The end of the world

Tiếng chuông vang lên.

Hai người chẳng rõ thời gian lăn lộn hơn nửa tiếng, An Cúc Nhạc vừa nhìn đồng hồ, vội vã kêu lên: “Cậu mau về đi, chắc mẹ cậu đang đợi cậu đó…”

Đỗ Ngôn Mạch cũng vừa sực nhớ, mình bỗng dưng “biến mất” thế này, đúng là phải tìm lý do do lấp liếm: “Anh Hoa cúc.”

“Hả?”

“Anh cảm thấy mẹ em… thế nào?”

An Cúc Nhạc sửng sốt, cảm thấy vấn đề này hơi bị không đầu không đuôi, nhưng mà vẫn trả lời: “Tốt lắm, giống như cậu vậy.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Anh thích mẹ em không?”

“……” An Cúc Nhạc thầm nghĩ: vấn đề không phải là tôi có thích bà ấy hay không, mà là bà ấy chắc chắn sẽ không thích tôi đâu.

Những bậc phụ huynh tư tưởng tiến bộ nhất định có tồn tại, nhưng phụ huynh tiến bộ đến nỗi có thể chấp nhận việc con trai mình qua lại với người lớn hơn cả một giáp thì khó tìm hệt như tìm xem có loài lưỡng tính nào trong số các sinh vật sắp tuyệt chủng hay không.

An Cúc Nhạc thở dài: “Thích, nhất là em gái của cậu, con bé đáng yêu gì đâu, tôi thấy mai này nó lớn rồi, người làm anh như cậu chắc sẽ mệt lắm đây.”

Đỗ Ngôn Mạch dường như cứng người một chút, An Cúc Nhạc khó hiểu: “Sao vậy?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Tất cả mọi người đều thích em gái của em.”

An Cúc Nhạc gật đầu: “Ừm, con bé vừa xinh vừa đáng yêu, nếu tôi không gay, có khi cũng thực hiện kế hoạch Genji với con bé rồi.”

*Kế hoạch Genji: cụm từ này có hàm ý một người đàn ông nuôi dưỡng một bé gái trở thành người phụ nữ lý tưởng của đời mình. Nó bắt nguồn gốc tiểu thuyết Nhật Bản “Truyện kể Genji”, trong đó nhân vật Hikaru Genji đã đưa cô bé Murasaki mới 10 tuổi về phủ của mình và bồi dưỡng cô bé lớn lên thành người vợ lý tưởng.

An Cúc Nhạc chỉ nói đùa thôi, ai ngờ Đỗ Ngôn Mạch nghe xong bỗng nhiên buông y ra, mắt sụp xuống.

Sắc mặt cậu ấy không ổn, ban đầu An Cúc Nhạc còn chưa thấy có gì không đúng, bây giờ suy nghĩ một lát rồi phì cười: “Không phải chứ? Nói nãy giờ ra là cậu cuồng em gái?”

Y đang định cười, Đỗ Ngôn Mạch lại cương quyết nói: “Em không thích con bé.”

“Ồ…” An Cúc Nhạc ngẩn ra, Đỗ Ngôn Mạch không giống như đang nói đùa hay nói lẫy, chỉ là thản nhiên bày tỏ một loại tâm tình và cảm tình, còn y thì trước giờ vừa hiền lành lại bao che người mình, bèn nói: “Không thích thì không thích, cậu không thích, tôi cũng không thích.”

Đỗ Ngôn Mạch nhướn mi, khó giấu kinh ngạc. An Cúc Nhạc cười cười, nhéo mặt cậu ấy: “Lát nữa mẹ cậu hỏi thì nói… thì nói tôi là… đàn anh lớp trên? Không được, kém nhiều tuổi quá, thôi thì… thầy giáo đi, thầy thực tập, dạy toán học.” Trong đầu y chợt nhớ tới vở bài tập toán của Đỗ Ngôn Mạch.

Sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch biến đổi, cậu im lặng thật lâu mới mở miệng: “Đừng làm thầy.”

“… Hả?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Anh không phải là thầy.”

An Cúc Nhạc ù ù cạc cạc: “Đúng là tôi không phải, nhưng dù sao cũng phải tìm thân phận nào đó trà trộn chứ?”

Đỗ Ngôn Mạch suy tư một lát, nhưng rồi vẫn kiên trì: “Đừng làm thầy.”

“……”

Cuối cùng An Cúc Nhạc tùy ý cậu ấy, tóm lại đừng come out bậy bạ, nói y là nhân viên tạp vụ cũng được. Đối với xưng hô “thầy”, dường như Đỗ Ngôn Mạch có một loại khiết phích và chống cự từ sâu tận đáy lòng, An Cúc Nhạc vẫn chưa quên dáng vẻ phản đối của cậu thiếu niên khi nghe mình nói đùa muốn cậu ấy gọi mình là thầy.

Lúc đó chẳng để ý gì mấy, hoặc nên nói là bị liếm rồi mút nên quên tuốt luốt, hôm nay nghĩ lại, thốt nhiên có thể dệt ra vài sợi tơ rõ ràng: người trong lòng, không để cậu ấy vào mắt, người lớn tuổi…

Thầy.

Thầy cái đệt.

Dọn xong hiện trường, Đỗ Ngôn Mạch đi trước, An Cúc Nhạc nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi một lát rồi mới mang theo áo blouse trắng, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Áo blouse bẩn hết rồi, y đang nghĩ có nên đặt làm một cái mới rồi bảo Đỗ Ngôn Mạch lén lút cất về không.

An Cúc Nhạc đi vài bước, bước chân hơi lảo đảo, mặc dù dọn dẹp xong mới ra, nhưng chung quy dụng cụ có hạn, không thể rửa sạch hoàn toàn, cộng thêm bị thao bắn, bây giờ eo thì nhức chân thì nhũn, bụng dưới không khỏe, y tựa vào đầu tường nghỉ ngơi, lúc này phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi ân cần: “Ơ… anh không sao chứ?”

An Cúc Nhạc ăn trộm áo blouse trắng nên rất chột dạ, y bị dọa giật nảy, suýt nữa đã nhảy dựng lên như con thỏ. Y miễn cưỡng quay đầu lại, cười với người nọ: “Không sao, tôi không sao.”

Người nọ còn rất trẻ, mặt mũi ôn hòa hiền lành, trông rất thành thật, rõ ràng là loại hình đặt vào đám đông sẽ chìm nghỉm, nhưng chẳng hiểu sao An Cúc Nhạc lại thấy vô cùng quen mắt.

Thấy An Cúc Nhạc, đối phương dường như cũng ngờ ngợ: “Anh…”

An Cúc Nhạc siết chặt áo blouse trắng, trong lòng căng thẳng: hic, Tiểu Kiều ơi Tiểu Kiều, có lẽ bây giờ mẹ thật sự phải trông cậy vào con bảo vệ mẹ rồi.

Nào ngờ đối phương vừa mở miệng cũng xem như nhắm thẳng vào trọng tâm: “Anh là phụ huynh của Đỗ Ngôn Mạch!”

An Cúc Nhạc: “Cái gì?!”

Gương mặt đối phương giãn ra, cười hết sức chân thành: “À, tôi là trợ giảng cũ của Ngôn Mạch, dạy môn toán, nhưng lúc đó chỉ tới thực tập thôi… tôi từng thấy anh tới tìm trò ấy, hôm nay anh đến xem Đại hội thể dục thể thao hả?”

“…….” Bước ngoặt gì đây? An Cúc Nhạc phải cố lắm mới đào được chút đỉnh từ trong óc, khi đó mình tới trả thẻ học sinh, hình như đã bị người này nghi ngờ nhìn thêm vài lần.

Thật có lỗi với trí nhớ tốt của đối phương, nhớ đến tận bây giờ.

An Cúc Nhạc: “Phải.”

“Ngôn Mạch nói anh là anh họ của trò ấy… thằng nhóc này, chẳng qua chỉ là một buổi Đại hội thể dục thể thao thôi, rốt cuộc muốn rủ bao nhiêu người đến xem?”

Miệng đang chê bai, nhưng không giấu được bao dung và thân thiết trong lời nói, An Cúc Nhạc ngây người một lát… thật sự chỉ có một lát thôi, sau đó nở nụ cười: “Cậu ấy cũng hẹn thầy tới xem?”

Câu này hơi bị sai ── “cũng”, Đỗ Ngôn Mạch đâu có hẹn y, y là không mời mà đến.

An Cúc Nhạc hy vọng đối phương sẽ nói không phải, nói mình được nhà trường mời trở về, nhưng chỉ thấy người nọ mỉm cười, lúm đồng tiền mờ nhạt bên mép hiện lên: “Đúng rồi, thằng nhóc kia nói lần này mình tham gia rất nhiều hạng mục, bao gồm đại đội tiếp sức, còn thi chạy đơn nữa. Thành thật mà nói, trò ấy chạy được lắm, hồi đó tôi từng nhìn trò ấy chạy bộ trên sân tập, trò ấy có thể chạy mãi chạy mãi… Tôi bảo trò ấy dứt khoát đổi sang nơi nào thú vị hơn chạy đi. Trò ấy có thiên phú lắm, tôi từng xem qua rất nhiều cuộc thi chạy đường dài, độ bền bỉ của Ngôn Mạch không hề kém cạnh, lần này đến xem trò ấy chạy, hình như càng tiến bộ hơn so với trước đây, tôi thật sự hy vọng trò ấy đừng từ bỏ…”

Người rất tốt.

Hơi nhiều lời, mỗi khi nói là không ngừng được.

Giọng nói rất êm tai.

An Cúc Nhạc cảm thấy Đỗ Ngôn Mạch biết miêu tả lắm chứ, người này mặt mũi hiền lành, đôi mắt tròn xoe, hơn nữa nhìn điệu bộ người này nói chuyện, xem ra thật lòng quan tâm đến năng lực của Đỗ Ngôn Mạch, không giống như y ── y biết Đỗ Ngôn Mạch chạy giỏi, nhưng chưa từng hiểu cậu ấy “giỏi” thế nào, cậu ấy từng nhắc với y là muốn chạy bộ, y chỉ nghĩ rằng: một ngày nào đó cậu ấy sẽ phải đối mặt với hiện thực thôi.

Về sau, Đỗ Ngôn Mạch không còn đề cập đến chuyện này nữa.

Bây giờ xem ra, hẳn là cậu ấy nên nói với một người khác.

Một người có thể hiểu cậu ấy.

“Ngôn Mạch nói cậu ấy không muốn học đại học.” An Cúc Nhạc nhắc tới. Ngôn Mạch, thật ra đây là lần đầu tiên y gọi thẳng tên cậu thiếu niên, sao bỗng thấy xa lạ một cách kỳ dị.

Nét mặt người nọ hơi lúng túng, như thể sực nhớ mình đang đối mặt với “phụ huynh” của Đỗ Ngôn Mạch.

An Cúc Nhạc cười hiền hòa: “Ầy, không sao, bọn trẻ có quyết định của riêng mình rất là tốt, chẳng qua tôi không rành phương diện này lắm, cho nên không thể đưa ra nhiều kiến nghị… 『 thầy à 』 thầy nghĩ như thế nào?”

Người nọ dụi mũi: “Tôi cũng chưa tính là thầy, đúng lúc học tín chỉ giáo dục nên tới đây thực tập thôi, chưa biết sau khi tốt nghiệp có cầm chén cơm này không.”

Sau khi tốt nghiệp… An Cúc Nhạc hỏi: “Trông thầy còn trẻ quá… thầy bao nhiêu tuổi?”

Đối phương đáp: “Hai mươi mốt… hai mươi hai.”

Bingo. Lại trúng cái nữa.

Đối phương: “Tôi nói với Ngôn Mạch, lên cấp ba trò ấy có thể tham gia những đoàn thể tương quan, đăng ký ghi danh vài cuộc thi, đặt mục tiêu tương lai đi sâu vào thể thao, có tài năng như vậy, nếu mai một thì đáng tiếc quá.”

An Cúc Nhạc lục lọi túi tiền, móc ra Pinky, hỏi: “Muốn ăn không?”

“Hả?”

An Cúc Nhạc: “Gần đây tôi cai thuốc, dùng cái này giải nghiện.”

“Ồ.” Đối phương cũng không khách sáo nhận hai viên, bỏ vào miệng.

An Cúc Nhạc hỏi: “Ngôn Mạch cứ dùng việc này làm phiền thầy, có quấy rầy thầy lắm không?”

“Không đâu, trò ấy toàn gửi tin nhắn, lễ phép lịch sự lắm… trò ấy hệt như em trai của tôi vậy, không phiền chút nào cả.” Người nọ thật lòng nghĩ như vậy, không phải nói lời khách sáo.

“Vậy thì tốt quá.” An Cúc Nhạc mừng thầm, y không hy vọng… cậu thiếu niên bị người này ghét bỏ.

Nhất thời không ai nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng kêu của đám học sinh nhỏ tuổi: “Ế, Tiểu Hạo Hạo, sao thầy lại tới đây?”

Vừa nghe cái xưng hô dở dở ương ương kia, người nọ quay đầu mắng: “Cái thằng quỷ sứ này, đã bảo biết bao nhiêu lần đừng gọi như thế rồi, không lễ phép gì hết!”

“Há há, gần đây sư mẫu khỏe không? Chia tay chưa?”

“Tình cảm của bọn thầy rất tốt! Thiệt tình, lâu rồi không gặp mà mấy thằng nhóc hư hỏng các trò chẳng nói được lời nào dễ nghe…” Mắng xong, dường như sực nhớ trước mắt còn có người, thầy giáo ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ngại quá, đám nhóc này thật không biết lớn nhỏ…”

“Không sao.” An Cúc Nhạc phất tay một cái: “Thầy có bạn gái à? Tốt quá!”

“Đâu phải…”

An Cúc Nhạc dùng cặp mắt nhạt màu nhìn đối phương, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên mặt.

Đang lúc giữa trưa, ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, An Cúc Nhạc ra khỏi sân trường, nhất thời có chút hoa mắt.

Bụng y đau… tinh dịch của cậu thiếu niên còn sót lại bên trong, hệt như độc dược chui vào ngũ tạng lục phủ vốn đã khiếm khuyết của y, đau đến mức y sắp đứng không vững.

An Cúc Nhạc đi tới ven đường, đón taxi, ngồi vào trong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Chậc, sinh vật chuyên đi đêm, quả nhiên không phơi nắng được.

Vừa thấy ánh nắng là thê thảm.

Y giật khóe miệng, báo đường với tài xế, tài xế liếc mắt nhìn y từ kính chiếu hậu, chần chờ giây lát rồi hỏi: “Cậu không sao chứ? Có cần đưa cậu đến bệnh viện không?”

An Cúc Nhạc cười đáp: “Cảm ơn chú, không cần đâu.” Dứt lời, y nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy.

Tài xế yên lặng lái xe, không nói nhiều nữa.

Chú tài xế có vẻ là một người hoài cựu, trong xe phát một bài nhạc tiếng Anh xưa cũ, An Cúc Nhạc dùng ngón tay chống môi, lẩm bẩm: “The end of the world.”

Tài xế kinh ngạc: “Cậu biết bài này hả? Cũ lắm rồi, chẳng mấy ai từng nghe nó.” Dứt lời, tài xế vặn lớn âm lượng, giọng ca ưu thương của nữ ca sĩ hòa cùng giai điệu cũ kỹ vang vọng trong xe.

Ấn tượng của An Cúc Nhạc với bài hát này đến từ Haruki Murakami, y từng đọc được trích dẫn của bài hát này trong câu chuyện thứ nhất của《Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và Chốn tận cùng thế giới》, còn nguyên cả phần sau, thật ra An Cúc Nhạc cũng chỉ xem qua ý nghĩa câu chuyện, nhưng chỉ hai câu đơn giản, lại khiến lòng người khó quên.

Lẽ nào chúng không biết, tận thế đã đến rồi?

Câu không viết ra chính là: bởi vì anh không còn yêu em nữa.

Người trong lòng… người mà bất luận thế nào cũng không thể nói ra miệng.

Người mà cậu thiếu niên cực kỳ quý trọng, người mà cậu ấy thật sự muốn ôm.

It’ s the end of the world.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện