Tuy Mạc Hiển còn trẻ, nhưng khí thế còn mạnh hơn cả mấy lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm. 

Sự hờ hững trong lời nói, cách nói chuyện, trình độ bắt bẻ trong giọng điệu cho thấy anh đã vượt xa những gì anh nên có ở độ tuổi của mình. 

Phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể bồi dưỡng nên sự bình tĩnh trước sóng gió cùng tính cách kiêu ngạo phóng khoáng như vậy. 

“Đã hiểu, tôi nhất định sẽ đi thông báo!”, ông lão cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp: “Vậy tôi… nên xưng hô với cậu trước mặt mọi người thế nào?!” 

Vẫn nên chọn một cách xưng hô khi bình thường để cảnh cáo những cấp dưới có mắt không tròng kia, để cho họ biết rằng đã có một nhân vật lớn đến Giang Châu, nếu đắc tội người này thì hậu quả tự chịu. 

“Ông có thể gọi tôi bằng cái tên thân thiết là ‘Diêm Vương sống’! Tôi rất hưởng thụ cảm giác được nắm giữ quyền sinh sát trong tay!”, Mạc Hiển khẽ giơ tay phải lên cười lạnh. 

Ngón trỏ bên tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen, đây là tín vật của hội Thập Lão! 

Có điều trong lòng ông lão tràn đầy nỗi nghi hoặc, hội Thập Lão này là để thay thế vị trí của Thập Điện Diêm La hay đó là một tái xây dựng một tổ chức mới hoàn toàn. 

Lí do Mạc Hiển bị xếp vào cấp độ nhân vật nguy hiểm 5S là vì tại đây anh từng suýt nữa dẫn dắt Thập Điện Diêm La đi xâm chiếm Châu Âu, nhưng ba năm trước anh đột nhiên vào nhà giam, Thập Điện Diêm La cũng mai danh ẩn tích từ đó. 

Đến nay Thập Điện Diêm La vẫn chưa tái xuất mà anh lại muốn tạo ra một hội Thập Lão khác, thậm chí mức độ nguy hiểm còn cao hơn. 

Bởi vì mười người này có thể thâu tóm tất cả các lĩnh vực kinh tế, y học, sát thủ, thị trường bất động sản, tài chính, thậm chí có thể trở thành lãnh đạo cao cấp của một khu vực bất kì. 

Tất cả những người này lại đều nhận lệnh từ một mình Mạc Hiển, thậm chí sự sống chết của bọn họ cũng do anh định đoạt, có thể thấy rõ điều này đáng sợ tới mức nào! 

Ông lão do dự một chút rồi gật đầu: “Vâng… tôi đi sắp xếp, ngoài ra tôi đã chuẩn bị cho cậu một trợ lí, ở Giang Châu, nếu cậu có chuyện gì thì có thể nói với người này!” 

Nói rồi ông lão vỗ tay, ngoài cửa tức khắc bước vào một chàng trai trẻ trung tuấn tú, anh ta đi tới trước mặt Mạc Hiển rồi trịnh trọng cúi đầu: “Xin chào sếp! 0527 có mặt, rất vinh dự khi được phục vụ anh, từ hôm nay trở đi, nếu anh cần gì ở Giang Châu thì xin cứ tự nhiên yêu cầu!” 

“Anh vui mừng quá sớm rồi! Lui xuống!” 

Mạc Hiển liếc anh ta một cái rồi lạnh lùng nói. 

Người thanh niên và ông lão không khỏi nhìn nhau, sự lúng túng bao trùm lên toàn bộ bầu không khí. 

Phải nói rằng ông lão này có phần hơi bảo thủ, nếu muốn gài tai mắt bên cạnh để theo dõi mọi hành động, hướng đi của anh thì cũng nên bố trí một người đẹp chân dài mặc tất đen chứ? 

Từ xa xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đến đạo lí này mà cũng không hiểu sao? 

Ông lão lúng túng xua tay và yêu cầu người đàn ông ra ngoài trước, sau đó thấp giọng nói: “Cậu Mạc không vừa ý thì tôi có thể đổi người khác!” 

“Không cần đổi người, chọn cô ấy đi!” 

Mạc Hiển lấy tay chỉ vào Công Tôn Cẩm đang đứng một bên, hờ hững nói. 

“Không… không được!”. Ông lão lập tức lắc đầu nói: “Công Tôn Cẩm còn có nhiệm vụ khác cần hoàn thành, tôi nên sắp xếp người khác cho cậu Mạc thì tốt hơn!” 

Công Tôn Cẩm sinh ra trong một gia tộc lớn, đương nhiên sẽ không bị tổng đốc Giang Châu gây khó dễ, mà Mạc Hiển cũng có chút hiểu biết đối với cô ấy, người này nhất định sẽ không đâm sau lưng mình! 

Điều quan trọng nhất là, dù gì đây cũng là một cô gái xinh đẹp, dẫu mỗi ngày đều bị theo dõi, nếu là người đẹp theo dõi thì sẽ không làm người ta phản cảm. 

Điều mà lão già này lo lắng rất đơn giản, chỉ riêng Mạc Hiển cũng đủ làm chấn động cả nước Hoa Hạ, nếu như anh quá thân thiết với Công Tôn Cẩm, điều này tương đương với mạnh – mạnh hợp tác, như hổ mọc thêm cánh, đến lúc đó tình hình càng khó kiểm soát. 

“Ông nên biết một điều! Tôi đang thông báo chứ không phải đang hỏi ý kiến của ông!” 

Mạc Hiển cúi đầu, vẻ mặt âm trầm, anh nghịch chiếc bật lửa trong tay, lạnh lùng nói. 

“Nhưng mà, cậu Mạc... việc này trái với quy định…”, ông lão cười đầy xấu hổ. 

“Ha ha, quy định?” 

Anh từ từ đứng dậy, lạnh giọng nói: “Lời của tôi chính là quy tắc!” 

“Việc này…” 

Ông ta cũng không dám nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn Công Tôn Cẩm, muốn nghe ý kiến của cô ấy. 

Vừa quay qua thì hay rồi... cô ấy đang rất phấn khởi, trong mắt lại tràn đầy niềm mong đợi. 

Được! 

Căn bản là không cần hỏi! 

“Được thôi! Nếu Công Tôn Cẩm không phản đối, vậy cô hãy làm cầu nối cho cậu Mạc, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ấy ở Giang Châu!”, Ông lão bất đắc dĩ cười nói. 

Công Tôn Cẩm phấn khích nhảy cả lên: “Không thành vấn đề! Tôi nhất định sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của anh ấy, bao gồm… tôi cũng sẽ gánh vác luôn nhu cầu kia của anh ấy!” 

“Tôi cho phép cô đi theo tôi, đừng được voi đòi hai Bà Trưng như thế?” Mạc Hiển một mặt không nói nên lời. 

“Hì hì hì!” 

Cô ấy lè lưỡi tinh nghịch: “Người ta hưng phấn quá nói cho sướng miệng mà!” 

Ông lão ở cạnh không nói gì, chỉ cần Mạc Hiển có thể yên ổn sinh sống ở Giang Châu, thì đều không thành vấn đề, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thì đâu liên quan tới ông ta, không lâu nữa là ông ta nghỉ hưu rồi! 

Tên này giống như quả bom hẹn giờ, chủ yếu là phải xem quả bom nổ trong tay ai cơ! 

Sau khi giải quyết hết mọi việc, Mạc Hiển cũng rời đi. 

“Anh đi đâu, tôi đưa anh đi!” 

Công Tôn Cẩm cứ luôn lải nhải, theo sau lưng anh giống như một cái đuôi: “Khi nãy anh ngầu quá, anh dám mắng ông ta mà ông ta im thin thít luôn!” 

“Đưa tôi về công ty! Tôi còn chưa tan ca!”, Mạc Hiển quay lại nhìn cô nói. 

“Đi làm? Anh thực sự đang làm bảo vệ ở tập đoàn Phong Hoa sao? Tôi còn cho rằng tên đó nói bậy bạ thôi!” 

Lúc đến tập đoàn Phong Hoa tìm anh, Chu Vân Phi liên tục nhắc đến mấy câu như bảo vệ quèn, bảo vệ nhãi nhép, lúc đó Công Tôn Cẩm không nghĩ là thật, cô ấy hoàn toàn không tin Mạc Hiển sẽ làm bảo vệ. 

Hơn nữa với khả năng tài chính đáng sợ như thế, anh còn cần gì phải đi làm? 

Mạc Hiển thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, không khỏi nhún vai ra cười khẽ: “Sao nào? Cảm thấy nghề của tôi đáng xấu hổ lắm à?” 

“Không không không! Đừng nói là bảo vệ, dù anh có đi ăn xin, tôi cũng bằng lòng đi theo, chỉ là tôi cảm thấy… sao anh lại chịu nhận chức bảo vệ? Lẽ nào, anh đang nhắm tới tổng giám đốc của tập đoàn Phong Hoa? Anh đang cua cô ấy hả? Trông tôi cũng không tệ, cô ấy là Kiều thì tôi cũng là Vân mà, sao anh không theo đuổi tôi, tôi dễ đổ lắm!” 

Công Tôn Cẩm bĩu môi ghen tị. 

Nhưng Mạc Hiển lại cười lạnh: “Nói đúng ra là cô ấy theo đuổi tôi! Chúc mừng cô đã có thêm tình địch!” 

“Hừ! Cậu chủ Mạc có sức hấp dẫn phết nhỉ, đi đâu cũng có hồng nhan tri kỷ! Anh không thể bớt quyến rũ một chút sao, có cả ngàn người xếp phía sau tôi, anh định giải quyết mấy em gái này sao đây?” 

“Tôi đã cố gắng lắm rồi, nhưng không có cách nào che giấu được vẻ đẹp trai này!” 

“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện