Nói là đợi khi Hạ Tuyền dưỡng lại khí sắc thì sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng thực ra là đến khi Hạ Tuyền sắp đến ngày sinh thì Lệ Tịnh Lương mới không nhanh không chậm lái xe đưa cô đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Nói thế nào đây, sau khi lấy được giấy kết hôn hợp pháp, trở về xe của Lệ tiên sinh, Hạ Tuyền vẫn có cảm giác không chân thật.
Suy luận một chút, mục tiêu mà bạn vẫn cho rằng không bao giờ đạt được nay bỗng đạt được, người bạn vẫn cho rằng là không thể với tới nay bỗng ở bên cạnh bạn, lại còn thuận lợi như vậy, trong khoảnh khắc đó, bạn nhất định cảm nhận được....
“Anh nhéo em một cái đi, không phải là em nằm mơ chứ?” Hạ Tuyền nghiêng mắt nhìn Lệ Tịnh Lương đang lái xe.
Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái, nói: “Là anh đang nằm mơ, không phải em.”
“Hả?”
“Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ kết hôn sớm như vậy.”
“Càng không nghĩ sẽ lấy một người phụ nữ như em?” Hạ Tuyền tiếp nhận đề tài, vô cùng đắc ý nói.
Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng cười, dù không nói nhưng trên mặt lại có niềm vui sướng không thể che dấu.
Xem ra anh cũng rất vừa lòng với việc kết hôn của bọn họ, Hạ Tuyền hiểu được điều này, trong lòng càng yên ổn hơn.
Trong khoảng thời gian bọn họ dưỡng thai ở Fiji thì trong nước có rất ít tin tức về hai người. Làm một thương nhân, tin tức về ông chủ Lệ chỉ dừng ở mảng tài chính kinh tế. Nữ minh tinh đang trong thời gian mai danh ẩn tích, nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe còn từng trải qua nhiều phong ba như Hạ Tuyền tạm thời bị khán giả lãng quên cũng là lẽ thường.
Hoàn cảnh yên tĩnh như vậy rất có lợi cho bọn họ đợi sinh con xong thì mới giải quyết những vấn đề còn lại.
Ngày đứa bé được sinh ra, thời tiết ở Fiji rất tốt, ánh nắng tươi sáng, Lệ Tịnh Lương chờ đợi ở bên ngoài phòng sinh, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳng và không khí trong lành. Tại một nơi xinh đẹp như vậy chào đón một sinh mệnh mới là một chuyện khiến người ta vô cùng khó quên.
Quá trình sinh sản của Hạ Tuyền cực kỳ thuận lợi, thời gian sinh cũng rất ngắn, dường như không phải chịu đau đớn gì đã kết thúc.
Cô sinh cho Lệ Tịnh Lương một đứa con trai, nặng bảy cân sáu lượng(*), vô cùng khỏe mạnh.
(*) Một cân của Trung Quốc tương đương với 0,5kg, vậy nên đứa bé nặng khoảng 3,8kg
Khi cô tỉnh lại, tuy bên người không có cha mẹ như những sản phụ khác nhưng lại có Lệ Tịnh Lương và bảo bảo.
Anh ngồi cạnh giường bệnh, bên người là giường của trẻ sơ sinh, bảo bảo đang ngủ say trên đó. Cha của bảo bảo thấy cô tỉnh lại thì nhíu mày nhìn qua.
“Em cảm thấy thế nào?”
Thực ra ông chủ Lệ là người vô cùng lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, cho dù là Hạ Tuyền lúc này cũng rất ít khi cảm thấy anh thể hiện tình cảm của mình cho nên ngữ điệu thân thiết và lo lắng lúc này của anh là vô cùng hiếm thấy.
“Em rất tốt.” Giọng nói hơi khàn khàn nhưng tinh thần của Hạ Tuyền không tệ lắm, điều này khiến cho lời của cô có độ tin cậy cao hơn một chút. “Bảo bảo thế nào?” Cô vội vàng hỏi.
Lệ Tịnh Lương đứng dậy đi đến bên giường dành cho trẻ sơ sinh, khom lưng ôm thằng nhóc đang say ngủ kia đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Là con trai, vô cùng khỏe mạnh.”
Hạ Tuyền cười nói: “Em thấy được.”
Cô muốn xoa mặt của đứa bé nhưng lại cảm thấy như vậy không thoải mái vì thế nên đành từ bỏ, dù sao về sau còn rất nhiều thời gian.
“Nhưng mà...” Cô bỗng nhiên nhíu mày, nhìn mặt của con trai, nói: “Tại sao lại khó coi như vậy?”
“....Trẻ sơ sinh đều như vậy, lớn lên một chút sẽ tốt hơn.” Lệ Tịnh Lương miễn cưỡng giải thích.
“Chẳng lẽ trước kia anh từng sinh rồi sao?”
“Đây là hiểu biết thông thường.” Anh nhấn mạnh.
Hạ Tuyền buồn cười nói: “Em biết, chọc anh thôi, dáng vẻ cha của Khanh Đa quốc sắc thiên hương như vậy, tương lai thằng bé nhất định cũng là lam nhan họa thủy.
“Không ai dùng cụm từ quốc sắc thiên hương để miêu tả đàn ông cả.” Lệ Tịnh Lương không hờn giận nhíu mày.
“Vậy hại nước hại dân thì sao?”
“.....”
“Chẳng lẽ anh thích khuynh quốc khuynh thành?”
Thấy cô càng nói càng quá đáng Lệ Tịnh Lương đành phải đổi đề tài.
“Anh không hiểu chuyện ở cữ của phụ nữ cho lắm nên đã mời hộ lý giúp em rồi, đợi hết tháng rồi chúng ta về nước.”
“Cảm ơn.”
Tuy rất không tình nguyện trở về nhưng Hạ Tuyền biết không thể trốn tránh, vì con trai của cô, vì có thể càng tốt hơn để ở bên cạnh anh, cô chuẩn bị cố gắng nỗ lực rồi.
Lệ Tịnh Lương ngồi trên ghế, dừng một chút rồi hỏi cô: “Sao khi em trở về vẫn muốn quay phim sao?”
“Ừ, em muốn quay bộ phim mới của Trần Quyền, vẫn còn hợp đồng.” Hạ Tuyền nghiêng đầu nói: “Phải rồi, em đã lâu rồi không chú ý chuyện của nhà họ Diệp, bọn họ thế nào rồi?”
Lệ Tịnh Lương cười như có như không nói: “Em về nước thì biết.”
Tuy Hạ Tuyền vui đùa gọi bảo bảo là Khanh Đa nhưng dù sao thằng bé cũng là đứa con đầu tiên của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên không thể qua loa tùy tiện quyết định tên như vậy.
Khi Hạ Tuyền ở cữ thì cha của Lệ Tịnh Lương đang cân nhắc tên của đứa bé, nhân tiện điều tra chuyện của Vân Nhược Châu khắp nơi.
Tục ngữ nói đúng, có một câu là "tuổi già khó giữ được khí tiết", câu này dùng để hình dung Lệ Chấp thì rất đúng.
Khi nhận được tin tức này từ chỗ Lệ Tịnh Lương, Lệ Chấp quả thật không biết nên khóc hay nên cười, ông cũng không nói gì với Lệ Tịnh Lương, trực tiếp hẹn ngày gặp mặt Vân Nhược Châu, cho đối phương biết thái độ của ông.
“Đầu tiên, Vân tiên sinh.” Lão gia tử cười nói: “Tôi muốn nói rõ, trừ những đứa bé do vợ của tôi sinh ra, tôi sẽ không thừa nhận những người "tự xưng" là con cháu của nhà họ Lệ.”
Vân Nhược Châu xem như bình tĩnh, không có ý phản bác.
Lão gia tử thấy hắn như vậy, ánh mắt có tia khen ngợi, tiếp tục nói: “Tiếp theo, tôi rất tiếc phải nói cho câu, mẹ của cậu chẳng có chút quan hệ nào với tôi cả.”
Lần này Vân Nhược Châu nhíu mày lại, dường như có phần không tin.
“Cậu trai trẻ, cậu hơi u mê rồi. Có lẽ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Tại sao cậu không nghĩ lại, cậu chỉ kém Tịnh Lương vài tuổi. Khi mẹ cậu sinh cậu sinh cậu thì Tịnh Lương còn chưa đến ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, nhưng mà thằng bé lại có thể nhớ kỹ diện mạo của Đàm Nhu, điều này chứng tỏ cái gì?”
“.....”
“Chứng minh mẹ cậu vẫn lừa cậu, cậu vốn không phải con của tôi.”
“Có lẽ có gì đó hiểu nhầm....” Vân Nhược Châu chưa từ bỏ ý định.
“Không có gì hiểu nhầm hết.” Lệ Chấp thu lại nụ cười, ông như vậy khiến cho mỗi lời nói ra đều có năng lực làm người ta tin phục. “Tôi thẳng thắn nói cho cậu, tôi chưa từng lên giường với mẹ của cậu cho nên bà ấy không thể sinh ra con của tôi. Còn nữa, không nói đến chuyện tôi sẽ không lên giường với nữ nhân khác trừ vợ của tôi, cho dù có lên giường thì cũng thực xin lỗi vì khi vợ của tôi qua đời thì tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.” Nói xong Lệ Chấp đứng dậy, sửa sang lại áo khoác, mỉm cười nói: “Cậu trai trẻ, câu rất có tiền đồ, đừng để lòng tham che mờ ánh mắt của cậu.”
Lòng tham sao? Thực ra là không cam lòng.
Không cam lòng, Vân thiên vương oai phong một cõi trong làng giải trí lại là một người không biết cha đẻ là ai, không cam lòng cả đời không thể biết được người cha đã sinh ra mình là ai.
Có lẽ lúc Đàm Nhu nói dối cũng không đoán được Vân Nhược Chu lại có một ngày có địa vị có thể liên hệ với người nhà họ Lệ. Có lẽ bà chỉ muốn con của mình có ký ức tốt, cảm thấy mình là con cháu lưu lạc bên ngoài của một gia đình rất lợi hại, có thể có chút tự tin.
Nhưng kết quả lại mang đến cho Vân Nhược Châu tổn thương gấp đôi.
Có lẽ cha ruột của hắn chỉ là một người không có danh tiếng gì thậm chí còn không có phẩm hạnh tốt, thậm chí ông ta dơ bẩn đến mức Đàm Nhu cũng không muốn nhắc tới, nếu không thì bà cần gì phải nói dối? Lệ Tịnh Lương mang theo Khanh Đa và Hạ Tuyền về tới Giang Thành.
Ở Fiji khí hậu rất tốt để diều dưỡng cơ thể, sau khi sinh, Hạ Tuyền khôi phục rất tốt, bụng không có một viết sẹo nào, những vết rạn do mang thai cũng đã được mỹ phẩm dưỡng da mà Lệ Tịnh Lương mua về làm cho bóng loáng trở lại.
Trở về ngôi biệt thự từng quen thuộc, nhìn bảo bảo mình sinh ra nằm trên gường dành cho trẻ sơ sinh, Hạ Tuyền lại cảm thán thế giới quá kỳ diệu.
Cô không khỏi nhớ đến một dòng quảng cáo của một sản phẩm nào đó: chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ngày hôm sau khi Hạ Tuyền về nước, Hứa Cách Phỉ đến biệt thự của Lệ Tịnh Lương, gặp mặt Hạ Tuyền.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người sau gần một năm, hai người đều hơi kích động, ôm nhau một lúc lâu rồi mới trấn an nhau vài câu, nói vào chuyện chính.
Mấy hôm trước đạo diễn Trần Quyền lại gọi điện thoại đến thúc dục, bảo em đi chụp ảnh tạo hình, trạng thái hiện tại của em có được không?” Hứa Cánh Phỉ nhìn Khanh Đa đang tự chơi đùa, nhíu mày hỏi.
“Chỉ sợ hơi quá sức.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bên kia đã thúc giục nhiều lần rồi.” Hứa Cách Phỉ nói xong, bỗng nhiên mắt sáng lên: “A, em nói ông chủ Lệ nhà em nói một tiếng với đạo diễn Trần giúp em đi, để cho ông ấy thư thả mấy tháng được không? Dù sao con em sinh ra cũng là của anh ta.”
Hạ Tuyền thực sự suy nghĩ khả năng của chuyện này, sau khi nghĩ rõ ràng thì phát hiện Hứa Cách Phỉ đang nhìn đông nhìn tây.
“Chị nhìn gì vậy?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Ông chủ lệ đâu? Không ở nhà với em và con sao?”
Khóe miệng Hạ Tuyền giật giật: “Anh ấy bận rộn nhiều việc, làm sao có thời gian chứ, nói là thuê một bảo mẫu cho em, tối nay sẽ đến.”
“Thực là không có tình thương của cha.” Hứa Cách Phỉ vô cùng đau đớn.
Hạ Tuyền cười cười nói: “Hôm nay vất vả cho chị rồi, em sẽ xem kỹ kịch bản [Hắc vũ] sẽ liên lạc lại với chị sau.
Hứa Cách Phỉ đồng ý, lại hàn huyên với cô một hồi rồi rời đi bởi vì bảo bảo làm loạn, không thể nào nói chuyện thật tốt.
Thực ra Khanh Đa cũng rất ngoan, chỉ cần không có người ngoài thì thằng bé cũng không làm loạn, tự mình chơi đùa, cho dù mẹ ông ở bên cạnh cũng không làm loạn. Chỉ có lúc đói bụng mới khóc hai tiếng, ăn nói lại tự mình chơi đùa, đặc biệt không bám người.
Tính cách này của thằng bé, Hạ Tuyền cảm thấy khẳng định không giống cô, có lẽ là giống Lệ tiên sinh độc lập sớm. Lệ tiên sinh nghe Hạ Tuyền nói chuyện này lại không hề phủ nhận.
“Con trai giống cha là chuyện kinh thiên địa nghĩa.” Anh thản nhiên nói xong lại hỏi cô: “Có vừa lòng với bảo mẫu mới tới không?”
Nhớ tới bảo mẫu tới lúc chiều, tuổi tác không nhỏ, làm việc lưu loát, miệng cũng kín, Hạ Tuyền gật đầu nói: “Rất tốt, Khanh Đa cũng không ghét bà ấy, anh rất biết chọn người, nhất là chọn vợ lại càng tinh mắt.”
Lúc này còn không quên tự khen mình, tác phong như vậy của Hạ Tuyền chỉ rước lấy sự thờ ơ của Lệ Tịnh Lương. Cô cười tít mắt cầm lấy kịch bản từ từ xem, càng xem càng chăm chú, dường như đang nhập vai.
Lệ Tịnh Lương ở bên cạnh dù ám chỉ rất nhiều lần nhưng Hạ Tuyền không có một chút phản ứng nào, điều này khiến cho Lệ Tịnh Lương chưa bao giờ bị làm ngơ rất không vui vẻ, trực tiếp đắp chăn quay lưng về phía cô.
Một lát sau, Hạ Tuyền chủ động nói chuyện với anh, chỉ là anh không quá thích nội dung này.
“Hiện tại tất cả mọi người đều đã quên em rồi, em cũng nên tái xuất nhưng mà Khanh Đa còn nhỏ, nếu như thằng bé nhớ em thì phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hạ Tuyền buồn rầu “Đa số cảnh quay trong [Hắc vũ] đều phải đi quay ở Hồng Kông, cho dù Khanh Đa không nhớ em thì em cũng nhớ thằng bé.”
“Không cần gọi cái tên này nữa.”
“.....” Cái tên thật hay, tại sao lại không cho gọi? Hạ Tuyền nhìn anh một cách chân thành.
“Em định trở lại đóng phim nhanh như vậy sao?”
Lệ Tịnh Lương ngồi dậy, bày ra tư thế nói chuyện chuyện lâu dài, nếu như cô trả lời là đúng vậy thì anh sẽ thuyết phục cô, đến khi cô nói "không phải" mới thôi.
“Thực ra em cũng không muốn nhanh như vậy.” Hạ Tuyền ôm ngực: “Nhưng mà phó đạo diễn đã gọi điện đến thúc giục nhiều lần rồi, em cũng không có cách nào.
Lệ Tịnh Lương cười lạnh một tiếng: “Không cần nói bóng nói gió, anh hiểu ý của em.” Dứt lời thì lại quay lưng nằm xuống, không cho cô bất kỳ phản ứng nào, Hạ Tuyền cho rằng anh không để trong lòng nhưng sáng hôm sau Hứa Cách Phỉ gọi điện thoại đến nói chuyện đã giải quyết rồi.
“Phó đạo diễn Chu nói em có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần phải gấp, tổ kịch có thể đợi em.” Hứa Cách Phỉ nói xong, chính cô cũng phải cảm thán: “Aizz, tin tức này truyền ra có phải là như truyền kỳ hay không? Trần Quyền quay phim mà còn phải đợi một nữ minh tinh một năm.
Hạ Tuyền biết đây đều là công lao của ông chủ Lệ, đêm đó đã bồi thường cho anh ở trên giường, khi ông chủ Lệ đề nghị muốn đi ra phòng khách nhỏ ở lầu hai thì cắn răng không cự tuyệt. Khi cô bị anh lăn qua lăn lại trên sofa đến mức sức cùng lực kiệt vẫn không quên hấp hối nói một tiếng cảm ơn.
Khóe môi Lệ Tịnh Lương nhếch lên, lật cô lại, tiếp tục tùy ý làm. Nhẫn nhịn một thời gian dài như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể tận hứng rồi.
Nhưng mà những ngày lành phu xướng phụ tùy không được bao lâu, Hạ Tuyền vẫn phải vùi đầu vào việc ghi hình, cùng lúc đó cô cũng rõ thân phận hiện tại của mình.
Công ty giải trí Hoa Hạ đã bị tập đoàn AR thu mua, hiện tại cùng với công ty giải trí mới do tập đoàn AR lập ra gọi chung là công ty giải trí AR, là công ty con của tập đoàn AR.
Hạ Tuyền vốn là nghệ sĩ của công ty giải trí Hoa Hạ, hiện tại cũng chuyển thành nghệ sĩ của công ty AR, sau này không còn Diệp tổng day Diệp đại tiểu thư nữa.
Chỉ là, Diệp Hân sẽ ngã xuống dễ dàng như vậy sao? Rất không có khả năng. Dù sao ông ta cũng lăn lộn ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, sao có thể không có đường lui chứ.
Tuy mất đi công ty giải trí nhưng trên danh nghĩa Lương Ngâm còn có mấy công ty nhỏ mà Diệp Hân kinh doanh, tuy kinh doanh không tốt lắm nhưng cũng đủ để nuôi sống một nhà ba người bọn họ.
Nhưng mà Diệp đại tiểu thư đang quen sống sung sướng căn bản không thể tiếp thu loại biến hóa này, hoàn toàn coi việc này là trách nhiệm của Hạ Tuyền. Trước kia không tìm được cô thì không nói, hiện nay biết cô đã về nước lại còn nghênh ngang trở lại quay phim thì trực tiếp mua vé máy bay đến studio mà Hạ Tuyền đang ghi hình.
Nhưng mà Diệp đại tiểu thư đã trải qua sóng gió gia đình không còn là thiên kim tiểu thư ngốc nghếch lỗ mãng kia nữa, cô ta đã học được nhẫn nại. Cô ta tự nói với mình, cô ta phải báo thù cho cha mẹ, khiến cho Hạ Tuyền và Lệ Tịnh Lương đều phải trả giá đắt.
Lần này cô ta đến studio không có ý trực diện đối đầu với Hạ Tuyền, cô ta muốn khinh thường, ghê tởm loại con gái riêng không có được tình thương của cha như Hạ Tuyền.
Đúng vậy, trong lòng Diệp Minh Tâm vốn không tồn tại người vợ cả Khang Vũ, mẹ của cô ta mới chính là vợ cả, còn cô ta, chỉ cần Diệp Hân nói cô ta là con ruột thì cô ta sẽ không hoài nghi.
Chẳng ngờ, cô ta ngu xuẩn lại tự tin như vậy khiến cho cô ta trở thành chuyện cười lớn nhất trong mắt những người hiểu rõ mọi chuyện.
Ở nhà, Lương Ngâm biết được tin tức Diệp Minh Tâm rời đi, tức giận đến mức ném vỡ cốc nước, bà ta thấy người giúp việc muốn đi dọn dẹp thì quát lớn: “Không được dọn.”
Người giúp việc hoảng sợ, vội vàng lui ra ngoài, vì thế những mảnh gốm sứ đầy đất trở thành "quà gặp mặt" chào đón Diệp Hân về nhà.
Diệp Hân rũ mắt nhìn đống bừa bãi trên đấy lại nhìn Lương Ngâm đang ngồi trên sofa, mặc không đổi sắc thay đổi giầy, đi thẳng lên lầu hai.
Lương Ngâm càng tức giận, giận dữ nói: “Ông đứng lại đó cho tôi!”
Diệp Hân không hề dừng chân, Lương Ngâm thấy vậy thực sự tức điên lên: “Họ Diệp kia, ông đứng lại cho tôi! Ông rốt cuộc còn muốn tiếp tục như vậy sao!”
Rốt cuộc Diệp Hân cũng dừng bước, quay đầu lại tỉ mỉ nhìn Lương Ngâm một lượt, lạnh nhạt nói: “Tôi thực sự không muốn tiếp tục cùng bà nữa.”
Lương Ngâm kinh hoảng, sau một lúc luống cuống thì vội nói sang chuyện khác: “Tâm Tâm chạy đến studio ở Hồng Kông rồi!”
“Hả...?” Dường như Diệp Hân có hứng thù với chuyện này, quay người bước xuống cầu thang: “Con bé đi làm gì hả?”
“Hạ Tuyền quay phim ở đó, là bộ phim mới của Trần Quyền, hẳn là con bé nhận được tin tức nên mới đến đó.” Lương Ngâm nói chi tiết.
Diệp Hân nhíu mày nói: “Bà quản giáo con gái thế vào vậy? Con bé ra ngoài làm mất mặt như vậy cũng không quản? Tôi thực sự đã đủ mất mặt trước mặt Trần Quyền rồi.”
Thấy chồng mất hứng, Lương Ngâm cũng cực kỳ ủy khuất: “Lúc tôi biết tin tức thì con bé đã đi rồi, tôi làm sao biết con bé lại chạy đến đó? Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường, nếu không phải là vì tiện nhân kia thì sao nhà của chúng ta lại trở nên như vậy?”
Diệp Hân cười như không cười nói: “Tiện nhân? Bà đang nói con gái bà hay là nói chính bà?”
Lương Ngâm kinh ngạc nhìn ông ta: “Diệp Hân, ông có ý gì?”
Diệp Hân tới gần bà ta, dịu dàng nói: “Tôi có ý gì? Tôi không có ý gì. Lương Ngâm, bà đừng tưởng chuyện bà đã làm có thể dấu cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng.”
“Ông còn nói tôi?” Nhìn qua, Lương Ngâm rất nhu nhược: “Tôi làm sai ở đâu? Ngược lại là ông, công ty của cha tôi cũng đã giao cho ông, nhưng hiện tại ông lại đối xử với mẹ con tôi như vậy....”
“Năm đó bà chỉ nóng lòng tìm đàn ông để làm người cha tiện nghi con con của bà, cho dù không phải tôi cũng sẽ có người khác, không cần phải cảm thấy mình rất cao thượng.” Diệp Hân lạnh như băng nói: “Còn nữa, ta làm sai, đã bị báo ứng, nhưng của bà thì chưa có đâu.”
Lương Ngâm lo sợ lùi về phía sau một bước, dường như rất sợ hãi chồng của mình.
Diệp Hân không tới gần nữa, chỉ đứng cách vài thước lẳng lặng nhìn ba ta, sau đó nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
“Báo ứng của bà, bà có thể yên tâm, tuyệt đối không phải là bị tôi vứt bỏ.” Ông ta mỉm cười nói: “Tôi sẽ không vứt bỏ bà, không phải là năm đó bà dùng trăm phương nghìn kế muốn kết hôn với tôi sao? Chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ cả đời, thời gian sau đó, bà sẽ....” Ông nói đến đây thì không nói nữa, xoay người lên lầu nhưng Lương Ngâm ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy rất rõ lời ông không nói hết là gì.
Ông muốn khiến cho bà ta phải chịu hết hành hạ.
Ở Hồng Kông xa xôi, lúc này Hạ Tuyền đang để cho chuyên viên trang điểm cho mình, cô cúi đầu nhìn ảnh chụp của bảo bảo mà Lệ Tịnh Lương gửi đến, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Rất muốn quay về, rất muốn quay về! Khanh Đa, mẹ rất nhớ con!
Chuyên viên trang điểm lơ đãng liếc qua màn hình di động của cô, trong lòng kinh sợ.
Gương mặt của người trong hình kia không phải là tổng giám đốc tập đoàn AR sao?
Tại sao anh ta lại chụp ảnh chung với Hạ Tuyền? Hạ Tuyền còn lấy tấm ảnh đó làm màn hình điện thoại?
Thấy có người nhìn lén, Hạ Tuyền khóa điện thoại di động lại, giận tái mặt, chuyên viên trang điểm không phải do cô mang đến mà là của tổ kịch, cũng là người của Trần Quyền, không ngờ lại không có tố chất như vậy, lại dám nhìn lén điện thoại di động của nghệ sĩ.
Khi hóa trang cho diễn viên không nên nhìn thứ gì ở trong tay người ta, đây không phải là đạo đức nghề nghiệp sao?
Chuyên viên trang điểm bị gương mặt lạnh lùng của Hạ Tuyền dọa sợ. Cô ở trong làng giải trí gặp qua không ít người tai to mặt lớn, quay phim cho Trần Tuyền làm gì có ai là nhân vật nhỏ chứ, nhưng mà hôm may cô lại bị Hạ Tuyền - một diễn viên mai danh ẩn tích rất lâu mới xuất hiện dọa sợ, đúng là thực xấu hổ.
Nhưng mà nghe nói nữ diễn viên này có chỗ dựa vững chắc, cô cũng không ngờ chỗ dựa của Hạ Tuyền lại là người kia.
Nếu như quả thực là anh thì chỗ dựa vững chắc kia thực sự... quá là cứng rắn rồi!!!!!
Nói thế nào đây, sau khi lấy được giấy kết hôn hợp pháp, trở về xe của Lệ tiên sinh, Hạ Tuyền vẫn có cảm giác không chân thật.
Suy luận một chút, mục tiêu mà bạn vẫn cho rằng không bao giờ đạt được nay bỗng đạt được, người bạn vẫn cho rằng là không thể với tới nay bỗng ở bên cạnh bạn, lại còn thuận lợi như vậy, trong khoảnh khắc đó, bạn nhất định cảm nhận được....
“Anh nhéo em một cái đi, không phải là em nằm mơ chứ?” Hạ Tuyền nghiêng mắt nhìn Lệ Tịnh Lương đang lái xe.
Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái, nói: “Là anh đang nằm mơ, không phải em.”
“Hả?”
“Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ kết hôn sớm như vậy.”
“Càng không nghĩ sẽ lấy một người phụ nữ như em?” Hạ Tuyền tiếp nhận đề tài, vô cùng đắc ý nói.
Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng cười, dù không nói nhưng trên mặt lại có niềm vui sướng không thể che dấu.
Xem ra anh cũng rất vừa lòng với việc kết hôn của bọn họ, Hạ Tuyền hiểu được điều này, trong lòng càng yên ổn hơn.
Trong khoảng thời gian bọn họ dưỡng thai ở Fiji thì trong nước có rất ít tin tức về hai người. Làm một thương nhân, tin tức về ông chủ Lệ chỉ dừng ở mảng tài chính kinh tế. Nữ minh tinh đang trong thời gian mai danh ẩn tích, nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe còn từng trải qua nhiều phong ba như Hạ Tuyền tạm thời bị khán giả lãng quên cũng là lẽ thường.
Hoàn cảnh yên tĩnh như vậy rất có lợi cho bọn họ đợi sinh con xong thì mới giải quyết những vấn đề còn lại.
Ngày đứa bé được sinh ra, thời tiết ở Fiji rất tốt, ánh nắng tươi sáng, Lệ Tịnh Lương chờ đợi ở bên ngoài phòng sinh, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳng và không khí trong lành. Tại một nơi xinh đẹp như vậy chào đón một sinh mệnh mới là một chuyện khiến người ta vô cùng khó quên.
Quá trình sinh sản của Hạ Tuyền cực kỳ thuận lợi, thời gian sinh cũng rất ngắn, dường như không phải chịu đau đớn gì đã kết thúc.
Cô sinh cho Lệ Tịnh Lương một đứa con trai, nặng bảy cân sáu lượng(*), vô cùng khỏe mạnh.
(*) Một cân của Trung Quốc tương đương với 0,5kg, vậy nên đứa bé nặng khoảng 3,8kg
Khi cô tỉnh lại, tuy bên người không có cha mẹ như những sản phụ khác nhưng lại có Lệ Tịnh Lương và bảo bảo.
Anh ngồi cạnh giường bệnh, bên người là giường của trẻ sơ sinh, bảo bảo đang ngủ say trên đó. Cha của bảo bảo thấy cô tỉnh lại thì nhíu mày nhìn qua.
“Em cảm thấy thế nào?”
Thực ra ông chủ Lệ là người vô cùng lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, cho dù là Hạ Tuyền lúc này cũng rất ít khi cảm thấy anh thể hiện tình cảm của mình cho nên ngữ điệu thân thiết và lo lắng lúc này của anh là vô cùng hiếm thấy.
“Em rất tốt.” Giọng nói hơi khàn khàn nhưng tinh thần của Hạ Tuyền không tệ lắm, điều này khiến cho lời của cô có độ tin cậy cao hơn một chút. “Bảo bảo thế nào?” Cô vội vàng hỏi.
Lệ Tịnh Lương đứng dậy đi đến bên giường dành cho trẻ sơ sinh, khom lưng ôm thằng nhóc đang say ngủ kia đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Là con trai, vô cùng khỏe mạnh.”
Hạ Tuyền cười nói: “Em thấy được.”
Cô muốn xoa mặt của đứa bé nhưng lại cảm thấy như vậy không thoải mái vì thế nên đành từ bỏ, dù sao về sau còn rất nhiều thời gian.
“Nhưng mà...” Cô bỗng nhiên nhíu mày, nhìn mặt của con trai, nói: “Tại sao lại khó coi như vậy?”
“....Trẻ sơ sinh đều như vậy, lớn lên một chút sẽ tốt hơn.” Lệ Tịnh Lương miễn cưỡng giải thích.
“Chẳng lẽ trước kia anh từng sinh rồi sao?”
“Đây là hiểu biết thông thường.” Anh nhấn mạnh.
Hạ Tuyền buồn cười nói: “Em biết, chọc anh thôi, dáng vẻ cha của Khanh Đa quốc sắc thiên hương như vậy, tương lai thằng bé nhất định cũng là lam nhan họa thủy.
“Không ai dùng cụm từ quốc sắc thiên hương để miêu tả đàn ông cả.” Lệ Tịnh Lương không hờn giận nhíu mày.
“Vậy hại nước hại dân thì sao?”
“.....”
“Chẳng lẽ anh thích khuynh quốc khuynh thành?”
Thấy cô càng nói càng quá đáng Lệ Tịnh Lương đành phải đổi đề tài.
“Anh không hiểu chuyện ở cữ của phụ nữ cho lắm nên đã mời hộ lý giúp em rồi, đợi hết tháng rồi chúng ta về nước.”
“Cảm ơn.”
Tuy rất không tình nguyện trở về nhưng Hạ Tuyền biết không thể trốn tránh, vì con trai của cô, vì có thể càng tốt hơn để ở bên cạnh anh, cô chuẩn bị cố gắng nỗ lực rồi.
Lệ Tịnh Lương ngồi trên ghế, dừng một chút rồi hỏi cô: “Sao khi em trở về vẫn muốn quay phim sao?”
“Ừ, em muốn quay bộ phim mới của Trần Quyền, vẫn còn hợp đồng.” Hạ Tuyền nghiêng đầu nói: “Phải rồi, em đã lâu rồi không chú ý chuyện của nhà họ Diệp, bọn họ thế nào rồi?”
Lệ Tịnh Lương cười như có như không nói: “Em về nước thì biết.”
Tuy Hạ Tuyền vui đùa gọi bảo bảo là Khanh Đa nhưng dù sao thằng bé cũng là đứa con đầu tiên của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên không thể qua loa tùy tiện quyết định tên như vậy.
Khi Hạ Tuyền ở cữ thì cha của Lệ Tịnh Lương đang cân nhắc tên của đứa bé, nhân tiện điều tra chuyện của Vân Nhược Châu khắp nơi.
Tục ngữ nói đúng, có một câu là "tuổi già khó giữ được khí tiết", câu này dùng để hình dung Lệ Chấp thì rất đúng.
Khi nhận được tin tức này từ chỗ Lệ Tịnh Lương, Lệ Chấp quả thật không biết nên khóc hay nên cười, ông cũng không nói gì với Lệ Tịnh Lương, trực tiếp hẹn ngày gặp mặt Vân Nhược Châu, cho đối phương biết thái độ của ông.
“Đầu tiên, Vân tiên sinh.” Lão gia tử cười nói: “Tôi muốn nói rõ, trừ những đứa bé do vợ của tôi sinh ra, tôi sẽ không thừa nhận những người "tự xưng" là con cháu của nhà họ Lệ.”
Vân Nhược Châu xem như bình tĩnh, không có ý phản bác.
Lão gia tử thấy hắn như vậy, ánh mắt có tia khen ngợi, tiếp tục nói: “Tiếp theo, tôi rất tiếc phải nói cho câu, mẹ của cậu chẳng có chút quan hệ nào với tôi cả.”
Lần này Vân Nhược Châu nhíu mày lại, dường như có phần không tin.
“Cậu trai trẻ, cậu hơi u mê rồi. Có lẽ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Tại sao cậu không nghĩ lại, cậu chỉ kém Tịnh Lương vài tuổi. Khi mẹ cậu sinh cậu sinh cậu thì Tịnh Lương còn chưa đến ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, nhưng mà thằng bé lại có thể nhớ kỹ diện mạo của Đàm Nhu, điều này chứng tỏ cái gì?”
“.....”
“Chứng minh mẹ cậu vẫn lừa cậu, cậu vốn không phải con của tôi.”
“Có lẽ có gì đó hiểu nhầm....” Vân Nhược Châu chưa từ bỏ ý định.
“Không có gì hiểu nhầm hết.” Lệ Chấp thu lại nụ cười, ông như vậy khiến cho mỗi lời nói ra đều có năng lực làm người ta tin phục. “Tôi thẳng thắn nói cho cậu, tôi chưa từng lên giường với mẹ của cậu cho nên bà ấy không thể sinh ra con của tôi. Còn nữa, không nói đến chuyện tôi sẽ không lên giường với nữ nhân khác trừ vợ của tôi, cho dù có lên giường thì cũng thực xin lỗi vì khi vợ của tôi qua đời thì tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.” Nói xong Lệ Chấp đứng dậy, sửa sang lại áo khoác, mỉm cười nói: “Cậu trai trẻ, câu rất có tiền đồ, đừng để lòng tham che mờ ánh mắt của cậu.”
Lòng tham sao? Thực ra là không cam lòng.
Không cam lòng, Vân thiên vương oai phong một cõi trong làng giải trí lại là một người không biết cha đẻ là ai, không cam lòng cả đời không thể biết được người cha đã sinh ra mình là ai.
Có lẽ lúc Đàm Nhu nói dối cũng không đoán được Vân Nhược Chu lại có một ngày có địa vị có thể liên hệ với người nhà họ Lệ. Có lẽ bà chỉ muốn con của mình có ký ức tốt, cảm thấy mình là con cháu lưu lạc bên ngoài của một gia đình rất lợi hại, có thể có chút tự tin.
Nhưng kết quả lại mang đến cho Vân Nhược Châu tổn thương gấp đôi.
Có lẽ cha ruột của hắn chỉ là một người không có danh tiếng gì thậm chí còn không có phẩm hạnh tốt, thậm chí ông ta dơ bẩn đến mức Đàm Nhu cũng không muốn nhắc tới, nếu không thì bà cần gì phải nói dối? Lệ Tịnh Lương mang theo Khanh Đa và Hạ Tuyền về tới Giang Thành.
Ở Fiji khí hậu rất tốt để diều dưỡng cơ thể, sau khi sinh, Hạ Tuyền khôi phục rất tốt, bụng không có một viết sẹo nào, những vết rạn do mang thai cũng đã được mỹ phẩm dưỡng da mà Lệ Tịnh Lương mua về làm cho bóng loáng trở lại.
Trở về ngôi biệt thự từng quen thuộc, nhìn bảo bảo mình sinh ra nằm trên gường dành cho trẻ sơ sinh, Hạ Tuyền lại cảm thán thế giới quá kỳ diệu.
Cô không khỏi nhớ đến một dòng quảng cáo của một sản phẩm nào đó: chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ngày hôm sau khi Hạ Tuyền về nước, Hứa Cách Phỉ đến biệt thự của Lệ Tịnh Lương, gặp mặt Hạ Tuyền.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người sau gần một năm, hai người đều hơi kích động, ôm nhau một lúc lâu rồi mới trấn an nhau vài câu, nói vào chuyện chính.
Mấy hôm trước đạo diễn Trần Quyền lại gọi điện thoại đến thúc dục, bảo em đi chụp ảnh tạo hình, trạng thái hiện tại của em có được không?” Hứa Cánh Phỉ nhìn Khanh Đa đang tự chơi đùa, nhíu mày hỏi.
“Chỉ sợ hơi quá sức.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Bên kia đã thúc giục nhiều lần rồi.” Hứa Cách Phỉ nói xong, bỗng nhiên mắt sáng lên: “A, em nói ông chủ Lệ nhà em nói một tiếng với đạo diễn Trần giúp em đi, để cho ông ấy thư thả mấy tháng được không? Dù sao con em sinh ra cũng là của anh ta.”
Hạ Tuyền thực sự suy nghĩ khả năng của chuyện này, sau khi nghĩ rõ ràng thì phát hiện Hứa Cách Phỉ đang nhìn đông nhìn tây.
“Chị nhìn gì vậy?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Ông chủ lệ đâu? Không ở nhà với em và con sao?”
Khóe miệng Hạ Tuyền giật giật: “Anh ấy bận rộn nhiều việc, làm sao có thời gian chứ, nói là thuê một bảo mẫu cho em, tối nay sẽ đến.”
“Thực là không có tình thương của cha.” Hứa Cách Phỉ vô cùng đau đớn.
Hạ Tuyền cười cười nói: “Hôm nay vất vả cho chị rồi, em sẽ xem kỹ kịch bản [Hắc vũ] sẽ liên lạc lại với chị sau.
Hứa Cách Phỉ đồng ý, lại hàn huyên với cô một hồi rồi rời đi bởi vì bảo bảo làm loạn, không thể nào nói chuyện thật tốt.
Thực ra Khanh Đa cũng rất ngoan, chỉ cần không có người ngoài thì thằng bé cũng không làm loạn, tự mình chơi đùa, cho dù mẹ ông ở bên cạnh cũng không làm loạn. Chỉ có lúc đói bụng mới khóc hai tiếng, ăn nói lại tự mình chơi đùa, đặc biệt không bám người.
Tính cách này của thằng bé, Hạ Tuyền cảm thấy khẳng định không giống cô, có lẽ là giống Lệ tiên sinh độc lập sớm. Lệ tiên sinh nghe Hạ Tuyền nói chuyện này lại không hề phủ nhận.
“Con trai giống cha là chuyện kinh thiên địa nghĩa.” Anh thản nhiên nói xong lại hỏi cô: “Có vừa lòng với bảo mẫu mới tới không?”
Nhớ tới bảo mẫu tới lúc chiều, tuổi tác không nhỏ, làm việc lưu loát, miệng cũng kín, Hạ Tuyền gật đầu nói: “Rất tốt, Khanh Đa cũng không ghét bà ấy, anh rất biết chọn người, nhất là chọn vợ lại càng tinh mắt.”
Lúc này còn không quên tự khen mình, tác phong như vậy của Hạ Tuyền chỉ rước lấy sự thờ ơ của Lệ Tịnh Lương. Cô cười tít mắt cầm lấy kịch bản từ từ xem, càng xem càng chăm chú, dường như đang nhập vai.
Lệ Tịnh Lương ở bên cạnh dù ám chỉ rất nhiều lần nhưng Hạ Tuyền không có một chút phản ứng nào, điều này khiến cho Lệ Tịnh Lương chưa bao giờ bị làm ngơ rất không vui vẻ, trực tiếp đắp chăn quay lưng về phía cô.
Một lát sau, Hạ Tuyền chủ động nói chuyện với anh, chỉ là anh không quá thích nội dung này.
“Hiện tại tất cả mọi người đều đã quên em rồi, em cũng nên tái xuất nhưng mà Khanh Đa còn nhỏ, nếu như thằng bé nhớ em thì phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hạ Tuyền buồn rầu “Đa số cảnh quay trong [Hắc vũ] đều phải đi quay ở Hồng Kông, cho dù Khanh Đa không nhớ em thì em cũng nhớ thằng bé.”
“Không cần gọi cái tên này nữa.”
“.....” Cái tên thật hay, tại sao lại không cho gọi? Hạ Tuyền nhìn anh một cách chân thành.
“Em định trở lại đóng phim nhanh như vậy sao?”
Lệ Tịnh Lương ngồi dậy, bày ra tư thế nói chuyện chuyện lâu dài, nếu như cô trả lời là đúng vậy thì anh sẽ thuyết phục cô, đến khi cô nói "không phải" mới thôi.
“Thực ra em cũng không muốn nhanh như vậy.” Hạ Tuyền ôm ngực: “Nhưng mà phó đạo diễn đã gọi điện đến thúc giục nhiều lần rồi, em cũng không có cách nào.
Lệ Tịnh Lương cười lạnh một tiếng: “Không cần nói bóng nói gió, anh hiểu ý của em.” Dứt lời thì lại quay lưng nằm xuống, không cho cô bất kỳ phản ứng nào, Hạ Tuyền cho rằng anh không để trong lòng nhưng sáng hôm sau Hứa Cách Phỉ gọi điện thoại đến nói chuyện đã giải quyết rồi.
“Phó đạo diễn Chu nói em có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần phải gấp, tổ kịch có thể đợi em.” Hứa Cách Phỉ nói xong, chính cô cũng phải cảm thán: “Aizz, tin tức này truyền ra có phải là như truyền kỳ hay không? Trần Quyền quay phim mà còn phải đợi một nữ minh tinh một năm.
Hạ Tuyền biết đây đều là công lao của ông chủ Lệ, đêm đó đã bồi thường cho anh ở trên giường, khi ông chủ Lệ đề nghị muốn đi ra phòng khách nhỏ ở lầu hai thì cắn răng không cự tuyệt. Khi cô bị anh lăn qua lăn lại trên sofa đến mức sức cùng lực kiệt vẫn không quên hấp hối nói một tiếng cảm ơn.
Khóe môi Lệ Tịnh Lương nhếch lên, lật cô lại, tiếp tục tùy ý làm. Nhẫn nhịn một thời gian dài như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể tận hứng rồi.
Nhưng mà những ngày lành phu xướng phụ tùy không được bao lâu, Hạ Tuyền vẫn phải vùi đầu vào việc ghi hình, cùng lúc đó cô cũng rõ thân phận hiện tại của mình.
Công ty giải trí Hoa Hạ đã bị tập đoàn AR thu mua, hiện tại cùng với công ty giải trí mới do tập đoàn AR lập ra gọi chung là công ty giải trí AR, là công ty con của tập đoàn AR.
Hạ Tuyền vốn là nghệ sĩ của công ty giải trí Hoa Hạ, hiện tại cũng chuyển thành nghệ sĩ của công ty AR, sau này không còn Diệp tổng day Diệp đại tiểu thư nữa.
Chỉ là, Diệp Hân sẽ ngã xuống dễ dàng như vậy sao? Rất không có khả năng. Dù sao ông ta cũng lăn lộn ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, sao có thể không có đường lui chứ.
Tuy mất đi công ty giải trí nhưng trên danh nghĩa Lương Ngâm còn có mấy công ty nhỏ mà Diệp Hân kinh doanh, tuy kinh doanh không tốt lắm nhưng cũng đủ để nuôi sống một nhà ba người bọn họ.
Nhưng mà Diệp đại tiểu thư đang quen sống sung sướng căn bản không thể tiếp thu loại biến hóa này, hoàn toàn coi việc này là trách nhiệm của Hạ Tuyền. Trước kia không tìm được cô thì không nói, hiện nay biết cô đã về nước lại còn nghênh ngang trở lại quay phim thì trực tiếp mua vé máy bay đến studio mà Hạ Tuyền đang ghi hình.
Nhưng mà Diệp đại tiểu thư đã trải qua sóng gió gia đình không còn là thiên kim tiểu thư ngốc nghếch lỗ mãng kia nữa, cô ta đã học được nhẫn nại. Cô ta tự nói với mình, cô ta phải báo thù cho cha mẹ, khiến cho Hạ Tuyền và Lệ Tịnh Lương đều phải trả giá đắt.
Lần này cô ta đến studio không có ý trực diện đối đầu với Hạ Tuyền, cô ta muốn khinh thường, ghê tởm loại con gái riêng không có được tình thương của cha như Hạ Tuyền.
Đúng vậy, trong lòng Diệp Minh Tâm vốn không tồn tại người vợ cả Khang Vũ, mẹ của cô ta mới chính là vợ cả, còn cô ta, chỉ cần Diệp Hân nói cô ta là con ruột thì cô ta sẽ không hoài nghi.
Chẳng ngờ, cô ta ngu xuẩn lại tự tin như vậy khiến cho cô ta trở thành chuyện cười lớn nhất trong mắt những người hiểu rõ mọi chuyện.
Ở nhà, Lương Ngâm biết được tin tức Diệp Minh Tâm rời đi, tức giận đến mức ném vỡ cốc nước, bà ta thấy người giúp việc muốn đi dọn dẹp thì quát lớn: “Không được dọn.”
Người giúp việc hoảng sợ, vội vàng lui ra ngoài, vì thế những mảnh gốm sứ đầy đất trở thành "quà gặp mặt" chào đón Diệp Hân về nhà.
Diệp Hân rũ mắt nhìn đống bừa bãi trên đấy lại nhìn Lương Ngâm đang ngồi trên sofa, mặc không đổi sắc thay đổi giầy, đi thẳng lên lầu hai.
Lương Ngâm càng tức giận, giận dữ nói: “Ông đứng lại đó cho tôi!”
Diệp Hân không hề dừng chân, Lương Ngâm thấy vậy thực sự tức điên lên: “Họ Diệp kia, ông đứng lại cho tôi! Ông rốt cuộc còn muốn tiếp tục như vậy sao!”
Rốt cuộc Diệp Hân cũng dừng bước, quay đầu lại tỉ mỉ nhìn Lương Ngâm một lượt, lạnh nhạt nói: “Tôi thực sự không muốn tiếp tục cùng bà nữa.”
Lương Ngâm kinh hoảng, sau một lúc luống cuống thì vội nói sang chuyện khác: “Tâm Tâm chạy đến studio ở Hồng Kông rồi!”
“Hả...?” Dường như Diệp Hân có hứng thù với chuyện này, quay người bước xuống cầu thang: “Con bé đi làm gì hả?”
“Hạ Tuyền quay phim ở đó, là bộ phim mới của Trần Quyền, hẳn là con bé nhận được tin tức nên mới đến đó.” Lương Ngâm nói chi tiết.
Diệp Hân nhíu mày nói: “Bà quản giáo con gái thế vào vậy? Con bé ra ngoài làm mất mặt như vậy cũng không quản? Tôi thực sự đã đủ mất mặt trước mặt Trần Quyền rồi.”
Thấy chồng mất hứng, Lương Ngâm cũng cực kỳ ủy khuất: “Lúc tôi biết tin tức thì con bé đã đi rồi, tôi làm sao biết con bé lại chạy đến đó? Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường, nếu không phải là vì tiện nhân kia thì sao nhà của chúng ta lại trở nên như vậy?”
Diệp Hân cười như không cười nói: “Tiện nhân? Bà đang nói con gái bà hay là nói chính bà?”
Lương Ngâm kinh ngạc nhìn ông ta: “Diệp Hân, ông có ý gì?”
Diệp Hân tới gần bà ta, dịu dàng nói: “Tôi có ý gì? Tôi không có ý gì. Lương Ngâm, bà đừng tưởng chuyện bà đã làm có thể dấu cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng.”
“Ông còn nói tôi?” Nhìn qua, Lương Ngâm rất nhu nhược: “Tôi làm sai ở đâu? Ngược lại là ông, công ty của cha tôi cũng đã giao cho ông, nhưng hiện tại ông lại đối xử với mẹ con tôi như vậy....”
“Năm đó bà chỉ nóng lòng tìm đàn ông để làm người cha tiện nghi con con của bà, cho dù không phải tôi cũng sẽ có người khác, không cần phải cảm thấy mình rất cao thượng.” Diệp Hân lạnh như băng nói: “Còn nữa, ta làm sai, đã bị báo ứng, nhưng của bà thì chưa có đâu.”
Lương Ngâm lo sợ lùi về phía sau một bước, dường như rất sợ hãi chồng của mình.
Diệp Hân không tới gần nữa, chỉ đứng cách vài thước lẳng lặng nhìn ba ta, sau đó nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
“Báo ứng của bà, bà có thể yên tâm, tuyệt đối không phải là bị tôi vứt bỏ.” Ông ta mỉm cười nói: “Tôi sẽ không vứt bỏ bà, không phải là năm đó bà dùng trăm phương nghìn kế muốn kết hôn với tôi sao? Chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ cả đời, thời gian sau đó, bà sẽ....” Ông nói đến đây thì không nói nữa, xoay người lên lầu nhưng Lương Ngâm ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy rất rõ lời ông không nói hết là gì.
Ông muốn khiến cho bà ta phải chịu hết hành hạ.
Ở Hồng Kông xa xôi, lúc này Hạ Tuyền đang để cho chuyên viên trang điểm cho mình, cô cúi đầu nhìn ảnh chụp của bảo bảo mà Lệ Tịnh Lương gửi đến, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Rất muốn quay về, rất muốn quay về! Khanh Đa, mẹ rất nhớ con!
Chuyên viên trang điểm lơ đãng liếc qua màn hình di động của cô, trong lòng kinh sợ.
Gương mặt của người trong hình kia không phải là tổng giám đốc tập đoàn AR sao?
Tại sao anh ta lại chụp ảnh chung với Hạ Tuyền? Hạ Tuyền còn lấy tấm ảnh đó làm màn hình điện thoại?
Thấy có người nhìn lén, Hạ Tuyền khóa điện thoại di động lại, giận tái mặt, chuyên viên trang điểm không phải do cô mang đến mà là của tổ kịch, cũng là người của Trần Quyền, không ngờ lại không có tố chất như vậy, lại dám nhìn lén điện thoại di động của nghệ sĩ.
Khi hóa trang cho diễn viên không nên nhìn thứ gì ở trong tay người ta, đây không phải là đạo đức nghề nghiệp sao?
Chuyên viên trang điểm bị gương mặt lạnh lùng của Hạ Tuyền dọa sợ. Cô ở trong làng giải trí gặp qua không ít người tai to mặt lớn, quay phim cho Trần Tuyền làm gì có ai là nhân vật nhỏ chứ, nhưng mà hôm may cô lại bị Hạ Tuyền - một diễn viên mai danh ẩn tích rất lâu mới xuất hiện dọa sợ, đúng là thực xấu hổ.
Nhưng mà nghe nói nữ diễn viên này có chỗ dựa vững chắc, cô cũng không ngờ chỗ dựa của Hạ Tuyền lại là người kia.
Nếu như quả thực là anh thì chỗ dựa vững chắc kia thực sự... quá là cứng rắn rồi!!!!!
Danh sách chương