Có lẽ cô gái này cũng cảm thấy mình không chiếm được lợi gì nên chỉ cười toe toét nói: “Nhớ anh là chính, mọi thứ khác đều là chuyện nhỏ”.
“Nhưng quả thật là có chút việc muốn thông báo cho anh”.
Công Tôn Cẩm đưa một xấp tài liệu cho anh, anh nhận lấy đọc lướt qua.
“Họp báo công báo dự án ở thành bắc? Đưa tôi xem cái này làm gì?”, Mạc Hiển khó hiểu nói.
“Cấp trên mua lại mấy mảnh đất ở thành bắc dưới danh nghĩa của anh, bây giờ đang tuyển dụng đầu tư. Chưa kể danh tiếng của anh thực sự rất có tác dụng, tin tức vừa được đưa ra ngoài đã có hàng trăm doanh nghiệp ký hợp đồng”.
“Gì cơ? Lấy danh nghĩa của tôi á?”
Mạc Hiển nhíu chặt mày cạn lời nói.
Anh chẳng làm gì cả, cấp trên lại tặng mấy miếng đất miễn phí với danh nghĩa của anh, nhưng đã bắt đầu tuyển nhà đầu tư ở khắp nơi.
Hiện tại, lô đất số hai và lô đất số ba đã bắt đầu đấu thầu, còn việc bán cho ai thì tất cả đều phụ thuộc vào Mạc Hiển, tóm lại là bên trên chỉ cần khu đất phía Bắc phát triển là được, họ chẳng quan tâm ai phát triển nó đâu.
Rõ ràng là tặng cho anh mấy miếng đất nhưng lại khiến Mạc Hiển cảm thấy khó chịu.
Cứ cảm thấy mình như bị người ta lợi dụng vậy.
“Tôi đã cho phép họ lấy danh nghĩa của tôi đi tuyển nhà đầu tư lúc nào? Ông già đó rất biết cách kinh doanh đấy”.
Mạc Hiển xoa tay cười mỉa: “Ông ta tính kế đến trên người tôi luôn rồi”.
“Hả? Tặng anh mấy miếng đất chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Trông như tôi được hời, nhưng hai miếng đất này có là bao với tôi đâu. Nhưng kêu gọi đầu tư vào thành công, lợi nhuận các công ty tài chính Giang Châu thu được hoàn toàn không có phần của tôi. Hơn nữa…”
Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao đang dần mờ nhạt, cười mỉa: “Nếu ai cũng biết “Diêm vương sống” đang ở Giang Châu, cô nghĩ những kẻ địch có thù oán với tôi sẽ không tới sao?”
“…”
Vừa nghe thế, Công Tông Cẩm mới phản ứng lại.
Bề ngoài là Mạc Hiển được lợi, nhưng rủi ro mà những khoản lợi nhuận nhỏ đem lại cho anh là hoàn toàn lại không xứng đáng.
Trên danh nghĩa thì hai miếng đất đó là của Mạc Hiển, nhưng thật ra quyền kiểm soát nằm trong tay quản lý cấp cao của Giang Châu.
“Chết tiệt! Thế mà lại tính kế với chúng ta, em không tha cho ông ta đâu”, Công Tông Cẩm tức giận đến mức dậm chân nói.
Anh xua tay cười nhạo: “Thôi vậy, muỗi dù có nhỏ cũng là thịt đừng soi mói cái thứ vô ơn đó nữa”.
“Dạo này kinh tế eo hẹp lắm à? Nghe nói anh thiếu nợ?”
“Là nợ một ít, chẳng phải đang làm bảo vệ để trả nợ đây sao? Trả không nổi, còn phải đi ở rể”.
“Hả?”
Công Tôn Cẩm khẽ cau mày, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: “Anh có thể quẹt thẻ này tùy thích, em trả cho anh. Dù anh có ăn bám cũng phải ăn em chứ”.
“Không đúng, cô không hỏi xem tôi nợ bao nhiêu à?”, Mạc Hiển cười gượng.
Cô ấy khinh thường nói: “Xì, tấm thẻ này có thể trả được ba mươi tỷ tệ đấy, nếu không đủ thì em vẫn còn đây”.
“Haizz… đây là giấy nợ của tôi”.
Mạc Hiển lấy một xấp giấy nợ trong túi ra đưa cho đối phương.
“Anh đang nghi ngờ năng lực của em à? Có thể nói bà đây không có bản lĩnh nhưng anh không thể chê em nghèo, có biết không?”
Công Tông Cẩm nhận lấy xấp giấy nợ này, sau khi mở ra, giấy nợ dài đến mức rơi xuống đất.
Sắc mặt cô ấy dần thay đổi, khóe môi khẽ giật nói: “Anh… anh đang đùa với em đấy à?”
“Đúng là không nhiều, cộng hết toàn bộ cũng mười ngàn tỷ thôi”, Mạc Hiển khẽ nói.
Phụt!
Cô ấy suýt nữa nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Mười ngàn tỷ!
Ngay cả bán hết đồ đạc của nhà Công Tôn cũng không bán được với giá mười ngàn tỷ tệ.
Trước kia xem thường đàn ông bám váy phụ nữ, bây giờ xem thường người không có khả năng để đàn ông bám váy.
Cô ấy rút lại tấm thẻ ngân hàng trong tay Mạc Hiển: “Hay là… anh đến ở rể trước, em gom góp đủ mười ngàn tỷ tệ sẽ đến chuộc anh?”
“Được, vậy cô về đi”, Mạc Hiển khẽ cười nói.
“Anh định đuổi em đấy à? Hôm nay người ta trang điểm, ăn mặc xinh đẹp thế này thì cũng nên nhìn chút chứ. Hơn nữa em có bất ngờ sẽ khiến anh không rét mà run”.
Công Tông Cẩm híp mắt cười tinh nghịch nói.
Không rét mà run?
Mẹ nó, kiểu nói chuyện quái quỷ gì vậy!
Cô ấy lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh, roi da, vòng cổ, nến đủ thứ các loại được đặt đầy trên giường, hơn nữa trong tủ quần áo còn có rất nhiều món quần áo lót.
Đừng nói là mặc vào biểu diễn, dù chỉ nhìn thấy đống quần áo này, tưởng tượng một chút thôi cũng đủ để khiến người ta sôi sục.
“Quả nhiên là “không rét mà run!=”, Mạc Hiển cười xấu xa nói.
“Thế nên, hẹn hò nhé?”
“Im miệng đi em gái hư hỏng, tôi kiên trì một chút là có thể kiêng sắc, đừng hòng dạy hư tôi”.
“Phụt!”
Công Tôn Cẩm bất lực khẽ thở dài: “Được rồi, xem ra em uổng công chuẩn bị rồi, em khen ngợi chàng trai như chính trực của anh. Lát nữa về em sẽ vứt hết đồng đồ này”.
“Cô biết đấy, tôi là kiểu có “cầu” thì sẽ “cứng”, vậy nên hẹn hôm khác nha”.
“?”
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, Trần Hân bước ra từ trong phòng, vội gọi: “Đồ ăn trong nồi của anh cháy rồi”.
“Thôi chết, mấy em cua lông béo mập của tôi”.
Nói rồi, Mạc Hiển xoay người chạy vào trong biệt thự, Công Tôn Cẩm cũng ngừng cười, khẽ nói: “À phải rồi, một tuần nữa có lẽ anh phải đến thành bắc để làm lễ cắt băng khánh thành”.
“Đến lúc đó hẵng nói”.
Anh xua tay rồi đi vào biệt thự, Trần Hân và Công Tôn Cẩm nhìn nhau, gật đầu xem như chào hỏi.
“À cái này nữa, tôi sẽ trả tiền anh ấy nợ thay anh ấy, trong lúc đó mong các chị đẹp nhẹ tay với anh ấy, đừng làm hỏng đồ của tôi nha!”, Công Tôn Cẩm cười khẽ nói.
Trần Hân khinh thường cười: “Em gái yên tâm, ngoài em xem anh ta là cục cưng ra thì không ai thích anh ta cả”.
“He he, các chị đúng là ở trong phúc mà chẳng biết hưởng”.
Nói xong câu đấy, cô ấy chậm rãi xoay người đi ra khỏi biệt thự.
“Đúng là não tàn, Vương Bảo Xuyến nhìn thấy cũng phải nói là cố chấp”.
Sau đó Trần Hân đóng cửa lại.
Trong phòng khách.
“Tư Tư, cậu đã xem tin tức chưa? Tôi nghe có nhân vật tầm cỡ ở ngoài tỉnh đến, cậu có biết tin tức cụ thể không? Ồ, cậu cũng không biết à, được rồi”.
“Viện trưởng Thôi, hỏi ông một việc. Hôm nay nghe nói có nhân vật tầm cỡ đến Giang Châu, từ ngoài tỉnh lỵ đến, nghe nói muốn xây dựng trên mảnh đất ở thành bắc, là thật sao?”
“Cục trưởng Lưu, tôi có thể hỏi ông một chuyện được không? Ông có thể tiết lộ cho tôi tin tức về nhân vật tầm cỡ đó không?”
“…”
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, vốn định tìm hiểu chút một ít tin tức, nhưng cuối cùng, từ Cục trưởng cho đến viện trưởng ở bệnh viện, thậm chí vài khách hàng trong giới, không ai biết nhân vật tầm cỡ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Giống như người này đột nhiên xuất hiện vậy, sự xuất hiện của người này thật sự khiến cả Giang Châu đều cảm thấy bất an.
“Nhưng quả thật là có chút việc muốn thông báo cho anh”.
Công Tôn Cẩm đưa một xấp tài liệu cho anh, anh nhận lấy đọc lướt qua.
“Họp báo công báo dự án ở thành bắc? Đưa tôi xem cái này làm gì?”, Mạc Hiển khó hiểu nói.
“Cấp trên mua lại mấy mảnh đất ở thành bắc dưới danh nghĩa của anh, bây giờ đang tuyển dụng đầu tư. Chưa kể danh tiếng của anh thực sự rất có tác dụng, tin tức vừa được đưa ra ngoài đã có hàng trăm doanh nghiệp ký hợp đồng”.
“Gì cơ? Lấy danh nghĩa của tôi á?”
Mạc Hiển nhíu chặt mày cạn lời nói.
Anh chẳng làm gì cả, cấp trên lại tặng mấy miếng đất miễn phí với danh nghĩa của anh, nhưng đã bắt đầu tuyển nhà đầu tư ở khắp nơi.
Hiện tại, lô đất số hai và lô đất số ba đã bắt đầu đấu thầu, còn việc bán cho ai thì tất cả đều phụ thuộc vào Mạc Hiển, tóm lại là bên trên chỉ cần khu đất phía Bắc phát triển là được, họ chẳng quan tâm ai phát triển nó đâu.
Rõ ràng là tặng cho anh mấy miếng đất nhưng lại khiến Mạc Hiển cảm thấy khó chịu.
Cứ cảm thấy mình như bị người ta lợi dụng vậy.
“Tôi đã cho phép họ lấy danh nghĩa của tôi đi tuyển nhà đầu tư lúc nào? Ông già đó rất biết cách kinh doanh đấy”.
Mạc Hiển xoa tay cười mỉa: “Ông ta tính kế đến trên người tôi luôn rồi”.
“Hả? Tặng anh mấy miếng đất chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Trông như tôi được hời, nhưng hai miếng đất này có là bao với tôi đâu. Nhưng kêu gọi đầu tư vào thành công, lợi nhuận các công ty tài chính Giang Châu thu được hoàn toàn không có phần của tôi. Hơn nữa…”
Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao đang dần mờ nhạt, cười mỉa: “Nếu ai cũng biết “Diêm vương sống” đang ở Giang Châu, cô nghĩ những kẻ địch có thù oán với tôi sẽ không tới sao?”
“…”
Vừa nghe thế, Công Tông Cẩm mới phản ứng lại.
Bề ngoài là Mạc Hiển được lợi, nhưng rủi ro mà những khoản lợi nhuận nhỏ đem lại cho anh là hoàn toàn lại không xứng đáng.
Trên danh nghĩa thì hai miếng đất đó là của Mạc Hiển, nhưng thật ra quyền kiểm soát nằm trong tay quản lý cấp cao của Giang Châu.
“Chết tiệt! Thế mà lại tính kế với chúng ta, em không tha cho ông ta đâu”, Công Tông Cẩm tức giận đến mức dậm chân nói.
Anh xua tay cười nhạo: “Thôi vậy, muỗi dù có nhỏ cũng là thịt đừng soi mói cái thứ vô ơn đó nữa”.
“Dạo này kinh tế eo hẹp lắm à? Nghe nói anh thiếu nợ?”
“Là nợ một ít, chẳng phải đang làm bảo vệ để trả nợ đây sao? Trả không nổi, còn phải đi ở rể”.
“Hả?”
Công Tôn Cẩm khẽ cau mày, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: “Anh có thể quẹt thẻ này tùy thích, em trả cho anh. Dù anh có ăn bám cũng phải ăn em chứ”.
“Không đúng, cô không hỏi xem tôi nợ bao nhiêu à?”, Mạc Hiển cười gượng.
Cô ấy khinh thường nói: “Xì, tấm thẻ này có thể trả được ba mươi tỷ tệ đấy, nếu không đủ thì em vẫn còn đây”.
“Haizz… đây là giấy nợ của tôi”.
Mạc Hiển lấy một xấp giấy nợ trong túi ra đưa cho đối phương.
“Anh đang nghi ngờ năng lực của em à? Có thể nói bà đây không có bản lĩnh nhưng anh không thể chê em nghèo, có biết không?”
Công Tông Cẩm nhận lấy xấp giấy nợ này, sau khi mở ra, giấy nợ dài đến mức rơi xuống đất.
Sắc mặt cô ấy dần thay đổi, khóe môi khẽ giật nói: “Anh… anh đang đùa với em đấy à?”
“Đúng là không nhiều, cộng hết toàn bộ cũng mười ngàn tỷ thôi”, Mạc Hiển khẽ nói.
Phụt!
Cô ấy suýt nữa nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Mười ngàn tỷ!
Ngay cả bán hết đồ đạc của nhà Công Tôn cũng không bán được với giá mười ngàn tỷ tệ.
Trước kia xem thường đàn ông bám váy phụ nữ, bây giờ xem thường người không có khả năng để đàn ông bám váy.
Cô ấy rút lại tấm thẻ ngân hàng trong tay Mạc Hiển: “Hay là… anh đến ở rể trước, em gom góp đủ mười ngàn tỷ tệ sẽ đến chuộc anh?”
“Được, vậy cô về đi”, Mạc Hiển khẽ cười nói.
“Anh định đuổi em đấy à? Hôm nay người ta trang điểm, ăn mặc xinh đẹp thế này thì cũng nên nhìn chút chứ. Hơn nữa em có bất ngờ sẽ khiến anh không rét mà run”.
Công Tông Cẩm híp mắt cười tinh nghịch nói.
Không rét mà run?
Mẹ nó, kiểu nói chuyện quái quỷ gì vậy!
Cô ấy lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh, roi da, vòng cổ, nến đủ thứ các loại được đặt đầy trên giường, hơn nữa trong tủ quần áo còn có rất nhiều món quần áo lót.
Đừng nói là mặc vào biểu diễn, dù chỉ nhìn thấy đống quần áo này, tưởng tượng một chút thôi cũng đủ để khiến người ta sôi sục.
“Quả nhiên là “không rét mà run!=”, Mạc Hiển cười xấu xa nói.
“Thế nên, hẹn hò nhé?”
“Im miệng đi em gái hư hỏng, tôi kiên trì một chút là có thể kiêng sắc, đừng hòng dạy hư tôi”.
“Phụt!”
Công Tôn Cẩm bất lực khẽ thở dài: “Được rồi, xem ra em uổng công chuẩn bị rồi, em khen ngợi chàng trai như chính trực của anh. Lát nữa về em sẽ vứt hết đồng đồ này”.
“Cô biết đấy, tôi là kiểu có “cầu” thì sẽ “cứng”, vậy nên hẹn hôm khác nha”.
“?”
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, Trần Hân bước ra từ trong phòng, vội gọi: “Đồ ăn trong nồi của anh cháy rồi”.
“Thôi chết, mấy em cua lông béo mập của tôi”.
Nói rồi, Mạc Hiển xoay người chạy vào trong biệt thự, Công Tôn Cẩm cũng ngừng cười, khẽ nói: “À phải rồi, một tuần nữa có lẽ anh phải đến thành bắc để làm lễ cắt băng khánh thành”.
“Đến lúc đó hẵng nói”.
Anh xua tay rồi đi vào biệt thự, Trần Hân và Công Tôn Cẩm nhìn nhau, gật đầu xem như chào hỏi.
“À cái này nữa, tôi sẽ trả tiền anh ấy nợ thay anh ấy, trong lúc đó mong các chị đẹp nhẹ tay với anh ấy, đừng làm hỏng đồ của tôi nha!”, Công Tôn Cẩm cười khẽ nói.
Trần Hân khinh thường cười: “Em gái yên tâm, ngoài em xem anh ta là cục cưng ra thì không ai thích anh ta cả”.
“He he, các chị đúng là ở trong phúc mà chẳng biết hưởng”.
Nói xong câu đấy, cô ấy chậm rãi xoay người đi ra khỏi biệt thự.
“Đúng là não tàn, Vương Bảo Xuyến nhìn thấy cũng phải nói là cố chấp”.
Sau đó Trần Hân đóng cửa lại.
Trong phòng khách.
“Tư Tư, cậu đã xem tin tức chưa? Tôi nghe có nhân vật tầm cỡ ở ngoài tỉnh đến, cậu có biết tin tức cụ thể không? Ồ, cậu cũng không biết à, được rồi”.
“Viện trưởng Thôi, hỏi ông một việc. Hôm nay nghe nói có nhân vật tầm cỡ đến Giang Châu, từ ngoài tỉnh lỵ đến, nghe nói muốn xây dựng trên mảnh đất ở thành bắc, là thật sao?”
“Cục trưởng Lưu, tôi có thể hỏi ông một chuyện được không? Ông có thể tiết lộ cho tôi tin tức về nhân vật tầm cỡ đó không?”
“…”
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, vốn định tìm hiểu chút một ít tin tức, nhưng cuối cùng, từ Cục trưởng cho đến viện trưởng ở bệnh viện, thậm chí vài khách hàng trong giới, không ai biết nhân vật tầm cỡ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Giống như người này đột nhiên xuất hiện vậy, sự xuất hiện của người này thật sự khiến cả Giang Châu đều cảm thấy bất an.
Danh sách chương