Cuộc sống có mờ ám mới thú vị

Một tháng tiếp theo, An Cúc Nhạc bận rộn như cũ.

Ngày thứ năm mỗi tháng là ngày phát hành của Flawless, deadline không đợi ai, bọn đầu trâu mặt ngựa chuyên đứng chờ người trước quỷ môn quan, nhìn xem có ai giao đồ kịp không.

Nhất là hai tuần trước khi xuất bản, tất cả mọi người đều bị cột vào sợi dây vận chuyển gọi là “sợi dây chết chóc”, đứng ở đằng cuối là tổng biên tập và ông chủ cầm dao trong tay, ai không vượt qua nổi, “roẹt” một tiếng, thế gian ơi, từ nay về sau tạm biệt mi.

Tất cả mọi người đều dính chưởng, từ biên tập văn bản biên tập mỹ thuật đến mấy em bưng trà rót nước và bà nội trợ quét rác, nữ thì xuề xòa luộm thuộm, nam thì nhìn không ra hình người, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của giới nghệ thuật là tang thương chất chồng tang thương, có người bỗng dưng rú lên với decibel chói tai: “Thằng mắc dịch nào đưa cái này tới vậy? Tôi muốn phong cách nghệ thuật! Không phải phong cách dân tộc!”

Nhiễm Hiệt Vũ tức giận vẫy vẫy chiếc vòng bảo thạch trong tay, hận không thể ném vào mặt Tiếp thị thương hiệu không hiện diện tại đây. Nhậm Tiệp Nghi phụ trách trang điểm ở bên cạnh, mang dép xanh trắng lạch bạch bước qua, nhắc nhở như u hồn: “Hiệt Vũ chị cẩn thận một chút, nhìn cái mác treo ở dưới trước đi.”

“160 ngàn?! Đậu má! Đi ăn cướp đi!”

Trong ban biên tập, mấy tiếng chửi bới thế này thế nọ bắt đầu vang lên liên tục, chẳng ai đủ kiên nhẫn giả vờ lịch thiệp nữa.

An Cúc Nhạc đeo cặp kính to màu đen, trên người là một chiếc áo thun trắng giặt tới giặt lui đến nát, bên trên còn có vệt ố cà phê, đậm đậm nhạt nhạt, tự tạo thành một trường phái riêng, hệt như một bức tranh sông nước vẩy mực.

Y ngồi ở ghế trước, vật lộn với phần mềm bày trí, sửa chữa bản kế hoạch đã được thông qua trong buổi họp đang đặt tại góc bàn. Nhiễm Hiệt Vũ xem chiếc vòng kia như khoai lang bỏng tay, ném cho biên tập xử lý chủ đề màu vàng, sau đó hỏi An Cúc Nhạc: “Cái này không cho vào được…”

An Cúc Nhạc chép miệng, mở hồ sơ, đầy ắp một màu vàng, chóe đến độ hoa cả mắt: “Cưng cứ nói đi?”

“Không thể đắc tội với Tiếp thị thương hiệu C…” Người ta đưa đồ tới, bọn họ phải ráng nghĩ cách, thân là biên tập thời trang, có lúc còn không có sự lựa chọn thua cả lợn giống.

“Eric phải không? Kệ đi, mông của ổng lỏng lắm, nuốt cái vòng này chắc không thành vấn đề, anh coi như đây là lời kính chào tới ổng.” Nói bậy xong, An Cúc Nhạc thỏa mãn, ra hiệu cho biên tập cầm đi chụp. Y chuyển trang sách, biên tập mỹ thuật chính là vì cái đẹp mà không ngừng tiến tới, không ngừng thay đổi, y tiện tay vớ đại cái ly, nhấp một hớp cà phê lạnh ngắt, mùi vị chua chát, thế là nhổ lại vào trong ly. “Ặc ~~”

“Nè, An Cúc Nhạc, ông cúng ai vậy?!” Nhiễm Hiệt Vũ muốn pha cà phê, nhưng không tìm được tách, đúng như dự đoán trông thấy ở cạnh bàn An Cúc Nhạc là một dãy ly chiều cao không đồng đều, màu sắc kiểu dáng khác biệt.

An Cúc Nhạc chẳng biết ly nào uống ngày nào, đành phải sờ soạng từng ly một, cuối cùng cũng sờ tới cái ly ấm, y cầm lên súc miệng: “Cúng thần A.”

Nhiễm Hiệt Vũ: “Adobe?”

Y thuận miệng đáp: “AV.” (AV = Adult Video = phim người lớn)

“……” Nhiễm Hiệt Vũ: “Chờ làm xong vụ này, tui tặng ông một bộ hàng hiếm.”

“Nhớ tặng ngực nhỏ chút, ngày nào cũng nhìn ngực em này, anh sắp ói rồi.” Y chỉ vào vị minh tinh đang hot trên trang bìa, nghe đồn ngực cup G, nhưng mà… dù sao nghe đồn cũng chỉ là nghe đồn thôi.

“Không bằng cho ông hai thằng đàn ông, đỡ mắc công ông ảo tưởng.”

An Cúc Nhạc: “Nhiễm đại thần, anh đổi sang cúng cưng nhé!!!!!”

“Đi chết đi!” Nhiễm Hiệt Vũ giơ ngón giữa, gọi một em gái tới, lấy hết ly trên bàn y đi.

Chỉ chừa một ly y vừa uống.

Chẳng biết qua bao lâu, An Cúc Nhạc lại muốn uống, nhưng phát hiện cà phê đã lạnh, y đành tặc lưỡi, đi tới phòng trà nước, ai ngờ cửa bị khóa, bên trên dán một tờ giấy A4 dùng bút lông đỏ hùng hồn viết “muốn chìa khóa thì tìm Nhiễm Hiệt Vũ, An Cúc Nhạc nhớ phải mang ly! Nếu không trù anh thằng nhỏ nát hoa cúc tàn!”

Má! Lại là chiêu này. Tại sao gần đây ai cũng trù mình thằng nhỏ nát hoa cúc tàn, lẽ nào lúc trước mình thật sự giạng quá độ? An Cúc Nhạc quay về chỗ ngồi, lười đứng dậy nữa, ực một cái uống cạn ly cà phê lạnh ngắt, vừa chua vừa chát, ở phương diện nào đó mà nói, nó giúp kích thích tỉnh não. Trước đây y từng làm thẻ quyên tặng nội tạng, làm xong tự mắng: “Nội tạng của mình, nhất định đen thùi.”

Đen thùi lùi, chùi không ra.

Vậy nên, y là hoa cúc đen.

Đêm khuya 11 giờ, cuối cùng cũng đem đi in, xem như đại công cáo thành.

Nữ thì trang điểm lem luốc, rất giống Visual Kei; nam thì râu mọc lỉa xỉa, đi theo con đường rắn rỏi. Bản thân An Cúc Nhạc ít lông, cộng thêm xử lý đúng hạn, sau này trái lại ngày càng ít mọc. Y dự định non cả đời, non đến 50 tuổi vẫn có thể câu mấy em thiếu nam trẻ trung… điều kiện tiên quyết là, đối phương phải đủ 18 tuổi.

Visual Kei là một khái niệm dùng để chỉ phong cách của các ban nhạc J-Rock, thường đi kèm với lớp make-up dày cộm, tóc tai kỳ dị và trang phục lòe loẹt khoa trương.

An Cúc Nhạc lấy di động, đi tới khu nghỉ ngơi.

Lúc này đa số mọi người đều về nhà, nhưng y lại nhìn thấy Nhiễm Hiệt Vũ, điều này thật bất ngờ. “Sao cưng chưa về?”

Nhiễm Hiệt Vũ “hầy” một tiếng: “Phiền lòng.”

An Cúc Nhạc: “Ha.”

Khí quản của Nhiễm Hiệt Vũ không tốt, sợ mùi thuốc, An Cúc Nhạc trốn ra xa chút, đi tới gần cửa sổ châm thuốc.

Y vừa lướt di động, vừa thuận miệng hỏi: “Phiền gì?”

Nhiễm Hiệt Vũ: “Bị trai nhỏ tuổi bám theo.”

“Phụt!” An Cúc Nhạc bị sặc thuốc. “Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Nhiễm Hiệt Vũ nhíu mày: “Ánh mắt của ông là sao? Lần này không phải tui chủ động.” Nhiễm Hiệt Vũ trăng hoa có tiếng, cô nàng và An Cúc Nhạc, một đực một cái, hai người tay trong tay được xưng là bất khả chiến bại, có thể giết chết tất cả đàn ông hơn 18 dưới 50 trên thế giới.

An Cúc Nhạc: Chậc! Ngốc ghê, anh đây là có lòng đồng cảm, hiểu không vậy?

Nhưng tình trạng của y thật sự khó mà giải thích, cho dù mọi người đều biết y là gay, nhưng câu trym của thiếu nam trẻ tuổi thì lại là vấn đề khác, phải bắt bỏ tù đó!

An Cúc Nhạc chỉ đành thu hồi ánh mắt đi lạc đường gặp đồng bạn, tập trung lướt di động của mình.

Lướt rồi lướt, bình thường y sẽ xem Facebook và Line trước tiên, nhưng một tháng qua y đã hình thành thói quen khác, vừa mở máy là lập tức bấm xem hộp thư mà mình chẳng thèm ngó ── lúc trước y thậm chí không đặt cái icon này ở trang đầu.

Một loạt tin nhắn, ngoại trừ quảng cáo và công ty thẻ tín dụng, gần như đều cùng một người gửi.

Cái cậu này cũng rảnh thật, An Cúc Nhạc bắt đầu xem lại từng tin một.

Tin đầu tiên gửi vào đêm bọn họ đạt thành giao dịch, nội dung ngắn gọn: “Cảm ơn anh, không thiếu gì cả.”

Cậu ấy kiểm tra thật ư? An Cúc Nhạc rất hoài nghi. “Có tờ hóa đơn, trúng hai triệu, tôi lấy rồi.”

Đối phương: “Ồ, vậy chắc chắn đã quá thời hạn, em bỏ vào hồi năm ngoái.”

Hóa đơn hồi năm ngoái, tốt xấu gì cũng nên thanh toán chứ…

Cậu nhóc này đúng là không dễ chơi, An Cúc Nhạc hết hứng, dứt khoát chạy vào acc giả gái của mình trong game online, âm báo tin nhắn của y là lần nọ uống say ghi âm chơi, giọng nam trong trẻo như mèo rên dâm đãng: “Ừm ~ vào, vào rồi…” nhưng mới một phút mà vào đến năm sáu lần, hơi bị lố rồi đó, không sợ liệt cúc à?

An Cúc Nhạc không thể nhịn được nữa, bật lên xem, định xóa tin nhắn rồi chặn số luôn, ai ngờ lại thấy một tin mới nhất, nội dung viết: “Má trái của anh, có một cái lúm đồng tiền nhỏ.”

“……” Trung nhị, được lắm ~~ trung nhị. An Cúc Nhạc bất giác ấn ấn, y quả thật có một cái lúm đồng tiền, đó là một trong số ít những thứ trên người mình mà y không thích lắm, y cảm thấy nó quá trẻ con, lộ rõ sự ngây thơ, vậy nên khi cười thường theo thói quen cố ý cười khép nép một chút, không biết có nên khen sức quan sát tuyệt đỉnh của cậu ấy không…

Ba phút sau, lại có tin mới. “Rất đẹp.”

An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, hai chữ này có cần tốn đến ba phút đồng hồ không?

Y không nhìn nữa, xóa hết tin nhắn của cậu thiếu niên và cả tin quảng cáo tích lũy lúc trước, trả lời: “Cảm ơn, ngoài ra, một ngày chỉ được gửi nhiều nhất ba tin.”

Cậu thiếu niên hồi âm hỏi: “Năm tin được không?”

An Cúc Nhạc: “Không.”

“Ồ.”

“Vậy cũng tính là một tin.”

“Hôm nay không tính, vừa nãy em gửi nhiều lắm rồi.”

An Cúc Nhạc trợn mắt một cái, chỉnh di động sang chế độ yên lặng, chạy đi tắm, mặc kệ.

Tắm xong đi ra, lại nhận được một tin nhắn mới: “Ánh trăng đẹp quá, ngủ ngon.”

Xem ra không có ý định gửi nữa, An Cúc Nhạc thả lỏng, quyết định xóa lần hai, nhưng khi ngón tay dừng ở tin nhắn “ánh trăng đẹp quá”, lòng y chợt động, y đi tới trước cửa sổ, giương mắt nhìn thử, mấy nay gần tới ngày rằm, vầng trăng sáng trong no đầy, hết sức bắt mắt. Trong bóng đêm, tia sáng này giống như thật sự có thể làm ấm lòng người. Chỉ mong người sống thọ… An Cúc Nhạc nhìn một hồi, ngẫm nghĩ rồi hồi âm một tin: “Ngủ ngon.”

Sau đó, Đỗ Ngôn Mạch quả thật tuân theo quy tắc, một ngày ba tin, không lố cũng không thiếu.

Cảm ơn thời tiết đã cho chúng ta đề tài để nói ── chẳng biết câu này do người xứ nào phán, quả thật đúng là chân lý.

“Chào buổi sáng, thời tiết tốt”, “Buổi trưa yên tĩnh, trời mưa rồi”, “Ngủ ngon, thời tiết lạnh, chú ý giữ ấm.”

Cứ thế, một tin nhắn ba đồng, cậu ấy cứ gửi như thể không cần tiền.

Tích lũy mỗi ngày, ít nhất cũng gần cả trăm tin. An Cúc Nhạc xóa bớt, nhẩm đoán bây giờ tiền tiêu vặt của học sinh trong nước rốt cuộc bao nhiêu? Y nhịn không được hỏi: “Cậu gửi mỗi ngày không sợ tốn tiền sao?”

“Một tháng em có thể gửi tối đa 300 tin.”

“……” Thì ra không gửi mới là phí.

Được, tùy cậu, cùng lắm ông đây không đọc.

Chẳng qua thỉnh thoảng nổi hứng, An Cúc Nhạc sẽ trả lời một hai tin, thông thường cũng là không mặn không nhạt. Lúc trước thấy y liên tục nhận tin nhắn, Nhiễm Hiệt Vũ trêu chọc: “Đang yêu hả? Có người đeo đuổi ông? Nhắn tin nữa cơ? Quay đầu về bờ à.”

An Cúc Nhạc cười hề hề. “Có người muốn chơi, anh theo hầu thôi.”

Y chưa quên cậu thiếu niên có “người trong lòng” của mình, y không hỏi tình tiết phát triển sau này thế nào, Đỗ Ngôn Mạch không nói, y cũng chẳng quan tâm, đó là chuyện riêng của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy muốn nếm thử tư vị có người khác làm bạn nên mới quấn lấy y, tóm lại hai bên đều không nghiêm túc, vui đùa một chút thôi, cuộc sống có mờ ám mới thú vị.

Ngược lại mới mấy bữa trước, thời tiết lạnh không chịu thấu, An Cúc Nhạc không thể không chôn mình trên bàn làm việc đuổi bản thảo ── nếu muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống tốt đẹp, trước tiên phải giữ lấy chén cơm. Y nhận một cái case thiết kế trang bìa, chủ đề là giá trị, bởi vì blogger nổi tiếng trên mạng muốn xuất bản sách, đã thế còn đòi chạy theo chủ nghĩa hiện thực, cứ khăng khăng chê ỏng chê eo như mấy lão chủ bảy tám chục tuổi, y thử thiết kế đủ loại phong cách, nhưng mà toàn bộ đều bị hắt hủi. An Cúc Nhạc nổi điên lật bàn, thầm tặng ông chủ mấy chữ không thể nói ra: Đậu má! Đậu má! Đậu má!

Trong phòng không có hệ thống sưởi hơi, tay y đặt trên con chuột, lạnh cóng.

Y buồn phiền, vẽ một cục phân trong Photoshop, liếc mắt nhìn điện thoại đặt ở bên cạnh, ngẫm nghĩ, nhịn không được viết một tin nhắn: “Tay chân tôi lạnh cóng à, khổ quá đi.”

Tìm người phát tiết bức xúc trong lòng là chuyện rất bình thường, đúng lúc người này tùy y muốn làm thế nào cũng được. Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng hồi âm, An Cúc Nhạc tò mò không biết cậu ấy gửi cái gì, ai ngờ vừa mở ra xem, suýt chút nữa ói máu.

“Đi chạy bộ đi.” Cả tin nhắn chỉ có bốn chữ này, An Cúc Nhạc không phản bác được.

Đỗ Ngôn Mạch lại gửi thêm một tin: “Em thích chạy bộ, mỗi khi thấy lạnh quá, phiền quá hay là không được vui, em đều đi chạy bộ.”

Thì ra là thế.

An Cúc Nhạc đã sớm đoán cậu ấy nhất định có tiến hành loại vận động nào đó, nếu không tuổi còn nhỏ vậy, thể trạng sao mà kinh như thế được.

Y có thể tưởng tượng hình ảnh cậu thiếu niên chạy băng băng trên phố, đường cong da thịt biến động theo mỗi bước chạy, săn chắc mà đẹp đẽ, nhất định cảnh đẹp ý vui.

Y tò mò hỏi: “Tại sao không chơi bóng?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Chơi bóng không chơi một mình được, chạy bộ có thể chạy một mình.”

Cậu ấy trả lời câu này, An Cúc Nhạc thật sự… lẽ nào ngay cả đối tượng cùng đánh cầu lông cũng không có? Thảm quá đi. “Vậy cậu chạy vui nhé.”

“Ừm, hôm nay em chạy hai mươi km.”

An Cúc Nhạc: “……”

Hai mươi km là khái niệm gì? Đối với người rời nhà đi bộ chừng mười phút đã muốn đón taxi như y mà nói, quá khó để tưởng tượng.

Đỗ Ngôn Mạch: “Thời tiết tốt, sao rất đẹp, em muốn cho anh xem.”

“Tâm ý này tôi nhận.” An Cúc Nhạc: “Cố gắng lên, trung nhị.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Được.”

Có khi cậu ấy còn chẳng biết định nghĩa thật sự của trung nhị… An Cúc Nhạc cười cười, tiếp tục đuổi bản thảo, vừa đuổi vừa nghĩ, lần cuối cùng có người rủ mình đi ngắm sao rốt cuộc là chuyện của bao lâu về trước rồi nhỉ?

An Cúc Nhạc mê man, khi còn bé cùng người nhà leo núi Alishan, ba giờ sáng bị gọi dậy chuẩn bị ngắm mặt trời mọc, trong lúc y buồn ngủ muốn chết, có người vỗ vỗ đầu y: “Tiểu Nhạc, nhìn kìa.”

Người nọ chỉ lên bầu trời, An Cúc Nhạc ngẩng đầu nhìn theo, lập tức hoa cả mắt, ngân hà đầy trời, hệt như một túi kim cương vỡ bị lật úp, lấp la lấp lánh.

Nghe đâu quạ đen thích thu thập mấy thứ lấp lánh, thế sao loài người lại không làm? Bởi vì ngôi sao cách quá xa, không nắm trong tay được, thế là chuyển sang theo đuổi hột xoàn, dần dà dần dà, ai cũng cho rằng hột xoàn có giá trị, hơn hẳn chấm nhỏ xa tít trên bầu trời.

Lầm to.

An Cúc Nhạc khơi dậy tinh thần, bắt đầu nghĩ ý tưởng thiết kế lại lần nữa.

……

Cuối cùng y nộp hai phiên bản: nền tím chữ bạc, dưới góc phải là chữ “giá trị” trong suốt phản chiếu ánh sáng, ở giữa được tô điểm thêm những dấu sao mạ bạc lấp lánh, bên ngoài được bọc một lớp giấy mỏng nửa trong suốt, rồi lại dùng mực nước in một bàn tay ôm hờ lấy chữ “giá trị”. Ý nghĩa của mẫu thiết kế, y viết: là ánh sao, là kim cương, không thể nắm bắt trong tầm tay, tất cả gói gọn trong một trang giấy/đêm tối.

Bản còn lại… ở giữa là một cục phân, phía dưới viết: This is your world/worth. (Đây là thế giới/giá trị của bạn)

Đương nhiên, bản này là y đùa thôi, biên tập mỹ thuật và y quen biết lâu năm, chút trò đùa này dĩ nhiên là hiểu, ai ngờ người nọ lại nói với y: “Thật ra ông chủ thích bản cục phân của cậu nhất, đủ bắt mắt, đủ hài hước, nhưng mà tác giả nhất quyết không chịu, tiếc ghê.”

An Cúc Nhạc nghĩ thầm: nếu đổi thành y, y cũng không muốn đặt nguyên cục phân ở trang bìa đâu.

Nói chung việc này ít nhiều gì cũng nên cảm ơn Đỗ Ngôn Mạch, thế là biệt hiệu của cậu chàng trong di động An Cúc Nhạc lặng lẽ thăng cấp, từ “Trung nhị chết tiệt” biến thành “Tiểu Forrest”.

Là Forrest trong bộ phim điện ảnh Forrest Gump, cái kiểu ngay thẳng chính trực, không biết uyển chuyển, không biết xem bầu không khí, đúng là giống cậu ấy lắm.

Có lẽ… thêm một chút chân thành thẳng thắn.

Cộng thêm mê chạy bộ.

Hồi tưởng xong xuôi, An Cúc Nhạc vừa hút thuốc, vừa nhìn điện thoại di động, không khỏi nở nụ cười.

Nhiễm Hiệt Vũ liếc xéo, khinh bỉ: “Sao ông cười dâm quá vậy?”

An Cúc Nhạc: “Đù, mắt nào của cưng thấy anh dâm?”

Nhiễm Hiệt Vũ chỉ chỉ hai mắt của mình: “Hai mắt này nè.”

“Chọc cho mù luôn bây giờ!” An Cúc Nhạc đặt điếu thuốc xuống, nhào qua. “Hiếm khi ông đây mới lãng mạn một chút mà lại bị nói như vậy!”

Niềm vui sau khi hoàn tất bản thảo là sung sướng nhất, đùa giỡn xong, An Cúc Nhạc thầm nghĩ tối nay nhất định phải ngủ một giấc thật đã, không ngờ âm báo tin nhắn lại reo lên lần nữa: “Ừm ~ vào, vào rồi…”

Nhiễm Hiệt Vũ: “……”

An Cúc Nhạc: “……”

Nhiễm Hiệt Vũ: “Ông có thể nào đê tiện hơn nữa được không?”

An Cúc Nhạc: “Để anh thử.” Y lục di động xem còn tiếng chuông nào ghê tởm hơn nữa hay không.

Nhiễm Hiệt Vũ trợn trắng mắt: “Đừng, tui không muốn nghe.” Dứt lời, cô nàng ra khỏi phòng nghỉ.

An Cúc Nhạc hút một hơi cuối cùng, ai ngờ khi thấy dòng chữ hiện trên màn hình, y lập tức sặc sụa: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Trên đó viết: “Còn chút nữa là sinh nhật em rồi.”

Y nhìn đồng hồ trên tường, chỉ còn năm phút là 12 giờ sáng.

Mẹ nó!

Y hoàn toàn quên béng chuyện này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện