lén bấm nút trả lời: “A lô?”
“Anh ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp của người yêu nhỏ truyền tới từ đầu bên kia, An Cúc Nhạc sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Ở trong lòng cậu.”
“……” Đỗ Ngôn Mạch: “Anh ở đâu tại New York?”
“Hả?” An Cúc Nhạc nói tên nhà hàng, đầu bên kia “ừ” một tiếng, sau đó An Cúc Nhạc loáng thoáng nghe cậu thanh niên dùng tiếng Anh nửa mùa thuật lại với người ta.
Hình như là tài xế taxi.
Này… không phải chứ? “Cậu đang ở đâu?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Ở trong lòng anh.”
“……” An Cúc Nhạc tự hỏi cách giáo dục của mình có phải sai trầm trọng rồi không? “Cậu… thi đấu thế nào rồi?” Nhớ không lầm thì lần này cậu thanh niên phải chạy bảy ngày sáu đêm.
Bây giờ đếm thử chỉ mới ba ngày thôi.
Đỗ Ngôn Mạch không đáp: “Anh chờ đấy.”
Cậu thanh niên cúp điện thoại, sống lưng An Cúc Nhạc như có dòng điện xẹt qua, y nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm thời gian hiển thị trên màn hình di động, phải qua ba tiếng nữa mới là “ngày mai”. Nguy hiểm thật, suýt nữa bị Nhiễm Hiệt Vũ nói trúng rồi…
Y lau mồ hôi, tim đập như gõ trống, y có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như thi đấu sao rồi? Tại sao đột nhiên theo tới đây? Càng chờ càng mất bình tĩnh, y dứt khoát đi xuống đại sảnh lầu dưới chờ.
Trong đại sảnh người đến người đi, toàn là người hóa trang, cách ăn mặc của An Cúc Nhạc cũng không tính là hiếm lạ, nhưng đi chưa được mấy bước đột nhiên bị ai đó vỗ vai, y giật mình quay đầu —— Là cậu trai trẻ khi nãy tìm mình trò chuyện.
Đối phương hỏi: “Anh xuống hóng mát hả?”
An Cúc Nhạc: “À, phải.”
Cậu trai dụi mũi, ngẩng mặt nói: “Có thể… có thể cho tôi số điện thoại của anh không?”
“A?” Quá lâu không bị tán tỉnh rõ ràng như thế, An Cúc Nhạc phản ứng hơi đần, đần đến mức y quên che giấu mà trả lời theo trực giác: “Cậu xin số điện thoại của một ông chú ba mươi tám tuổi làm gì?”
“……” Con số này quá hãi hùng, cậu trai trợn to cặp mắt xanh: “Xin lỗi?” Cậu ấy làm động tác tay ý bảo không nghe rõ.
An Cúc Nhạc buồn cười: “Tôi ba mươi tám rồi, cho dù kết bạn cũng quá già với thanh niên các cậu.” Ầy, không ngờ có một ngày chữ này lại phun ra từ miệng mình, nhưng đây là sự thật, không nhận cũng không được.
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi vào cửa nhà hàng, người nọ bị bảo vệ ngăn cản, cặp mắt màu cọ của An Cúc Nhạc sáng lên, khóe miệng tự động hé thành nụ cười: “Oh, bạn tôi tới.”
Đỗ Ngôn Mạch đã sớm trông thấy người yêu xinh đẹp mặc bộ quân phục trắng muốt, cùng với chàng trai trẻ hóa trang thành tử thi Resident Evil đứng bên cạnh —— Cậu híp mắt, còn chưa lên tiếng thì An Cúc Nhạc đã nhào tới: “Cục ~ cưng ~~”
Nói xong hôn má cậu “chụt” một cái ngay trước mặt mọi người, cười hề hề nói với bảo vệ gác cửa: “Bạn tôi, hôm nay hóa trang thành… à, dân công.”
Nhưng do không có thư mời nên không được vào, An Cúc Nhạc chẳng quan tâm, kéo Đỗ Ngôn Mạch đi ra ngoài.
Đỗ Ngôn Mạch liếc ra sau, thấy anh chàng đóng vai zombie kia thì sắc mặt càng như zombie.
An Cúc Nhạc dẫn cậu ấy ra ngoài, chọn đại con hẻm chui đầu vào. Dưới đèn đường, Batman và Superman đang hôn nhau đắm đuối…
Tất cả mọi người sửng sốt, Batman quát to: “Bọn này tới trước, biến đi!”
An Cúc Nhạc sờ mũi, đang định lủi ra, ngờ đâu Đỗ Ngôn Mạch lại bước tới, dùng vốn tiếng Anh nửa mùa của mình nói: “Tôi chờ các anh.”
Batman: “Hả?”
Đỗ Ngôn Mạch ném hành lý trên tay xuống đất: “Không thì làm chung đi, ngõ hẻm là của chung, hai anh không thể chiếm cứ.”
Nói ngắn gọn là, đường này không phải do anh xây, muốn thoải mái thì chung chạ đi.
Mọi người yên lặng.
Đỗ Ngôn Mạch cũng không để ý hai người kia, thẳng thắn ấn người bên cạnh lên tường, cậu cúi người xuống, phiến môi nóng bỏng môi giao nhau, An Cúc Nhạc chưa kịp phản kháng đã mềm nhũn phân nửa, người yêu nhỏ tuổi quá am hiểu làm thế nào để khơi mào hưng phấn của y, chẳng mấy chốc An Cúc Nhạc đã bị hôn đến mức không biết đông tây nam bắc, tiếng vang ướt át thi thoảng lại văng vẳng trong con hẻm nhỏ hẹp.
Sĩ quan mặc quân phục màu trắng bị một thanh niên mặc vải thô hôn cuồng nhiệt… hôn đến khi eo mềm, đứng cũng đứng không vững, hôn ước chừng năm phút, Đỗ Ngôn Mạch giấu mặt An Cúc Nhạc vào vai mình, liếc nhìn bộ đôi Liên minh Công lý đang trợn mắt há mồm, nói: “Ngài Wayne, ngài Clark, hai người không làm sao?”
*Tên thật của Batman là Bruce Wayne, tên ‘người thường’ của Superman là Clark Kent, còn tên thật là Kal-El.
Ai làm tiếp được chứ! Superman kêu một tiếng: “Oh my god.” Batman thở phì phò, kéo Superman đi.
Mãi khi tiếng bước chân xa dần, Đỗ Ngôn Mạch mới giảm độ lực, An Cúc Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, đỏ mặt, vừa tức giận vừa buồn cười: “Thằng nhóc cậu quá vô lương tâm, đuổi luôn Batman với Superman…”
Đỗ Ngôn Mạch hôn khóe miệng y: “Joker em cũng đuổi.” Cạnh tranh sinh tồn chính là như thế, anh không chết sao tôi sống.
An Cúc Nhạc: “Sao bỗng nhiên lại tới đây? Thi đấu thì sao?”
Độ lực ôm eo y càng mạnh hơn, hồi lâu sau Đỗ Ngôn Mạch mới đáp: “Em bỏ thi, không chạy nữa.”
“Cái gì?!” An Cúc Nhạc kinh hãi, vội vàng leo xuống, sờ loạn khắp người Đỗ Ngôn Mạch: “Cậu bị thương? Cơ thể không khỏe?”
“Không phải.” Đỗ Ngôn Mạch nặn ra một nụ cười khổ, nên nói từ đâu? Nói như thế nào?
Lúc đó cậu mới vừa chạy xong một trạm, đang uống nước ở khu nghỉ ngơi tiện thể xem di động thì hốt hoảng khi thấy một tin nhắn bên trên: “Tôi có chuyện đi New York.”
“!” Bình nước trong tay thình lình rơi xuống đất, thấy sắc mặt khó coi của cậu, nhân viên phòng hộ bên cạnh làm tròn chức trách bước qua hỏi thăm: “Sao vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch nghiêng mắt nhìn tin nhắn di động, lặng thinh một lát rồi mới đáp: “Tôi muốn bỏ thi.”
Nhân viên phòng hộ: “Hả?”
Cổ họng khô khốc, Đỗ Ngôn Mạch lặp lại: “Xin lỗi, tôi muốn bỏ thi.”
…
Với Ultramarathon mà nói, bỏ thi không phải là chuyện nghiêm trọng, suy cho cùng hoàn cảnh chạy rất khắc nghiệt, bất cứ lúc nào cũng thử thách cực hạn sức chịu đựng của tuyển thủ, thậm chí ban tổ chức còn sợ bọn họ cố quá sau này hối hận cả đời… Nhưng Đỗ Ngôn Mạch một mực cẩn thận chú tâm, biểu hiện lại tốt, vô duyên vô cớ bỏ thi khiến ai cũng khó hiểu.
Có lẽ không ai hiểu được rằng, từ lúc nhìn thấy hai chữ “New York” trong di động, cả người cậu như ngâm trong nước lạnh, run sợ từ tận xương, đó là bất an, hoảng hốt… không chín chắn, đã ngấm vào xương tủy.
Cho dù không bỏ thi, dưới trạng thái tinh thần lơ ngơ lất ngất này, cậu không dám tự tin mình sẽ yên ổn chạy hết toàn bộ hành trình.
Đỗ Ngôn Mạch rời khỏi đường đua, chạy tới sân bay, cậu muốn nhắn tin cho người yêu, nhưng đầu óc hỗn loạn, khó mà bình tĩnh. An Cúc Nhạc nhiều lần đảm bảo sẽ không đi nữa, huống chi còn chủ động báo cho cậu hướng đi của mình, tuyệt đối không phải vì bất mãn chỗ nào đó nên mới rút chân. Có lẽ do ám ảnh quá sâu, nếu không ôm chặt đối phương vào lòng… cậu không an tâm được.
Ở trên không, đầu óc cậu rối bời, nửa đường quá cảnh ở Mexico, cậu nhìn thấy tin nhắn mới: Người yêu mặc một bộ quân phục bó sát màu trắng, dung mạo xuất chúng… dụ người xâm phạm. Đỗ Ngôn Mạch không còn gì để nói, nếu như trước đó cậu cuống cuồng nghĩ phải nghĩ ôm chặt đối phương, bây giờ lại cáu đến mức nghĩ rằng phải đè y dưới thân, oán hận thao ba ngày ba đêm mới thôi.
Lộ trình bay dài, cậu ngồi trên máy bay cầm hình ngắm tới ngắm lui, âm trầm đến mức bên ông anh ngoại quốc ngồi kế bên phải liều mạng co thân hình ú nu của mình thành một cục, không dám vượt ranh giới.
Trong ngõ hẻm, cậu hỏi người yêu: “Kiểu ăn mặc này… là sao đây?” Tay cậu xoa nhẹ cần cổ của An Cúc Nhạc, không ngừng ma sát chỗ phía trên.
Mới vừa hôn môi khiến cho thân thể trở nên nhạy cảm, An Cúc Nhạc run rẩy đáp: “Party hóa trang…”
“Ồ?”
Đỗ Ngôn Mạch trượt tay xuống, trên ngực trái quân phục có khâu một vài phù hiệu không rõ nghĩa, cậu tiện tay nhấn một cái, cũng may chỉ là đường may nổi, nhưng may sát vào ngực, An Cúc Nhạc ngứa đến mức kêu khẽ: “Sinh nhật của nữ ma đầu, bả gọi tôi với đồng nghiệp đến gặp mặt…”
“Gặp chưa?” Đỗ Ngôn Mạch mơn trớn ngực trái của y, ngón tay khều nhẹ ngay vị trí núm vú, viên thịt dưới áo cứng dần, nhưng lớp vải rất dày, không dễ gì nhìn ra.
Cách ân ái của cậu thanh niên luôn thẳng thắn dứt khoát, hiếm khi nước ấm nấu ếch* như thế này, tràn đầy ý tán tỉnh. An Cúc Nhạc vừa cảm thấy mới mẻ, lại vừa cảm thấy không ổn lắm, y nhớ đến trang phục trên người mình, bây giờ hai người ở trong hẻm nhỏ cứ như sĩ quan vụng trộm với dân công, cảm giác hưng phấn len lói làm y nhất thời quên mất nguy hiểm: “Gặp rồi… A, đau!”
*Nước ấm nấu ếch là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên rồi chết từ từ.
Núm vú cách lớp vải bị ngắt nhéo, An Cúc Nhạc khó nhịn rên khẽ, ngoài miệng kêu đau, nhưng cặp mắt màu cọ óng ánh, ngọn đèn đêm như tôn lên bộ quân phục thẳng thớm, đoan chính mà cấm dục, chọc người nghĩ miên man.
Miệng lưỡi Đỗ Ngôn Mạch khô khốc. Bị cảnh tượng trước mắt đầu độc, cậu rất không tiền đồ mà nghĩ: Đời này mình bị tóm gọn thật rồi, ngay cả thứ ban đầu mình coi là phương hướng cuộc đời cũng có thể vứt bỏ dễ dàng như thế, trước tiên phải đuổi kịp người bên cạnh…
Như thể cậu là binh sĩ của y, chỉ sống vì tận hiến cho một mình y, thậm chí có thể quỳ xuống trước mặt y trong hẻm tối cũ nát này.
Chỉ cần y đừng rời đi.
Đỗ Ngôn Mạch ôm An Cúc Nhạc cứng ngắc, An Cúc Nhạc hiếm khi không nói mấy lời chọc ghẹo phá bầu không khí, chỉ đơn thuần ôm trở lại. Chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến cho mỗi lần bị cậu ấy ôm, mũi chân y sẽ cách mặt đất, hít thở hơi khó khăn, thiếu dưỡng khí tạo nên một loại ảo giác ngà ngà say, như đang phiêu đãng trên mây.
Nguyên nhân tại sao cậu ấy tùy tiện bỏ thi rồi xuất hiện ở đây, thông qua độ lực này, An Cúc Nhạc đã hiểu.
Y cũng không biết phải làm sao, nhưng rốt cuộc không đành lòng trách cứ, trên đời có một số việc, chung quy chỉ có thể nhờ thời gian trả lời, không chỉ cậu thanh niên thiếu thốn cảm giác an toàn, bản thân y cũng thế.
Nhưng mà y vẫn chờ mong, cho đến hai mươi, ba mươi năm hoặc lâu hơn nữa, khi mình tóc bạc hoa râm, trước khi nhắm mắt lìa đời, mình có thể nắm tay người này, thành tâm nói với cậu ấy: Cảm ơn cậu cùng tôi đi hết cuộc đời này.
____________
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
New York New York
[1]
Đứng ở cửa ra sân bay người đến người đi, An Cúc Nhạc ngồi máy bay mười mấy tiếng uể oải nhìn trời… ấy nhầm, trần nhà, đặt tay lên ngực tự hỏi: Tại sao mình lại ở đây? Thời tiết ở New York mát mẻ, bên ngoài cửa sổ lớn là trời xanh mây trắng, các tòa cao ốc ở đằng xa như chọc thẳng tận trời. An Cúc Nhạc chẳng xa lạ gì với cảnh tượng này, y từng thấy dáng vẻ bình thường của nó qua đủ loại phim ảnh trên TV, thấy cả hình dạng nó bị nổ tan tành, huống chi, y từng sống ở đây một năm.
Sống không bằng chết một năm, từ đó trở đi hễ nghe hai chữ New York là muốn lượn đường vòng ngay.
Nhiễm Hiệt Vũ ở đằng trước đi mấy bước, phát hiện người phía sau không đuổi theo bèn vội vàng quay đầu gọi: “Ổng ngẩn ngơ cái gì? Sắp hết thời gian rồi!”
An Cúc Nhạc thở dài một hơi, nhấc chân đuổi theo.
Hai tay y trống trơn, chỉ cầm một cái túi xách, bên trong là hộ chiếu, tiền đô thì đổi gấp ở sân bay, có thể thấy chuyến này hối hả cỡ nào.
Hối hả đến mức y chỉ có thể dùng di động gửi tin nhắn báo cho người yêu nhỏ ở xa tận Amazon đang tham gia cuộc thi Ultramarathon…
Tháng bảy đến, thời gian nghỉ hè của học sinh chính quy, Đỗ Ngôn Mạch cũng không nhàn rỗi, cậu nhận một vụ tài trợ chạy đêm, sau đó dự tính bay đến Amazon, tiến hành cuộc đua Ultramarathon bảy ngày sáu đêm ở vùng địa cực.
Mấy việc này đều không liên quan đến người có thể chất vô dụng như An Cúc Nhạc, nhưng y có đu theo đăng ký tham gia chạy đêm cự ly ngắn nhất hòng duy trì nghiệp lớn với danh nghĩa ủng hộ sự nghiệp của chồng nhưng thực tế là ngắm trai đẹp, ai ngờ tới nơi toàn là gái! Một đống gái ngực to! Tiếp sau là một đám trai thẳng nước miếng ròng ròng mải mê ngắm gái…
An Cúc Nhạc chỉ đành xem mấy người này như thảo nê mã, ảo tưởng mình đang chạy đua ở vùng quê. Sau khi xong chuyện y khóc lóc kể lể với con gái, Kiều Khả Nam không hề cảm thông: “Vớ vẩn, cái đồ ẻo lả nhà anh chạy năm cây số, dĩ nhiên chỉ có thể ngắm gái! Mấy ông nam tính lực lưỡng toàn khiêu chiến tuyến chạy mười cây số thôi! Bộ anh không đến phòng tập thể hình xem à? Đậu má, mấy người này học phi trên cỏ hay sao ấy!” Gần đây cậu bị Lục Hành Chi ép đi tập thể dục, đối với việc mấy người đó khủng bố cỡ nào, cậu rất có tâm đắc.
Hiện thực tàn nhẫn, An Cúc Nhạc cũng hết cách, trong lòng tức muốn khóc.
Còn cỡ như Amazon thì… y chỉ có thể đặt dưới đáy lòng lặng lẽ chúc phúc thôi. Lúc nói chuyện này với y, Đỗ Ngôn Mạch hơi lưỡng lự, An Cúc Nhạc tỏ vẻ chẳng sao, vẫn nói câu cũ: “Tốt thôi, muốn thì cứ đi.” Dứt khoát vô cùng luôn, trái lại khiến cho Đỗ Ngôn Mạch nghẹn một cục.
Một tuần trước khi đi, lại càng không ngừng giày vò y trên giường.
An Cúc Nhạc rất biết ăn nói, nhưng không thích nói lời tình tứ. Đối với chuyện ngày xưa, quả thật Đỗ Ngôn Mạch vẫn còn sợ hãi, sợ đối phương không thật sự hài lòng, làm được một nửa lại hỏi: “Anh không thích nhớ nói cho em biết…”
An Cúc Nhạc chịu không thấu: “Tôi thích lắm, em trai, XX to, anh xin em… mau thao đi!”
Làm một lần vẫn chưa đủ, An Cúc Nhạc biết lòng cậu ấy bất an, độ phối hợp cao đến mức không thể cao hơn, bất luận sau lưng cưỡi ngựa hay tư thế đứng, tất cả đều mặc cậu ấy làm, đối nghịch hoàn toàn với cực hạn thân thể con người. Thế mà trước khi ra cửa, Đỗ Ngôn Mạch vẫn cứ thấp thỏm không yên, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đi xa kể từ khi hai người “hàn gắn” tới nay.
An Cúc Nhạc ngậm kẹo trong miệng, một tay xoa eo, một tay chống cạnh cửa, nói: “Được rồi, đi mau đi, cậu có nhìn nữa tôi cũng không nhét vừa túi cậu đâu.”
Đỗ Ngôn Mạch rũ mắt suy tư, nếu được, cậu thật sự rất muốn thu nhỏ y, nhét vào trong túi, bất kể đi đến đâu cũng xách theo, không sợ y chạy mất.
An Cúc Nhạc muốn khóc tới nơi, nhìn nhóc nhà mình không phân rõ hiện thực và ảo tưởng kìa.
Vừa diễn xong màn Thập bát tương tống*, ước chừng diễn gần mười phút, tối qua An Cúc Nhạc ngủ không đủ giấc nên cứ ngáp liên tục, Đỗ Ngôn Mạch đi một bước quay đầu ba lần, cuối cùng cũng xuống lầu.
*Thập bát tương tống: Là một đoạn trong vở kinh kịch Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài khi Chúc Anh Đài tạm biệt Lương Sơn Bá về quê nhà, hai người đưa tiễn nhau tới 18 dặm.
“Hầy…” An Cúc Nhạc thở phào… thật sự thở phào, thằng nhóc này muốn làm y tàn phế phải không? Liệt luôn nửa người, không có cách nào bỏ chạy. Đỗ Ngôn Mạch dự tính đi nửa tháng, An Cúc Nhạc chỉ nghĩ: Tốt quá, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Vừa mới mừng xong, chợt nghe lạch bạch mấy tiếng, An Cúc Nhạc nghi hoặc quay đầu lại, giây tiếp theo đã bị ai đó ôm đè lên tường, môi bị lấp kín.
Y trợn to mắt, cậu thanh niên lại chạy về: “A…”
Đỗ Ngôn Mạch từ trên nhìn xuống, hai tay nâng mông An Cúc Nhạc, đỡ người y lên cao, hôn thật sâu.
Bốn phiến môi quấn quýt triền miên ở mọi góc độ, lưỡi và lưỡi gắn liền, tiếng nước bọt ẩm ướt vang vọng ở hành lang. An Cúc Nhạc vòng tay quanh cổ cậu thanh niên, hai người hôn nhau say đắm, nụ hôn này không can hệ đến tình dục, thấm đẫm tình cảm nhiều hơn. Đến khi hôn gần xong, lưỡi của cậu thanh niên lướt qua hàm dưới của An Cúc Nhạc, cuối cùng ngậm hàm trên của y rồi mới rút ra.
An Cúc Nhạc run rẩy, mặt mũi mơ màng, cậu thanh niên lại cúi người hôn khóe mắt chân mày của y… Nếu không biết còn tưởng hai người họ sắp sinh ly tử biệt, làm đến mức này mới chịu.
An Cúc Nhạc buồn cười, nhưng trong lồng ngực căng tràn, đậm nồng sực nức, giống như sôcôla gặp nóng là tan chảy, vừa đắng vừa ngọt.
Buông tay nhiều lần như thế, cứ tưởng đã sớm quen rồi, nhưng thật ra không phải vậy. Nhìn bé con té ngã, bất luận bao nhiêu lần, làm phụ huynh cũng sẽ đau lòng.
Có một số việc, không phải nhiều lần là mất cảm giác.
Y ôm siết lấy cậu thanh niên, hôn trán cậu ấy một cái: “Nhớ về sớm một chút… tôi nhớ cậu.”
“… Ừm.”
Đỗ Ngôn Mạch lại quyến luyến hôn y lần nữa, vất vả lắm mới chịu đi.
An Cúc Nhạc lại đưa mắt tiễn biệt lần nữa, nếu nói hai năm “xa cách” y sống như thường hoặc chẳng có cảm giác gì là chuyện không thể nào, nhưng lần này trở về y thật sự không còn sức chạy nữa, nếu thế cần chi phải giãy giụa, người đi hay ở, cuộc sống vẫn trôi qua như thường.
Thứ hai, trận Tu La ở Flawless vừa kết thúc, mọi người trong văn phòng đều thảnh thơi, hôm qua Đỗ Ngôn Mạch dùng wifi ở sân bay gửi tin nhắn cho y: “Đang đợi quá cảnh.”
Đến sáng, An Cúc Nhạc thấy một tin nhắn khác: “Còn phải quá cảnh lần nữa.” Thời gian là nửa đêm, nói chung sợ quấy rầy người ta nên cậu thanh niên chỉ gửi tin này.
Hôm sau An Cúc Nhạc đi làm, gần trưa lại thấy cậu ấy gửi tin nhắn: “Em đến rồi =o=”.
Cái emo này… Lúc trước An Cúc Nhạc từng mỉa thầm trong lòng nhiều lần, nhưng không nỡ bảo cậu ấy bỏ nên một mực không nói.
Y nhìn đồng hồ. Đài Loan và Nam Mỹ chênh lệch gần mười một tiếng, bên Đỗ Ngôn Mạch đang là tối khuya gần rạng sáng, cậu ấy vừa đáp chuyến bay dài cộng thêm quá cảnh, nhất định mệt lắm đây, vậy mà vẫn không quên liên lạc với y.
Cậu thanh niên biết sai chịu sửa, còn sửa triệt để như vậy, An Cúc Nhạc thật sự không đành lòng, nhưng lại không có lập trường nói gì thêm. Sự thật là y đã bỏ đi một lần, khiến cho Đỗ Ngôn Mạch đến nay vẫn thiếu thốn cảm giác an toàn, bất kể đang ở đâu, hỡ chút phải gửi tin xác nhận y ở đâu.
Hành động này quá sức dính người, nếu là trước đây, An Cúc Nhạc chắc chắn sẽ phản đối đôi câu, bây giờ thì không. Mình tạo nghiệt, mình không dọn, ai dọn cho?
Vậy nên không có gì để nói cũng sẽ hồi âm: “Tình hình thế nào?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Khá tốt.”
An Cúc Nhạc: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Công nghệ đa phương tiện phát triển, cuối cùng hôm nay không cần gửi một tin nhắn tốn ba đồng, tiện tay gửi một cái, người bên cạnh giống như chưa từng rời xa.
Sau khi quen rồi, thật ra cảm giác khá tốt.
Kiều Khả Nam chấm điểm cho lần này: “Cuối cùng hai người bắt đầu yêu đương rồi.”
An Cúc Nhạc không hiểu gì sất: “Thế cậu tưởng mấy năm trước bọn anh đang làm gì?”
“Chơi trò đóng vai. Anh làm bố làm mẹ làm anh lại làm chị, làm luôn cả bạn giường, cái gì làm được cũng làm hết rồi, chỉ không làm vợ người ta. Trong tình yêu, lập trường phải ngang hàng, thân phận phải ngang nhau mới yêu được, em đang nói mặt tâm lý ấy. Trạng thái lúc trước của hai người giống như hai con ngựa đua, đôi bên điên cuồng gào rú ‘Cưng ơi anh thích em a a ~~’ đâm đầu chạy thẳng về phía trước, thế nhưng mỗi người chạy mỗi nẻo, không hề có nhận thức chung, em đứng ngoài nhìn còn thấy sốt ruột.”
Ví dụ sinh động ghê. An Cúc Nhạc gật đầu: “Vậy bây giờ thì sao?”
Kiều Khả Nam: “Rốt cuộc phát hiện phương hướng đồng đều, hai bên cùng thích ứng!”
Thì ra là vậy, An Cúc Nhạc thụ giáo.
Đỗ Ngôn Mạch: “Em ngủ đây, ngày mai vào rừng nhiệt đới, em chạy xong trạm thứ nhất sẽ hồi âm cho anh.”
An Cúc Nhạc: “Ừ, cố gắng lên.”
Đỗ Ngôn Mạch gửi một cái emo mỉm cười, sau đó không còn động tĩnh nữa. An Cúc Nhạc đặt di động xuống chuẩn bị công việc tiếp theo, Nhiễm Hiệt Vũ bỗng nhiên hùng hổ xông vào hét toáng lên: “An Cúc Nhạc, đi thôi!”
“Hả?”
Đi đâu… Chưa kịp hỏi đã bị nhổ tận gốc. Mẹ nó, Nhiễm Hiệt Vũ luyện đâu ra lắm sức thế?
An Cúc Nhạc líu lưỡi, chợt nghe cô nàng nói: “Máy bay 1 giờ chiều, sắp không kịp rồi!”
An Cúc Nhạc: “Máy bay gì?”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Ngày mốt là sinh nhật của nữ ma đầu, bả muốn tổ chức linh đình.”
“Ờ, anh biết mà.” Tổng biên tập được mời tham dự, còn trưng cầu lời chúc của bọn họ, nào sếp là đức mẹ thời trang vĩ đại vĩnh hằng của chúng em, hệt như sao băng, như ngọc trai chói sáng, chiếu rọi tất cả mọi người… thừa dịp lén lút phát tiết bất mãn.
Nhiễm Hiệt Vũ hít sâu: “Tui nói ông nghe, ông bình tĩnh mà nghe, bình tĩnh nghe nha, nhất định phải bình tĩnh, không thể không bình tĩnh…”
“……” An Cúc Nhạc đưa cốc cho cô nàng: “Cưng bình tĩnh trước đi.”
Nhiễm Hiệt Vũ không nhận: “Trợ lý của bả mới gửi tin, nói hy vọng chúng ta đến tham dự party sinh nhật bả.”
“Cái gì!” An Cúc Nhạc hét lên, siết chặt cốc: “Ngày mốt luôn hả?”
“Đúng.” Nhiễm Hiệt Vũ phát huy năng lực gặp hỏa hoạn tại hiện trường, kéo An Cúc Nhạc xuống dưới lầu, gọi xe taxi, trước khi lên xe còn uất hận tru tréo với trời cao: “Đậu má đức mẹ thời trang bà không thể chơi người ta như thế a a a a ——”
An Cúc Nhạc: “……”
Nhiễm Hiệt Vũ gào xong, sướng miệng rồi mới lên xe với An Cúc Nhạc. An Cúc Nhạc cầm cái cốc trong tay: “Bây giờ đi New York?”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Phải.”
Ý chỉ của nữ ma đầu, trong giới thời trang ai dám không nghe? Cho dù bắt bọn họ mười phút sau có mặt cũng phải liệu mà đáp tên lửa bay tới. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi cùng thở dài, An Cúc Nhạc uống cà phê trong tay, rất hối hận ban nãy trước khi lên xe không hét chung với Nhiễm Hiệt Vũ, ngu thì ngu thiệt, nhưng đỡ hơn ôm một bụng tức lên đường.
Hai người về nhà lấy hộ chiếu, chẳng có thời gian thu dọn hành lý chi hết, may là bên kia thứ nên có đều có cả, đủ dùng cho vài ngày.
Hai người vắt giò lên cổ, chờ đến khi có thể nghỉ xả hơi thì đã ở trên máy bay, chặng bay rất dài, Nhiễm Hiệt Vũ đeo chụp mắt và tai nghe ngủ trước, chuẩn bị sức chiến đấu.
An Cúc Nhạc không buồn ngủ, trước khi lên máy bay, y vội vàng gửi một câu cho người yêu nhỏ: “Tôi có chuyện đi New York.”
Bên kia im thin thít, trước khi máy bay cất cánh cũng không có hồi âm, An Cúc Nhạc tắt di động, nghĩ rằng cậu ấy còn đang chạy, không có thời gian đọc.
Nói chung chờ cậu ấy chạy xong, mình cũng về Đài Loan rồi.
Nghĩ vậy, An Cúc Nhạc đeo chụp mắt, uốn người trên ghế, bắt đầu đếm trym ngủ.
Lần này nữ ma đầu mở vũ hội hóa trang, nếu là bình thường An Cúc Nhạc và Nhiễm Hiệt Vũ còn có hứng chơi một chút, nhưng đi đường vất vả chạy ngàn dặm xa, nói thật chẳng còn sức đâu.
Nhưng mà làm việc dù không có sức cũng phải ráng, Nhiễm Hiệt Vũ uể oải hỏi: “Ông muốn đóng vai gì?”
An Cúc Nhạc: “Gì cũng được…”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Được rồi, tui đóng vai Tần phi ông đóng vai thái giám.”
Định mệnh! Cho dù không còn sức cũng không thể cắt trym được. “Tại sao anh phải đóng vai thái giám?!”
Nhiễm Hiệt Vũ liếc mắt: “Bên này có ba bộ đồ hóa trang cung đình, xưa nay hoàng đế đều là tra công, tiểu thụ như ông gánh nổi sao?”
An Cúc Nhạc á khẩu: “Cưng rành quá ha.”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Ờm ~”
An Cúc Nhạc ghét hoàng đế, nhưng càng không muốn làm thái giám, y bèn lượn khỏi khu phương Đông, chọn một bộ quân phục phương Tây, áo cổ đứng trắng muốt, hai hàng nút vàng chóe, quần âu phục đen sẫm, mặc xong còn xỏ thêm cặp găng trắng, tư thái ấy…
Nhiễm Hiệt Vũ mặc đồ Tần phi triều Thanh đứng bên cạnh vất vả nhón chân, tặc lưỡi ra tiếng: “Tui thấy ông cứ đóng vai thái giám đi, nếu không quá nguy hiểm.” Chỉ số dụ người ta phạm tội phải nói là bạo nổ.
An Cúc Nhạc hầm hừ, đội mũ quân đội rồi điều chỉnh một chút, vô cùng đắc ý.
Y soi gương, lấy di động ra đứng đó tự chụp tự sướng, tiện tay gửi một tấm cho người yêu nhỏ: “Thấy anh đẹp không?”
Nhiễm Hiệt Vũ nhìn, nói theo trực giác: “Tui dám cá tối nay hoa cúc của ông sẽ nở rộ cho mà coi…”
An Cúc Nhạc trợn trắng mắt: “Anh đây là hoa đã có chậu, hiểu không?”
“Vậy đâu ảnh hưởng đến việc cúc ông nở.” Với lại… “Chó săn nhỏ nhà ông ở Brazil?”
“Chắc thế.” Dù sao cũng là chỗ nào đó bên Nam Mỹ, y không có khái niệm.
Nhiễm Hiệt Vũ vặn ngón tay: “Ừ, vậy đúng là đuổi không kịp.”
An Cúc Nhạc: “?”
“Tui sửa lại, tối mai cúc ông chắc chắn nở.” Nhiễm Hiệt Vũ nói: “Nếu tôi là người yêu nhỏ nhà ông, thấy cái bộ dạng… tạo nghiệt này của ông, nhất định không ngại ngàn dặm xa chạy tới… ờ, đẩy ngã ông.”
Lược từ khéo thật. An Cúc Nhạc nhếch miệng nhìn trời, “Nói đại chữ thao đi.”
Nào ngờ Nhiễm Hiệt Vũ lắc đầu: “Nếu ông đã biết, bổn cung tội gì phải tạo khẩu nghiệp?”
Nhập vai quá… An Cúc Nhạc hết biết nói gì.
Hai người bay ngàn dặm từ Đài Loan tới New York, tốn chừng mười bảy tiếng chỉ để nữ ma đầu đứng đằng xa nhìn bọn họ một cái, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt chẳng biết là hài lòng hay bất mãn.
Đàn thảo nê mã An Cúc Nhạc nuôi dưỡng trong lòng sắp phá chuồng xông ra, nhưng y cũng không làm gì được, đành phải uống rượu gặm thức ăn để trút giận.
Xung quanh đủ mọi loại người, phát huy sự dí dỏm đặc biệt và kiểu ăn bận phô trương của người ngoại quốc. Nói thật trong đây mười anh gay hết chín, còn lại toàn là bi, ai cũng mắt đi mày lại, quan sát tường tận. An Cúc Nhạc đi một đường, nếu ánh mắt có khả năng thực thể hóa, nhất định y đã bị lột sạch lộ hết da thịt, không chừa mẩu nào.
Y không ghét bị ý dâm, thậm chí còn có thể ung dung hưởng thụ ‘sự khẳng định’ của người khác dành cho mình. Có người nâng ly với y, y cũng nâng ly đáp lại, tác phong thoải mái rộng rãi, không hề tỏ ra khó chịu.
Ai ngờ hai tròng mắt đối phương sáng lên, sau đó lách qua đám người, đi về phía y.
Vừa nhìn đối phương ở cự ly gần, An Cúc Nhạc nhận ra ngay, đây là ca sĩ chính của một ban nhạc rock, năm nay mười tám tuổi. Mười tám… ôi đệt, năm nay anh đây ba mươi tám rồi chứ ít gì.
Cậu trai tóc vàng mắt xanh, tướng tá ưa nhìn, cho dù hóa trang thành zombie vẫn bắt mắt như cũ. Cậu chàng cố gắng giả vờ già dặn, thấp giọng hỏi An Cúc Nhạc: “Người phương Đông? Để tôi đoán xem anh là người nước nào…”
Đề tài này chán bỏ xừ, An Cúc Nhạc nói: “Tôi thích bài hát của các cậu.”
Đối phương: “?”
An Cúc Nhạc cười nói: “Album phát hành dạo trước của các cậu rất xuất sắc, lát nữa ký tên cho tôi được không?” Đây không phải lời nói dối, album của thanh thiếu niên trẻ tuổi ngập tràn ánh mặt trời và sắc màu rực rỡ, ấp ôm hy vọng thuần khiết chói lọi với thế giới, mặc dù còn khá non, nhưng nghe rất vui tai. “Có cơ hội hãy tới Đài Loan tổ chức concert, tôi chắc chắn sẽ đến nghe.” Tiện thể nói luôn mình ở nước nào.
Cậu trai kinh ngạc, bọn họ không phải là ban nhạc lớn, hôm nay được mời chỉ là cơ duyên, không ngờ người phương Đông xinh đẹp này lại nhận ra. “Anh không phải nói lời khách sáo đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không, tôi nghe riết hát được luôn mà.” An Cúc Nhạc ngâm một đoạn, không phải bài hát chủ đề, phải thật sự từng nghe album mới biết có bài này.
Cậu trai xấu hổ: “Giọng anh thật êm tai.”
Da trắng người trắng, đỏ mặt là thấy hết trơn. Hê ~ non quá… An Cúc Nhạc bỗng nhiên thấy hơi tội lỗi, không phải y cố ý phóng điện, đây… chỉ là một đứa nhóc thôi. “Cảm ơn.”
Không, bây giờ không thể ‘xem thường’ mấy đứa nhóc, lần trước y với phóng điện một đứa, kết quả mọi người biết rồi đó. An Cúc Nhạc thầm nghĩ không ổn, bèn dùng chiêu cũ lần nữa: “Oh, tôi có điện thoại.” Y lấy điện thoại di động ra, đặt ở bên tai, dùng tiếng Trung bô lô ba la: “Bò nạm kho, thịt cua viên, cải trắng xào…”
Đang giả vờ giả vịt, có điện thoại gọi tới thật.
Nguy hiểm quá… An Cúc Nhạc vừa lau mồ hôi vừa len lén bấm nút trả lời: “A lô?”
“Anh ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp của người yêu nhỏ truyền tới từ đầu bên kia, An Cúc Nhạc sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Ở trong lòng cậu.”
“……” Đỗ Ngôn Mạch: “Anh ở đâu tại New York?”
“Hả?” An Cúc Nhạc nói tên nhà hàng, đầu bên kia “ừ” một tiếng, sau đó An Cúc Nhạc loáng thoáng nghe cậu thanh niên dùng tiếng Anh nửa mùa thuật lại với người ta.
Hình như là tài xế taxi.
Này… không phải chứ? “Cậu đang ở đâu?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Ở trong lòng anh.”
“……” An Cúc Nhạc tự hỏi cách giáo dục của mình có phải sai trầm trọng rồi không? “Cậu… thi đấu thế nào rồi?” Nhớ không lầm thì lần này cậu thanh niên phải chạy bảy ngày sáu đêm.
Bây giờ đếm thử chỉ mới ba ngày thôi.
Đỗ Ngôn Mạch không đáp: “Anh chờ đấy.”
Cậu thanh niên cúp điện thoại, sống lưng An Cúc Nhạc như có dòng điện xẹt qua, y nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm thời gian hiển thị trên màn hình di động, phải qua ba tiếng nữa mới là “ngày mai”. Nguy hiểm thật, suýt nữa bị Nhiễm Hiệt Vũ nói trúng rồi…
Y lau mồ hôi, tim đập như gõ trống, y có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như thi đấu sao rồi? Tại sao đột nhiên theo tới đây? Càng chờ càng mất bình tĩnh, y dứt khoát đi xuống đại sảnh lầu dưới chờ.
Trong đại sảnh người đến người đi, toàn là người hóa trang, cách ăn mặc của An Cúc Nhạc cũng không tính là hiếm lạ, nhưng đi chưa được mấy bước đột nhiên bị ai đó vỗ vai, y giật mình quay đầu —— Là cậu trai trẻ khi nãy tìm mình trò chuyện.
Đối phương hỏi: “Anh xuống hóng mát hả?”
An Cúc Nhạc: “À, phải.”
Cậu trai dụi mũi, ngẩng mặt nói: “Có thể… có thể cho tôi số điện thoại của anh không?”
“A?” Quá lâu không bị tán tỉnh rõ ràng như thế, An Cúc Nhạc phản ứng hơi đần, đần đến mức y quên che giấu mà trả lời theo trực giác: “Cậu xin số điện thoại của một ông chú ba mươi tám tuổi làm gì?”
“……” Con số này quá hãi hùng, cậu trai trợn to cặp mắt xanh: “Xin lỗi?” Cậu ấy làm động tác tay ý bảo không nghe rõ.
An Cúc Nhạc buồn cười: “Tôi ba mươi tám rồi, cho dù kết bạn cũng quá già với thanh niên các cậu.” Ầy, không ngờ có một ngày chữ này lại phun ra từ miệng mình, nhưng đây là sự thật, không nhận cũng không được.
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi vào cửa nhà hàng, người nọ bị bảo vệ ngăn cản, cặp mắt màu cọ của An Cúc Nhạc sáng lên, khóe miệng tự động hé thành nụ cười: “Oh, bạn tôi tới.”
Đỗ Ngôn Mạch đã sớm trông thấy người yêu xinh đẹp mặc bộ quân phục trắng muốt, cùng với chàng trai trẻ hóa trang thành tử thi Resident Evil đứng bên cạnh —— Cậu híp mắt, còn chưa lên tiếng thì An Cúc Nhạc đã nhào tới: “Cục ~ cưng ~~”
Nói xong hôn má cậu “chụt” một cái ngay trước mặt mọi người, cười hề hề nói với bảo vệ gác cửa: “Bạn tôi, hôm nay hóa trang thành… à, dân công.”
Nhưng do không có thư mời nên không được vào, An Cúc Nhạc chẳng quan tâm, kéo Đỗ Ngôn Mạch đi ra ngoài.
Đỗ Ngôn Mạch liếc ra sau, thấy anh chàng đóng vai zombie kia thì sắc mặt càng như zombie.
An Cúc Nhạc dẫn cậu ấy ra ngoài, chọn đại con hẻm chui đầu vào. Dưới đèn đường, Batman và Superman đang hôn nhau đắm đuối…
Tất cả mọi người sửng sốt, Batman quát to: “Bọn này tới trước, biến đi!”
An Cúc Nhạc sờ mũi, đang định lủi ra, ngờ đâu Đỗ Ngôn Mạch lại bước tới, dùng vốn tiếng Anh nửa mùa của mình nói: “Tôi chờ các anh.”
Batman: “Hả?”
Đỗ Ngôn Mạch ném hành lý trên tay xuống đất: “Không thì làm chung đi, ngõ hẻm là của chung, hai anh không thể chiếm cứ.”
Nói ngắn gọn là, đường này không phải do anh xây, muốn thoải mái thì chung chạ đi.
Mọi người yên lặng.
Đỗ Ngôn Mạch cũng không để ý hai người kia, thẳng thắn ấn người bên cạnh lên tường, cậu cúi người xuống, phiến môi nóng bỏng môi giao nhau, An Cúc Nhạc chưa kịp phản kháng đã mềm nhũn phân nửa, người yêu nhỏ tuổi quá am hiểu làm thế nào để khơi mào hưng phấn của y, chẳng mấy chốc An Cúc Nhạc đã bị hôn đến mức không biết đông tây nam bắc, tiếng vang ướt át thi thoảng lại văng vẳng trong con hẻm nhỏ hẹp.
Sĩ quan mặc quân phục màu trắng bị một thanh niên mặc vải thô hôn cuồng nhiệt… hôn đến khi eo mềm, đứng cũng đứng không vững, hôn ước chừng năm phút, Đỗ Ngôn Mạch giấu mặt An Cúc Nhạc vào vai mình, liếc nhìn bộ đôi Liên minh Công lý đang trợn mắt há mồm, nói: “Ngài Wayne, ngài Clark, hai người không làm sao?”
*Tên thật của Batman là Bruce Wayne, tên ‘người thường’ của Superman là Clark Kent, còn tên thật là Kal-El.
Ai làm tiếp được chứ! Superman kêu một tiếng: “Oh my god.” Batman thở phì phò, kéo Superman đi.
Mãi khi tiếng bước chân xa dần, Đỗ Ngôn Mạch mới giảm độ lực, An Cúc Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, đỏ mặt, vừa tức giận vừa buồn cười: “Thằng nhóc cậu quá vô lương tâm, đuổi luôn Batman với Superman…”
Đỗ Ngôn Mạch hôn khóe miệng y: “Joker em cũng đuổi.” Cạnh tranh sinh tồn chính là như thế, anh không chết sao tôi sống.
An Cúc Nhạc: “Sao bỗng nhiên lại tới đây? Thi đấu thì sao?”
Độ lực ôm eo y càng mạnh hơn, hồi lâu sau Đỗ Ngôn Mạch mới đáp: “Em bỏ thi, không chạy nữa.”
“Cái gì?!” An Cúc Nhạc kinh hãi, vội vàng leo xuống, sờ loạn khắp người Đỗ Ngôn Mạch: “Cậu bị thương? Cơ thể không khỏe?”
“Không phải.” Đỗ Ngôn Mạch nặn ra một nụ cười khổ, nên nói từ đâu? Nói như thế nào?
Lúc đó cậu mới vừa chạy xong một trạm, đang uống nước ở khu nghỉ ngơi tiện thể xem di động thì hốt hoảng khi thấy một tin nhắn bên trên: “Tôi có chuyện đi New York.”
“!” Bình nước trong tay thình lình rơi xuống đất, thấy sắc mặt khó coi của cậu, nhân viên phòng hộ bên cạnh làm tròn chức trách bước qua hỏi thăm: “Sao vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch nghiêng mắt nhìn tin nhắn di động, lặng thinh một lát rồi mới đáp: “Tôi muốn bỏ thi.”
Nhân viên phòng hộ: “Hả?”
Cổ họng khô khốc, Đỗ Ngôn Mạch lặp lại: “Xin lỗi, tôi muốn bỏ thi.”
…
Với Ultramarathon mà nói, bỏ thi không phải là chuyện nghiêm trọng, suy cho cùng hoàn cảnh chạy rất khắc nghiệt, bất cứ lúc nào cũng thử thách cực hạn sức chịu đựng của tuyển thủ, thậm chí ban tổ chức còn sợ bọn họ cố quá sau này hối hận cả đời… Nhưng Đỗ Ngôn Mạch một mực cẩn thận chú tâm, biểu hiện lại tốt, vô duyên vô cớ bỏ thi khiến ai cũng khó hiểu.
Có lẽ không ai hiểu được rằng, từ lúc nhìn thấy hai chữ “New York” trong di động, cả người cậu như ngâm trong nước lạnh, run sợ từ tận xương, đó là bất an, hoảng hốt… không chín chắn, đã ngấm vào xương tủy.
Cho dù không bỏ thi, dưới trạng thái tinh thần lơ ngơ lất ngất này, cậu không dám tự tin mình sẽ yên ổn chạy hết toàn bộ hành trình.
Đỗ Ngôn Mạch rời khỏi đường đua, chạy tới sân bay, cậu muốn nhắn tin cho người yêu, nhưng đầu óc hỗn loạn, khó mà bình tĩnh. An Cúc Nhạc nhiều lần đảm bảo sẽ không đi nữa, huống chi còn chủ động báo cho cậu hướng đi của mình, tuyệt đối không phải vì bất mãn chỗ nào đó nên mới rút chân. Có lẽ do ám ảnh quá sâu, nếu không ôm chặt đối phương vào lòng… cậu không an tâm được.
Ở trên không, đầu óc cậu rối bời, nửa đường quá cảnh ở Mexico, cậu nhìn thấy tin nhắn mới: Người yêu mặc một bộ quân phục bó sát màu trắng, dung mạo xuất chúng… dụ người xâm phạm. Đỗ Ngôn Mạch không còn gì để nói, nếu như trước đó cậu cuống cuồng nghĩ phải nghĩ ôm chặt đối phương, bây giờ lại cáu đến mức nghĩ rằng phải đè y dưới thân, oán hận thao ba ngày ba đêm mới thôi.
Lộ trình bay dài, cậu ngồi trên máy bay cầm hình ngắm tới ngắm lui, âm trầm đến mức bên ông anh ngoại quốc ngồi kế bên phải liều mạng co thân hình ú nu của mình thành một cục, không dám vượt ranh giới.
Trong ngõ hẻm, cậu hỏi người yêu: “Kiểu ăn mặc này… là sao đây?” Tay cậu xoa nhẹ cần cổ của An Cúc Nhạc, không ngừng ma sát chỗ phía trên.
Mới vừa hôn môi khiến cho thân thể trở nên nhạy cảm, An Cúc Nhạc run rẩy đáp: “Party hóa trang…”
“Ồ?”
Đỗ Ngôn Mạch trượt tay xuống, trên ngực trái quân phục có khâu một vài phù hiệu không rõ nghĩa, cậu tiện tay nhấn một cái, cũng may chỉ là đường may nổi, nhưng may sát vào ngực, An Cúc Nhạc ngứa đến mức kêu khẽ: “Sinh nhật của nữ ma đầu, bả gọi tôi với đồng nghiệp đến gặp mặt…”
“Gặp chưa?” Đỗ Ngôn Mạch mơn trớn ngực trái của y, ngón tay khều nhẹ ngay vị trí núm vú, viên thịt dưới áo cứng dần, nhưng lớp vải rất dày, không dễ gì nhìn ra.
Cách ân ái của cậu thanh niên luôn thẳng thắn dứt khoát, hiếm khi nước ấm nấu ếch* như thế này, tràn đầy ý tán tỉnh. An Cúc Nhạc vừa cảm thấy mới mẻ, lại vừa cảm thấy không ổn lắm, y nhớ đến trang phục trên người mình, bây giờ hai người ở trong hẻm nhỏ cứ như sĩ quan vụng trộm với dân công, cảm giác hưng phấn len lói làm y nhất thời quên mất nguy hiểm: “Gặp rồi… A, đau!”
*Nước ấm nấu ếch là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên rồi chết từ từ.
Núm vú cách lớp vải bị ngắt nhéo, An Cúc Nhạc khó nhịn rên khẽ, ngoài miệng kêu đau, nhưng cặp mắt màu cọ óng ánh, ngọn đèn đêm như tôn lên bộ quân phục thẳng thớm, đoan chính mà cấm dục, chọc người nghĩ miên man.
Miệng lưỡi Đỗ Ngôn Mạch khô khốc. Bị cảnh tượng trước mắt đầu độc, cậu rất không tiền đồ mà nghĩ: Đời này mình bị tóm gọn thật rồi, ngay cả thứ ban đầu mình coi là phương hướng cuộc đời cũng có thể vứt bỏ dễ dàng như thế, trước tiên phải đuổi kịp người bên cạnh…
Như thể cậu là binh sĩ của y, chỉ sống vì tận hiến cho một mình y, thậm chí có thể quỳ xuống trước mặt y trong hẻm tối cũ nát này.
Chỉ cần y đừng rời đi.
Đỗ Ngôn Mạch ôm An Cúc Nhạc cứng ngắc, An Cúc Nhạc hiếm khi không nói mấy lời chọc ghẹo phá bầu không khí, chỉ đơn thuần ôm trở lại. Chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến cho mỗi lần bị cậu ấy ôm, mũi chân y sẽ cách mặt đất, hít thở hơi khó khăn, thiếu dưỡng khí tạo nên một loại ảo giác ngà ngà say, như đang phiêu đãng trên mây.
Nguyên nhân tại sao cậu ấy tùy tiện bỏ thi rồi xuất hiện ở đây, thông qua độ lực này, An Cúc Nhạc đã hiểu.
Y cũng không biết phải làm sao, nhưng rốt cuộc không đành lòng trách cứ, trên đời có một số việc, chung quy chỉ có thể nhờ thời gian trả lời, không chỉ cậu thanh niên thiếu thốn cảm giác an toàn, bản thân y cũng thế.
Nhưng mà y vẫn chờ mong, cho đến hai mươi, ba mươi năm hoặc lâu hơn nữa, khi mình tóc bạc hoa râm, trước khi nhắm mắt lìa đời, mình có thể nắm tay người này, thành tâm nói với cậu ấy: Cảm ơn cậu cùng tôi đi hết cuộc đời này.
____________
Danh sách chương