Sáng hôm sau tại nhà Tạ Duyệt Dung trời vừa sang Hạ Như Yên dậy từ xớm chuẩn bị bữa sáng rồi gọi tiểu ái dậy vừa vào phòng đã thấy tiểu ái đứng trước tủ đồ nhìn đồ có vẻ đang suy nghĩ thấy vậy Hạ Như Yên bật cười xoa đầu bé hỏi

''con sao vậy''

''mẹ ơi!!! tiểu ái không biết phải chọn bộ nào mẹ ơi bà ngoại sẽ thích bộ nào ạ''

Hạ Như Yên không khỏi vui vẻ mà hôn bé 1 cái rồi nhẹ nhàng lấy trong tủ ra 1 bộ váy công chúa

''bà nội thấy con mặc bộ nào cũng sẽ thích hay con mặc bộ này nhé lúc bé bà thích cho mẹ mặc như vậy''

''dạ''

tiểu ái vui vẻ nhận lấy đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh thay đồ bé từ nhỏ đã rất ngoan luôn tự mặc đồ làm những việc nhà bé có thể làm được để giúp mẹ. Hạ Như Yên nhìn bé vậy thì rất vui con cô luôn như vậy dễ thương ngoan ngoãn hiểu chuyện trước kia cô ở nước ngoài luôn bận rộn hết học rồi lại đi làm không cho bé được nhiều thời gian nhưng cô bé chưa bao giờ than khóc hay gì cả.

''này Duyệt Dung dậy đi xuống ăn sáng này''

lo cho bé ái xong cô qua phòng gọi Tạ Duyệt Dung chỉ thấy trong phong nói vọng ra

''được đợi mình chút mình ra ngay đây''

nói xong Tạ Duyệt Dung cố gắng dậy đi xuống nhà vừa xuống vừa lầm bầm

''chuột lớn đáng vậy mà dám chạy''

''này cậu không sao chứ hay là nay cậu ở nhà đi mình với tiểu ái đi được rồi''

tiểu ái đang ăn sáng thấy dì xuống thì nhìn dì rồi bỗng mở mắt hô lớn

''dì ơi...dì bị thương rồi kìa''

nghe vậy cả Hạ Như Yên và Tạ Duyệt Dung vội nhìn lại quả nhiên thấy cổ tay cô đang bị sưng còn mắt cô có vết hơi hồng hồng tại hôm qua đi ra khỏi nhà của Long Hạo Thiên liền không nhịn được kéo Giang Lai đánh 1 trận mà không may Giang Lai không kịp thu tay tạo nên.

''à không sao dì không cận thận bị té thôi''

nghe vậy tiểu ái lièn chạy qua rồi cố gắng kéo kéo Tạ Duyệt Dung vì bé thấp quá nên Tạ Duyệt Dung cúi người xuống tiện tay bế hẳn bé lên luôn bỗng thấy bé ngiêm túc thổi phù phù vào vết thương thì Tạ Duyệt Dung lại mềm nhún người ra.

''ôi bảo bối con đúng là tri kỉ của dì mà dì hết đau rồi yêu con quá đi mất''

Hạ Như Yên bên kia thấy thế chỉ biết lắc đầu

''cậu tập luyện cũng chú ý chút đừng để bị thương mãi thế''

Tạ Duyệt Dung làm như không nghe thấy chỉ ''ừm...ừm'' rồi thôi

''mà nè cậu bỏ tiểu ái xuống đi con bé lớn rồi đừng xuốt ngày bế nó như thế''

nghe vậy Tạ Duyệt Dung như bị ai đó lấy mất bảo bối vội ôm khư khư tiểu ái rồi nói

''không lớn đâu...còn lâu mới bỏ nhé cậu đừng suốt ngày chia cách uyên ương như thế''

Hạ Duyệt Dung giựt giựt chán

- cái người này sao lại vậy chứ uyên ương đã trộm con cô còn nói gì vạy chứ

''mà nè Duyệt Dung chỗ cậu dễ bắt xe chứ''

Tạ Duyệt Dung nghe vậy thì mới nhớ ra

''chết rồi mình quên mất xe mình đem đi bảo trì chưa lấy ra ở đây chắc khó đón xe đó''

Hạ Như Yên nghe vậy thì cũng như đã quá hiểu cô bạn mình rồi nói

''vậy được rồi lát mình ra bắt xe thử không được mình gọi lên tổng đài sau''

''bình thường mình hay đi xe khách đi lại nhưng mà ra Long Tiềm thật sự không có chuyến nào ra đó mà mình lại quên mất''

Tạ Duyệt Dung nghĩ nghĩ rồi nói tiếp

''hay để mình muộn xe bạn mình nhé ở đây khó bắt taxi mà bắt được chắc chắn bị chém đó'

''không sao đâu đừng làm phiền người khác''

Hạ Như Yên vốn không thích nhờ người khác cô luôn vậy tự mình nghĩ cách để vượt qua. Tạ Duyệt Dung biết vậy nên cũng thôi không nói nữa để lát nữa ra bắt xe dù sao cũng đi chung với họ.

ăn sáng xong 3 người ra khỏi nhà 2 mẹ con Hạ Như Yên đi phía trước còn Tạ Duyệt Dung thì đang loay hoay khóa cửa đang định nhìn xem có chiếc xe nào để bắt không thì đúng lúc này 1 chiếc xe mercedec vững vàng đứng trước mặt họ 1 người đàn ông từ trên xe chầm trậm đi xuống. người đàn ông cao hơn 1m8 cơ thể cân đối khuôn mặt vô cùng đẹp trai khi người đàn ông này xuất hiện trên người như có 1 loại khí chất bất phàm tản mát ra; Hạ Như Yên còn chưa kịp định thần vì sự đẹp trai của người đó thì đã thấy người đó đến gần mình rồi chậm chậm nói.

''chắc cô là hạ tiểu thư tôi là Long Hạo Thiên bạn của Tạ Duyệt Dung''

nghe người đàn ông lên tiếng Hạ Như Yên cảm giác giọng nói thật ấm và du dương ngoài ra còn có cảm giác quen thuộc khiến cô vô cùng khó hiểu.

''mẹ ơi''

tiểu ái thấy mẹ bỗng dưng đứng yên thì lay tay mẹ nói

''à chào anh tôi là Hạ Như Yên rất vui gặp anh Duyệt Dung ở phía sau''

sau khi hết thất thần Hạ Như Yên chào lại đối phương nhưng không có đưa tay ra bắt

''cô Hạ hiểu lầm rồi tôi đến đây là vì cô không phải Tạ Duyệt Dung''

Hạ Như Yên nghe vậy thì giật mình không quen biết anh ta tìm mình làm gì cơ chứ. nhận ra mình nói sai sống lưng của Long Hạo Thiên cũng căng cứng chết tiệt đã chuẩn bị tốt nhưng khi gặp cô ấy vẫn vậy. không khí đang có lúng túng thì đúng lúc này 1 giọng non nớt vang lên.

''tiểu muội muội xinh đẹp đến đây với anh nào hôm nay anh cũng có việc ra khu ngĩa trang Long Tuyền gặp bà ngoại''

cả 3 người giật mình nhìn qua phía giọng nói đó thì thấy 1 cậu bé 6 7 tuổi cả người mang 1 thân đen với gương mặt dễ thương trắng trẻo và đặc biệt là cực gống Long Hạo Thiên vừa nhìn có thể thấy là cha con.

''đây là con trai tôi Long Hạo Vũ''

nghe vậy Long Hạo Thiên liền nói đồng thời cũng phá giải tình thế khó sử lúc này. Long Hạo Vũ tuy còn nhỏ nhưng cũng rất lễ phép bước lên cúi người chào rồi nói

''chào cô xinh đẹp cháu tên Long Hạo Vũ''

nghe vậy Hạ Như Yên cũng hơi xấu hổ vì tuy cô đã lớn nhưng khi nghe 1 đứa bé trai nói như vậy cô cũng có cảm giác xấu hổ nhẹ nhàng ngồi xuống xoa đầu bé trai

''cảm ơn cháu; cháu thật là ngoan nha cháu bao nhiêu tuôi rồi''

''7 tuổi''

Long Hạo Vũ cũng ngoan ngoãn đáp lại bỗng cậu bé lấy từ trên cổ xuống rồi quay qua bên tiểu ái nói

''tiểu muội muôi thật là dễ thương em tên gì vậy''

tiểu ái nghe vậy chớp chớp đôi mắt nhìn Long Hạo Vũ rồi cũng lễ phép đáp

''dạ Hạ Tiểu Ái ạ''

nghe tiểu ái nói xong Hạo Vũ rất tự nhiên cầm sợi dây truyền vừa tháo xuống đưa vào tay tiểu ái nói

''lần đầu gặp mặt cái này anh tặng cho em''

Hạ Như Yên bên này thấy vậy vội nói

''sao có thể lần đầu gặp đã nhận món quà quý giá như vậy được''

Hạ Như Yên vừa nói xong còn chưa kịp nói tiếp thì Tạ Duyệt Dung bị ngó lơ nãy giờ lên tiếng nói nhanh không để ai nói

''này các người có muốn đi nữa không hả còn không đi là không kịp đó với người 1 nhà có gì đâu mà không được cơ chứ''

nghe Tạ Duyệt Dung nói vậy Hạ Như Yên quay ra phía sau nhìn Tạ Duyệt Dung như kiểu muốn hỏi chuyện gì thì Long Hạo Thiên đã lên tiếng

''hôm nay tôi có việc cần đến ngĩa trang Long Tiềm nghe Duyệt Dung nói mọi người cũng đến đó nên cố tình qua đây đón mọi người đó''

Hạ Như Yên đang định nói thêm gì đó thì bỗng thấy tay mình bị tuột ra khỏi tay tiểu ái quay ra nhìn đã thấy Hạo Vũ chạy lại nắm tay tiểu ái nói

''tiểu ái em đi cùng anh nha xe rất rộng ngồi rất êm đó trên xe anh còn rất nhiều bánh''
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện