Ngô Man Man nhanh chóng sai người đưa giấy bạc ống hút và bật lửa đến, ném toàn bộ thứ đồ đó xuống trước mặt Lộ Miểu.

Bàn tay Lộ Miểu siết chặt túi bột kia, nghiêng người mở giấy bạc ra, rồi động tác dừng lại.

Bản thân cô đúng là học phòng chống ma túy, hít ma tuy có bao nhiêu nghiêm trọng cô đều rất rõ ràng, cô cũng đã thấy những người hít ma túy bước từng bước hủy hoại bản thân ra sao, nhưng khi nghĩ đến họng súng chĩa vào gáy Kiều Trạch...

Cô không biết rủi ro đó từ đâu xảy ra, rõ ràng Kiều Trạch đã dặn dò kĩ lưỡng, không được phép hành động, vì sao lại có người tự ý như thế, hoàn toàn đẩy anh vào thế nguy hiểm.

Ngô Man Man thấy cô cầm túi bột không nhúc nhích, bèn nghiêng người nhìn cô, mắt đối mắt mũi đối mũi: Miểu Miểu, em cưỡng lại thứ đồ chơi này như thế, không phải là cảnh sát thật đấy chứ? Lộ Miểu cũng lẳng lặng ngước mắt nhìn cô ta: Chị Man, em nhớ trước đây đã nói với chị, chúng ta chỉ thuần túy là muốn kiếm tiền, chạm vào thứ này, có kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có nghĩa lí gì không?

Ngô Man Man gật đầu: Đúng thế, nếu ngay mạng cũng mất thì kiếm nhiều tiền hơn để làm gì?

Miểu Miểu, chúng ta đều đi chung một thuyền, chỉ cần có một người nảy tâm tư riêng, chắc chắn sẽ bị lật thuyền. Ngô Man Man không nhanh không chậm cầm lấy túi bột trong tay cô, thay cô trút ra giấy, Việc tối nay của bọn chị đã có phòng bị kĩ, phái đi là người của bọn chị, ngay cả người tới đón đầu cũng là bên chị, không thể nào có khả năng bị cảnh sát theo dõi được, nhưng cảnh sát vẫn phá cửa xông vào. Nếu nói bên trong không có sơ hở, chị không tin.

Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có tổng giám đốc Kiều là người ngoài, cho dù bọn chị tin tưởng tổng giám đốc Kiều trong sạch, nhưng bên Hoắc tổng thì không nói được. Nói xong, Ngô Man Man nhìn cô, Đánh lén tổng giám đốc Kiều là ý của Hoắc tổng, nếu em không thể chứng minh được em và tổng giám đốc Kiều không phải là nội gián, chị cũng không cứu được tổng giám đốc Kiều.

Rồi cô ta nhìn đồng hồ: Em càng kéo dài lâu, lại càng chứng minh em chột dạ, bên phía tổng giám đốc Kiều...

Cô ta đặt bật lửa xuống: Không phải do chị làm chủ.

Lộ Miểu nhìn cô ta, cầm lấy trong tay, quẹt hai cái, xuyên qua ánh lửa nhìn về phía cô ta: Chị Man, nếu bọn chị muốn em phải chứng minh bằng được, thì em sẽ chứng minh.

Em vẫn luôn cho rằng, chúng ta hợp tác là dựa vào tín nhiệm đôi bên, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có em và tổng giám đốc Kiều một bên tình nguyện. Em không biết vì sao tối nay lại có cảnh sát xuất hiện, bên tổng giám đốc Kiều càng không thể biết được. Thậm chí bọn chị còn chưa điều tra rõ ràng đã khăng khăng nhận định bọn em là nội gián, em không có lời nào để nói, nhưng nếu cuối cùng chứng minh được em và tổng giám đốc Kiều trong sạch, em hi vọng Hoắc tổng tự mình ra mặt xin lỗi, cũng nên giải thích rõ ràng với mọi người, nếu không, chúng ta chấm dứt hợp tác.

Ngô Man Man nhìn cô không nói.

Cô cũng nhìn Ngô Man Man không lên tiếng.

Một lúc sau, cuối cùng Ngô Man Man gật đầu: Nếu em chứng minh được em và tổng giám đốc Kiều trong sạch, bọn chị sẽ nhận lỗi.

Lộ Miểu: Em muốn là Hoắc tổng ra mặt nhận lỗi!

Ngô Man Man không hé răng.

Lộ Miểu đặt bật lửa xuống cái bịch, một lần nữa quay về chỗ ngồi.

Công việc của Sách Phi gần như do tổng giám đốc Kiều toàn quyền quản lí, nếu tổng giám đốc Kiều xảy ra chuyện gì không hay, quản trị Thái không thể nào không điều tra. Lộ Miểu bình tĩnh nhìn Ngô Man Man, Tuy so sa quản trị Thái còn kém Hoắc tổng, nhưng vẫn có thể chiếm được nửa thị trường ma túy kiểu mới dưới mí mắt mấy người, chắc chắn cũng có chỗ hơn người, chỉ cần ông ấy không chịu nhượng bộ, dù muốn thì mấy người vẫn không cướp được thị trường này. Nếu quản trị Thái phát hiện các người giết ái tướng dưới tay ông ấy, chị cảm thấy quản trị Thái sẽ đồng ý tiếp tục hợp tác sao?

Ngô Man Man vẫn nhìn cô không nói.

Lộ Miểu cũng không nói nhiều, tuy bình tĩnh đối diện với co ta, nhưng trong tay đã thấm đẫm mồ hôi, trong lòng rất hoảng, cô không rõ lời này của mình có hại Kiều Trạch hay không, không biết trong lúc cô tranh thủ thể này, có thể đẩy Kiều Trạch vào sâu chỗ nguy hiểm không.

Chuyện tối nay rõ ràng quá kì lạ, nhưng trước mắt cô không có thời gian cũng không còn con đường nào để giải thích, cô biết đêm nay mình trốn không thoát, nhưng cô không thể hít thứ bột trắng này được, ít nhất phải tranh thủ được cơ hội gặp Hoắc tổng, cho dù chỉ là một manh mối.

Ngô Man Man nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: Được.

Lộ Miểu cũng không nhiều lời, nhanh chóng cầm bật lửa và ống hút lên, kiềm chế không để tay run, hay để lộ ra vẻ căng thẳng chột dạ nào.

Làn khói trắng chứa chất độc theo ống hút chậm rãi tiến vào xoang mũi cô, dọc theo khí quản từng bước tiến vào phổi, trong nháy mắt đó Lộ Miểu nhớ đến Kiều Trạch, nhân lúc ho khan mà nước mắt xối xả trào ra, trong lòng cô rất khó chịu, thậm chí là tuyệt vọng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, súng của bọn chúng vẫn còn ở nơi anh không trông thấy, chĩa vào sau gáy anh.

Tanh tưởi, buồn nôn, ghê tởm, chóng mặt, mắc ói... Đủ kiểu khó chịu theo ma túy ập đến, Lộ Miểu ném ống hút, ôm bàn nôn như muốn nôn cả dạ dày ra, trái tim cũng muốn thoát ra khỏi lòng ngực, bốn phía kịch liệt lắc lư, mặt mũi ai ai cũng không giống nhau, trong cơn hốt hoảng dường như cô trông thấy Kiều Trạch đá cửa xông vào.

Kiều Trạch cầm súng trong tay, gần như đá văng cửa ra, cầm súng bắn bậy vào phòng, mặt lạnh lùng vừa đi vừa nổ súng, đám người Ngô Man Man hoảng sợ theo bản năng ôm đầu né tránh.

Anh không hề dừng bước mà đi tới trước bàn, một tay kéo lấy Lộ Miểu lên, ôm cô vào lòng.

Bảo vệ của Ngô Man Man phản ứng lại trước, một đám rút súng ra, lên nòng, họng chĩa về phía Kiều Trạch.

Ngô Man Man cũng ngồi dậy, thần hồn chưa định nhìn Kiều Trạch, cô ta chưa từng thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, sắc mặt sa sầm lạnh lẽo, đôi mắc sắc bén tàn nhẫn, như muốn xé nát cô ta ra.

Cô Ngô à, tôi cho rằng mình đang hợp tác với người thông minh, nhưng thì ra lại là hai phế vật bị kẻ khác lợi dụng.

Nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất đều không có, vậy coi như hợp tác chấm dứt.

Người của tôi tôi sẽ dẫn đi.

Nếu cô còn khăng khăng nhận định tôi là cảnh sát thì...

Anh ném súng cái cộp xuống bàn, Súng tôi ném ở đó, có bản lĩnh thì cứ dứt khoát bắn tôi một phát đi!

Đỡ lấy cơ thể Lộ Miểu, anh thẳng lưng bước về phía cửa, nhịp chân vẫn luôn vững vàng mạnh mẽ.

Ngô Man Man cầm lấy sũng, nòng súng nhắm vào tấm lưng anh, bàn tay cầm súng lúc lỏng lúc chặt, siết chặt lại buông lỏng, trước sau không dám bóp cò.

Kiều Trạch đưa Lộ Miểu ra cửa, đến một giây anh cũng không dám chậm trễ nhiều, trực tiếp đẩy người vào xe, cho xe chạy đến khách sạn gần đó nhất, dọc đường đi tay anh run lên, gần như không giữ được vô lăng.

Từ lúc Thẩm Ngộ mượn danh nghĩa truy nã nghi phạm giả danh cảnh sát để thông báo cho anh, anh gần như lấy tốc độ nhanh nhất từ biệt thự của Thương Kỳ chạy đến đây, trên đường đi anh không ngừng gọi cho Lộ Miểu, nhưng đến một cuộc cũng không kết nối được, điện thoại của cô ở ngoài vùng phủ sóng, giống như lúc anh ở trên núi, không phải do vấn đề ở khu vực này, mà là bị người ta lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu.

Anh dùng hết tốc độ chạy đến, nhưng anh không ngờ, mình vẫn đến muộn một bước.

Bây giờ ý thức cô đã hỗn loạn, từ lúc lên xe liền nằm sấp trên ghế, tùy tiện kéo lấy quần áo, che miệng không ngừng nôn, vừa nôn vừa khóc, nhìn vô cùng thảm hại.

Xe nhanh chóng dừng trước khách sạn, thậm chí Kiều Trạch còn chưa đợi xe dừng ổn định đã kéo người xuống xe, đặt phòng, đẩy cô vào phòng tắm, mở nước nóng dội xuống từ đỉnh đầu cô, dòng nước làm cơ thể anh và cô ướt sũng, thế nhưng anh không để ý, chỉ liên tục gọi tên cô Miểu ngốc Miểu ngốc, từ trước đến nay anh chưa bao giờ bị hoảng loạn bao phủ lấy như bây giờ.

Lộ Miểu căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy cả người khó chịu muốn chết, lại không thể nói rõ khó chịu thế nào, người không ngừng nôn khan, vừa nôn vừa khóc.

Kiều Trạch tắt nước nóng, cầm lấy mấy chai nước, vặn mở nắp chai rồi nhét vào miệng cô, dốc đổ nước vào trong miệng cô.

Cô không muốn uống, anh bóp chặt hai má cô ép cô phải uống cho hết, trút hết chai này đến chai khác.

Chất độc đã chảy vào cơ thể cô, trừ mượn biện pháp đẩy nhanh quá trình trao đổi chất trong cơ thể cô, bài tiết chất độc ra ngoài cơ thể thì anh không còn cách nào khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện