"Cái gì? Nhân viên bảo vệ?"
Vốn dĩ người đàn ông còn định bắt tay nhưng lúc này lại lập tức thu lại.
"Tôi nói này, cánh cửa của nhà họ Tần chúng ta bây giờ càng ngày càng thấp rồi? Tại sao người kẻ nhòm ngó trèo cao lại có tư cách bước vào chứ?". Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trầm giọng nói.
Tần Lan liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tần Thiên Vũ, anh nói năng tử tế cho tôi!"
"Lẽ nào anh nói không đúng không? Tôi nói này em gái ngoan, em bị mù rồi sao? Có nhiều đàn ông như vậy, em cũng không chọn. Anh vốn tưởng rằng em nghĩ bản thân cao quý cơ, nhưng bây giờ xem ra em cũng chỉ là một con lẳng lơ đơn giản, hơn nữa lại còn hèn hạ! Em có thể ngủ với một tay bảo vệ cỏn con, không ngờ một gã ăn xin xấu xí cũng có thể khiến cô động lòng”.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng cười của mọi người.
Tần Lan tức giận nắm chặt tay, tiếng thở cũng trở nên gấp gáp khó khăn
Mạc Hiển đứng một bên cũng nhất thời không nói nên lời.
Chó má, anh lại trở thành một tấm bia đỡ đạn rồi?
Người phụ nữ ngu ngốc này không chỉ tự làm nhục bản thân, mà đến cả anh cũng bị làm cho mất mặt theo.
Sau khi sự việc này qua đi, chắc chắn phải bắt cô ta xóa cho 10 tỷ tiền nợ mới được
Trong khi mọi người đang cười phá lên, ông lão chống gậy đi về phía cổng, hét lên giận dữ.
“Hỗn láo——!”
Ông cụ nhanh chóng đi đến trước mặt Mạc Hiển, run rẩy nhỏ giọng nói: “Cậu Mạc, là tôi không dạy dỗ đàng hoàng, cậu đừng so đo với mấy đám nhỏ này!”
“Không sao, sao tôi lại đi so đo với mấy đám nhóc tì này được chứ?”
Mạc Hiển xua tay cười nhẹ, vỗ vai ông cụ: “Ông đó, phải lo quản người bên dưới đi, đừng có để miệng thối như vậy, nếu mà gặp tính cách tôi mấy năm trước, có lẽ đã đánh no đòn rồi!”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi! Mời cậu đi bên này!”
Nói xong, ông cụ làm tư thế mời, lập tức đi qua giữa đám người, toàn bộ quá trình đều không nói một câu gì với Tần Lan.
Mẹ nó, rốt cuộc ai là người nhà họ Tần vậy!
Lúc này, tại một ngôi nhà vườn ven sông Giang Châu.
Một thanh tiên mặc đồ vest mang giày da, tay cầm điện thoại với vẻ mặt kinh ngạc.
“Tìm được người rồi?”
“Nhà họ Tần? Nhà họ Tần nào?
“Nhà họ Tần ở Thành Bắc? Là gia tộc bán thuốc sao?”
“Được, tôi hiểu rồi!”
“…”
Người thanh niên này chính là Khương Minh, người vừa mới gặp và giao dịch với Mạc Hiển ở ngoại ô hai ngày trước.
Sau khi cúp máy, anh ta lại gọi quản gia đến.
Một người đàn ông trung niên vội vàng từ ngoài cửa chạy vào: “Cậu chủ, cậu có gì dặn dò?”
“Đi! Lấy Kim Ngọc Đồng Đường lần trước tôi mới mua đi, cả bình Lưu Ly thời Đường kia cũng lấy qua cho rồi, đóng gói kỹ càng rồi chúng ta đến nhà họ Tần!”, Khương Minh chắp hai tay sau lưng rồi khẽ nói.
Quản gia bất giác sững sờ: “Chuẩn bị nhiều như vậy sao! Cậu chủ, đây là đi…”
“Tìm người!”
“Chúng ta và nhà họ Tần có qua lại làm ăn với nhau, cần báo trước với bọn họ không?”
“Không cần, tôi trực tiếp đến đó là được! Đúng lúc hôm nay là mừng thọ ông cụ Tần, chúng ta đến chúc mừng luôn!”
“Vâng!”
“…”
Tại Thành Bắc, nhà họ Tần.
Ông cụ Tần lại để Tần Lan và Mạc Hiển ngồi bên trái và bên phải mình, đó đều là ghế hàng đầu, không ai dám ngồi ở đó cả.
Mọi người đều nghĩ rằng, có thể ông ấy đã xem Tần Lan là gia chủ tương lai của nhà họ Tần để bồi dưỡng rồi.
“Ông nội, hai người bọn họ ngồi đó không thích hợp lắm đâu! Chúng cháu nhiều người như vậy cũng chưa từng ngồi, hai người này dựa vào đây mà ngồi đó chứ!”. Một cô gái để tóc ngắn tức giận đập bàn, trầm giọng nói.
Từ sau khi bố của Tần Lan qua đời, cô ấy đã trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ rồi!
Nhưng cũng may là ông cụ Tần rất yêu thương đứa cháu gái này, chuyện này cũng khiến người trong dòng tộc ghen tức, rất nhiều người nhận được không ít tài nguyên, nhưng tư chất bình thường, chẳng có thành tích gì.
Còn Tần Lan thì khác, cô ấy tuổi còn nhỏ nhưng đã có chút danh tiếng ở Giang Châu rồi, cuối cùng còn cử ra nước ngoài học tập nữa, đương nhiên lại càng khiến người khác ghen tức.
Vốn dĩ người đàn ông còn định bắt tay nhưng lúc này lại lập tức thu lại.
"Tôi nói này, cánh cửa của nhà họ Tần chúng ta bây giờ càng ngày càng thấp rồi? Tại sao người kẻ nhòm ngó trèo cao lại có tư cách bước vào chứ?". Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trầm giọng nói.
Tần Lan liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tần Thiên Vũ, anh nói năng tử tế cho tôi!"
"Lẽ nào anh nói không đúng không? Tôi nói này em gái ngoan, em bị mù rồi sao? Có nhiều đàn ông như vậy, em cũng không chọn. Anh vốn tưởng rằng em nghĩ bản thân cao quý cơ, nhưng bây giờ xem ra em cũng chỉ là một con lẳng lơ đơn giản, hơn nữa lại còn hèn hạ! Em có thể ngủ với một tay bảo vệ cỏn con, không ngờ một gã ăn xin xấu xí cũng có thể khiến cô động lòng”.
Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng cười của mọi người.
Tần Lan tức giận nắm chặt tay, tiếng thở cũng trở nên gấp gáp khó khăn
Mạc Hiển đứng một bên cũng nhất thời không nói nên lời.
Chó má, anh lại trở thành một tấm bia đỡ đạn rồi?
Người phụ nữ ngu ngốc này không chỉ tự làm nhục bản thân, mà đến cả anh cũng bị làm cho mất mặt theo.
Sau khi sự việc này qua đi, chắc chắn phải bắt cô ta xóa cho 10 tỷ tiền nợ mới được
Trong khi mọi người đang cười phá lên, ông lão chống gậy đi về phía cổng, hét lên giận dữ.
“Hỗn láo——!”
Ông cụ nhanh chóng đi đến trước mặt Mạc Hiển, run rẩy nhỏ giọng nói: “Cậu Mạc, là tôi không dạy dỗ đàng hoàng, cậu đừng so đo với mấy đám nhỏ này!”
“Không sao, sao tôi lại đi so đo với mấy đám nhóc tì này được chứ?”
Mạc Hiển xua tay cười nhẹ, vỗ vai ông cụ: “Ông đó, phải lo quản người bên dưới đi, đừng có để miệng thối như vậy, nếu mà gặp tính cách tôi mấy năm trước, có lẽ đã đánh no đòn rồi!”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi! Mời cậu đi bên này!”
Nói xong, ông cụ làm tư thế mời, lập tức đi qua giữa đám người, toàn bộ quá trình đều không nói một câu gì với Tần Lan.
Mẹ nó, rốt cuộc ai là người nhà họ Tần vậy!
Lúc này, tại một ngôi nhà vườn ven sông Giang Châu.
Một thanh tiên mặc đồ vest mang giày da, tay cầm điện thoại với vẻ mặt kinh ngạc.
“Tìm được người rồi?”
“Nhà họ Tần? Nhà họ Tần nào?
“Nhà họ Tần ở Thành Bắc? Là gia tộc bán thuốc sao?”
“Được, tôi hiểu rồi!”
“…”
Người thanh niên này chính là Khương Minh, người vừa mới gặp và giao dịch với Mạc Hiển ở ngoại ô hai ngày trước.
Sau khi cúp máy, anh ta lại gọi quản gia đến.
Một người đàn ông trung niên vội vàng từ ngoài cửa chạy vào: “Cậu chủ, cậu có gì dặn dò?”
“Đi! Lấy Kim Ngọc Đồng Đường lần trước tôi mới mua đi, cả bình Lưu Ly thời Đường kia cũng lấy qua cho rồi, đóng gói kỹ càng rồi chúng ta đến nhà họ Tần!”, Khương Minh chắp hai tay sau lưng rồi khẽ nói.
Quản gia bất giác sững sờ: “Chuẩn bị nhiều như vậy sao! Cậu chủ, đây là đi…”
“Tìm người!”
“Chúng ta và nhà họ Tần có qua lại làm ăn với nhau, cần báo trước với bọn họ không?”
“Không cần, tôi trực tiếp đến đó là được! Đúng lúc hôm nay là mừng thọ ông cụ Tần, chúng ta đến chúc mừng luôn!”
“Vâng!”
“…”
Tại Thành Bắc, nhà họ Tần.
Ông cụ Tần lại để Tần Lan và Mạc Hiển ngồi bên trái và bên phải mình, đó đều là ghế hàng đầu, không ai dám ngồi ở đó cả.
Mọi người đều nghĩ rằng, có thể ông ấy đã xem Tần Lan là gia chủ tương lai của nhà họ Tần để bồi dưỡng rồi.
“Ông nội, hai người bọn họ ngồi đó không thích hợp lắm đâu! Chúng cháu nhiều người như vậy cũng chưa từng ngồi, hai người này dựa vào đây mà ngồi đó chứ!”. Một cô gái để tóc ngắn tức giận đập bàn, trầm giọng nói.
Từ sau khi bố của Tần Lan qua đời, cô ấy đã trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ rồi!
Nhưng cũng may là ông cụ Tần rất yêu thương đứa cháu gái này, chuyện này cũng khiến người trong dòng tộc ghen tức, rất nhiều người nhận được không ít tài nguyên, nhưng tư chất bình thường, chẳng có thành tích gì.
Còn Tần Lan thì khác, cô ấy tuổi còn nhỏ nhưng đã có chút danh tiếng ở Giang Châu rồi, cuối cùng còn cử ra nước ngoài học tập nữa, đương nhiên lại càng khiến người khác ghen tức.
Danh sách chương