Edit: Thỏ

Lúc mặt trời lên cao, lão đầu đến gõ cửa phòng tôi: “Tiểu tử, mi không sao chớ?”

“Cút!” Cổ họng khàn khàn như không còn là của tôi.

“Khà khà, người trẻ tuổi nên kiềm chế.”

Tôi lườm một cái.

“Đừng quên chuyện hôm nay, ta xuất môn coi hát, buổi tối lại về.”

“Phùng Tiểu Ngọc, con mẹ nó lão quay lại cho con!” Cổ họng tôi lào khào đến nỗi chỉ có mình tôi mới hiểu mình đang nói gì.

Tôi nghe tiếng lão đầu đạp dép lẹp xẹp đi xa.

Bên hông tôi là một cánh tay vắt ngang, vừa liếc mắt đã thấy Trần Lập Châu nằm bên cạnh. Chăn chỉ che được nửa thân dưới, còn lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết cùng vòng eo gầy gò.

Với cái eo này, ngươi còn dám nói y là người, ông đây sẽ phun một ngụm máu tươi trên mặt ngươi.

Toàn thân tôi đau gần chết, đặc biệt là hậu huyệt nóng rát, cũng không dám co rút lại, chỉ cần co rút sẽ khiến tôi đau đến nhe răng nhếch miệng. Tôi đưa tay đẩy Trần Lập Châu, phát hiện y ngoẻo đầu, ngã sang một bên làm tôi sợ nhảy nhổm.

À phải, bây giờ là ban ngày, Trần Lập Châu cũng xuất hồn khỏi thi thể.

Tôi há mồm gọi hai tiếng Trần Lập Châu, nhưng cổ họng thực sự quá đau, âm thanh cũng như mèo kêu. Chờ nửa buổi không thấy động tĩnh gì, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nằm co quắp trên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.

Nửa tỉnh nửa mê, dường như có một đôi tay thay tôi lau chùi cơ thể; cảm giác kia rất thoải mái, tôi không kìm được rên hai tiếng. Lúc tôi tỉnh dậy, tôi vẫn nằm lì ở trên giường, nhưng toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, thật giống như có ai đó tẩy rửa thay tôi? Tôi chớp mắt, nhỏ giọng kêu: “Trần ca?”

Không ai trả lời.

“Trần Lập Châu?”

Một bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong chăn, sờ mó mông của tôi. Tôi run lên, quay đầu lại. Trần Lập Châu khép hờ hai mắt, tay kia gác sau đầu, nằm ở bên cạnh tôi.

“Trên người còn đau không?”

Tôi sững sờ lắc đầu một cái, sau đó gấp gáp gật đầu: “Đau, mông em đau quá.”

Trần Lập Châu nhẹ nhàng vuốt ve mông tôi: “Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”

“Tối qua anh cũng nói vậy.”

Tôi mím môi, chợt nhận ra có điều không đúng. “Trần ca, ánh mắt anh sao lại như cũ rồi?”

Trần Lập Châu giương mắt nhìn tôi.

Đôi mắt màu đỏ tươi giờ phút này đã trở nên sáng ngời như nước nhưng sự ngang tàng vẫn bất biến. Tựa như chỉ là lớp vỏ ngụy trang phủ lên nhân cách, nếu vạch trần lớp vỏ bọc kia thì y vẫn là kẻ xé xác quỷ hồn, sau đó nuốt sống Trần ca của tôi.

“Sao đấy? Chẳng phải em thích dáng vẻ này ư?”

Tôi nuốt ực nước bọt: “Trần ca, anh thế nào em cũng thích!”

“Nếu như tối qua đều là ta, em sẽ chọn ai?” Trần Lập Châu khẽ nâng cằm tôi, thấp giọng hỏi. “Em vẫn thích một Trần đại thiếu dịu dàng trước kia, hay là ta của hiện tại?” Y nhìn chằm chằm tôi, đáy mắt không hiện lên một tia buông tha.

“Anh của hiện tại!” Tôi nhanh chóng bày tỏ.

Trần Lập Châu nghe vậy, biểu cảm trở nên hòa nhã mấy phần.

“Trần ca, anh chính là anh, hung khí vừa tốt vừa thô, hùng hục như hổ! Em mãi mãi thích anh nhất.” Tôi xoa mông thề son sắt nói rằng.

“Khúc Tiểu Duẫn, mày làm gì, sao chưa dậy?”

Trương Tiểu Bảo ở bên ngoài gọi tôi.

Tôi vội vàng trả lời nó: “Tới ngay.”

Lại quay đầu nhìn Trần Lập Châu: “Trần ca, hôm nay em muốn đi bắt quỷ, anh cũng theo em đi.”

Trần Lập Châu gật đầu, còn thay tôi lấy một bộ đồ mới, hơn thế giúp tôi mặc vào luôn. Điều này khiến tôi kinh sợ nửa ngày không dám chớp mắt. Trước khi đi, tôi đem dạ minh châu đặt vào miệng Trần ca, dùng chăn đắp kín, chuẩn bị buổi tối trở về và dán (?) cửa sổ.

Thời điểm tôi lấy lá bùa và la bàn, Trương Tiểu Bảo đã đứng bên ngoài chờ tôi hơn nửa buổi.

“Tiểu Duẫn, nhanh lên.”

“Nhanh cái đếch, ông mày đi nhanh không được.” Tôi xoa mông, méo mồm mắng.

“Mày bị gì? Đau đít à?” Trương Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn tôi.

Mặt tôi đỏ ửng: “Hôm qua bất cẩn ngồi trúng cây côn.”

“Mày đần quá, ngồi vậy cũng trúng, ha ha ha ha.”

Tôi lườm nó một cái, thằng trẻ trâu như mi thì biết cái gì!

Chờ bọn tôi đi đến nhà Trương Cường, chú đã ngồi dài cổ chờ trước sân.

“Sao giờ hai con mới đến?” Trương Cường sốt ruột ra đón.

“Chú Trương, đừng vội, chỉ cần không hỏng chuyện là tốt rồi.” Tôi ôm mông, nở nụ cười miễn cưỡng.

Trương Cường dẫn bọn tôi vào, tôi nhìn xung quanh căn nhà, mở mồm hỏi: “Chú, thím đâu?”

“Mẹ tao đón thím về nhà tao rồi.” Trương Tiểu Bảo nhảy vô họng trước.

Tôi gật gù, cũng tốt, dù sao bị dọa thành như vậy, không nên tiếp tục ở chỗ này.

Trần đại thiếu bỗng đứng bên cạnh tôi, chú Trương và Trương Tiểu Bảo đều không nhìn thấy y. Thậm chí vài lần nó muốn đứng gần tôi nhưng đã bị Trần Lập Châu hất tay. Cả người nó run run, kỳ quặc hỏi: “Tiểu Duẫn, sao tao cảm giác bên cạnh mày đặc biệt lạnh, có phải cạnh mày có thứ gì dơ bẩn không.”

Tôi cười khan hai tiếng: “Nói cái đếch gì, sợ lạnh thì đừng sáp lại tao nữa.”

Liếc mắt nhìn vị bên cạnh, phát hiện Trần ca dùng gương mặt vô cảm nhìn chằm chằm Trương Tiểu Bảo. Sau đó tôi vội vàng đứng dậy, làm bộ đi lục soát gian nhà.

Nhà chú Trương lợp mái ngói, bên dưới là xà nhà gỗ. Kết cấu đơn giản, cũng không có chỗ nào khuất mắt. Tôi nhìn nóc nhà, nghĩ một hồi: “Chú Trương, mái nhà này có hai mái không?”

Chú Trương lắc đầu: “Không có.”

Tôi gật đầu: “Con muốn leo lên một lần nữa.”

“Mày định làm gì?” Trương Tiểu Bảo hỏi tôi.

“Tao định ngồi xổm trên đó coi rốt cuộc có thứ gì quấy phá.”

Trương Tiểu Bảo nghe xong bàn lui: “Hay là để tao lên, mày đang bị đau đít mà?”

Lời vừa dứt, chú Trương cũng quan sát mông tôi: “Đau đít?”

“Tiểu Duẫn nói ngày hôm qua nó bất cẩn ngồi lên cây côn.”

Đệch mẹ, ông đây thật muốn hốc phân trâu nhét vào mõm mày!

Tôi cười hì hì: “Bất cẩn, bất cẩn.”

Chú Trương nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái nhưng cũng không hỏi han thêm.

Trương Tiểu Bảo liền thay tôi lên đỉnh. Tôi ở phía dưới dặn dò nó nhất thiết phải cẩn thận.

Trương Tiểu Bảo giơ tay lên đu bám, sau đó ngồi trên mái nhà. Tôi và chú Trương ngồi trong nhà đợi. Một lát sau, tôi không thấy bên trên có tiếng động gì, vội vã liếc nhìn Trần Lập Châu, dùng khẩu hình hỏi y: “Có quỷ?”

Trần Lập Châu lắc đầu, rồi y ngẩng mặt quan sát, thoắt cái biến mất trước mắt tôi. Tôi giật mình, đang muốn chạy ra ngoài xem tình hình thì nghe chú Trương hét lên một tiếng, tôi hoảng hốt quay đầu lại. Tôi thấy trong tay chú chính là một ngón tay nhỏ, chú sợ đến co giật cả người, mau chóng vung tay ném nó đi.

Tôi lo không nổi chú, bèn vội vàng chạy ra sân: “Trương Tiểu Bảo! Sao rồi?!”

Nhưng trên mái nhà không ai đáp lại. Lòng tôi hơi hoảng loạn, bèn gọi vài tiếng sau đó đạp thang trèo lên trên. Vừa lên tới đã thấy Trương Tiểu Bảo ngã xuống. Tôi cuống quýt bước tới kiểm tra, thật may nó chỉ té bất tỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này tôi mới an lòng.

Vừa ngước lên, Trần Lập Châu đã đứng trước mặt. Tôi vội vàng hỏi y: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không phải quỷ, là yêu quái.” Trần Lập Châu khẽ nói.

Tôi hết hồn, thế mà là yêu?

Tôi vội vàng lay Trương Tiểu Bảo dậy, cuối cùng nó cũng tỉnh.

“Ơ, sao tao ngủ ở đây?”

“Tiểu Bảo, vừa rồi mày nhìn thấy gì không?”

Trương Tiểu Bảo cau mày, gắng sức hồi tưởng. “Tao không nhìn thấy gì, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, sau đó ngất luôn.”

“Thôi, trước tiên leo xuống đi.”

Tôi và Trương Tiểu Bảo từ mái nhà trèo xuống, lại thấy chú Trương co quắp ngồi dưới đất, dưới quần là một vũng nước. Tôi kinh ngạc, đây là sợ đến tè ra quần?

“Chú Trương, chú Trương.” Tôi thì thào gọi chú.

Trương Cường sợ đến mặt mày xanh lét, cả người thấm ướt mồ hôi, giống như vừa vớt chú ra từ trong nước. Trương Cường đưa tay phải trỏ vào một góc gian nhà, hô to: “Quỷ! Quỷ!”

Tôi và Trương Tiểu Bảo nhìn sang, thật sự không thấy quỷ mà chỉ thấy một ngón tay trẻ con nằm trên đất.

Hai đứa tôi cho chú uống hai bát canh gừng, tâm trạng cùng dần bình ổn, thế nhưng hỏi gì chú cũng làm thinh. Chú ôm chăn run lẩy bẩy, gương mặt tràn đầy sợ hãi. Tôi thấy tình huống này cứ thế cũng chẳng được gì, bèn quay sang hỏi Trương Tiểu Bảo.

“Trước lúc hôn mê, cái gì mày cũng không thấy?”

Trương Tiểu Bảo vò đầu, gắng sức nghĩ ngợi hồi lâu: “Giống như có một mùi hương lạ, tao hít vô rồi ngất luôn.”

Mùi lạ? Tôi suy tư một chút: “Tao về hỏi sư phụ tao, mày ở đây chăm sóc ổng.”

Nó vội vã gật đầu.

Rời khỏi nhà chú Trương, tôi bèn rẽ vào một rừng cây nhỏ, Trần Lập Châu cũng xuất hiện trước mặt tôi.

“Trần ca, rốt cuộc là sao vậy?”

“Họ Trương kia làm chuyện xấu, bây giờ chúng đã tìm tới cửa.” Trần Lập Châu lạnh nhạt nói.

“Ai?”

“Hoàng đại tiên.”

Tôi sững sờ,  đó lại là Hoàng Thử Lang?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện