Nhà họ An
Ba tuần lễ này, An Cúc Nhạc về nhà bố mẹ ở. Tại đây, y được săn sóc chu đáo và nhận đặc quyền trăm năm khó gặp, ngay cả bố An cũng dịu dàng hòa nhã với y hơn; biết con trai thích làm đẹp, ông bèn mua nguyên một thùng collagen cộng thêm chân heo, dặn thím Từ tẩm bổ cho y. An Cúc Nhạc bức xúc: “Nếu sớm biết chỉ cần hiến mẩu gan là được thế này, lúc trước em cần gì bị đánh thảm vậy chứ?”
*Collagen và chân heo được cho là có tác dụng giúp cho da căng mịn.
“Cái nào chẳng là đau da đau thịt, có gì khác à?” An Vũ Minh liếc xéo.
Ồ, cũng đúng.
Thấy hai tay em họ bị sơn đỏ chót, An Vũ Minh không khỏi khinh bỉ: “Lại nữa hả?”
An Cúc Nhạc khoe ra mười ngón, tạo dáng kiểu Thủy thủ mặt trăng. “À há, đẹp không?”
An Vũ Minh: “Sao em cứ mãi không chịu nói rõ với mẹ, đồng tính không phải là người thích chưng diện như người khác phái?”
An Cúc Nhạc cười ha ha, có nói một lần, nhưng mà vô dụng thôi, lúc đó mẹ còn rưng rưng nước mắt: “Tiểu Nhạc, ở trước mặt mẹ, con có thể sống thật với chính mình, con đừng ngại, nếu ngay cả con cũng chối bỏ bản thân thì không được, mẹ nói thật đó! Mặc kệ con là con trai hay là… con gái của mẹ, mẹ vẫn yêu con mà.”
“……” Lạy chúa, mình có nên cảm động không? An Cúc Nhạc ngửa đầu nhìn trời với góc bốn mươi lăm độ, sau đó chỉ có thể ú ớ trả lời: “… Vâng ạ.”
An Cúc Nhạc vĩnh viễn nhớ rõ, năm đó y bị bố đánh một trận tơi tả, chính người mẹ xưa nay xem chồng là nhất không chút do dự chắn trước người y, kêu khóc thảm thiết: “Ông đánh đi! Đánh nữa đi! Đánh chết tôi luôn đi! Con trai là do tôi sinh! Nó là con của tôi! Ông đánh chết hai mẹ con tôi đi, rồi tìm bà nào khác sinh thêm một đứa cho ông…”
… Phải nói là sặc mùi phim giờ vàng, khi ấy mẹ đang mê mấy loại phim đất tổ như《Khi người ta yêu》, thế nên mỗi một động tác đều đậm chất kịch, nhưng tấm chân tình son sắt của mẹ, An Cúc Nhạc vẫn cảm nhận được.
*Phim đất tổ: ý nói những bộ phim quay ở Đài Loan, bối cảnh câu chuyện xảy ra ở Đài Loan. Nội dung phim thường xoay quanh ân oán gia tộc, tình yêu tay ba tay tư phức tạp, vai chính đông đảo, không có một nhân vật chính tuyệt đối. Phim “Khi người ta yêu” có chiếu bên Việt Nam đó, tui nhớ không lầm hồi đó chiếu bên kênh TH Vĩnh Long, mẹ tui cũng ghiền lắm.
Mẹ là một… tiểu thư hồn nhiên ngây thơ, đây là do An Cúc Nhạc tự đánh giá, có thể gọi là não tàn, trời sinh thiếu một mẩu, không bổ sung được. Sau khi gả cho bố An, bà chẳng biết giá gạo bên ngoài luôn ── không có gạo thì ăn bánh mì thôi? Mẹ An là người tuyệt đối nói ra được câu đó.
An Cúc Nhạc cũng suýt chút nữa bị nuôi thành như vậy.
Đồng tính luyến hay dị tính luyến, bà cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết con trai sẽ không cưới vợ về, có lần bà còn hỏi: “Tiểu Nhạc, vậy con, con có lấy chồng không? Mẹ không nỡ xa con…”
An Cúc Nhạc: “……” Khi ấy có một bộ phim cổ trang đang hot, mẹ An hiển nhiên là khán giả trung thành.
Sau này có lần An Cúc Nhạc thoa kem dưỡng lên mặt bị mẹ An bắt gặp, bà sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên kéo y vào phòng, run rẩy mở hộp trang điểm của mình, nói: “Tiểu Nhạc, con cần cái gì thì lấy đi…”
An Cúc Nhạc: “Không cần đâu, con đang…”
Còn chưa kịp giải thích, mẹ đã bật khóc.
Hộp trang điểm rơi xuống, đồ vật bên trong rải đầy đất, không ai nhặt.
Mẹ An cầm tay con trai, nước mắt rơi lã chã. An Cúc Nhạc giật mình, mãi đến lúc ấy, y mới nhận ra rằng, đối với tính hướng của con trai, thật ra mẹ rất đau lòng, rất khổ sở, có lẽ còn thêm một chút không tài nào chấp nhận nổi… nhưng mẹ vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài.
Mặc dù cách thức sai hoàn toàn.
An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, đành phải nhặt một lọ sơn móng tay màu hồng đào. “Mẹ, sơn cái này cho con đi.”
“Được.” Mẹ An lau nước mắt, sơn cho An Cúc Nhạc, vừa sơn vừa kiềm nước mắt, chưa kể run run để bình tâm lại, cho nên mất khá nhiều thời gian. Sơn xong, bà nở nụ cười, lúm đồng tiền bên khóe miệng hiện rõ: “Đẹp không con?”
An Cúc Nhạc cũng cười. “Vâng, đẹp lắm ạ.”
Kể từ đó trở đi, mẹ thường xuyên gửi chút mỹ phẩm hoặc quần áo nữ size lớn cho y, cái trước y gửi cho ban biên tập, cái sau hơi khó giải quyết, đa số người trong ban biên tập đều gầy, vả lại họ cũng không thiếu quần áo, y vốn định quyên tặng cho nơi thu gom quần áo cũ, nhưng toàn là hàng hiệu còn mới toanh, ít nhiều gì cũng thấy tiếc, thế là cứ tạm cất đó.
Mẹ dùng cách này để thể hiện tình yêu với con trai, mặc dù có chỗ sai, An Cúc Nhạc vẫn bằng lòng đón nhận, tuy rằng sau này quả thật hơi bị tẩu hỏa nhập ma… thôi bỏ đi, mẹ chừng này tuổi rồi, y cũng không muốn ép mẹ tiếp nhận kiến thức mới.
Trước khi come out, rất nhiều đồng chí sẽ chuẩn bị một đống tư liệu hoặc một mớ kiến giải, cố gắng biểu đạt mình bình thường trước mặt người nhà, đương nhiên làm vậy không có gì sai, nhưng với An Cúc Nhạc mà nói, y bình thường hay không bình thường không cần người ngoài khẳng định, tựa như sự thật không cần nghiệm chứng thì vẫn là sự thật. Y cũng không cần bố mẹ ruột miễn cưỡng hiểu cho, y chỉ muốn bọn họ thương mình, bất luận trong tình huống nào, bọn họ cũng là người thân của mình, vậy là đủ rồi.
Những ngày dưỡng thương ngoại trừ thanh đạm thì vẫn là thanh đạm, đặc biệt là nước tương; sợ vết thương bị thâm, An Cúc Nhạc thậm chí không dám chạm vào nó, chưa kể suốt ngày ru rú trong nhà, không mần ăn gì được. Có hôm y tự soi gương, đột nhiên há hốc mồm: “Á ~~ á ~~”
Thím Từ đi ngang qua nhìn thấy, hỏi: “Thiếu gia, cậu bị sao vậy?”
An Cúc Nhạc huơ huơ bàn tay bị mẹ sơn đỏ chót. “À, không có gì, con nghe người ta nói cuộc sống quá thanh đạm có thể đạm ra cái chim, con định há miệng nhìn xem rốt cuộc bên trong có chim không ấy mà.”
Thím Từ yên lặng bỏ đi. Suy nghĩ của giới trẻ thời nay, thím già rồi, thật sự không hiểu nổi.
Nhưng mà khổ nhất không phải là ăn uống thanh đạm, mà là trong lúc vết thương đóng mài, ngứa muốn chết lại không gãi được, sợ gãi trầy ảnh hưởng tới mỹ quan.
Vì đẹp, An Cúc Nhạc quyết tâm nhịn, liều mạng nhịn, trên đầu chữ sắc có con dao* cũng phải nhịn. Đến khi thật sự nhịn hết nổi, y bấm máy gọi cho Đỗ Ngôn Mạch, kêu la í ới.
*色 (sắc) và 刀 (dao), nhìn kỹ sẽ thấy trên đầu chữ “sắc” có chữ “dao”, ý nói ham mê sắc dục sẽ khiến người ta mất lý trí gây nên hậu quả nghiêm trọng như bị dao đâm.
Đỗ Ngôn Mạch không ngại phiền, kiên nhẫn nhắc nhở: “Anh nhớ phải cẩn thận, tránh cho bị nhiễm trùng, ăn uống phải đều đặn, làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, ngủ nhiều vận động nhiều… còn nữa, đừng cầm vật nặng.”
An Cúc Nhạc cười, sao nghe như phụ nữ mang thai thế? “Cậu moi đâu ra đống kiến thức này vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Em google.”
… Đúng rồi, Google, thằng nhóc này khoái Google nhất, cái gì cũng phải gu, cái gì cũng phải gồ.
An Cúc Nhạc: “Nói đến vận động… ầy, gần hai tháng nay chúng ta không có làm, cậu nhịn được không? Không ngoại tình chứ?” Hai chữ ngoại tình kia, An Cúc Nhạc chỉ đùa thôi, quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn giường, dù sao cậu thiếu niên vẫn còn trẻ, vả lại mới vừa phá thân, nếu thật sự không chịu nổi đi tìm người khác, y cũng không ý kiến.
Thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch trả lời: “Em tự làm.”
Nghe vậy, An Cúc Nhạc lập tức nổi hứng: “Làm kiểu gì? Làm cho tôi nghe đi?”
“……”
Đỗ Ngôn Mạch đương nhiên phớt lờ y, nhưng An Cúc Nhạc nín nhịn mấy ngày nay, vất vả lắm mới tìm lại hứng thú, đời nào chịu buông tha dễ dàng như vậy? “Làm cho tôi nghe đi mà, người ta thê thảm lắm, suốt ngày uống nước ăn canh, một giọt nước tương cũng không dám đụng, sợ vết thương bị thâm cậu sẽ ghét bỏ, nếu không chờ tôi khỏe rồi, tôi làm lại cho cậu xem, đừng keo kiệt vậy mà ~~”
Đỗ Ngôn Mạch thật sự bị y nài nỉ đến không chịu nổi, chuyện này mà cũng làm lại cho xem được sao? Chẳng qua thử tưởng tượng một chút, người nào đó giạng chân trước mặt mình, để lộ dương vật giữa hai chân, hết ma sát rồi vuốt ve, quy đầu dần dần rỉ ra chất lỏng, chảy dọc ven thân dương vật, xuống đến giữa đùi.
Cửa huyệt của An Cúc Nhạc rất mẫn cảm, mặt trước sung sướng có thể khiến mặt sau co rút, chất dịch này rất có thể sẽ bị nuốt vào trong như thế, còn những khi làn da của y ửng hồng, mông rụt lại gắt gao hơn, tức là ám chỉ y sắp đạt cao trào…
An Cúc Nhạc: “… A lô?”
Tay cầm điện thoại của Đỗ Ngôn Mạch giật một cái, cậu cúi đầu liếc nhìn, đũng quần đã căng thành túp lều từ bao giờ, cậu vận động nhiều năm, thỉnh thoảng để rèn luyện sức bật, kiềm chế là chuyện như cơm bữa, nhưng từ khi gặp phải người nào đó, gần như không có lúc nào là cậu không bị lay động.
Thật đáng sợ.
Đỗ Ngôn Mạch lật đật cúp điện thoại.
An Cúc Nhạc “xì” một tiếng, ngón tay bấm tắt màn hình, cười xấu xa: “Thằng nhóc này, bảo đảm cương chắc luôn.”
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến đó, y rất là khoái chí.
Hình như mỗi một động tác, mỗi một dây thần kinh của cậu ấy đều bị kẹt trong lòng bàn tay, giữa các kẽ ngón tay của y.
Kín bưng không lọt.
Ba tuần lễ này, An Cúc Nhạc về nhà bố mẹ ở. Tại đây, y được săn sóc chu đáo và nhận đặc quyền trăm năm khó gặp, ngay cả bố An cũng dịu dàng hòa nhã với y hơn; biết con trai thích làm đẹp, ông bèn mua nguyên một thùng collagen cộng thêm chân heo, dặn thím Từ tẩm bổ cho y. An Cúc Nhạc bức xúc: “Nếu sớm biết chỉ cần hiến mẩu gan là được thế này, lúc trước em cần gì bị đánh thảm vậy chứ?”
*Collagen và chân heo được cho là có tác dụng giúp cho da căng mịn.
“Cái nào chẳng là đau da đau thịt, có gì khác à?” An Vũ Minh liếc xéo.
Ồ, cũng đúng.
Thấy hai tay em họ bị sơn đỏ chót, An Vũ Minh không khỏi khinh bỉ: “Lại nữa hả?”
An Cúc Nhạc khoe ra mười ngón, tạo dáng kiểu Thủy thủ mặt trăng. “À há, đẹp không?”
An Vũ Minh: “Sao em cứ mãi không chịu nói rõ với mẹ, đồng tính không phải là người thích chưng diện như người khác phái?”
An Cúc Nhạc cười ha ha, có nói một lần, nhưng mà vô dụng thôi, lúc đó mẹ còn rưng rưng nước mắt: “Tiểu Nhạc, ở trước mặt mẹ, con có thể sống thật với chính mình, con đừng ngại, nếu ngay cả con cũng chối bỏ bản thân thì không được, mẹ nói thật đó! Mặc kệ con là con trai hay là… con gái của mẹ, mẹ vẫn yêu con mà.”
“……” Lạy chúa, mình có nên cảm động không? An Cúc Nhạc ngửa đầu nhìn trời với góc bốn mươi lăm độ, sau đó chỉ có thể ú ớ trả lời: “… Vâng ạ.”
An Cúc Nhạc vĩnh viễn nhớ rõ, năm đó y bị bố đánh một trận tơi tả, chính người mẹ xưa nay xem chồng là nhất không chút do dự chắn trước người y, kêu khóc thảm thiết: “Ông đánh đi! Đánh nữa đi! Đánh chết tôi luôn đi! Con trai là do tôi sinh! Nó là con của tôi! Ông đánh chết hai mẹ con tôi đi, rồi tìm bà nào khác sinh thêm một đứa cho ông…”
… Phải nói là sặc mùi phim giờ vàng, khi ấy mẹ đang mê mấy loại phim đất tổ như《Khi người ta yêu》, thế nên mỗi một động tác đều đậm chất kịch, nhưng tấm chân tình son sắt của mẹ, An Cúc Nhạc vẫn cảm nhận được.
*Phim đất tổ: ý nói những bộ phim quay ở Đài Loan, bối cảnh câu chuyện xảy ra ở Đài Loan. Nội dung phim thường xoay quanh ân oán gia tộc, tình yêu tay ba tay tư phức tạp, vai chính đông đảo, không có một nhân vật chính tuyệt đối. Phim “Khi người ta yêu” có chiếu bên Việt Nam đó, tui nhớ không lầm hồi đó chiếu bên kênh TH Vĩnh Long, mẹ tui cũng ghiền lắm.
Mẹ là một… tiểu thư hồn nhiên ngây thơ, đây là do An Cúc Nhạc tự đánh giá, có thể gọi là não tàn, trời sinh thiếu một mẩu, không bổ sung được. Sau khi gả cho bố An, bà chẳng biết giá gạo bên ngoài luôn ── không có gạo thì ăn bánh mì thôi? Mẹ An là người tuyệt đối nói ra được câu đó.
An Cúc Nhạc cũng suýt chút nữa bị nuôi thành như vậy.
Đồng tính luyến hay dị tính luyến, bà cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết con trai sẽ không cưới vợ về, có lần bà còn hỏi: “Tiểu Nhạc, vậy con, con có lấy chồng không? Mẹ không nỡ xa con…”
An Cúc Nhạc: “……” Khi ấy có một bộ phim cổ trang đang hot, mẹ An hiển nhiên là khán giả trung thành.
Sau này có lần An Cúc Nhạc thoa kem dưỡng lên mặt bị mẹ An bắt gặp, bà sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên kéo y vào phòng, run rẩy mở hộp trang điểm của mình, nói: “Tiểu Nhạc, con cần cái gì thì lấy đi…”
An Cúc Nhạc: “Không cần đâu, con đang…”
Còn chưa kịp giải thích, mẹ đã bật khóc.
Hộp trang điểm rơi xuống, đồ vật bên trong rải đầy đất, không ai nhặt.
Mẹ An cầm tay con trai, nước mắt rơi lã chã. An Cúc Nhạc giật mình, mãi đến lúc ấy, y mới nhận ra rằng, đối với tính hướng của con trai, thật ra mẹ rất đau lòng, rất khổ sở, có lẽ còn thêm một chút không tài nào chấp nhận nổi… nhưng mẹ vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài.
Mặc dù cách thức sai hoàn toàn.
An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, đành phải nhặt một lọ sơn móng tay màu hồng đào. “Mẹ, sơn cái này cho con đi.”
“Được.” Mẹ An lau nước mắt, sơn cho An Cúc Nhạc, vừa sơn vừa kiềm nước mắt, chưa kể run run để bình tâm lại, cho nên mất khá nhiều thời gian. Sơn xong, bà nở nụ cười, lúm đồng tiền bên khóe miệng hiện rõ: “Đẹp không con?”
An Cúc Nhạc cũng cười. “Vâng, đẹp lắm ạ.”
Kể từ đó trở đi, mẹ thường xuyên gửi chút mỹ phẩm hoặc quần áo nữ size lớn cho y, cái trước y gửi cho ban biên tập, cái sau hơi khó giải quyết, đa số người trong ban biên tập đều gầy, vả lại họ cũng không thiếu quần áo, y vốn định quyên tặng cho nơi thu gom quần áo cũ, nhưng toàn là hàng hiệu còn mới toanh, ít nhiều gì cũng thấy tiếc, thế là cứ tạm cất đó.
Mẹ dùng cách này để thể hiện tình yêu với con trai, mặc dù có chỗ sai, An Cúc Nhạc vẫn bằng lòng đón nhận, tuy rằng sau này quả thật hơi bị tẩu hỏa nhập ma… thôi bỏ đi, mẹ chừng này tuổi rồi, y cũng không muốn ép mẹ tiếp nhận kiến thức mới.
Trước khi come out, rất nhiều đồng chí sẽ chuẩn bị một đống tư liệu hoặc một mớ kiến giải, cố gắng biểu đạt mình bình thường trước mặt người nhà, đương nhiên làm vậy không có gì sai, nhưng với An Cúc Nhạc mà nói, y bình thường hay không bình thường không cần người ngoài khẳng định, tựa như sự thật không cần nghiệm chứng thì vẫn là sự thật. Y cũng không cần bố mẹ ruột miễn cưỡng hiểu cho, y chỉ muốn bọn họ thương mình, bất luận trong tình huống nào, bọn họ cũng là người thân của mình, vậy là đủ rồi.
Những ngày dưỡng thương ngoại trừ thanh đạm thì vẫn là thanh đạm, đặc biệt là nước tương; sợ vết thương bị thâm, An Cúc Nhạc thậm chí không dám chạm vào nó, chưa kể suốt ngày ru rú trong nhà, không mần ăn gì được. Có hôm y tự soi gương, đột nhiên há hốc mồm: “Á ~~ á ~~”
Thím Từ đi ngang qua nhìn thấy, hỏi: “Thiếu gia, cậu bị sao vậy?”
An Cúc Nhạc huơ huơ bàn tay bị mẹ sơn đỏ chót. “À, không có gì, con nghe người ta nói cuộc sống quá thanh đạm có thể đạm ra cái chim, con định há miệng nhìn xem rốt cuộc bên trong có chim không ấy mà.”
Thím Từ yên lặng bỏ đi. Suy nghĩ của giới trẻ thời nay, thím già rồi, thật sự không hiểu nổi.
Nhưng mà khổ nhất không phải là ăn uống thanh đạm, mà là trong lúc vết thương đóng mài, ngứa muốn chết lại không gãi được, sợ gãi trầy ảnh hưởng tới mỹ quan.
Vì đẹp, An Cúc Nhạc quyết tâm nhịn, liều mạng nhịn, trên đầu chữ sắc có con dao* cũng phải nhịn. Đến khi thật sự nhịn hết nổi, y bấm máy gọi cho Đỗ Ngôn Mạch, kêu la í ới.
*色 (sắc) và 刀 (dao), nhìn kỹ sẽ thấy trên đầu chữ “sắc” có chữ “dao”, ý nói ham mê sắc dục sẽ khiến người ta mất lý trí gây nên hậu quả nghiêm trọng như bị dao đâm.
Đỗ Ngôn Mạch không ngại phiền, kiên nhẫn nhắc nhở: “Anh nhớ phải cẩn thận, tránh cho bị nhiễm trùng, ăn uống phải đều đặn, làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, ngủ nhiều vận động nhiều… còn nữa, đừng cầm vật nặng.”
An Cúc Nhạc cười, sao nghe như phụ nữ mang thai thế? “Cậu moi đâu ra đống kiến thức này vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Em google.”
… Đúng rồi, Google, thằng nhóc này khoái Google nhất, cái gì cũng phải gu, cái gì cũng phải gồ.
An Cúc Nhạc: “Nói đến vận động… ầy, gần hai tháng nay chúng ta không có làm, cậu nhịn được không? Không ngoại tình chứ?” Hai chữ ngoại tình kia, An Cúc Nhạc chỉ đùa thôi, quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn giường, dù sao cậu thiếu niên vẫn còn trẻ, vả lại mới vừa phá thân, nếu thật sự không chịu nổi đi tìm người khác, y cũng không ý kiến.
Thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch trả lời: “Em tự làm.”
Nghe vậy, An Cúc Nhạc lập tức nổi hứng: “Làm kiểu gì? Làm cho tôi nghe đi?”
“……”
Đỗ Ngôn Mạch đương nhiên phớt lờ y, nhưng An Cúc Nhạc nín nhịn mấy ngày nay, vất vả lắm mới tìm lại hứng thú, đời nào chịu buông tha dễ dàng như vậy? “Làm cho tôi nghe đi mà, người ta thê thảm lắm, suốt ngày uống nước ăn canh, một giọt nước tương cũng không dám đụng, sợ vết thương bị thâm cậu sẽ ghét bỏ, nếu không chờ tôi khỏe rồi, tôi làm lại cho cậu xem, đừng keo kiệt vậy mà ~~”
Đỗ Ngôn Mạch thật sự bị y nài nỉ đến không chịu nổi, chuyện này mà cũng làm lại cho xem được sao? Chẳng qua thử tưởng tượng một chút, người nào đó giạng chân trước mặt mình, để lộ dương vật giữa hai chân, hết ma sát rồi vuốt ve, quy đầu dần dần rỉ ra chất lỏng, chảy dọc ven thân dương vật, xuống đến giữa đùi.
Cửa huyệt của An Cúc Nhạc rất mẫn cảm, mặt trước sung sướng có thể khiến mặt sau co rút, chất dịch này rất có thể sẽ bị nuốt vào trong như thế, còn những khi làn da của y ửng hồng, mông rụt lại gắt gao hơn, tức là ám chỉ y sắp đạt cao trào…
An Cúc Nhạc: “… A lô?”
Tay cầm điện thoại của Đỗ Ngôn Mạch giật một cái, cậu cúi đầu liếc nhìn, đũng quần đã căng thành túp lều từ bao giờ, cậu vận động nhiều năm, thỉnh thoảng để rèn luyện sức bật, kiềm chế là chuyện như cơm bữa, nhưng từ khi gặp phải người nào đó, gần như không có lúc nào là cậu không bị lay động.
Thật đáng sợ.
Đỗ Ngôn Mạch lật đật cúp điện thoại.
An Cúc Nhạc “xì” một tiếng, ngón tay bấm tắt màn hình, cười xấu xa: “Thằng nhóc này, bảo đảm cương chắc luôn.”
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến đó, y rất là khoái chí.
Hình như mỗi một động tác, mỗi một dây thần kinh của cậu ấy đều bị kẹt trong lòng bàn tay, giữa các kẽ ngón tay của y.
Kín bưng không lọt.
Danh sách chương