Ở cách hai người không xa, người đàn ông không nhìn được rõ mặt mũi lẳng lặng nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía trước mắt mình. Anh ta đứng lặng im một chút rồi từ từ trèo lên thành cầu.
Đây là cây cầu cao nhấtcủa thành phố. Nếu ngã từ đây xuống, chắc chắc sẽ mất mạng. Nhưng anh ta không có gì là hối hận với quyết định của mình, vẫn bình thản thực hiện quyết định quyên sinh của mình.
Thấy vậy, Gia Hân cùng QuốcThiện lao tới thật nhanh để cản hành động dại dột của người kia lại. Nếu dùng tốc độ bình thường để lao tới người kia thì có thể khi hai ngườichưa kịp tới thì anh ta đã nhảy xuống rồi, cho nên, Gia Hân dùng linhkhí trong cơ thể mình để lao nhanh đến người kia. Chỉ trong cái nháymắt, cô đã tiếp cận người đàn ông, sau đó níu cổ áo của người kia lại.
Ngay lúc đó, Quốc Thiện đã vừa tới. Anh đưa tay nắm cánh tay phải của anh ta hòng kéo anh ta trở về vị trí an toàn trên cầu.
Một vài người qua đường cùng một vài cặp đôi đang đi bộ trên vỉa hè nhưkhông tin vào mắt mình. Tại sao hai người này có thể chạy tới nhanh nhưvậy? Những tưởng có thể lôi kéo anh ta leo xuống thành cầu, nhưng anh ta như người mất hồn với khuôn mặt chăm chăm nhìn xuống lòng sông.Với cánh tay trái còn lại, anh ta như dồn hết toàn bộ sức mạnh để bámtrụ trên lan can, không quan tâm hai người phía sau đang kéo anh ta lại.
Sự giằng co này thu hút những người còn lại nhập cuộc, nhưng Gia Hân nhậnthấy được sự bất thường của anh ta cho nên hét lên, yêu cầu mọi ngườiđừng tới gần. Một người bình thường không thể khỏe như thế này được.Chưa kể linh lực của cô rất lớn, việc lôi kéo một người đàn ông trưởngthành cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, cộng với việc có thêm sự hỗ trợ của Quốc Thiện thì không lý nào lại không ngăn chặn được anh ta.
Từ phía sau, cô cảm nhận được luồng yêu khí quen thuộc. Nhân lúc QuốcThiện vẫn đang gồng hết sức nắm lấy cánh tay của anh ta, cô nhanh taykhởi động dây đồng xu đỏ quấn xung quanh anh ta như đòn bánh tét, sau đó khởi động năng lượng Thiên Châu trong cơ thể, kéo anh ta hất văng trởvề lại về đường.
Người xung quanh thấy vậy người thì hét lên, thanh niên lực lưỡng thì lao tới không chế anh ta lại.
Nhưng vì tránh cho anh ta bị thương do cú hất văng vừa rồi, cô cũng không thể toàn lực ngăn chặn yêu lực đang lao tới với tốc độ tên bắn kia. May mắn là Quốc Thiện đã lao tới, ôm cô ngã lăn ra lòng đường để tránh cú đánhlén vừa rồi.
Một tiếng nổ vang lên khiến xung quanh hỗn loạn. Mọi người hoảng sợ rồi nhanh chóng lao lên xe chạy ra khỏi khu vực nguyhiểm này. Bỏ lại người đàn ông đang giãy giụa để hòng thoát ra khỏi sợidây trói khiến anh ta khó chịu này.
Vừa đáp được chỗ an toàn, Quốc Thiện nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi:
- Em có bị làm sao không? – Nghe anh hỏi vậy cô chỉ lắc đầu, rồi nhìn lên bóng dáng yêu tinh mà cô đã bỏ lỡ lúc trước.
- Lại là các ngươi làm hỏng chuyện của ta. Đúng là dai như đỉa mà. Nhưngmà cũng tốt tự nộp mạng đến đây. Hôm nay ta sẽ ra tay xử lý các ngươicùng một thể trước khi thưởng thức bữa tối của ta. – Ngư Tinh cuồng vọng đứng trên không trung nhìn hai người đang đứng nhìn mình ở phía dưới.
Khác với những ác linh, thì linh hồn của người sống bổ hơn bao giờ hết. Hắnđã tốn biết bao nhiêu công sức để những tên loài người ngu xuẩn ký vàohiệp ước linh hồn, chỉ còn bước cuối cùng thôi là để chúng tự kết liễubản thân mình và hắn có thể húp trọn rồi. Không ngờ lại ở đây nhảy rahai kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Nghe hắn ta nóivậy thì Gia Hân phóng ra một lá bùa lên người người đàn ông đang lăn lộn ở trên nền đất rồi nói "Định" khiến anh ta ngất đi, sau đó thu hồi sợdây về lòng bàn tay để chuẩn bị chiến đấu với hắn ta.
Đột nhiên,có một tiếng pháo vang lên thắp sáng cả bầu thời tối mịt. Quốc Thiện vứt vỏ của quả pháo sáng xuống đất rồi tiến tới trước mặt Gia Hân và nắmhai bàn tay trước nhìn chằm chằm Ngư Tinh và thủ thế sẵn sàng.
Đây là quả pháo sáng mà thầy Long đã đưa cho anh. Ông ấy lo ngại hai ngườicó thể gặp được đối thủ có yêu lực mạnh mẽ mà hai người không thể giảiquyết nổi, cho nên đã đưa cho anh phòng lúc khẩn cấp để kêu gọi ông vàHiệp hội tới hỗ trợ.
Quả pháo bắn lên trời, không chỉ tạo ra ánhsáng đỏ rực, mà còn rải khắp trong không khí một lớp bụi mịn màu đỏ. Đấy là hỗn hợp chu sa cộng với máu chó mực có tác dụng hạn chế tốc độ đồngthời làm giảm yêu lực của ma quỷ một khoảng thời gian.
Ngư Tinhlấy tay bịt mũi, tuy nhiên, một ít hỗn hợp trừ yêu này đã dính lên những lớp vảy cá của hắn, khiến hắn không thể nào không triệu ra một dòngnước từ dưới sông lên gột rửa cả cơ thể cùng làm lớp chắn bảo vệ bảnthân khỏi lớp khói bụi mù mịt này.
- Đù là lũ Đạo sĩ các ngườitoàn những kẻ xảo trá, thích chơi tiểu xảo. Đã thế hôm nay ta sẽ chongười biết thế nào là lễ độ. - Nói rồi hắn ta lao người xuống phía dưới, tấn công vào Gia Hân cùng Quốc Thiện.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý để tránh đi những đòn tấn công của Ngư Tinh. May mắn là người dichuyển trên cầu cũng đã chạy đi gần hết, cho nên cô và anh sẽ không lolắng việc đánh nhau của họ có ảnh hưởng đến người dân vô tội.
Khác với lần chạm mặt nhau trước đó thì Ngư Tinh có vũ khí khá lợi hại đó là sử dụng nước sông như là một vũ khí tấn công có sát thương cực cao.Nhưng Gia Hân cũng đã nhanh chống tạo dựng kết giới ngăn cản những mũitên nước phóng cực nhanh của hắn ta.
Nhưng xui cho cô đó chính là ngoài một vài lá bùa cấp Trung, dây trói cùng với la bàn thì cô khôngcầm bất cứ pháp khí trừ yêu nào khác. Nếu biết trước sẽ gặp nên Ngư Tinh khó chơi này, có lẽ cô đã đào hết pháp khí nhà thầy Long để đem đi némchết hắn ta rồi.
Xung quanh Ngư Tinh có một vòng chắn bằng nước,cho nên rất khó để sử dụng dây trói kéo hắn ta xuống đất. Đầu Gia Hânnhảy số thật nhanh, lôi ra một lá bùa Lôi Phá rồi đánh thẳng vào yêutinh đang đắc ý đứng trong quả cầu nước.
Sét vừa được kích hoạt từ trong lá bùa rất nhanh đã bao bọc khắp quả cầu, và đánh vào người Ngư Tinh.
Chắc hắn không biết là nước dẫn điện đâu nhỉ. Một đòn này khiến hắn khôngkhác gì một con cá đang bơi lội tung tăng bị một xung điện lớn đánh vàokhiến cơ thể cá bị ngất xỉu tạm thời.
Tuy nhiên, chừ đó sét cũng chỉ khiến cho lớp vảy của hắn bị trần xước, rơi xuống dưới đất. Đểtránh khỏi sự truy kích liên tục của bùa Lôi Phá, hắn biến trở về dạngnguyên thủy của bản thân là một con ngư tinh xà có chân giống con rết.Với kích thước to lớn, hắn lao tới hòng đè bẹp hai con người đáng ghét ở phía dưới.
Khi đầu lớn của hắn đâm xuống, Quốc Thiện đẩy Gia Hân sang một bên rồi dùng tay không chắn được. Bây giờ, anh đã sử dụng bộThần Quyền một cách thuần thục hơn, đồng nghĩa với việc sức mạnh cũng ưu việt hơn, cho nên, chặn một đòn công kích của hắn ta cũng không phảiquá là khó khăn.
Tuy nhiên, với khối lượng áp đảo, anh bị đẩyvăn ra tới thành cầu. Sau lưng có thanh chắn ngăn lại nhưng cũng khôngthấy anh buồng lỏng chút nào. Thành cầu bị sức mạnh đẩy tới khiến nó bịbiến dạng, ốc vít cố định cũng có xu hướng bị bật ra. Chỉ cần hắn cốdùng sức một chút nữa thôi, có thể anh sẽ bị hất văng xuống dưới xong.
Ở bên này, Gia Hân đã dùng hết bùa chú vây khốn còn lại để ngăn chặn haiđầu của cây cầu khi cô nhìn thấy có một vài chiếc xe ô tô đang có ý định băng qua. Bức tường được dựng lên, khiến cho bên ngoài không thể vào mà cũng không thấy những gì đang xảy ra bên trong.
Vừa dựng xongthì quay lưng lại, cô thấy Quốc Thiện đang không thể chống cự được nữa,cô phóng sợi dây đỏ của mình ra, cuốn lấy Quốc Thiện rồi kéo anh về phía mình. Ngư Tinh mất đi lực cản khiến hắn mất đà, đâm đầu về phía thànhcầu khiến một đoạn thành cầu vỡ ra và lao đầu xuống dưới.
Dườngnhư bị tức giận, hắn bay lên cùng với một cột vòi rồng phun từ dưới sông lên, khiến cho hải sản cùng rác dưới sông bay lên theo vòng xoắn củavòi rồng.
- Câu thời gian thế là đủ rồi. Rất tiếc, hôm nay là ngày chết của các ngươi. – Ngư Tinh ngạo nghễ cười to.
Từ khi hắn được giải thoát và liên tục tăng tiến sức mạnh, chức Hà Bá củasông này cũng giống như là của hắn. Mặc dù muốn làm Hà Bá thì phải có sự công nhận của Thổ Địa, nhưng mà đối với hắn chẳng sao, một tên được cửtới thì hắn đánh đuổi một tên. Lãnh thổ của mình thì mình giữ.
Cô biết đứng ở đây cũng khó đánh lại với vòi rồng cuồn cuộn của Ngư Tinh,cho nên Gia Hân ôm Quốc Thiện, sử dụng linh lực bay lên rồi lao tới mộtbãi đất trống dưới chân câu cầu.
Khi thấy Quốc Thiện đã tới chỗan toàn, cô triệu hồi la bàn ra, kích hoạt năng lực của Thiên Châu, vàđánh xuống đấy nhằm tạo ra một quả đất vững chắc để đứng lên, tạo điểmtựa cho mình. Khi có tầm mắt ngang với Ngư Tinh, cô phóng ra từng lớpđất đá thảy lên từ bãi đất trống và phóng về phía vòi rồng và làm suyyếu sức mạnh của nó.
Trong ngũ hành thì Thổ luôn khắc Thủy vàtrong truyện Sơn Tinh thủy tinh thì Sơn Tinh vẫn luôn thắng Thủy Tinh.Và sự thật đã chứ minh, vòi rồng bị hút nước, mất sự luân chuyển liêntục và nó suy yếu rồi dần dần biến mất.
Ngư Tinh không thể tinvào mắt mình. Vừa mấy tháng trước gặp hắn ta, người chị hơ của chủ nhâncòn phải nhờ sự trợ giúp của Thổ địa mới cản lại được hắn cơ mà.
- Ta không còn như trước nữa đâu. Hôm nay ta sẽ bắt được ngươi. – Nói rồi cô bay lên, ném quả đất ở dưới chân về phía Ngư Tinh làm hắn không kịpphản ứng mà bị dính đòn.
Quả đất mạnh mẽ đánh hắn văng sang bờ bên kia của con sông.
Để chắc chắn hắn ta không thể thoát, Gia Hân đạp nước nhanh chống băng qua sông. Ở bên kia chân cầu, quả đất đã vỡ ra trăm mảnh làm lộ ra Ngư Tinh đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất.
Gia Hân từ từ tiến lại. Vừa định dùng dây trói hắn ta lại thì không khí xung quanh đậm mùi yêu khí. Bằng đôi mắt đặc biệt thì cô có thể thấy yêu khí nhanh chống kết lại ởxung quanh cô đậm màu xanh lục, giống như yêu khí mà cô thấy lúc đánhnhau với Hồ Yêu và Chuột Tinh.
Luồng yêu khí tiến tới Ngư Tinh rồi cuốn anh ta đi mất. Để lại một đống đổ nát hoang tàn đầy đấy cát và sỏi đá.
Gia Hân bất lực nhìn yêu khí tản dần ra trong không gian, hòa với màn sương đêm như có như không, khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Luồng yêukhí này như vẫn luôn hiện diện ở bất cứ đâu trong thành phố. Hèn gì, côcứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình ở đâu đó.
Vàobuổi đêm thì yêu khí càng đậm hơn, ngấm vào trong không khí, tiến vào cơ thể còn buổi sáng thì nó hoạt động yêu hơn dưới ánh sáng mặt trời, chonên khó có ai phát hiện được. Có lẽ, bệnh dịch viêm phổi thật đúng nhưcô nghĩ. Có một kẻ nào đó đứng sau chuyện này.
Từ phía đằng xa,Quốc Thiện và một vài người trong Hiệp Hội đang cư trú tại thành phốtiến tới. Nhưng cũng giống lần trước, tên Ngư Tinh kia lại trốn thoát.
Chủ tịch Hiệp Hội Đạo Giáo thành phố tiến tới với khuôn mặt thất vọng cùng có lỗi nói:
- Xin lỗi cô, chúng tôi đã đến chậm. – Nếu bọn họ tới nhanh một chút, có thể bắt được tên Ngư Tinh này.
Quốc Thiện bên cạnh cũng ân cần hỏi cô có bị thương ở đâu không. Cô lắc đầu trả lời sau đó nói với người đối diện:
- Cũng không phải là không có ích lợi gì. Ít ra chúng ta biết được bệnhviêm phổi là do yêu quái gây ra. Mọi người nên liên hệ với bên trên đểcùng giải quyết thôi. – Nói rồi cô ngoắc tay Quốc Thiện rồi nói – Đỡ em.
Xong cô nhanh chóng ngất lịm đi do tiêu hao linh khí. QuốcThiện nhanh chóng đón được cô, tránh cho cô bị ngã xuống đất. Đưa taygạt đi tóc mai đang dính đầy mồ hôi trên má của cô, anh nói:
-Chúng tôi xin về trước, còn lại nhờ mọi người giải quyết. Về chuyện viêm phổi thì sáng mai tôi sẽ nói với tổ của mình rồi chúng ta họp bàn tiếpphương án giải quyết. – Xong rồi anh bế Gia Hân vào ghế lái phụ rồi đưacô về.
...
Ở bên này, thầy Long nhận được cuộc gọi từ đồ đệ mấy ngày rồi không trở về. Chưa kịp để đầu dây bên kia nói gì, ông mắng:
- Thằng kia, mày đi mấy ngày rồi không chịu về nữa à.
- Sư huynh, sao huynh nóng tính thế. Xin lỗi vì mượn điện thoại của đồ đề yêu quý của huynh để trò chuyện với huynh nhé. – Ông Nguyễn Liêm Khanhnói. Trong giọng nói của ông ta không có gì là cảm thấy có lỗi cả.
Thầy Long nghe vậy thì nhíu mày.
Đây là cây cầu cao nhấtcủa thành phố. Nếu ngã từ đây xuống, chắc chắc sẽ mất mạng. Nhưng anh ta không có gì là hối hận với quyết định của mình, vẫn bình thản thực hiện quyết định quyên sinh của mình.
Thấy vậy, Gia Hân cùng QuốcThiện lao tới thật nhanh để cản hành động dại dột của người kia lại. Nếu dùng tốc độ bình thường để lao tới người kia thì có thể khi hai ngườichưa kịp tới thì anh ta đã nhảy xuống rồi, cho nên, Gia Hân dùng linhkhí trong cơ thể mình để lao nhanh đến người kia. Chỉ trong cái nháymắt, cô đã tiếp cận người đàn ông, sau đó níu cổ áo của người kia lại.
Ngay lúc đó, Quốc Thiện đã vừa tới. Anh đưa tay nắm cánh tay phải của anh ta hòng kéo anh ta trở về vị trí an toàn trên cầu.
Một vài người qua đường cùng một vài cặp đôi đang đi bộ trên vỉa hè nhưkhông tin vào mắt mình. Tại sao hai người này có thể chạy tới nhanh nhưvậy? Những tưởng có thể lôi kéo anh ta leo xuống thành cầu, nhưng anh ta như người mất hồn với khuôn mặt chăm chăm nhìn xuống lòng sông.Với cánh tay trái còn lại, anh ta như dồn hết toàn bộ sức mạnh để bámtrụ trên lan can, không quan tâm hai người phía sau đang kéo anh ta lại.
Sự giằng co này thu hút những người còn lại nhập cuộc, nhưng Gia Hân nhậnthấy được sự bất thường của anh ta cho nên hét lên, yêu cầu mọi ngườiđừng tới gần. Một người bình thường không thể khỏe như thế này được.Chưa kể linh lực của cô rất lớn, việc lôi kéo một người đàn ông trưởngthành cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, cộng với việc có thêm sự hỗ trợ của Quốc Thiện thì không lý nào lại không ngăn chặn được anh ta.
Từ phía sau, cô cảm nhận được luồng yêu khí quen thuộc. Nhân lúc QuốcThiện vẫn đang gồng hết sức nắm lấy cánh tay của anh ta, cô nhanh taykhởi động dây đồng xu đỏ quấn xung quanh anh ta như đòn bánh tét, sau đó khởi động năng lượng Thiên Châu trong cơ thể, kéo anh ta hất văng trởvề lại về đường.
Người xung quanh thấy vậy người thì hét lên, thanh niên lực lưỡng thì lao tới không chế anh ta lại.
Nhưng vì tránh cho anh ta bị thương do cú hất văng vừa rồi, cô cũng không thể toàn lực ngăn chặn yêu lực đang lao tới với tốc độ tên bắn kia. May mắn là Quốc Thiện đã lao tới, ôm cô ngã lăn ra lòng đường để tránh cú đánhlén vừa rồi.
Một tiếng nổ vang lên khiến xung quanh hỗn loạn. Mọi người hoảng sợ rồi nhanh chóng lao lên xe chạy ra khỏi khu vực nguyhiểm này. Bỏ lại người đàn ông đang giãy giụa để hòng thoát ra khỏi sợidây trói khiến anh ta khó chịu này.
Vừa đáp được chỗ an toàn, Quốc Thiện nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi:
- Em có bị làm sao không? – Nghe anh hỏi vậy cô chỉ lắc đầu, rồi nhìn lên bóng dáng yêu tinh mà cô đã bỏ lỡ lúc trước.
- Lại là các ngươi làm hỏng chuyện của ta. Đúng là dai như đỉa mà. Nhưngmà cũng tốt tự nộp mạng đến đây. Hôm nay ta sẽ ra tay xử lý các ngươicùng một thể trước khi thưởng thức bữa tối của ta. – Ngư Tinh cuồng vọng đứng trên không trung nhìn hai người đang đứng nhìn mình ở phía dưới.
Khác với những ác linh, thì linh hồn của người sống bổ hơn bao giờ hết. Hắnđã tốn biết bao nhiêu công sức để những tên loài người ngu xuẩn ký vàohiệp ước linh hồn, chỉ còn bước cuối cùng thôi là để chúng tự kết liễubản thân mình và hắn có thể húp trọn rồi. Không ngờ lại ở đây nhảy rahai kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Nghe hắn ta nóivậy thì Gia Hân phóng ra một lá bùa lên người người đàn ông đang lăn lộn ở trên nền đất rồi nói "Định" khiến anh ta ngất đi, sau đó thu hồi sợdây về lòng bàn tay để chuẩn bị chiến đấu với hắn ta.
Đột nhiên,có một tiếng pháo vang lên thắp sáng cả bầu thời tối mịt. Quốc Thiện vứt vỏ của quả pháo sáng xuống đất rồi tiến tới trước mặt Gia Hân và nắmhai bàn tay trước nhìn chằm chằm Ngư Tinh và thủ thế sẵn sàng.
Đây là quả pháo sáng mà thầy Long đã đưa cho anh. Ông ấy lo ngại hai ngườicó thể gặp được đối thủ có yêu lực mạnh mẽ mà hai người không thể giảiquyết nổi, cho nên đã đưa cho anh phòng lúc khẩn cấp để kêu gọi ông vàHiệp hội tới hỗ trợ.
Quả pháo bắn lên trời, không chỉ tạo ra ánhsáng đỏ rực, mà còn rải khắp trong không khí một lớp bụi mịn màu đỏ. Đấy là hỗn hợp chu sa cộng với máu chó mực có tác dụng hạn chế tốc độ đồngthời làm giảm yêu lực của ma quỷ một khoảng thời gian.
Ngư Tinhlấy tay bịt mũi, tuy nhiên, một ít hỗn hợp trừ yêu này đã dính lên những lớp vảy cá của hắn, khiến hắn không thể nào không triệu ra một dòngnước từ dưới sông lên gột rửa cả cơ thể cùng làm lớp chắn bảo vệ bảnthân khỏi lớp khói bụi mù mịt này.
- Đù là lũ Đạo sĩ các ngườitoàn những kẻ xảo trá, thích chơi tiểu xảo. Đã thế hôm nay ta sẽ chongười biết thế nào là lễ độ. - Nói rồi hắn ta lao người xuống phía dưới, tấn công vào Gia Hân cùng Quốc Thiện.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý để tránh đi những đòn tấn công của Ngư Tinh. May mắn là người dichuyển trên cầu cũng đã chạy đi gần hết, cho nên cô và anh sẽ không lolắng việc đánh nhau của họ có ảnh hưởng đến người dân vô tội.
Khác với lần chạm mặt nhau trước đó thì Ngư Tinh có vũ khí khá lợi hại đó là sử dụng nước sông như là một vũ khí tấn công có sát thương cực cao.Nhưng Gia Hân cũng đã nhanh chống tạo dựng kết giới ngăn cản những mũitên nước phóng cực nhanh của hắn ta.
Nhưng xui cho cô đó chính là ngoài một vài lá bùa cấp Trung, dây trói cùng với la bàn thì cô khôngcầm bất cứ pháp khí trừ yêu nào khác. Nếu biết trước sẽ gặp nên Ngư Tinh khó chơi này, có lẽ cô đã đào hết pháp khí nhà thầy Long để đem đi némchết hắn ta rồi.
Xung quanh Ngư Tinh có một vòng chắn bằng nước,cho nên rất khó để sử dụng dây trói kéo hắn ta xuống đất. Đầu Gia Hânnhảy số thật nhanh, lôi ra một lá bùa Lôi Phá rồi đánh thẳng vào yêutinh đang đắc ý đứng trong quả cầu nước.
Sét vừa được kích hoạt từ trong lá bùa rất nhanh đã bao bọc khắp quả cầu, và đánh vào người Ngư Tinh.
Chắc hắn không biết là nước dẫn điện đâu nhỉ. Một đòn này khiến hắn khôngkhác gì một con cá đang bơi lội tung tăng bị một xung điện lớn đánh vàokhiến cơ thể cá bị ngất xỉu tạm thời.
Tuy nhiên, chừ đó sét cũng chỉ khiến cho lớp vảy của hắn bị trần xước, rơi xuống dưới đất. Đểtránh khỏi sự truy kích liên tục của bùa Lôi Phá, hắn biến trở về dạngnguyên thủy của bản thân là một con ngư tinh xà có chân giống con rết.Với kích thước to lớn, hắn lao tới hòng đè bẹp hai con người đáng ghét ở phía dưới.
Khi đầu lớn của hắn đâm xuống, Quốc Thiện đẩy Gia Hân sang một bên rồi dùng tay không chắn được. Bây giờ, anh đã sử dụng bộThần Quyền một cách thuần thục hơn, đồng nghĩa với việc sức mạnh cũng ưu việt hơn, cho nên, chặn một đòn công kích của hắn ta cũng không phảiquá là khó khăn.
Tuy nhiên, với khối lượng áp đảo, anh bị đẩyvăn ra tới thành cầu. Sau lưng có thanh chắn ngăn lại nhưng cũng khôngthấy anh buồng lỏng chút nào. Thành cầu bị sức mạnh đẩy tới khiến nó bịbiến dạng, ốc vít cố định cũng có xu hướng bị bật ra. Chỉ cần hắn cốdùng sức một chút nữa thôi, có thể anh sẽ bị hất văng xuống dưới xong.
Ở bên này, Gia Hân đã dùng hết bùa chú vây khốn còn lại để ngăn chặn haiđầu của cây cầu khi cô nhìn thấy có một vài chiếc xe ô tô đang có ý định băng qua. Bức tường được dựng lên, khiến cho bên ngoài không thể vào mà cũng không thấy những gì đang xảy ra bên trong.
Vừa dựng xongthì quay lưng lại, cô thấy Quốc Thiện đang không thể chống cự được nữa,cô phóng sợi dây đỏ của mình ra, cuốn lấy Quốc Thiện rồi kéo anh về phía mình. Ngư Tinh mất đi lực cản khiến hắn mất đà, đâm đầu về phía thànhcầu khiến một đoạn thành cầu vỡ ra và lao đầu xuống dưới.
Dườngnhư bị tức giận, hắn bay lên cùng với một cột vòi rồng phun từ dưới sông lên, khiến cho hải sản cùng rác dưới sông bay lên theo vòng xoắn củavòi rồng.
- Câu thời gian thế là đủ rồi. Rất tiếc, hôm nay là ngày chết của các ngươi. – Ngư Tinh ngạo nghễ cười to.
Từ khi hắn được giải thoát và liên tục tăng tiến sức mạnh, chức Hà Bá củasông này cũng giống như là của hắn. Mặc dù muốn làm Hà Bá thì phải có sự công nhận của Thổ Địa, nhưng mà đối với hắn chẳng sao, một tên được cửtới thì hắn đánh đuổi một tên. Lãnh thổ của mình thì mình giữ.
Cô biết đứng ở đây cũng khó đánh lại với vòi rồng cuồn cuộn của Ngư Tinh,cho nên Gia Hân ôm Quốc Thiện, sử dụng linh lực bay lên rồi lao tới mộtbãi đất trống dưới chân câu cầu.
Khi thấy Quốc Thiện đã tới chỗan toàn, cô triệu hồi la bàn ra, kích hoạt năng lực của Thiên Châu, vàđánh xuống đấy nhằm tạo ra một quả đất vững chắc để đứng lên, tạo điểmtựa cho mình. Khi có tầm mắt ngang với Ngư Tinh, cô phóng ra từng lớpđất đá thảy lên từ bãi đất trống và phóng về phía vòi rồng và làm suyyếu sức mạnh của nó.
Trong ngũ hành thì Thổ luôn khắc Thủy vàtrong truyện Sơn Tinh thủy tinh thì Sơn Tinh vẫn luôn thắng Thủy Tinh.Và sự thật đã chứ minh, vòi rồng bị hút nước, mất sự luân chuyển liêntục và nó suy yếu rồi dần dần biến mất.
Ngư Tinh không thể tinvào mắt mình. Vừa mấy tháng trước gặp hắn ta, người chị hơ của chủ nhâncòn phải nhờ sự trợ giúp của Thổ địa mới cản lại được hắn cơ mà.
- Ta không còn như trước nữa đâu. Hôm nay ta sẽ bắt được ngươi. – Nói rồi cô bay lên, ném quả đất ở dưới chân về phía Ngư Tinh làm hắn không kịpphản ứng mà bị dính đòn.
Quả đất mạnh mẽ đánh hắn văng sang bờ bên kia của con sông.
Để chắc chắn hắn ta không thể thoát, Gia Hân đạp nước nhanh chống băng qua sông. Ở bên kia chân cầu, quả đất đã vỡ ra trăm mảnh làm lộ ra Ngư Tinh đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất.
Gia Hân từ từ tiến lại. Vừa định dùng dây trói hắn ta lại thì không khí xung quanh đậm mùi yêu khí. Bằng đôi mắt đặc biệt thì cô có thể thấy yêu khí nhanh chống kết lại ởxung quanh cô đậm màu xanh lục, giống như yêu khí mà cô thấy lúc đánhnhau với Hồ Yêu và Chuột Tinh.
Luồng yêu khí tiến tới Ngư Tinh rồi cuốn anh ta đi mất. Để lại một đống đổ nát hoang tàn đầy đấy cát và sỏi đá.
Gia Hân bất lực nhìn yêu khí tản dần ra trong không gian, hòa với màn sương đêm như có như không, khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Luồng yêukhí này như vẫn luôn hiện diện ở bất cứ đâu trong thành phố. Hèn gì, côcứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình ở đâu đó.
Vàobuổi đêm thì yêu khí càng đậm hơn, ngấm vào trong không khí, tiến vào cơ thể còn buổi sáng thì nó hoạt động yêu hơn dưới ánh sáng mặt trời, chonên khó có ai phát hiện được. Có lẽ, bệnh dịch viêm phổi thật đúng nhưcô nghĩ. Có một kẻ nào đó đứng sau chuyện này.
Từ phía đằng xa,Quốc Thiện và một vài người trong Hiệp Hội đang cư trú tại thành phốtiến tới. Nhưng cũng giống lần trước, tên Ngư Tinh kia lại trốn thoát.
Chủ tịch Hiệp Hội Đạo Giáo thành phố tiến tới với khuôn mặt thất vọng cùng có lỗi nói:
- Xin lỗi cô, chúng tôi đã đến chậm. – Nếu bọn họ tới nhanh một chút, có thể bắt được tên Ngư Tinh này.
Quốc Thiện bên cạnh cũng ân cần hỏi cô có bị thương ở đâu không. Cô lắc đầu trả lời sau đó nói với người đối diện:
- Cũng không phải là không có ích lợi gì. Ít ra chúng ta biết được bệnhviêm phổi là do yêu quái gây ra. Mọi người nên liên hệ với bên trên đểcùng giải quyết thôi. – Nói rồi cô ngoắc tay Quốc Thiện rồi nói – Đỡ em.
Xong cô nhanh chóng ngất lịm đi do tiêu hao linh khí. QuốcThiện nhanh chóng đón được cô, tránh cho cô bị ngã xuống đất. Đưa taygạt đi tóc mai đang dính đầy mồ hôi trên má của cô, anh nói:
-Chúng tôi xin về trước, còn lại nhờ mọi người giải quyết. Về chuyện viêm phổi thì sáng mai tôi sẽ nói với tổ của mình rồi chúng ta họp bàn tiếpphương án giải quyết. – Xong rồi anh bế Gia Hân vào ghế lái phụ rồi đưacô về.
...
Ở bên này, thầy Long nhận được cuộc gọi từ đồ đệ mấy ngày rồi không trở về. Chưa kịp để đầu dây bên kia nói gì, ông mắng:
- Thằng kia, mày đi mấy ngày rồi không chịu về nữa à.
- Sư huynh, sao huynh nóng tính thế. Xin lỗi vì mượn điện thoại của đồ đề yêu quý của huynh để trò chuyện với huynh nhé. – Ông Nguyễn Liêm Khanhnói. Trong giọng nói của ông ta không có gì là cảm thấy có lỗi cả.
Thầy Long nghe vậy thì nhíu mày.
Danh sách chương