Địa điểm Kiều Trạch bố trí là một vùng núi nhỏ cực kỳ hoang vu.

Anh muốn có được sự tín nhiệm tuyệt đối của Thương Kỳ và Ngô Man Man, nhất định hàng phải dựa theo yêu cầu đưa đến trên tay họ, trong quá trình giao dịch không thể xảy ra sự cố bất ngờ nào được.

Nhưng đây là ma túy, hơn nữa lại là ma túy số lượng không nhỏ, anh không thể nào để số thuốc này tuồn vào thị trường được, nên cảnh sát chỉ có thể nhân lúc Ngô Man Man với đạo diễn Giải giao dịch mà hành động.

Nhưng thời gian địa điểm với đạo diễn Giải Ngô Man Man chưa nói cho anh biết, càng không có khả năng để Lộ Miểu hay.

Chỉ cần Lộ Miểu không biết chuyện bọn họ giao dịch, cô cũng không tìm hiểu hay để lại dấu vết nào ở công ty thì trên lý thyết, Lộ Miểu có thể loại trừ nghi ngờ.

Bọn họ có thể nghi ngờ những người biết sự tình, nghi ngờ người vận chuyển ma túy, thậm chí là nghi ngờ đạo diễn Giải, nhưng không thể nào rơi xuống Lộ Miểu được.

Kiều Trạch phái hai cảnh sát truy bắt ma túy giao dịch cùng Ngô Man Man.

Còn anh và Thẩm Ngộ ở trên sườn đất cách đó không xa, cầm ống nhòm quan sát.

Thẩm Ngộ đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, phòng ngừa có điều bất trắc.

Đúng 0 giờ, một chiếc xe tải từ từ chạy đến, hai thanh niên trẻ tuổi nhảy xuống từ trên xe, một cao một thấp.

Tên lùn thân thủ nhanh nhẹn, nhìn có vẻ là tên cầm đầu.

Tên cao người hơi gầy, động tác không nhanh không chậm, không gáp gáp như tên lùn.

Gã ta vừa xuống xe liền đứng bên cửa, nhìn quanh bốn phía, xoay lưng về phía Kiều Trạch và Thẩm Ngộ.

Kiều Trạch lấy điện thoại ra, lén chụp dáng người hai tên kia lại.

Sau hai tiếng tách, cậu thanh niên dáng cao đột nhiên quay đầu lại, khi gương mặt tuấn tú lọt vào màn ảnh thì tay Kiều Trạch run lên.

Thẩm Ngộ nhạy cảm phát hiện anh hơi thay đổi, bèn quay đầu nhìn anh.

Kiều Trạch đã lặng im không tiếng động chụp lại người cậu ta.

Thẩm Ngộ thấy hai người họ đã đi đến nơi bọn họ đã bố trí sẵn, nhờ sườn đất mà cẩn thận đứng lên, từng bước đến gần xe bọn họ, nhân lúc hai người nọ không có đó thì len lén cài thiết bị theo dõi loại nhỏ lên gương chiếu hậu.

Hai người kiểm hàng rất nhanh, sau đó lái xe tải rời đi.

Trước khi Thẩm Ngộ quay lại về sườn đất, anh phát hiện Kiều Trạch đang nhìn theo hướng xe tải rời đi với ánh mắt đầy suy tư.

Sao thế? Anh hỏi, xong việc đứng lên, chuẩn bị lên xe, thông báo những người khác theo dõi chiếc xe tải kia.

Có vẻ tình hình không ổn lắm. Kiều Trạch thấp giọng nói, đứng lên, Nhất định phải bắt sống kẻ cao kia.

Thẩm Ngộ đưa mắt nhìn hướng xe tải rời đi, gật đầu, người nhảy lên xe.

Kiều Trạch không tham dự lần vây bắt lần này.

Kiều Trạch gửi video quay quá trình giao dịch thành công và người của cô ta nhận hàng an toàn rời đi ch Ngô Man Man, sau đó gọi video đến, Kiều Trạch vẫn là dáng vẻ thờ ơ kiêu căng đó.

Cô Ngô, hàng đã an toàn đưa đi rồi, bao giờ thì gửi số dư tài khoản cho tôi đây? Ngô Man Man cười: Tổng giám đốc Kiều vội cái gì chứ, đợi chúng tôi suôn sẻ nhận được tiền, còn sợ nợ anh sao?

Kiều Trạch cười cười, cũng không đòi nợ nữa, nếu giờ Ngô Man Man mới chuyển tiền đến mà lúc sau lại xảy ra chuyện, ngược lại rất dễ khiến người ta sinh nghi.

Ngô Man Man cầm ly rượu lên kính anh một ly: Khó có được vụ làm ăn lớn, tổng giám đốc Kiều cũng đến cùng ăn mừng chứ?

Khóe miệng Kiều Trạch kéo lên: Địa chỉ.

Nửa tiếng sau, Kiều Trạch đã xuất hiện ở hội sở mà Ngô Man Man đã hẹn.

Ngô Man Man ngạc nhiên: Miểu Miểu không đến sao?

Kiều Trạch ngồi xuống đối diện cô ta: Không phải buổi chiều cô ấy đi với cô sao? Sao cô Ngô lại hỏi là chúng tôi chứ?

Cầm chai rượu lên tự rót cho mình một ly, khẽ cười với cô ta và Thương Kỳ, uống một hớp dài, cơ thể thả lỏng ngồi dựa ra sau sô pha, lúc này mới nhìn sang Ngô Man Man: Cô Ngô này, hàng đã giao cho các cô rồi, liệu trả người phụ nữ của tôi về được chưa?

Nụ cười tươi rói trên môi Ngô Man Man bỗng cứng đi, rồi sau đó chậm rãi nở nụ cười: Tổng giám đốc Kiều nói gì thế chứ, không phải tôi thấy gần đây Miểu Miểu bận việc quá mệt mỏi, thêm chuyện quét khiêu dâm mấy hôm trước lại kinh động đến em ấy, nên mới để bạn bè cùng em ấy ra biển dạo chơi khuây khỏa mà thôi.

Kiều Trạch cười cười, nghiêng đầu nhìn cô không nói.

Chiều nay Lộ Miểu sẽ không về, cô gọi cho anh nói là công ty tổ chức tiệc sinh nhật cho nhân viên trên du thuyền.

Bề ngoài nhìn như có vẻ để Lộ Miểu đi giải trí, trên thực tế lại chẳng qua chỉ là muốn mượn Lộ Miểu để hãm chân, đề phòng trong quá trình giao dịch xảy ra điều không mong muốn.

Ngô Man Man vẫn nở nụ cười nhạt, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lộ Miểu: Miểu Miểu à, bây giờ tụi chị với tổng giám đốc Kiều đang ở bên hội sở cửa vịnh đây. Phòng em chắc cũng đã xong tiệc rồi chứ nhỉ, có muốn lại đây tụ tập không?

Rồi sau đó cúp máy, cười nhìn Kiều Trạch: Miểu Miểu nói khoảng một tiếng sau sẽ đến.

Chưa đầy một giờ sau thì Lộ Miểu đã đến, cùng đi còn có mấy đồng nghiệp trong công ty, cả Tô Minh nữa, nhìn quả thật giống vừa mới tham gia tiệc công ty xong.

Lúc Lộ Miểu đi ngang qua người Kiều Trạch thì bị Kiều Trạch túm lấy ngồi xuống đùi, tay vòng qua vai cô, để người dựa vào cổ.

Tô Minh đi vòng qua anh, ngồi xuống bên cạnh Thương Kỳ.

Ngô Man Man nghiêng đầu nhìn Tô Minh: Chiều nay chơi sao rồi?

Rất vui. Tô Minh nhìn Lộ Miểu ở cạnh bên một cái, Nhất là Lộ Miểu, cả buổi đều chơi một lượt mạt chược với mọi người.

Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu trong lòng: Em có thể chơi được mạt chược ư?

Lộ Miểu lúng túng: Cũng không tính là thành thạo, do giám đốc Tô dạy hay, anh ấy luôn ngồi cạnh em dạy em tìm bài ngon.

Ngô Man Man cười: Miểu Miểu à, câu này của em... sẽ khiến tổng giám đốc Kiều ghen đấy nhé.

Tay Kiều Trạch thuận thế vỗ lên đầu Lộ Miểu một cái: Hết tiếp đạo diễn Giải rồi lại tiếp giám đốc Tô... Lộ Miểu à, tôi chưa đủ tốt với em sao?

Rồi sau đó nhìn Tô Minh như cười như không: Giám đốc Tô này, nói thế nào thì Lộ Miểu cũng là người của tôi, bớt đi chuyện cắm sừng lên đầu tôi không phải sẽ tốt hơn sao?

Khóe miệng Tô Minh kéo lên một nụ cười chế giễu: Tổng giám đốc Kiều nói gì thế chứ. Trên du thuyền tối nay có không ít người nhìn, tôi nào dám chạm đến một sợi tóc của cô ấy chứ.

Lại nói chuyện lần trước đi công tác, ra ngoài cả nửa tháng, anh thử hỏi cô ấy xem tôi có dám động đến cô ấy không? Tô Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông gầy ngồi bên cạnh Ngô Man Man, A Cao, mấy ngày ở Quảng Châu cậu đi theo tôi một tấc cũng không rời, cậu nói cho anh ấy biết, trừ lúc công việc ra, tôi có từng động đến Lộ Miểu không?

Người đàn ông tên A Cao cười tiếp lời: Tổng giám đốc Kiều này, giám đốc Tô của chúng ta không phải người như thế đâu, anh ấy không làm mấy chuyện đục khoét như vậy đâu.

Kiều Trạch cười không nói gì, tay vẫn đặt trên tóc Lộ Miểu, khẽ vuốt nhẹ.

Ngô Man Man thấy không khí có vẻ gượng gạo, bèn rót rượu mời mọi người cùng uống.

Kiều Trạch thôi cười, đẩy Lộ Miểu ra, mặt không đổi sắc cầm rượu lên cạn ly với mọi người, một hơi uống sạch.

Ngô Man Man nhìn Lộ Miểu ngồi một bên, để lộ nét xấu hổ và hiu quạnh trên mặt, bèn rót riêng cho cô một ly.

Lộ Miểu mỉm cười, miễn cưỡng nhận lấy.

Ngô Man Man đoán có lẽ chuyện hôm đó phải tiếp đạo diễn Giải khiến cô xấu hổ, lại không thích nhìn bộ dạng vừa muốn xác nhận chủ quyền lại chán ghét này của Kiều Trạch, bất giác nói mấy câu giúp Lộ Miểu: Lại nói nữa, tổng giám đốc Kiều à, chuyện tối hôm đó là do tôi không nói trước với Miểu Miểu mà đã đưa người đi, lúc ấy Miểu Miểu liều chết không muốn, quả thật sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, không phải cảnh sát đã đến đó rồi sao, nếu có chuyện gì sao cô ấy với đạo diễn Giải có thể nhanh chóng được thả đi như thế?

Bên đạo diễn Giải thì tôi không rõ. Kiều Trạch cong khóe môi, Nhưng cô ấy là do tôi chi không ít bạc và nhân mạch mới bảo lãnh cô ấy ra được. Còn về những chuyện không xảy ra...

Anh đưa mắt nhìn cô ta: Cô Ngô lại không có mặt ở hiện trường, cô biết rõ sao?

Ngô Man Man không dám hé răng nữa, những người khác trong phòng cũng không lên tiếng.

Thương Kỳ cười hòa giải: Kiều Trạch, lời này của anh không đúng rồi, Lộ Miểu người ta thế nào cũng đã theo anh nhiều năm, anh không tin chúng tôi không sao, nhưng không lẽ không tin cô ấy?

Kiều Trạch cười cười, nhưng lại rất nhanh thôi cười: Đúng là không tin được.

Liếc mắt nhìn Lộ Miểu, cằm lại hất về phía Tô Minh: Nếu em với giám đốc Tô đã ăn ý như thế, với cả giám đốc Tô hẳn cũng không để ý chuyện mặc giày cũ, tôi thấy, hay là sau này em đi theo anh ta đi.

... Lộ Miểu sững sờ, vẻ mặt không tin nổi.

Ngô Man Man cũng nhìn không nổi nữa, lời này của Kiều Trạch thật khó nghe, dù là cô ta cũng không nhịn được nữa, bèn kéo Lộ Miểu đến bên cạnh mình.

Tổng giám đốc Kiều, lời này của anh hơi quá rồi.

Đang còn nói thì điện thoại vang lên, dỗ dành Lộ Miểu mấy câu rồi xoay người nghe mắt, thần sắc từ từ cứng lại.

Bất giác mọi người trong phòng nhìn về phía cô.

Kiều Trạch cũng thôi cười, bình tĩnh nhìn cô.

Rất nhanh Ngô Man Man cúp máy, vẻ mặt tuy vẫn nặng nề nhưng cố miễn cưỡng nặn ra nụ cười với Kiều Trạch: Kiều Trạch, bên công ty chúng tôi gặp một vài chuyện, có thể phải về trước giải quyết, hôm khác lại hẹn anh đi ăn.

Lộ Miểu ngạc nhiên nói: Đã xảy ra chuyện gì thế?

Ngô Man Man lắc đầu: Không có gì.

Lại dặn dò cô: Em với tổng giám đốc Kiều về trước đi, có gì với tổng giám đốc Kiều thì cứ từ từ mà nói chuyện.

Kiều Trạch ngồi yên không cử động, trầm ngâm nhìn Ngô Man Man: Cô Ngô, vậy còn tiền của của tôi?

Ngô Man Man: Tiền nhất định sẽ vào tài khoản của anh, điều này thì anh với quản trị Thái cứ yên tâm.

Kiều Trạch gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, dứt khoát đứng lên, xoay người đi ra cửa.

Lộ Miểu bình bịch chạy đuổi theo.

Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái: Không phải bảo để em đi theo giám đốc Tô rồi sao?

... Sắc mặt Lộ Miểu lại xấu hổ, lúc thì nhìn Kiều Trạch, lúc lại nhìn Tô Minh, có chút lúng túng, người nhìn như sắp khóc đến nơi.

Ngô Man Man không thể cứ để hai người họ dây dưa không đi như vậy được, bèn nhìn Tô Minh một cái.

Tô Minh đứng lên, nhìn sang Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, dù anh có tin hay không thì tôi với Lộ Miểu tuyệt đối trong sạch. Nếu anh chán ghét thật thì được thôi.

Lại nhìn Lộ Miểu: Lộ Miểu, cô cứ ở lại đi, đi theo tôi, tôi sẽ cho cô ăn ngon mặc đẹp.

Kiều Trạch cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi.

Lộ Miểu chần chừ nhìn Tô Minh, cắn môi dưới, cuối cùng vẫn theo ra ngoài.

Ngô Man Man lắc đầu cười: Đồ ngốc. 

Không để ý đến cô nữa.

Lộ Miểu theo Kiều Trạch lên xe.

Sau khi xe nhanh chóng chạy ra khỏi hội sở, Lộ Miểu không nhịn được nữa, tức giận quay đầu nhìn anh: Rốt cuộc anh làm trò gì đấy?

Kiều Trạch nhìn cô: Ngay cả tôi nói giỡn mà em cũng không hiểu nổi, vậy còn đòi diễn kịch cái gì chứ?

Lộ Miểu: ...

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến anh nữa.

Cô không để ý thì đến lượt anh nhịn không được, giơ tay về phía cô, xoa đầu cô: Giận rồi sao?

Lộ Miểu phớt lờ anh.

Kiều Trạch lại nhéo má cô: Giận thật ư?

Cuối cùng cô cũng quay đầu lại nhìn anh: Không giận, em đang cân nhắc lời tổng giám đốc Kiều nói.

Kiều Trạch: Nói gì nào?

Nếu em với giám đốc Tô đã ăn ý như thế, với cả giám đốc Tô hẳn cũng không để ý chuyện mặc giày cũ, tôi thấy, hay là sau này em đi theo anh ta đi. Lộ Miểu đem từng câu từng chữ anh đã nói trả lại cho anh, rồi bổ sung thêm: Em cảm thấy giám đốc Tô không tệ.

Kiều Trạch gật đầu: Đúng là không tệ.

Lại nhìn sang cô: Tôi bảo em gây dựng liên lạc bình thường với Tô Minh, kết quả em nói với tôi thế nào?

Trò chuyện cũng thuộc dạng liên lạc bình thường. Anh lại đem những câu cô nói ở Macau trả lại cho cô.

Lộ Miểu lúng túng, không đôi co với anh nữa, chỉ tức giận làm lơ anh, sau khi về nhà cũng không để ý, đang tính về phòng thì lại bị Kiều Trạch kéo từ đằng sau vào lòng, lưng dán chặt lấy đồi ngực an.

Anh nghiêng đầu hôn lên hai má cô: Còn tức giận sao?

Lộ Miểu rụt cổ né nụ hôn của anh: Anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra thì em sẽ không giận nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện