Sáng, chuông đồng hồ reo, Đào Đào cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra, cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Trong đêm dường như cô đã nằm mơ, nhưng lại không nhớ được nội dung giấc mơ là gì, dường như đại não đã bị thứ gì đó kích thích, luôn hưng phấn cho đến khi trời sáng.
Cô ngoái đầu nhìn về phía người bên gối, vầng trán chắc nịch, sống mũi cao cao, chiếc cằm vuông vức, đôi môi mỏng mím rất chặt, đầu tóc hơi rối, bên quai hàm lún phún mấy cọng râu, nhưng cô vẫn thấy anh rất đẹp trai.
Mẹ chồng Quý Manh Nhân nói anh và bố anh như từ một khuôn đúc ra.
Cô chưa từng gặp bố chồng, Hoa Diệp cũng chưa từng thấy mặt bố.
Hiện Quý Manh Nhân đang là trưởng Đoàn văn công quân khu, hàng năm thường dẫn đoàn ra ngoài biểu diễn, lúc về Thanh Đài, bà sẽ sống một mình ở doanh trại bộ đội. Khi Quý Manh Nhân hai mươi bảy tuổi, Tham mưu trưởng của quân khu, cũng là chồng bà, ngồi máy bay trực thăng đi thị sát các đơn vị cơ sở, không ngờ, giữa đường thời tiết chuyển xấu, trực thăng bị sét đánh trúng, rơi xuống biển, trên máy bay không còn ai sống sót. Lúc đó Quý Manh Nhân đang mang thai sáu tháng, ba tháng sau, sinh ra Hoa Diệp.
Chuyện này là Đào Đào nghe bố cô kể. Bố cô ở cùng một huyện với Quý Manh Nhân. Quý Manh Nhân là nữ binh đầu tiên của huyện, vừa làm đến Đại tá, lại vì chồng thủ tiết mấy chục năm, trong mắt bố cô, bà tựa như một nữ thần.
Nữ thần rất ít khi cười, trừ phi khi tiếp khách hoặc nhìn thấy Hoa Diệp, khóe miệng mới cong lên đôi chút. Trong phòng ngủ của bà, có một tấm hình phóng to của bố Hoa Diệp. Khi bà ngưng mắt ngắm nhìn bức ảnh đó, Đào Đào nhìn thấy một tia yếu đuối thuộc về phụ nữ trong mắt bà.
Đào Đào vô cùng kính nể Quý Manh Nhân. Khi Quý Manh Nhân yêu cầu họ sau khi kết hôn ra ngoài ở riêng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, cô thực không biết phải sống ra sao cùng người mẹ chồng đức cao vọng trọng như vậy. Dường như không phải gần cũng không phải xa. Cũng chỉ có thể quỳ lễ với bà như với nữ thần mà thôi.
Hoa Diệp vẫn chưa dậy, điều này có hơi khác thường. Anh lớn lên trong doanh trại bộ đội, đã có thói quen dậy sớm tập luyện. Trong tiểu khu có phòng thể hình, anh thường xuyên thức giấc cùng cô, cô làm bữa sáng, còn anh chạy bộ hoặc đi bơi.
“Hoa Diệp…” Cô đẩy nhẹ anh.
Anh cau mày, xoay người lại, quay lưng về phía cô. “Biết rồi, lát nữa anh dậy.”
Thì ra anh dậy rồi.
Cô mỉm cười, dậy chải đầu, vào nhà bếp hâm nóng sữa, nướng bánh mì, chiên trứng. Bữa sáng của Hoa Diệp trước giờ luôn ăn theo kiểu Tây, cô cũng nhập gia tùy tục theo anh.
Hoa Diệp mặc chiếc áo ngủ màu cà phê, thắt lưng cột chặt, anh dựa vào khung cửa nhà bếp, ánh nắng mai nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào, rọi đến vòng eo chưa đầy vòng ôm của người đang bận rộn trước chạn bát sẫm màu, vài sợi tóc đen nhánh tuột khỏi nếp tết, cọ vào cổ cô hơi ngưa ngứa, cô không nhịn được cứ ngọ nguậy.
Anh chần chừ một lúc, thấy mấy cọng tóc đó thật chướng mắt, bèn bước tới, vén chúng ra sau gáy giúp cô.
Cô quay đầu lại, mỉm cười tươi rói với anh, “Hôm nay không tập thể dục à?”
“Em cũng không đi.” Mi mắt cụp xuống, che khuất con ngươi đen láy lạnh lùng.
“Em không có bền lòng, kiên trì không nổi, thì người sẽ mập lên. Bây giờ em thế này rất tốt.” Cô tự tin xoay một vòng trước mặt anh.
Trước khi cưới, cô hơi mũm mĩm, cưới xong, khuôn mặt tròn trĩnh ốm lại, thành gương mặt trái xoan xinh đẹp, hiện rõ vẻ thùy mị của con gái.
Anh dời mắt đi, “Làm xong bữa sáng chưa? Ăn xong anh đưa em đi lấy xe.”
“Thật chứ?” Cô vui tới mức mở to hai mắt, mặt tươi như hoa.
“Làm như anh thường xuyên gạt em vậy.” Anh lắc lắc đầu, cầm quyển tạp chí cạnh bàn ăn lên xem.
Cô hớn hở chạy tới ôm eo anh, vùi đầu vào lòng anh cọ cọ, “Chồng ơi, em hạnh phúc quá!”
Anh chớp chớp mắt, khó xử giãy nhẹ, “Được rồi, được rồi, đi bưng sữa lại đây!”
Trên đường đến tiệm sửa xe, có đi ngang một hiệu thuốc. Cô đỏ mặt cúi đầu: “Chồng ơi, cái đó nhà chúng ta… nên sắm thêm hàng tiêu dùng rồi.”
Anh ngó hiệu thuốc một cái, không lên tiếng, tiếp tục chuyên chú lái xe.
Cô hơi lúng túng, mười ngón tay đan vào nhau, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Lúc xuống xe, cô đẩy cửa xe đang định bước xuống, thì bị anh kéo lại từ đằng sau.
Cô quay đầu, ánh mắt anh sâu thẳm, ở gần như thế, nhưng cô lại không nhìn rõ được gì.
“Tiểu Đào, chúng ta… chúng ta sinh một đứa đi!”
“Hả?” Cô nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm không, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Anh nhếch môi, “Anh đã ba mươi rồi, chúng ta nên có con thôi. Lái xe cẩn thận.” Anh sờ đầu cô, đóng cửa xe lại, đi mất.
Cô đứng ngay tại chỗ như một con ngốc, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Con? Sao đột nhiên lại muốn có con? “Hoa Diệp…” Cô xoay người, muốn gọi anh lại, cuộc gọi của Kinh Nghệ tối qua, cô vẫn chưa nói cho anh biết!
Xe của anh đã biến mất trong dòng xe vào giờ cao điểm đi làm.
Hoa Diệp nhìn từ gương chiếu hậu thấy Đào Đào càng ngày càng xa, dần dần chỉ còn lại một chấm trắng nhỏ, anh khẽ than một tiếng.
Sáng nay không có phiên tòa nào, anh đến thẳng văn phòng, có một đương sự hẹn gặp anh. Bạn bè chơi chung lúc nhỏ, bất kể nam hay nữ, bây giờ đều đang làm một cán bộ nho nhỏ trong quân đội, chỉ có anh là mở văn phòng luật tư nhân ở bên ngoài, chuyên giúp người ta giải quyết những vụ kiện kinh tế.
Văn phòng nằm trên đường Tân Hải, được xây trên một con dốc, xuống dốc, chính là bãi biển, bốn phía hoa cỏ xum xuê, môi trường rất tĩnh mịch.
Đường Tân Hải, cũng là Đại lộ tình yêu của Thanh Đài. Những cặp đôi đang yêu nhau, đều thích đến đây cho cuộc hẹn hò đầu tiên.
Nhớ năm đó, anh và Mộc Ca…
Anh bỗng ngẩn người, hít thở sâu, tự giễu nhắm mắt lại, đi thang bộ lên lầu.
“Luật sư Hoa,” tuy anh là một trong những đối tác của văn phòng, hơn nữa còn là người đứng đầu, nhưng anh vẫn kiên quyết bảo nhân viên gọi anh là “luật sư”.
“Chào buổi sáng!” Anh lịch sự mỉm cười với thư ký chỉnh lý tư liệu giúp anh.
“Chủ tịch Nhạc của Thái Hoa hôm nay có một cuộc họp hội đồng quản trị tạm thời phải tham gia, chị ta muốn đổi giờ hẹn gặp anh sang ngày mai.”
“Sáng mai tôi phải đến tòa, vậy để chiều mai đi!”
Thư ký khẽ gật đầu, xoay người ra ngoài làm việc.
Lịch trình bỗng nhiên được trống, anh nhất thời cảm thấy có chút mơ màng. Công việc tồn đọng rất nhiều, nhưng không lấy đâu ra tinh thần để xử lý. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lông mày nhíu lại, có một cảm giác đau đớn kìm nén đã lâu từ từ trỗi dậy từ tận đáy lòng, đau tới mức đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Văn phòng hướng về phía nam, ánh nắng chiếu thẳng lên mặt bàn, anh híp mắt lại, nhìn vài hạt bụi đang trôi nổi trong tia nắng, rồi chậm rãi mở rộng lòng bàn tay trái ra đón lấy ánh nắng.
Không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện trên mu bàn tay có một vết sẹo màu trắng. Anh nhìn vết sẹo đó, trong đầu phút chốc trống rỗng.
Cũng vào mùa này, trên đường Tân Hải sắc thu mê người. Anh nắm tay Mộc Ca đứng trên bãi biển, ngắm ánh mặt trời rơi xuống biển từng chút một.
“Hoa Diệp, mai em đi Paris.” Giọng của Mộc Ca rất khẽ, nhẹ như một tiếng than vãn không thể nghe ra.
“Đi diễn à?” Anh cười hỏi, khóe miệng ẩn chứa vẻ tự hào. Mộc Ca là nghệ sĩ Cello của Đoàn nhạc Thanh Đài, đã từng ra mắt hai album.
“Đi học thêm hai năm. Hoa Diệp, em không biết liệu em có còn quay về hay không, chúng ta chia tay đi!” Cô ngước mắt lên, trên gương mặt nhu mì là một sự cứng rắn kiên quyết.
“Ngốc ạ, em cứ yên tâm đi đi, anh sẽ đợi em.” Anh cưng chiều xoa tóc cô, tưởng là cô lo nghĩ cho anh.
Hai năm, chẳng qua chỉ hơn bảy trăm ngày chứ bao nhiêu, so với tình yêu bốn năm của họ thì có là gì?
Hai ngày sau, anh đến căn hộ của cô tìm cô. Mặt cô trắng bệch, cánh môi không có lấy một tia máu, trên trán mồ hôi đầm đìa, tay đang cầm sổ bệnh án.
“Em không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội duy nhất để em ra nước ngoài học thêm.” Cô không nói tiếng nào mà bỏ đi đứa con của họ, còn anh căn bản không biết là cô đã mang thai.
Anh chạy xuống lầu, điên cuồng lao vào thành phố, cuối cùng đi vào một quán bar, dùng dạ dày mình làm máy pha rượu, thử hết đủ các thể loại rượu màu sắc khác nhau ở quán bar suốt một đêm.
Sáng sớm, anh miệng đầy vết bỏng đi ra ngoài, lại chếnh choáng đến dưới lầu nhà cô. Anh nghe thấy những nốt nhạc vừa trầm thấp vừa sầu muộn vọng ra từ bên trong cửa, đó chính là một loại tình cảm, nhưng không một chút tạp nham, không một chút hoảng sợ.
Anh im lặng xoay người bước đi.
Hôm cô đi, cô gọi cho anh từ sân bay. Anh vừa nghe ra giọng cô liền cúp máy. Anh đứng trên sân thượng tầng mười tám của văn phòng, nhìn máy bay nhẹ nhàng bay qua không chút nể nang.
Bầu trời rất xanh, sân thượng được ai đó trồng đầy hoa cúc, hương vị mùa thu xộc vào mũi, làm anh bị sặc đến chảy cả nước mắt.
Anh vẫn đi làm, lên tòa, tiệc tùng như bình thường, ngoại trừ uống nhiều rượu hơn, thì không có gì khác trước.
Người bạn thuở nhỏ Trương Hoằng kéo anh đi ăn thịt nướng Hàn Quốc, lúc anh quết dầu lên vỉ nướng, không hiểu thế nào lại ịn mu bàn tay lên đấy, mùi da thịt cháy khét lan tỏa khắp nhà hàng.
“Anh đang nướng tay gấu hay nướng chân phượng vậy?” Trương Hoằng đứng trên hành lang bệnh viện, mặt đen sì, “Anh mà là đàn ông gì chứ, chỉ nhiêu đó mà cũng không buông bỏ được?”
Anh muốn cười, nhưng không thành công.
Người ra đi bằng cách thức kiên quyết như thế, tại sao hai năm sau lại muốn trở về?
Vậy mà cô lại còn nhớ số điện thoại của anh.
Hôm qua, anh nhận được một tin nhắn, là một dãy số lạ. “Em đã đến Bắc Kinh, chuyến bay mười giờ sáng mai đến Thanh Đài.”
Trong lòng anh bỗng nhói đau, đột nhiên biết ngay đấy là ai. Cách nói chuyện này, giống với trước đây khi cô ra ngoài biểu diễn xong trở về sẽ thông báo cho anh.
Sau khi nhận được tin nhắn, anh sẽ luôn đến sân bay thật sớm để đợi. Cô vừa xuống máy bay, sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười dịu dàng của anh ngay.
Bây giờ có đi hay không?
Anh nhắm mắt lại, ngực phập phồng dữ dội, khóe miệng thoáng hiện tia cười khổ. Đã qua lâu như vậy, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng chạm đến sợi dây đàn tận sâu đáy lòng anh.
Đồng hồ trên tường đổ chuông chín lần, anh bỗng nhảy lên, cầm chìa khóa xe vội vàng xuống lầu.
Anh nói với chính mình, không phải anh đi đón cô, chỉ là muốn nhìn thấy cô công thành danh toại, vinh quy về quê như thế nào mà thôi!
Xe chạy điên cuồng trên đường cao tốc hướng đến sân bay, gió thổi vù vù bên tai. Ánh nắng mang theo hơi biển, bầu trời Thanh Đài vẫn luôn rất xanh, xanh đến chói mắt.
Anh đỗ xe xong, đã sắp đến mười giờ.
Tim đập thình thịch, lúc vịn thang cuốn đi lên, đầu ngón tay đã trắng bệch. Chỗ cửa ra chật ních người, anh né tránh đám đông, bước vào một tiệm sách gần đó, chọn một góc ở cạnh cửa có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi cửa ra.
Máy bay rất đúng giờ, mười giờ đến nơi, loa phát thanh của sân bay thông báo chuyến bay khởi hành từ sân bay thủ đô đã đến sân bay Thanh Đài. Anh không khống chế được sự chấn động trong lòng, tim đập rất nhanh, từng hồi từng hồi, không theo quy luật mà chạm đến lồng ngực, đau âm ỉ.
Không lâu sau, cô từ trong đoàn lữ khách nối đuôi nhau, bước ra khỏi cửa thông hành.
Áo gió màu gạo, quần bò màu trắng xám, mái tóc dài hơi xoăn để thả sau lưng, trên cổ choàng qua loa một chiếc khăn dài, vẫn tao nhã và xinh đẹp như thế. Khí chất này chỉ nhân tài đắm chìm trong cung điện nghệ thuật mới có.
Cô không thay đổi một chút nào.
Anh ngơ ngẩn ngắm nhìn, thấy cô đang ngóng trông bốn phía, như đang tha thiết tìm kiếm ai đó, trên gương mặt nhu mì nhỏ nhắn hiện ra một tia hụt hẫng.
Cô đang tìm anh sao?
Cô lại tìm kiếm một lượt nữa, hàng mi dài cụp xuống, đau buồn thu lại tầm mắt, chầm chậm bước ra ngoài.
Anh không đuổi theo, trên thực tế, anh như đã bị rút hết sức lực. Anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, quặn thắt trong đau khổ.
Ở bên kia Đào Đào đứng cách anh chưa đến mười mét, trong tay đang cầm bảng giấy viết tên “Tả Tu Nhiên”, đang nhìn anh không chớp mắt.
Trong đêm dường như cô đã nằm mơ, nhưng lại không nhớ được nội dung giấc mơ là gì, dường như đại não đã bị thứ gì đó kích thích, luôn hưng phấn cho đến khi trời sáng.
Cô ngoái đầu nhìn về phía người bên gối, vầng trán chắc nịch, sống mũi cao cao, chiếc cằm vuông vức, đôi môi mỏng mím rất chặt, đầu tóc hơi rối, bên quai hàm lún phún mấy cọng râu, nhưng cô vẫn thấy anh rất đẹp trai.
Mẹ chồng Quý Manh Nhân nói anh và bố anh như từ một khuôn đúc ra.
Cô chưa từng gặp bố chồng, Hoa Diệp cũng chưa từng thấy mặt bố.
Hiện Quý Manh Nhân đang là trưởng Đoàn văn công quân khu, hàng năm thường dẫn đoàn ra ngoài biểu diễn, lúc về Thanh Đài, bà sẽ sống một mình ở doanh trại bộ đội. Khi Quý Manh Nhân hai mươi bảy tuổi, Tham mưu trưởng của quân khu, cũng là chồng bà, ngồi máy bay trực thăng đi thị sát các đơn vị cơ sở, không ngờ, giữa đường thời tiết chuyển xấu, trực thăng bị sét đánh trúng, rơi xuống biển, trên máy bay không còn ai sống sót. Lúc đó Quý Manh Nhân đang mang thai sáu tháng, ba tháng sau, sinh ra Hoa Diệp.
Chuyện này là Đào Đào nghe bố cô kể. Bố cô ở cùng một huyện với Quý Manh Nhân. Quý Manh Nhân là nữ binh đầu tiên của huyện, vừa làm đến Đại tá, lại vì chồng thủ tiết mấy chục năm, trong mắt bố cô, bà tựa như một nữ thần.
Nữ thần rất ít khi cười, trừ phi khi tiếp khách hoặc nhìn thấy Hoa Diệp, khóe miệng mới cong lên đôi chút. Trong phòng ngủ của bà, có một tấm hình phóng to của bố Hoa Diệp. Khi bà ngưng mắt ngắm nhìn bức ảnh đó, Đào Đào nhìn thấy một tia yếu đuối thuộc về phụ nữ trong mắt bà.
Đào Đào vô cùng kính nể Quý Manh Nhân. Khi Quý Manh Nhân yêu cầu họ sau khi kết hôn ra ngoài ở riêng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, cô thực không biết phải sống ra sao cùng người mẹ chồng đức cao vọng trọng như vậy. Dường như không phải gần cũng không phải xa. Cũng chỉ có thể quỳ lễ với bà như với nữ thần mà thôi.
Hoa Diệp vẫn chưa dậy, điều này có hơi khác thường. Anh lớn lên trong doanh trại bộ đội, đã có thói quen dậy sớm tập luyện. Trong tiểu khu có phòng thể hình, anh thường xuyên thức giấc cùng cô, cô làm bữa sáng, còn anh chạy bộ hoặc đi bơi.
“Hoa Diệp…” Cô đẩy nhẹ anh.
Anh cau mày, xoay người lại, quay lưng về phía cô. “Biết rồi, lát nữa anh dậy.”
Thì ra anh dậy rồi.
Cô mỉm cười, dậy chải đầu, vào nhà bếp hâm nóng sữa, nướng bánh mì, chiên trứng. Bữa sáng của Hoa Diệp trước giờ luôn ăn theo kiểu Tây, cô cũng nhập gia tùy tục theo anh.
Hoa Diệp mặc chiếc áo ngủ màu cà phê, thắt lưng cột chặt, anh dựa vào khung cửa nhà bếp, ánh nắng mai nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào, rọi đến vòng eo chưa đầy vòng ôm của người đang bận rộn trước chạn bát sẫm màu, vài sợi tóc đen nhánh tuột khỏi nếp tết, cọ vào cổ cô hơi ngưa ngứa, cô không nhịn được cứ ngọ nguậy.
Anh chần chừ một lúc, thấy mấy cọng tóc đó thật chướng mắt, bèn bước tới, vén chúng ra sau gáy giúp cô.
Cô quay đầu lại, mỉm cười tươi rói với anh, “Hôm nay không tập thể dục à?”
“Em cũng không đi.” Mi mắt cụp xuống, che khuất con ngươi đen láy lạnh lùng.
“Em không có bền lòng, kiên trì không nổi, thì người sẽ mập lên. Bây giờ em thế này rất tốt.” Cô tự tin xoay một vòng trước mặt anh.
Trước khi cưới, cô hơi mũm mĩm, cưới xong, khuôn mặt tròn trĩnh ốm lại, thành gương mặt trái xoan xinh đẹp, hiện rõ vẻ thùy mị của con gái.
Anh dời mắt đi, “Làm xong bữa sáng chưa? Ăn xong anh đưa em đi lấy xe.”
“Thật chứ?” Cô vui tới mức mở to hai mắt, mặt tươi như hoa.
“Làm như anh thường xuyên gạt em vậy.” Anh lắc lắc đầu, cầm quyển tạp chí cạnh bàn ăn lên xem.
Cô hớn hở chạy tới ôm eo anh, vùi đầu vào lòng anh cọ cọ, “Chồng ơi, em hạnh phúc quá!”
Anh chớp chớp mắt, khó xử giãy nhẹ, “Được rồi, được rồi, đi bưng sữa lại đây!”
Trên đường đến tiệm sửa xe, có đi ngang một hiệu thuốc. Cô đỏ mặt cúi đầu: “Chồng ơi, cái đó nhà chúng ta… nên sắm thêm hàng tiêu dùng rồi.”
Anh ngó hiệu thuốc một cái, không lên tiếng, tiếp tục chuyên chú lái xe.
Cô hơi lúng túng, mười ngón tay đan vào nhau, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Lúc xuống xe, cô đẩy cửa xe đang định bước xuống, thì bị anh kéo lại từ đằng sau.
Cô quay đầu, ánh mắt anh sâu thẳm, ở gần như thế, nhưng cô lại không nhìn rõ được gì.
“Tiểu Đào, chúng ta… chúng ta sinh một đứa đi!”
“Hả?” Cô nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm không, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Anh nhếch môi, “Anh đã ba mươi rồi, chúng ta nên có con thôi. Lái xe cẩn thận.” Anh sờ đầu cô, đóng cửa xe lại, đi mất.
Cô đứng ngay tại chỗ như một con ngốc, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Con? Sao đột nhiên lại muốn có con? “Hoa Diệp…” Cô xoay người, muốn gọi anh lại, cuộc gọi của Kinh Nghệ tối qua, cô vẫn chưa nói cho anh biết!
Xe của anh đã biến mất trong dòng xe vào giờ cao điểm đi làm.
Hoa Diệp nhìn từ gương chiếu hậu thấy Đào Đào càng ngày càng xa, dần dần chỉ còn lại một chấm trắng nhỏ, anh khẽ than một tiếng.
Sáng nay không có phiên tòa nào, anh đến thẳng văn phòng, có một đương sự hẹn gặp anh. Bạn bè chơi chung lúc nhỏ, bất kể nam hay nữ, bây giờ đều đang làm một cán bộ nho nhỏ trong quân đội, chỉ có anh là mở văn phòng luật tư nhân ở bên ngoài, chuyên giúp người ta giải quyết những vụ kiện kinh tế.
Văn phòng nằm trên đường Tân Hải, được xây trên một con dốc, xuống dốc, chính là bãi biển, bốn phía hoa cỏ xum xuê, môi trường rất tĩnh mịch.
Đường Tân Hải, cũng là Đại lộ tình yêu của Thanh Đài. Những cặp đôi đang yêu nhau, đều thích đến đây cho cuộc hẹn hò đầu tiên.
Nhớ năm đó, anh và Mộc Ca…
Anh bỗng ngẩn người, hít thở sâu, tự giễu nhắm mắt lại, đi thang bộ lên lầu.
“Luật sư Hoa,” tuy anh là một trong những đối tác của văn phòng, hơn nữa còn là người đứng đầu, nhưng anh vẫn kiên quyết bảo nhân viên gọi anh là “luật sư”.
“Chào buổi sáng!” Anh lịch sự mỉm cười với thư ký chỉnh lý tư liệu giúp anh.
“Chủ tịch Nhạc của Thái Hoa hôm nay có một cuộc họp hội đồng quản trị tạm thời phải tham gia, chị ta muốn đổi giờ hẹn gặp anh sang ngày mai.”
“Sáng mai tôi phải đến tòa, vậy để chiều mai đi!”
Thư ký khẽ gật đầu, xoay người ra ngoài làm việc.
Lịch trình bỗng nhiên được trống, anh nhất thời cảm thấy có chút mơ màng. Công việc tồn đọng rất nhiều, nhưng không lấy đâu ra tinh thần để xử lý. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lông mày nhíu lại, có một cảm giác đau đớn kìm nén đã lâu từ từ trỗi dậy từ tận đáy lòng, đau tới mức đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Văn phòng hướng về phía nam, ánh nắng chiếu thẳng lên mặt bàn, anh híp mắt lại, nhìn vài hạt bụi đang trôi nổi trong tia nắng, rồi chậm rãi mở rộng lòng bàn tay trái ra đón lấy ánh nắng.
Không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện trên mu bàn tay có một vết sẹo màu trắng. Anh nhìn vết sẹo đó, trong đầu phút chốc trống rỗng.
Cũng vào mùa này, trên đường Tân Hải sắc thu mê người. Anh nắm tay Mộc Ca đứng trên bãi biển, ngắm ánh mặt trời rơi xuống biển từng chút một.
“Hoa Diệp, mai em đi Paris.” Giọng của Mộc Ca rất khẽ, nhẹ như một tiếng than vãn không thể nghe ra.
“Đi diễn à?” Anh cười hỏi, khóe miệng ẩn chứa vẻ tự hào. Mộc Ca là nghệ sĩ Cello của Đoàn nhạc Thanh Đài, đã từng ra mắt hai album.
“Đi học thêm hai năm. Hoa Diệp, em không biết liệu em có còn quay về hay không, chúng ta chia tay đi!” Cô ngước mắt lên, trên gương mặt nhu mì là một sự cứng rắn kiên quyết.
“Ngốc ạ, em cứ yên tâm đi đi, anh sẽ đợi em.” Anh cưng chiều xoa tóc cô, tưởng là cô lo nghĩ cho anh.
Hai năm, chẳng qua chỉ hơn bảy trăm ngày chứ bao nhiêu, so với tình yêu bốn năm của họ thì có là gì?
Hai ngày sau, anh đến căn hộ của cô tìm cô. Mặt cô trắng bệch, cánh môi không có lấy một tia máu, trên trán mồ hôi đầm đìa, tay đang cầm sổ bệnh án.
“Em không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội duy nhất để em ra nước ngoài học thêm.” Cô không nói tiếng nào mà bỏ đi đứa con của họ, còn anh căn bản không biết là cô đã mang thai.
Anh chạy xuống lầu, điên cuồng lao vào thành phố, cuối cùng đi vào một quán bar, dùng dạ dày mình làm máy pha rượu, thử hết đủ các thể loại rượu màu sắc khác nhau ở quán bar suốt một đêm.
Sáng sớm, anh miệng đầy vết bỏng đi ra ngoài, lại chếnh choáng đến dưới lầu nhà cô. Anh nghe thấy những nốt nhạc vừa trầm thấp vừa sầu muộn vọng ra từ bên trong cửa, đó chính là một loại tình cảm, nhưng không một chút tạp nham, không một chút hoảng sợ.
Anh im lặng xoay người bước đi.
Hôm cô đi, cô gọi cho anh từ sân bay. Anh vừa nghe ra giọng cô liền cúp máy. Anh đứng trên sân thượng tầng mười tám của văn phòng, nhìn máy bay nhẹ nhàng bay qua không chút nể nang.
Bầu trời rất xanh, sân thượng được ai đó trồng đầy hoa cúc, hương vị mùa thu xộc vào mũi, làm anh bị sặc đến chảy cả nước mắt.
Anh vẫn đi làm, lên tòa, tiệc tùng như bình thường, ngoại trừ uống nhiều rượu hơn, thì không có gì khác trước.
Người bạn thuở nhỏ Trương Hoằng kéo anh đi ăn thịt nướng Hàn Quốc, lúc anh quết dầu lên vỉ nướng, không hiểu thế nào lại ịn mu bàn tay lên đấy, mùi da thịt cháy khét lan tỏa khắp nhà hàng.
“Anh đang nướng tay gấu hay nướng chân phượng vậy?” Trương Hoằng đứng trên hành lang bệnh viện, mặt đen sì, “Anh mà là đàn ông gì chứ, chỉ nhiêu đó mà cũng không buông bỏ được?”
Anh muốn cười, nhưng không thành công.
Người ra đi bằng cách thức kiên quyết như thế, tại sao hai năm sau lại muốn trở về?
Vậy mà cô lại còn nhớ số điện thoại của anh.
Hôm qua, anh nhận được một tin nhắn, là một dãy số lạ. “Em đã đến Bắc Kinh, chuyến bay mười giờ sáng mai đến Thanh Đài.”
Trong lòng anh bỗng nhói đau, đột nhiên biết ngay đấy là ai. Cách nói chuyện này, giống với trước đây khi cô ra ngoài biểu diễn xong trở về sẽ thông báo cho anh.
Sau khi nhận được tin nhắn, anh sẽ luôn đến sân bay thật sớm để đợi. Cô vừa xuống máy bay, sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười dịu dàng của anh ngay.
Bây giờ có đi hay không?
Anh nhắm mắt lại, ngực phập phồng dữ dội, khóe miệng thoáng hiện tia cười khổ. Đã qua lâu như vậy, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng chạm đến sợi dây đàn tận sâu đáy lòng anh.
Đồng hồ trên tường đổ chuông chín lần, anh bỗng nhảy lên, cầm chìa khóa xe vội vàng xuống lầu.
Anh nói với chính mình, không phải anh đi đón cô, chỉ là muốn nhìn thấy cô công thành danh toại, vinh quy về quê như thế nào mà thôi!
Xe chạy điên cuồng trên đường cao tốc hướng đến sân bay, gió thổi vù vù bên tai. Ánh nắng mang theo hơi biển, bầu trời Thanh Đài vẫn luôn rất xanh, xanh đến chói mắt.
Anh đỗ xe xong, đã sắp đến mười giờ.
Tim đập thình thịch, lúc vịn thang cuốn đi lên, đầu ngón tay đã trắng bệch. Chỗ cửa ra chật ních người, anh né tránh đám đông, bước vào một tiệm sách gần đó, chọn một góc ở cạnh cửa có thể nhìn thấy toàn cảnh nơi cửa ra.
Máy bay rất đúng giờ, mười giờ đến nơi, loa phát thanh của sân bay thông báo chuyến bay khởi hành từ sân bay thủ đô đã đến sân bay Thanh Đài. Anh không khống chế được sự chấn động trong lòng, tim đập rất nhanh, từng hồi từng hồi, không theo quy luật mà chạm đến lồng ngực, đau âm ỉ.
Không lâu sau, cô từ trong đoàn lữ khách nối đuôi nhau, bước ra khỏi cửa thông hành.
Áo gió màu gạo, quần bò màu trắng xám, mái tóc dài hơi xoăn để thả sau lưng, trên cổ choàng qua loa một chiếc khăn dài, vẫn tao nhã và xinh đẹp như thế. Khí chất này chỉ nhân tài đắm chìm trong cung điện nghệ thuật mới có.
Cô không thay đổi một chút nào.
Anh ngơ ngẩn ngắm nhìn, thấy cô đang ngóng trông bốn phía, như đang tha thiết tìm kiếm ai đó, trên gương mặt nhu mì nhỏ nhắn hiện ra một tia hụt hẫng.
Cô đang tìm anh sao?
Cô lại tìm kiếm một lượt nữa, hàng mi dài cụp xuống, đau buồn thu lại tầm mắt, chầm chậm bước ra ngoài.
Anh không đuổi theo, trên thực tế, anh như đã bị rút hết sức lực. Anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, quặn thắt trong đau khổ.
Ở bên kia Đào Đào đứng cách anh chưa đến mười mét, trong tay đang cầm bảng giấy viết tên “Tả Tu Nhiên”, đang nhìn anh không chớp mắt.
Danh sách chương